Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 47: Có Vẻ Như Không Sợ

Cố Lang cứ tưởng Mộ Dung Diễn sẽ hụt hẫng, sẽ tức giận, thậm chí không muốn gặp y nữa, nhưng không ngờ Mộ Dung Diễn lại nói vậy. Y dừng một chút rồi nói: “Ngươi không phải là người như thế.”

“Sao ngươi biết ta không phải?” Mộ Dung Diễn nói, thanh âm không rõ vui buồn, “Ta vừa háo sắc vừa không biết xấu hổ, có chuyện gì mà làm không được.” Đầu ngón tay hắn lướt qua bên hông Cố Lang, chạm vào thắt lưng y.

“Mộ Dung!” Cố Lang chặn tay hắn, “Đừng đùa.”

“Ta đâu có đùa.” Mộ Dung Diễn cúi xuống bế y đi tới bên giường.

Trong tẩm cung đột nhiên truyền ra đủ loại âm thanh, động tĩnh không nhỏ, hộ vệ canh gác ngoài cửa thì thào: “Không ngờ điện hạ lại mạnh mẽ thế.”

Một người khác phụ họa: “Chắc vì nhịn lâu quá đó……”

Trong phòng, Mộ Dung Diễn và Cố Lang đánh nhau trêи giường làm cho ván giường rung lắc dữ dội. Cố Lang mất thăng bằng ngã xuống giường, bị Mộ Dung Diễn nắm lấy hai tay kéo lên đỉnh đầu, sau đó rút thắt lưng của mình trói lại.

“Mộ Dung Diễn!” Cố Lang vừa quýnh vừa tức, “Ngươi trói ta làm gì?!”

Mộ Dung Diễn gạt tóc lòa xòa trêи trán y, chậm rãi nói: “Trong thoại bản nói cứ cột vào trêи giường rồi ngủ đến khi có em bé là được.”

Thái dương Cố Lang giật một cái, “…… Ta cũng sẽ không sinh. Ngươi đọc thoại bản gì thế?”

“Không thử sao biết.” Mộ Dung Diễn chậm rãi cởi thắt lưng y, bàn tay luồn vào áo dán lên vùng eo mềm mại.

Cố Lang bị hắn làm nhột, nhịn không được co lại, “Nhột……”

Mộ Dung Diễn sờ ngực y, giật cổ áo ra rồi cắn y một cái: “Ta sắp ngủ với ngươi mà ngươi lại có vẻ như không sợ chút nào nhỉ?”

Cố Lang giãy giụa nói: “Ngươi sẽ không làm vậy.”

“Không, không phải ngươi tin ta sẽ không làm vậy,” Mộ Dung Diễn xích lại bên tai y nói: “Mà là trong lòng ngươi tình nguyện, tình nguyện cùng ta thân mật đúng không?”

Mặt Cố Lang nóng lên, “Ta không có……”

Mộ Dung Diễn: “Không có sao?”

Cố Lang: “…… Không có!”

Mộ Dung Diễn chôn mặt vào cổ y, cười rồi lại thở dài nói: “Ngươi sao lại mạnh miệng thế chứ? Cố tình chọc giận ta đúng không? Vô lương tâm.”

Cố Lang ngập ngừng, “Ta……”

“Bỏ đi,” Mộ Dung Diễn ôm chặt y nói, “Để ta ôm ngủ một lát. Hôm nay nhiều chuyện như vậy, mệt chết ta rồi.”

Cố Lang bất động, nghe tiếng hít thở đều đều của hắn thì tim như thắt lại. Không phải là y không thích, lúc Mộ Dung Diễn lần đầu tiên hôn y dưới ánh trăng thì y đã biết người này rất đặc biệt với mình. Y đã bôn ba suốt những năm tháng dài đằng đẵng, trừ Triệu Chuyết thì không ai biết y ấm lạnh thế nào, và rồi Mộ Dung Diễn bất ngờ xông vào, có đuổi cũng không đi.

Nhưng y không quên được lúc trước Mộ Dung Diễn vì sao bị mù. Bọn họ bị trúng chướng khí trong núi, đầu y mơ màng không rõ, nhận nhầm Mộ Dung Diễn thành Trịnh Vu Phi nên đánh hắn trọng thương, mắt cũng bị mù. Khi đó y mới phát hiện trong lòng mình chỉ có thù hận suốt mười một năm, tình yêu quá mức lạ lẫm với y. Nhiều năm qua y đã quen mạo hiểm một mình, quen giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, quãng đời còn lại chỉ còn bốn chữ “oan khuất chưa tan”, chưa từng biết thế nào là yêu một người.

Mộ Dung Diễn chân thành đối đãi y nhưng y lại không biết làm thế nào để yêu Mộ Dung Diễn, thậm chí hoài nghi nếu cừu hận trước mắt thì trong lòng mình không còn vị trí cho Mộ Dung Diễn nữa. Hai người bên nhau phải nỗ lực vì nhau giống như cha mẹ y, mưa gió nửa đời không rời không bỏ.

Mộ Dung Diễn nên tìm một Thái tử phi toàn tâm toàn ý đối đãi hắn chứ không phải người trong lòng chỉ có thù hận như y.

Y không đáng.

*

Lưu Đại Mãnh mơ màng mở mắt ra, thấy Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân ngồi bên giường nhìn hắn.

Nguyễn Niệm thấy hắn tỉnh lại thì mừng rỡ nói: “Ngươi tỉnh rồi!”

Lưu Đại Mãnh vừa động thì đầu đau nhức khiến hắn phải kêu lên, “Á…… Sao đầu ta lại đau thế này?”

Nguyễn Niệm: “…… Ngươi đụng đầu vào tường.”

“Đụng vào tường?” Lưu Đại Mãnh bán tín bán nghi, Khuất Phong Vân cũng gật đầu một cái, “Ừ.”

Lưu Đại Mãnh toàn thân lại ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến bò loạn xạ. Hắn nhịn không được đưa tay gãi, “Ngứa! Ngứa quá……”

Nguyễn Niệm nhớ tới bình thuốc sư phụ cho liền vội vàng lấy ra, “Thử cái này xem.”

Lưu Đại Mãnh nhớ lại trước đó mặt sưng phù, tiêu chảy nên không dám uống, “Ta, ta không uống.”

Khuất Phong Vân một tay bóp miệng hắn rồi nói với Nguyễn Niệm: “Nhét vào.”

“A a……” Nguyễn Niệm đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng Lưu Đại Mãnh.

“Khụ khụ……” Lưu Đại Mãnh bám chặt mép giường khóc không ra nước mắt, nghĩ đến lát nữa vừa ngứa vừa tiêu chảy thì thảm rồi, số khổ a!

Nhưng đợi một hồi trêи người dần hết ngứa, cũng không xuất hiện triệu chứng gì khác.

“Sao…… hình như có tác dụng?” Lưu Đại Mãnh nói mà không chắc lắm, “Hình như không còn ngứa nữa?”

Ánh mắt Nguyễn Niệm sáng lên, kéo tay hắn sang bắt mạch. Y xem bệnh rồi cẩn thận nhìn vết cào trêи người hắn, mừng rỡ nói: “Hình như thực sự hiệu quả! A Ngạnh!”

Y vui mừng ôm chầm Khuất Phong Vân bên cạnh, đầu óc co lại, hôn chụt một cái lên mặt hắn.

Khuất Phong Vân: “……”

Nguyễn Niệm: “……”

Lưu Đại Mãnh cả giận nói: “Các ngươi có biết xấu hổ không hả?! Muốn hôn thì về phòng mà hôn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương