Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
-
Chương 56: Lá Gan Ngày Càng To
Ngoài thành gió thổi ào ào, Cố Lang bị Ngụy Thanh Đồng hỏi vậy thì sững sờ, dừng một chút rồi nói khẽ: “Ta…… không dám.”
“Cái gì mà dám với không dám?” Ngụy Thanh Đồng kỳ quái nói, “Chẳng lẽ Thái tử thường ngày ôn hòa chỉ là giả vờ chứ thực ra hung thần ác sát, tâm ngoan thủ lạt sao?”
Cố Lang: “…… Không phải.”
Ngụy Thanh Đồng: “Vậy ngươi giết người cướp của, phạm vào luật pháp Đại Diên nên sợ bị hắn bắt à?”
Cố Lang: “…… Không có.”
Ngụy Thanh Đồng nghĩ một hồi liền bừng tỉnh đại ngộ: “Hậu cung ba ngàn giai lệ, có phải ngươi sợ sau này Thái tử gặp ai yêu người nấy, nạp nhiều phi tử không? Nếu vậy ta cũng không muốn đâu.”
Cố Lang lắc đầu nói: “Hắn sẽ không như vậy.”
“Cái này không phải, cái kia cũng không phải,” Ngụy Thanh Đồng nghĩ mãi mà không hiểu được, tức giận nói, “Nếu ngươi không dám thì trận tỷ thí hôm nay không tính, bản cô nương vẫn phải cướp người!”
Cố Lang ngẩn ngơ gật đầu.
“Ngươi……” Ngụy Thanh Đồng cũng không biết mình đang tức giận điều gì, “Lão nương muốn cướp nam nhân của ngươi mà ngươi còn gật đầu à? Bị ngốc đúng không?”
Cố Lang: “……”
“Được rồi được rồi,” Ngụy Thanh Đồng cầm kiếm trở về, phất tay nói, “Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. Ta vẫn muốn cướp người, nếu ngươi không nỡ thì canh chừng cho kỹ.”
Cố Lang nhìn nàng rời đi rồi rũ mắt nhìn thanh đao trong tay, im lặng không nói gì.
“Nghe thấy chưa?” Mộ Dung Diễn không biết từ chỗ nào xông ra, ôm y từ phía sau nói, “Phải canh chừng ta cho kỹ đấy.”
Cố Lang bị hắn làm giật mình, “Ngươi đến lúc nào thế?”
“Vừa đến,” Mộ Dung Diễn bóp eo y nói, “Còn dám lén lút bỏ chạy, lá gan ngươi ngày càng to rồi nhỉ.”
Cố Lang bị hắn bóp thấy nhột: “Buông ra, ta không gặp Hoàng thượng đâu.”
“Không gặp thì không gặp, chạy cái gì?” Mộ Dung Diễn thở dài nói, “Phụ hoàng thật đáng thương, muốn gặp con dâu cũng khó.”
“Ai là……” Cố Lang còn chưa dứt lời thì Mộ Dung Diễn lại nói: “Ta cũng đáng thương, Thái tử phi bội tình bạc nghĩa vô lương tâm.”
Cố Lang: “……”
*
Ngụy Thanh Đồng đầy bụng tức giận, vừa đi vừa nhớ lại xem lúc nãy Cố Lang ra chiêu thế nào mà mình lại thua, lần sau nhất định phải đòi lại. Nàng đang đi thì bàn tay xuôi bên hông đột nhiên bị ai đó vuốt ve. Nàng đột ngột quay đầu thì thấy một tên vô lại đang xoa tay cười nói: “Tay cô nương thật mềm, cho gia sờ thêm chút đi.”
Ngụy Thanh Đồng sầm mặt đưa tay rút kiếm. Tên kia vội vàng lui ra sau, có chút sợ hãi nói: “Cô…… Cô nương, có gì từ từ nói.”
Ngụy Thanh Đồng lười nói nhảm với hắn, một kiếm chém tới. Tên kia xoay người chạy, còn hùng hổ nói: “Gia sờ ngươi chính là phúc khí của ngươi, đúng là không biết tốt xấu gì cả!”
Ngụy Thanh Đồng điên tiết cầm kiếm đuổi theo. Nàng đuổi tới một con phố vắng vẻ thì chớp mắt không thấy tên kia đâu nữa.
“Khốn kiếp!” Nàng nhìn quanh không thấy ai, đang định bỏ đi thì tên kia chợt xông ra rồi vung tay lên, một mùi hương phấn đập vào mặt.
Ngụy Thanh Đồng lập tức đầu váng mắt hoa, lảo đảo hai bước ngã xuống.
“Tướng quân,” tên kia trở lại nói, “Nàng ta ngất rồi.”
Sau dãy phố, Cao Thừa mặc áo vải bình thường đi ra, theo sau là mấy binh sĩ Bắc Kỳ giả dạng làm dân Đại Diên.
Bọn hắn khó khăn lắm mới lén lút trở về được. Lục Bình Sơn, Trịnh Vu Phi và Bắc Kỳ cấu kết hơn mười năm, ở kinh thành có không ít mật thám, Mộ Dung Diễn tra xét hồi lâu cũng không thể diệt sạch hết. Sau khi thiết kỵ quân Bắc Kỳ bị Ngụy Dung đuổi ra khỏi kinh thành, Cao Thừa được mật thám trong kinh và Lục Bình Sơn tiếp ứng âm thầm trở về thành.
Bắc Kỳ và Đại Diên sắp giao chiến, bọn hắn không thể để Ngụy Dung quay về biên giới phía Bắc. Ngụy Thanh Đồng là con gái duy nhất của Ngụy Dung, bọn hắn muốn Ngụy Dung phải lấy mạng ra đổi.
Cao Thừa nhìn Ngụy Thanh Đồng đang hôn mê bất tỉnh rồi bảo đám người sau lưng: “Tìm bao tải trùm nàng ta lại rồi mang đi.”
*
Nguyễn Niệm mơ màng cọ cọ, cảm thấy hôm nay gối đầu hình như cứng hơn mà cũng ấm hơn nhiều. Y lại càng ôm chặt, muốn vùi mặt vào trong gối. Nhưng gối kia cứng ngắc nên làm thế nào cũng không vùi mặt vào được.
Y buồn ngủ mở mắt ra, mơ màng trông thấy lồng ngực không kéo kín quần áo, vạt áo hở ra hơn phân nửa, cơ bắp rắn chắc sáng loáng. Nguyễn Niệm chớp chớp đôi mắt nhập nhèm rồi ngửa đầu, cùng Khuất Phong Vân bốn mắt nhìn nhau.
Khuất Phong Vân không biết đã tỉnh từ lúc nào, đáy mắt không hề mờ mịt. Nguyễn Niệm kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nghe hắn nói: “Tê tay.”
Nguyễn Niệm giơ tay lên nói: “Không tê mà……”
Khuất Phong Vân: “Tay ta tê.”
Lúc này Nguyễn Niệm mới phát hiện mình đang nép vào ngực Khuất Phong Vân, còn gối lên cánh tay hắn, cũng không biết gối bao lâu rồi.
“Sao ta lại ngủ bên này?” Y vội vàng ngồi dậy giúp Khuất Phong Vân xoa cánh tay, “Thật xin lỗi, ta xoa cho ngươi nhé.”
Khuất Phong Vân một tay bị thương, tay kia lại bị y đè tê, nhìn giống hệt người tàn phế vô cùng đáng thương.
Nguyễn Niệm áy náy hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Khuất Phong Vân: “Vẫn còn tê.”
Nguyễn Niệm đành phải tiếp tục xoa.
“Niệm nhi, con dâu,” ngoài cửa vọng vào thanh âm của Nguyễn đại nương, “Các con dậy chưa? Cùng nương đi dâng hương thôi nào.”
“A a…… vâng,” Nguyễn Niệm đáp, “Dậy ngay đây ạ.”
Nguyễn đại nương đi thu xếp đồ đạc, Nguyễn Niệm đang muốn hỏi tay Khuất Phong Vân thế nào thì chợt thấy Khuất Phong Vân xoay người xuống giường lắc tay nói: “Không sao rồi.”
Nguyễn Niệm: “……” Nhanh vậy à?
*
Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm theo Nguyễn đại nương đến miếu Quan Âm. Trong miếu khói hương lượn lờ, người cũng không ít.
Nguyễn đại nương nói Khuất Phong Vân phải theo bà đi cúng bái Quan Âm tống tử mới linh nghiệm.
Nguyễn Niệm đành phải ở ngoài miếu chờ họ. Y thấy nhàm chán nên đi dạo lung tung. Đang đi thì y đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây phía trước có một con chó thè lưỡi thở hồng hộc, nhìn cực kỳ hung dữ.
Từ nhỏ Nguyễn Niệm đã sợ chó nên lập tức run rẩy lui về sau. Con chó kia thấy y lui lại thì đứng lên, bộ dạng như muốn bổ nhào tới. Nguyễn Niệm toát mồ hôi lạnh co cẳng bỏ chạy, con chó kia cũng lao theo.
“Mi không được qua đây!” Nguyễn Niệm vừa chạy vừa la, “Không được……”
Y hoảng hốt chạy bừa tới sau miếu Quan Âm. Đây là chỗ ở của tăng nhân trong miếu, ngày thường ít ai lui tới. Nguyễn Niệm trốn sau cổng sân, thấy con chó kia không tìm ra người ngoắc đuôi bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Y vỗ ngực để bình tĩnh lại, vừa bước ra khỏi cổng thì chợt thấy mấy kẻ khiêng một bao tải đi về phía y.
Nguyễn Niệm ngẩn người, đây…… đây không phải là tướng quân Bắc Kỳ từng đánh nhau với A Ngạnh sao?
Trong lòng y chột dạ, âm thầm lui lại hai bước, “Các ngươi……”
Cao Thừa nhìn Nguyễn Niệm thấy hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, dứt khoát vung tay lên nói: “Bắt y lại!”
“Ngươi…… Các ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Niệm quay người muốn chạy thì sau gáy đau nhói, lập tức bất tỉnh.
“Cái gì mà dám với không dám?” Ngụy Thanh Đồng kỳ quái nói, “Chẳng lẽ Thái tử thường ngày ôn hòa chỉ là giả vờ chứ thực ra hung thần ác sát, tâm ngoan thủ lạt sao?”
Cố Lang: “…… Không phải.”
Ngụy Thanh Đồng: “Vậy ngươi giết người cướp của, phạm vào luật pháp Đại Diên nên sợ bị hắn bắt à?”
Cố Lang: “…… Không có.”
Ngụy Thanh Đồng nghĩ một hồi liền bừng tỉnh đại ngộ: “Hậu cung ba ngàn giai lệ, có phải ngươi sợ sau này Thái tử gặp ai yêu người nấy, nạp nhiều phi tử không? Nếu vậy ta cũng không muốn đâu.”
Cố Lang lắc đầu nói: “Hắn sẽ không như vậy.”
“Cái này không phải, cái kia cũng không phải,” Ngụy Thanh Đồng nghĩ mãi mà không hiểu được, tức giận nói, “Nếu ngươi không dám thì trận tỷ thí hôm nay không tính, bản cô nương vẫn phải cướp người!”
Cố Lang ngẩn ngơ gật đầu.
“Ngươi……” Ngụy Thanh Đồng cũng không biết mình đang tức giận điều gì, “Lão nương muốn cướp nam nhân của ngươi mà ngươi còn gật đầu à? Bị ngốc đúng không?”
Cố Lang: “……”
“Được rồi được rồi,” Ngụy Thanh Đồng cầm kiếm trở về, phất tay nói, “Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. Ta vẫn muốn cướp người, nếu ngươi không nỡ thì canh chừng cho kỹ.”
Cố Lang nhìn nàng rời đi rồi rũ mắt nhìn thanh đao trong tay, im lặng không nói gì.
“Nghe thấy chưa?” Mộ Dung Diễn không biết từ chỗ nào xông ra, ôm y từ phía sau nói, “Phải canh chừng ta cho kỹ đấy.”
Cố Lang bị hắn làm giật mình, “Ngươi đến lúc nào thế?”
“Vừa đến,” Mộ Dung Diễn bóp eo y nói, “Còn dám lén lút bỏ chạy, lá gan ngươi ngày càng to rồi nhỉ.”
Cố Lang bị hắn bóp thấy nhột: “Buông ra, ta không gặp Hoàng thượng đâu.”
“Không gặp thì không gặp, chạy cái gì?” Mộ Dung Diễn thở dài nói, “Phụ hoàng thật đáng thương, muốn gặp con dâu cũng khó.”
“Ai là……” Cố Lang còn chưa dứt lời thì Mộ Dung Diễn lại nói: “Ta cũng đáng thương, Thái tử phi bội tình bạc nghĩa vô lương tâm.”
Cố Lang: “……”
*
Ngụy Thanh Đồng đầy bụng tức giận, vừa đi vừa nhớ lại xem lúc nãy Cố Lang ra chiêu thế nào mà mình lại thua, lần sau nhất định phải đòi lại. Nàng đang đi thì bàn tay xuôi bên hông đột nhiên bị ai đó vuốt ve. Nàng đột ngột quay đầu thì thấy một tên vô lại đang xoa tay cười nói: “Tay cô nương thật mềm, cho gia sờ thêm chút đi.”
Ngụy Thanh Đồng sầm mặt đưa tay rút kiếm. Tên kia vội vàng lui ra sau, có chút sợ hãi nói: “Cô…… Cô nương, có gì từ từ nói.”
Ngụy Thanh Đồng lười nói nhảm với hắn, một kiếm chém tới. Tên kia xoay người chạy, còn hùng hổ nói: “Gia sờ ngươi chính là phúc khí của ngươi, đúng là không biết tốt xấu gì cả!”
Ngụy Thanh Đồng điên tiết cầm kiếm đuổi theo. Nàng đuổi tới một con phố vắng vẻ thì chớp mắt không thấy tên kia đâu nữa.
“Khốn kiếp!” Nàng nhìn quanh không thấy ai, đang định bỏ đi thì tên kia chợt xông ra rồi vung tay lên, một mùi hương phấn đập vào mặt.
Ngụy Thanh Đồng lập tức đầu váng mắt hoa, lảo đảo hai bước ngã xuống.
“Tướng quân,” tên kia trở lại nói, “Nàng ta ngất rồi.”
Sau dãy phố, Cao Thừa mặc áo vải bình thường đi ra, theo sau là mấy binh sĩ Bắc Kỳ giả dạng làm dân Đại Diên.
Bọn hắn khó khăn lắm mới lén lút trở về được. Lục Bình Sơn, Trịnh Vu Phi và Bắc Kỳ cấu kết hơn mười năm, ở kinh thành có không ít mật thám, Mộ Dung Diễn tra xét hồi lâu cũng không thể diệt sạch hết. Sau khi thiết kỵ quân Bắc Kỳ bị Ngụy Dung đuổi ra khỏi kinh thành, Cao Thừa được mật thám trong kinh và Lục Bình Sơn tiếp ứng âm thầm trở về thành.
Bắc Kỳ và Đại Diên sắp giao chiến, bọn hắn không thể để Ngụy Dung quay về biên giới phía Bắc. Ngụy Thanh Đồng là con gái duy nhất của Ngụy Dung, bọn hắn muốn Ngụy Dung phải lấy mạng ra đổi.
Cao Thừa nhìn Ngụy Thanh Đồng đang hôn mê bất tỉnh rồi bảo đám người sau lưng: “Tìm bao tải trùm nàng ta lại rồi mang đi.”
*
Nguyễn Niệm mơ màng cọ cọ, cảm thấy hôm nay gối đầu hình như cứng hơn mà cũng ấm hơn nhiều. Y lại càng ôm chặt, muốn vùi mặt vào trong gối. Nhưng gối kia cứng ngắc nên làm thế nào cũng không vùi mặt vào được.
Y buồn ngủ mở mắt ra, mơ màng trông thấy lồng ngực không kéo kín quần áo, vạt áo hở ra hơn phân nửa, cơ bắp rắn chắc sáng loáng. Nguyễn Niệm chớp chớp đôi mắt nhập nhèm rồi ngửa đầu, cùng Khuất Phong Vân bốn mắt nhìn nhau.
Khuất Phong Vân không biết đã tỉnh từ lúc nào, đáy mắt không hề mờ mịt. Nguyễn Niệm kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nghe hắn nói: “Tê tay.”
Nguyễn Niệm giơ tay lên nói: “Không tê mà……”
Khuất Phong Vân: “Tay ta tê.”
Lúc này Nguyễn Niệm mới phát hiện mình đang nép vào ngực Khuất Phong Vân, còn gối lên cánh tay hắn, cũng không biết gối bao lâu rồi.
“Sao ta lại ngủ bên này?” Y vội vàng ngồi dậy giúp Khuất Phong Vân xoa cánh tay, “Thật xin lỗi, ta xoa cho ngươi nhé.”
Khuất Phong Vân một tay bị thương, tay kia lại bị y đè tê, nhìn giống hệt người tàn phế vô cùng đáng thương.
Nguyễn Niệm áy náy hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Khuất Phong Vân: “Vẫn còn tê.”
Nguyễn Niệm đành phải tiếp tục xoa.
“Niệm nhi, con dâu,” ngoài cửa vọng vào thanh âm của Nguyễn đại nương, “Các con dậy chưa? Cùng nương đi dâng hương thôi nào.”
“A a…… vâng,” Nguyễn Niệm đáp, “Dậy ngay đây ạ.”
Nguyễn đại nương đi thu xếp đồ đạc, Nguyễn Niệm đang muốn hỏi tay Khuất Phong Vân thế nào thì chợt thấy Khuất Phong Vân xoay người xuống giường lắc tay nói: “Không sao rồi.”
Nguyễn Niệm: “……” Nhanh vậy à?
*
Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm theo Nguyễn đại nương đến miếu Quan Âm. Trong miếu khói hương lượn lờ, người cũng không ít.
Nguyễn đại nương nói Khuất Phong Vân phải theo bà đi cúng bái Quan Âm tống tử mới linh nghiệm.
Nguyễn Niệm đành phải ở ngoài miếu chờ họ. Y thấy nhàm chán nên đi dạo lung tung. Đang đi thì y đột nhiên nhìn thấy dưới gốc cây phía trước có một con chó thè lưỡi thở hồng hộc, nhìn cực kỳ hung dữ.
Từ nhỏ Nguyễn Niệm đã sợ chó nên lập tức run rẩy lui về sau. Con chó kia thấy y lui lại thì đứng lên, bộ dạng như muốn bổ nhào tới. Nguyễn Niệm toát mồ hôi lạnh co cẳng bỏ chạy, con chó kia cũng lao theo.
“Mi không được qua đây!” Nguyễn Niệm vừa chạy vừa la, “Không được……”
Y hoảng hốt chạy bừa tới sau miếu Quan Âm. Đây là chỗ ở của tăng nhân trong miếu, ngày thường ít ai lui tới. Nguyễn Niệm trốn sau cổng sân, thấy con chó kia không tìm ra người ngoắc đuôi bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Y vỗ ngực để bình tĩnh lại, vừa bước ra khỏi cổng thì chợt thấy mấy kẻ khiêng một bao tải đi về phía y.
Nguyễn Niệm ngẩn người, đây…… đây không phải là tướng quân Bắc Kỳ từng đánh nhau với A Ngạnh sao?
Trong lòng y chột dạ, âm thầm lui lại hai bước, “Các ngươi……”
Cao Thừa nhìn Nguyễn Niệm thấy hơi quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu, dứt khoát vung tay lên nói: “Bắt y lại!”
“Ngươi…… Các ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Niệm quay người muốn chạy thì sau gáy đau nhói, lập tức bất tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook