Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
-
Chương 36: Sao Lại Véo Mặt Ta
Cao Thừa ngồi trêи lưng ngựa đợi hồi lâu mà chưa thấy ai ra thì không nhịn được nói: “Người đâu, mở cửa ra cho ta!”
Mấy tên lính Bắc Kỳ cao lớn tiến lên phía trước, còn chưa động thủ thì đã nghe “ầm” một tiếng, cửa bật mở.
Khuất Phong Vân đi ra nhìn lướt qua đám Bắc Kỳ đứng chặn ở cổng: “Có việc gì?”
“Quả nhiên là ngươi.” Cao Thừa nói, “Ta còn nói làm sao nhìn quen mắt như vậy, thì ra là người của cấm quân. Đã thế thì ta sẽ nể mặt Trịnh Vu Phi, chỉ cần hôm nay ngươi dập đầu nhận lỗi với huynh đệ ta thì chuyện lúc trước ta sẽ không so đo với ngươi.”
Khuất Phong Vân khoanh tay trước ngực không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.
Cao Thừa vung roi ngựa cả giận nói: “Ngươi có dập đầu hay không?!”
Khuất Phong Vân đi xuống bậc thang, lạnh lùng nói: “Khuất Phong Vân ta từ trước đến nay chỉ phục người có bản lĩnh, chỉ cần hai người bọn hắn có thể đánh thắng ta thì đừng nói dập đầu mà gọi cha cũng còn được.”
Hai tên lính Bắc Kỳ vừa nhớ lại buổi tối hôm đó bị Khuất Phong Vân đánh cho gãy răng thì răng lại đau, vội vàng quay lại nhìn tướng quân của bọn hắn.
Cao Thừa ném roi đi, leo từ trêи lưng ngựa xuống nói với Khuất Phong Vân: “Ta đánh với ngươi.”
Khuất Phong Vân thờ ơ nói: “Cũng được.”
Lính Bắc Kỳ chặn ở cổng lui ra một chút chừa chỗ cho bọn hắn. Cao Thừa triển khai tư thế, vẻ mặt hung dữ. Hắn đột ngột nhún người nhảy lên, một quyền đập tới.
Khuất Phong Vân nghiêng người tránh thoát, vung quyền ra sau lưng hắn. Cao Thừa quay người lăng không một cước lại bị Khuất Phong Vân vững vàng ngăn lại, hai chưởng tung lên ném hắn ra ngoài. Cao Thừa vội vàng xoay người hạ chân, suýt nữa không đứng vững.
Khuất Phong Vân thản nhiên nói: “Tướng quân cẩn thận.”
Lửa giận của Cao Thừa bốc lên não, lại vung quyền nhào tới. Hai người ngươi tới ta đi, đấm móc quét chân, đánh một hồi Cao Thừa lại bị Khuất Phong Vân đạp một cước lăn trêи mặt đất.
Lưng bị nện trêи đất cứng, Cao Thừa đau đến há miệng đớp không khí. Hắn cố nén đau nhức đứng lên, cả giận nói: “Tới đi!”
“Chờ một chút,” Khuất Phong Vân bỗng nhiên nói, “Đêm qua ta không ngủ, mệt rồi.”
Cao Thừa nhất thời nghe không hiểu, “Có ý gì?!”
Khuất Phong Vân đáp: “Chỗ này quá nhỏ, di chuyển trái phải cũng không được, chi bằng ba ngày sau ra ngoài thành đánh?”
Lưng Cao Thừa bị đau, chỉ vì không muốn mất mặt nên mới ráng chống đỡ, nghe xong câu này thì như tìm được cớ rút lui, “Được, có gan thì ngươi đừng chạy!”
Khuất Phong Vân: “Chạy không được, ngươi có thể sai người ở đây trông coi.”
“Vậy được,” Cao Thừa xoay mình lên ngựa, hung ác nói, “Ba ngày sau gặp lại ngoài thành, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi cha!”
Đám người lại lũ lượt kéo nhau đi. Nguyễn Niệm từ sau cửa chạy đến hào hứng nói: “A Ngạnh, ngươi thật lợi hại!”
Khuất Phong Vân bất giác ưỡn ngực một cái, “Ừm.”
Nguyễn Niệm lại nói: “Nhưng tướng quân kia thật cường tráng, hình như còn cứng hơn ngươi nữa.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân lại đưa tay véo mặt Nguyễn Niệm một cái.
Mềm như bánh bao vừa ra khỏi lồng vậy.
“Đau……” Nguyễn Niệm bụm mặt nói, “Sao ngươi lại véo mặt ta?”
Khuất Phong Vân: “Không được véo à?”
Nguyễn Niệm: “……” Hình như cũng không phải, chỉ là chưa từng bị ai véo thôi.
*
Tôn Phóng không tìm được Mộ Dung Diễn, lo lắng trở về sòng bạc Sơn Hà thì phát hiện người kia đang đứng cạnh ao cho cá ăn.
“Đại đương gia,” Tôn Phóng vội vàng nói, “Cao Thừa đi tìm lão Khuất gây rắc rối!”
“Ta biết,” Mộ Dung Diễn không nhanh không chậm nói, “Khuất Phong Vân hẹn hắn ba ngày sau ở ngoài thành đánh một trận, đến lúc đó ngươi mang mấy người đi rải chút thuốc để hắn ngủ hơn nửa ngày đi.”
Tôn Phóng khó hiểu nói, “Hả? Vì sao?”
Mộ Dung Diễn: “Ta muốn giải quyết Trịnh Vu Phi, đừng để hắn xen vào.”
“Ờ được.” Tôn Phóng thấy Mộ Dung Diễn nhìn chằm chằm vào ao cá, lại nhớ tới Khuyển Tị nói hắn và Cố Lang cãi nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
“Con cá này……” Tôn Phóng nói lung tung, “Hình như lại mập rồi, ha ha ha……”
Mộ Dung Diễn không có phản ứng gì.
Tôn Phóng cũng rất xấu hổ, “Đại đương gia, ngươi và Cố hộ vệ……”
Mộ Dung Diễn xoay người rời đi.
Tôn Phóng: “……” Thảm rồi, cái này cũng không được nói sao?
Đêm đó Tôn Phóng đi tìm Khuất Phong Vân bàn chuyện đánh nhau ở ngoài thành ba ngày sau, nói một hồi còn nhắc đến Mộ Dung Diễn và Cố Lang.
“Hình như nghiêm trọng lắm thì phải,” Tôn Phóng nói, “Mặt Đại đương gia đen như đáy nồi ấy.”
Khuất Phong Vân không tin lắm.
“Thật mà,” Tôn Phóng lo lắng nói, “Tuy nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa nhưng lỡ Đại đương gia tâm ý nguội lạnh thì sao? Tính tình Cố hộ vệ kia cũng không dỗ người đâu……”
Khuất Phong Vân nói: “Ngươi có thể thử một chút.”
Tôn Phóng: “Thử cái gì?”
Khuất Phong Vân: “Nản lòng thoái chí.”
Tôn Phóng: “Thử làm sao?”
Khuất Phong Vân: “Ngươi đem mấy con cá trong ao nướng ăn xem điện hạ có đánh chết ngươi không.”
Tôn Phóng: “……” Ta ngại sống lâu quá hay sao?!
Mấy tên lính Bắc Kỳ cao lớn tiến lên phía trước, còn chưa động thủ thì đã nghe “ầm” một tiếng, cửa bật mở.
Khuất Phong Vân đi ra nhìn lướt qua đám Bắc Kỳ đứng chặn ở cổng: “Có việc gì?”
“Quả nhiên là ngươi.” Cao Thừa nói, “Ta còn nói làm sao nhìn quen mắt như vậy, thì ra là người của cấm quân. Đã thế thì ta sẽ nể mặt Trịnh Vu Phi, chỉ cần hôm nay ngươi dập đầu nhận lỗi với huynh đệ ta thì chuyện lúc trước ta sẽ không so đo với ngươi.”
Khuất Phong Vân khoanh tay trước ngực không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì.
Cao Thừa vung roi ngựa cả giận nói: “Ngươi có dập đầu hay không?!”
Khuất Phong Vân đi xuống bậc thang, lạnh lùng nói: “Khuất Phong Vân ta từ trước đến nay chỉ phục người có bản lĩnh, chỉ cần hai người bọn hắn có thể đánh thắng ta thì đừng nói dập đầu mà gọi cha cũng còn được.”
Hai tên lính Bắc Kỳ vừa nhớ lại buổi tối hôm đó bị Khuất Phong Vân đánh cho gãy răng thì răng lại đau, vội vàng quay lại nhìn tướng quân của bọn hắn.
Cao Thừa ném roi đi, leo từ trêи lưng ngựa xuống nói với Khuất Phong Vân: “Ta đánh với ngươi.”
Khuất Phong Vân thờ ơ nói: “Cũng được.”
Lính Bắc Kỳ chặn ở cổng lui ra một chút chừa chỗ cho bọn hắn. Cao Thừa triển khai tư thế, vẻ mặt hung dữ. Hắn đột ngột nhún người nhảy lên, một quyền đập tới.
Khuất Phong Vân nghiêng người tránh thoát, vung quyền ra sau lưng hắn. Cao Thừa quay người lăng không một cước lại bị Khuất Phong Vân vững vàng ngăn lại, hai chưởng tung lên ném hắn ra ngoài. Cao Thừa vội vàng xoay người hạ chân, suýt nữa không đứng vững.
Khuất Phong Vân thản nhiên nói: “Tướng quân cẩn thận.”
Lửa giận của Cao Thừa bốc lên não, lại vung quyền nhào tới. Hai người ngươi tới ta đi, đấm móc quét chân, đánh một hồi Cao Thừa lại bị Khuất Phong Vân đạp một cước lăn trêи mặt đất.
Lưng bị nện trêи đất cứng, Cao Thừa đau đến há miệng đớp không khí. Hắn cố nén đau nhức đứng lên, cả giận nói: “Tới đi!”
“Chờ một chút,” Khuất Phong Vân bỗng nhiên nói, “Đêm qua ta không ngủ, mệt rồi.”
Cao Thừa nhất thời nghe không hiểu, “Có ý gì?!”
Khuất Phong Vân đáp: “Chỗ này quá nhỏ, di chuyển trái phải cũng không được, chi bằng ba ngày sau ra ngoài thành đánh?”
Lưng Cao Thừa bị đau, chỉ vì không muốn mất mặt nên mới ráng chống đỡ, nghe xong câu này thì như tìm được cớ rút lui, “Được, có gan thì ngươi đừng chạy!”
Khuất Phong Vân: “Chạy không được, ngươi có thể sai người ở đây trông coi.”
“Vậy được,” Cao Thừa xoay mình lên ngựa, hung ác nói, “Ba ngày sau gặp lại ngoài thành, ta nhất định phải bắt ngươi quỳ xuống gọi cha!”
Đám người lại lũ lượt kéo nhau đi. Nguyễn Niệm từ sau cửa chạy đến hào hứng nói: “A Ngạnh, ngươi thật lợi hại!”
Khuất Phong Vân bất giác ưỡn ngực một cái, “Ừm.”
Nguyễn Niệm lại nói: “Nhưng tướng quân kia thật cường tráng, hình như còn cứng hơn ngươi nữa.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân lại đưa tay véo mặt Nguyễn Niệm một cái.
Mềm như bánh bao vừa ra khỏi lồng vậy.
“Đau……” Nguyễn Niệm bụm mặt nói, “Sao ngươi lại véo mặt ta?”
Khuất Phong Vân: “Không được véo à?”
Nguyễn Niệm: “……” Hình như cũng không phải, chỉ là chưa từng bị ai véo thôi.
*
Tôn Phóng không tìm được Mộ Dung Diễn, lo lắng trở về sòng bạc Sơn Hà thì phát hiện người kia đang đứng cạnh ao cho cá ăn.
“Đại đương gia,” Tôn Phóng vội vàng nói, “Cao Thừa đi tìm lão Khuất gây rắc rối!”
“Ta biết,” Mộ Dung Diễn không nhanh không chậm nói, “Khuất Phong Vân hẹn hắn ba ngày sau ở ngoài thành đánh một trận, đến lúc đó ngươi mang mấy người đi rải chút thuốc để hắn ngủ hơn nửa ngày đi.”
Tôn Phóng khó hiểu nói, “Hả? Vì sao?”
Mộ Dung Diễn: “Ta muốn giải quyết Trịnh Vu Phi, đừng để hắn xen vào.”
“Ờ được.” Tôn Phóng thấy Mộ Dung Diễn nhìn chằm chằm vào ao cá, lại nhớ tới Khuyển Tị nói hắn và Cố Lang cãi nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
“Con cá này……” Tôn Phóng nói lung tung, “Hình như lại mập rồi, ha ha ha……”
Mộ Dung Diễn không có phản ứng gì.
Tôn Phóng cũng rất xấu hổ, “Đại đương gia, ngươi và Cố hộ vệ……”
Mộ Dung Diễn xoay người rời đi.
Tôn Phóng: “……” Thảm rồi, cái này cũng không được nói sao?
Đêm đó Tôn Phóng đi tìm Khuất Phong Vân bàn chuyện đánh nhau ở ngoài thành ba ngày sau, nói một hồi còn nhắc đến Mộ Dung Diễn và Cố Lang.
“Hình như nghiêm trọng lắm thì phải,” Tôn Phóng nói, “Mặt Đại đương gia đen như đáy nồi ấy.”
Khuất Phong Vân không tin lắm.
“Thật mà,” Tôn Phóng lo lắng nói, “Tuy nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa nhưng lỡ Đại đương gia tâm ý nguội lạnh thì sao? Tính tình Cố hộ vệ kia cũng không dỗ người đâu……”
Khuất Phong Vân nói: “Ngươi có thể thử một chút.”
Tôn Phóng: “Thử cái gì?”
Khuất Phong Vân: “Nản lòng thoái chí.”
Tôn Phóng: “Thử làm sao?”
Khuất Phong Vân: “Ngươi đem mấy con cá trong ao nướng ăn xem điện hạ có đánh chết ngươi không.”
Tôn Phóng: “……” Ta ngại sống lâu quá hay sao?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook