Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
-
Chương 39: Mặt Thiếu Gia Đỏ Như Vậy
Bên môi Mộ Dung Diễn mang ý cười nhưng bản năng Cố Lang lại phát giác được mấy phần tức giận, “Không phải, ta……” Ngực y phập phồng, dừng một chút rồi nói, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Mộ Dung Diễn cầm lọn tóc đen như mực của y quấn chung với tóc mình rồi đáp: “Tất nhiên là…… làm Thái tử phi của ta.”
“Nói bậy,” Cố Lang nói, “Nào có nam tử làm Thái tử phi.”
Mộ Dung Diễn: “Ngươi đáp ứng là có ngay.”
Cố Lang nhíu mày không nói gì.
“Ngươi có thể suy nghĩ thêm mấy ngày,” Mộ Dung Diễn vuốt ve dấu đỏ mập mờ trêи cổ y, “Nghĩ thông suốt rồi nói với ta.”
Cố Lang bị hắn xoa đến ngứa cổ, mất tự nhiên nói: “Bỏ tay ra.”
Mộ Dung Diễn cười nói: “Vậy hôn một cái nhé?”
Cố Lang giương mắt trừng hắn.
Mộ Dung Diễn: “Ngươi xấu hổ cái gì, đêm qua……”
Cố Lang bịt miệng hắn, “Ngậm miệng!”
Trong đáy mắt Mộ Dung Diễn đều là ý cười, kéo tay y xuống đặt trước ngực, trong nắng sớm ʍôиɠ lung hôn y thật sâu.
Mộ Dung Diễn mặc y phục lấy trong tủ của Cố Lang, thần thanh khí sảng đi xuống lầu. Đêm qua thi thể đã được chôn, máu trêи đất cũng bị mưa lớn rửa sạch.
Triệu Chuyết nấu cháo dưới lầu trúc, thấy Mộ Dung Diễn mặc y phục của thiếu gia nhà mình thì liền nhớ lại tiếng giường trúc rung lắc đêm qua, lập tức có chút xấu hổ, “Mộ Dung công tử, chào……”
“Triệu thúc,” Mộ Dung Diễn cười nói, “Cái gì công tử với không công tử, đừng khách khí như thế.”
Triệu Chuyết vẻ mặt không hiểu, không gọi Mộ Dung công tử thì gọi là gì?
“Điện hạ,” Khuyển Tị ôm mấy túi bánh bao chạy tới, “Ăn bánh bao không?”
Mộ Dung Diễn nói: “Các ngươi ăn đi, ta có việc phải về trước.”
Khuyển Tị gật đầu hỏi: “Vậy đêm qua mấy tên kia……”
“Không sao, Trịnh phủ không dò ra nhanh vậy đâu, ngày mai Trịnh Vu Phi cũng khó bảo đảm mạng mình, không rảnh bận tâm chuyện này.” Mộ Dung Diễn vỗ vai Khuyển Tị, “Trông chừng cho tốt vào.”
Triệu Chuyết nhìn bóng lưng Mộ Dung Diễn rời đi, mờ mịt nói: “Không gọi Mộ Dung công tử chẳng lẽ phải gọi Thái tử điện hạ sao?” Hình như còn xa cách hơn thì phải?
Khuyển Tị cắn bánh bao, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thiếu gia của ngươi là Thái tử phi, vậy điện hạ chính là chồng thiếu gia ngươi nhỉ?”
Triệu Chuyết: “……”
Khuyển Tị càng nghĩ càng thấy đúng, “Chồng thiếu gia, đúng rồi, sau này ngươi cứ gọi điện hạ như vậy đi, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Không được đâu,” Triệu Chuyết do dự nói, “Dù sao cũng là Thái tử điện hạ……”
Khuyển Tị khoát tay: “Điện hạ chỉ thích mấy kiểu xưng hô loạn thất bát tao này thôi, nghe nói lúc hắn vừa mở sòng bạc Sơn Hà liền bảo người ở đó gọi hắn là Đại đương gia vì nghe có khí thế…… Tôn Phóng gọi quen rồi giờ cũng không đổi được.”
Triệu Chuyết cũng không đổi được. Hắn mất mấy ngày mới nhận ra Mộ Dung công tử trước đây thường xuyên bị thiếu gia nhà hắn đuổi đánh đường đường là Thái tử Đại Diên. Nhưng Hoàng gia uy nghiêm, Mộ Dung công tử sao lại…… như tên lưu manh vậy?
“Nghe nói trước kia điện hạ không phải như vậy đâu.” Khuyển Tị nói, “Nhưng hắn mười bảy tuổi mở sòng bạc Sơn Hà, ngày ngày đánh bạc với đám lưu manh chợ búa, chưa tới hai năm liền trở thành như bây giờ.”
Triệu Chuyết: “……”
Đợi đến gần trưa Cố Lang mới mở cửa phòng xuống lầu trúc. Nhưng y tựa như thất thần, ngồi trêи ghế trúc ngẩn người hơn nửa ngày.
Triệu Chuyết có chút lo lắng, “Thiếu gia bị làm sao vậy?”
Khuyển Tị nói: “Có phải là nhớ điện hạ rồi không?”
Triệu Chuyết: “…… Mộ Dung công tử mới đi sáng nay mà.”
“Chẳng phải nói một ngày không gặp như xa cách ba thu sao?” Khuyển Tị lý lẽ hùng hồn, “Đã hơn nửa ngày tức là hơn một thu rồi!”
Triệu Chuyết đột nhiên cảm thấy hình như cũng có lý.
Tối hôm đó Cố Lang ngồi dưới đèn lau đao. Triệu Chuyết thấy y cả ngày đều hốt hoảng, sợ y không để ý làm tay bị thương, vừa định đi tới khuyên y thì thấy tay y run lên một cái, ngón tay quẹt vào đao, máu lập tức chảy ra.
Cố Lang nhìn máu đỏ tươi trêи ngón tay, trong đầu chợt hiện ra thân thể trần trụi nóng rực của Mộ Dung Diễn, mồ hôi chảy xuống dinh dính, ôm chặt y tứ chi quấn giao……
Triệu Chuyết thấy Cố Lang nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu thì lập tức sợ hãi, “Thiếu……”
Ơ? Sao mặt thiếu gia lại đỏ như vậy?
Mộ Dung Diễn cầm lọn tóc đen như mực của y quấn chung với tóc mình rồi đáp: “Tất nhiên là…… làm Thái tử phi của ta.”
“Nói bậy,” Cố Lang nói, “Nào có nam tử làm Thái tử phi.”
Mộ Dung Diễn: “Ngươi đáp ứng là có ngay.”
Cố Lang nhíu mày không nói gì.
“Ngươi có thể suy nghĩ thêm mấy ngày,” Mộ Dung Diễn vuốt ve dấu đỏ mập mờ trêи cổ y, “Nghĩ thông suốt rồi nói với ta.”
Cố Lang bị hắn xoa đến ngứa cổ, mất tự nhiên nói: “Bỏ tay ra.”
Mộ Dung Diễn cười nói: “Vậy hôn một cái nhé?”
Cố Lang giương mắt trừng hắn.
Mộ Dung Diễn: “Ngươi xấu hổ cái gì, đêm qua……”
Cố Lang bịt miệng hắn, “Ngậm miệng!”
Trong đáy mắt Mộ Dung Diễn đều là ý cười, kéo tay y xuống đặt trước ngực, trong nắng sớm ʍôиɠ lung hôn y thật sâu.
Mộ Dung Diễn mặc y phục lấy trong tủ của Cố Lang, thần thanh khí sảng đi xuống lầu. Đêm qua thi thể đã được chôn, máu trêи đất cũng bị mưa lớn rửa sạch.
Triệu Chuyết nấu cháo dưới lầu trúc, thấy Mộ Dung Diễn mặc y phục của thiếu gia nhà mình thì liền nhớ lại tiếng giường trúc rung lắc đêm qua, lập tức có chút xấu hổ, “Mộ Dung công tử, chào……”
“Triệu thúc,” Mộ Dung Diễn cười nói, “Cái gì công tử với không công tử, đừng khách khí như thế.”
Triệu Chuyết vẻ mặt không hiểu, không gọi Mộ Dung công tử thì gọi là gì?
“Điện hạ,” Khuyển Tị ôm mấy túi bánh bao chạy tới, “Ăn bánh bao không?”
Mộ Dung Diễn nói: “Các ngươi ăn đi, ta có việc phải về trước.”
Khuyển Tị gật đầu hỏi: “Vậy đêm qua mấy tên kia……”
“Không sao, Trịnh phủ không dò ra nhanh vậy đâu, ngày mai Trịnh Vu Phi cũng khó bảo đảm mạng mình, không rảnh bận tâm chuyện này.” Mộ Dung Diễn vỗ vai Khuyển Tị, “Trông chừng cho tốt vào.”
Triệu Chuyết nhìn bóng lưng Mộ Dung Diễn rời đi, mờ mịt nói: “Không gọi Mộ Dung công tử chẳng lẽ phải gọi Thái tử điện hạ sao?” Hình như còn xa cách hơn thì phải?
Khuyển Tị cắn bánh bao, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thiếu gia của ngươi là Thái tử phi, vậy điện hạ chính là chồng thiếu gia ngươi nhỉ?”
Triệu Chuyết: “……”
Khuyển Tị càng nghĩ càng thấy đúng, “Chồng thiếu gia, đúng rồi, sau này ngươi cứ gọi điện hạ như vậy đi, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Không được đâu,” Triệu Chuyết do dự nói, “Dù sao cũng là Thái tử điện hạ……”
Khuyển Tị khoát tay: “Điện hạ chỉ thích mấy kiểu xưng hô loạn thất bát tao này thôi, nghe nói lúc hắn vừa mở sòng bạc Sơn Hà liền bảo người ở đó gọi hắn là Đại đương gia vì nghe có khí thế…… Tôn Phóng gọi quen rồi giờ cũng không đổi được.”
Triệu Chuyết cũng không đổi được. Hắn mất mấy ngày mới nhận ra Mộ Dung công tử trước đây thường xuyên bị thiếu gia nhà hắn đuổi đánh đường đường là Thái tử Đại Diên. Nhưng Hoàng gia uy nghiêm, Mộ Dung công tử sao lại…… như tên lưu manh vậy?
“Nghe nói trước kia điện hạ không phải như vậy đâu.” Khuyển Tị nói, “Nhưng hắn mười bảy tuổi mở sòng bạc Sơn Hà, ngày ngày đánh bạc với đám lưu manh chợ búa, chưa tới hai năm liền trở thành như bây giờ.”
Triệu Chuyết: “……”
Đợi đến gần trưa Cố Lang mới mở cửa phòng xuống lầu trúc. Nhưng y tựa như thất thần, ngồi trêи ghế trúc ngẩn người hơn nửa ngày.
Triệu Chuyết có chút lo lắng, “Thiếu gia bị làm sao vậy?”
Khuyển Tị nói: “Có phải là nhớ điện hạ rồi không?”
Triệu Chuyết: “…… Mộ Dung công tử mới đi sáng nay mà.”
“Chẳng phải nói một ngày không gặp như xa cách ba thu sao?” Khuyển Tị lý lẽ hùng hồn, “Đã hơn nửa ngày tức là hơn một thu rồi!”
Triệu Chuyết đột nhiên cảm thấy hình như cũng có lý.
Tối hôm đó Cố Lang ngồi dưới đèn lau đao. Triệu Chuyết thấy y cả ngày đều hốt hoảng, sợ y không để ý làm tay bị thương, vừa định đi tới khuyên y thì thấy tay y run lên một cái, ngón tay quẹt vào đao, máu lập tức chảy ra.
Cố Lang nhìn máu đỏ tươi trêи ngón tay, trong đầu chợt hiện ra thân thể trần trụi nóng rực của Mộ Dung Diễn, mồ hôi chảy xuống dinh dính, ôm chặt y tứ chi quấn giao……
Triệu Chuyết thấy Cố Lang nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu thì lập tức sợ hãi, “Thiếu……”
Ơ? Sao mặt thiếu gia lại đỏ như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook