Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
-
Chương 9: Nhóc xì-trum và phù thuỷ gà mên
Edit: Đào Chước
Beta: Yuri
*Ở đây tác giả ghi là 格格巫 = Cách Cách Vu = Phù thuỷ Gà Mên, tác giả (lại) chơi chữ í mà.
Trên bàn ăn.
Chu Ngư hỏi: “Cao Khải đâu?”
“Anh ấy bị đau dạ dày.” Lâm Khải nói: “Nên không ăn cơm cùng mọi người được.”
Cách Cách Vu: “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cũng không có việc gì, nặng lắm thì cũng chỉ là ung thư dạ dày, nếu là ung thư giai đoạn cuối thì càng tốt.”
Cách Cách Vu cười cười, nói: “Mối quan hệ hàng xóm của các cậu thật tốt.”
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống đâu?”
“Anh ấy vừa đi ra ngoài,” Chu Ngư nói: “Hình như là trong nhà có việc gấp.”
Cách Cách Vu gắp lấy một miếng thịt gà, nói: “Ăn cái này đi, ăn gì bổ nấy.”
Điện thoại của Lâm Khải vang lên, hóa ra lại là tin nhắn của Cao Khải: “Nhớ rõ nhiệm vụ, cố lên!”
“Cách Cách Vu, anh quen Châu Ngư như thế nào vậy?”
Cách Cách Vu cười nói: “Tôi rất thích tiểu thuyết của đại Ngư, cả hai cũng hay chát chít với nhau trên mạng, cuối cùng cũng may mắn được gặp cậu ấy trong buổi tặng chữ kí.”
“Thích đến mức nào cơ?”
“Thì là rất thích đó.”
“Có cảm giác muốn chiếm làm của riêng mình không?”
“Tôi chỉ là thích mà thôi, tôi không ích kỉ như vậy.”
Lâm Khải cười cười: “Tốt nhất là vậy.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ăn cơm xong, Châu Ngư và Cách Cách Vu cùng nhau ở trong bếp rửa bát.
Lâm Khải cầm sách ngồi ngoài phòng khách, mỗi giây mỗi phút đều đang chú ý mọi hoạt động trong nhà trọ.
Lúc Châu Ngư và Cách Cách Vu muốn quay về phòng, Lâm Khải cũng theo chân hai người họ đi vào.
Chu Ngư hỏi: “Cậu có việc gì không?”
“Em cũng thích đọc sách của anh, em cũng muốn trao đổi ý tưởng với anh.”
“Lúc tôi viết tiểu thuyết cũng không cần cùng người khác trao đổi.”
“Thế, em muốn thưởng thức dáng vẻ anh tuấn phi phàm lúc anh viết tiểu thuyết.”
Cách Cách Vu giải hòa: “Cậu ấy muốn thì để cậu ấy xem đi.”
Lâm Khải xì một cái ở trong lòng, lén lút trợn mắt một cái: Cũng chả phải phòng của anh, cần anh cho phép chắc.
Mật khẩu máy tính của Châu Ngư là một chuỗi mật mã rất dài. Lúc khởi động máy, Cách Cách Vu đứng ở bên cạnh Chu Ngư, ánh mắt thẳng tắp dán vào bàn phím máy tính.
Lâm Khải chặn lại tầm mắt của Cách Cách vu, nói: “Anh đại Ngư, sao trước kia em lại không phát hiện ra chuột máy tính của anh lại đẹp như vậy nhỉ.”
“Cậu trước đây đâu vào đến phòng của tôi.”
“Cái này nhất định là rất đắt.”
“Giá ở Taobao là 39,9 tệ (130K), miễn ship còn được tặng thêm miếng lót chuột.”
“Bàn phím chắc cũng là hàng tặng kèm đúng không, nhìn qua cũng chẳng đẹp gì hết á.”
“Cách Cách Vu tặng, tôi vừa mới dùng.”
Cách Cách Vu ngồi xuống giường của Châu Ngư, nói: “Anh bạn nhỏ cứ đứng mãi ở đó, tôi còn chưa biết nó dùng có tốt hay không đâu.”
Châu Ngư gõ gõ vài cái trên bàn phím, nói: “Chắc hẳn rất đắt?”
“Cũng không đáng là bao, mấy người viết tiểu thuyết như chúng ta nhất định phải có một bộ đồ nghề hợp ý mới được.”
Lâm Khải lên mạng tra thử mấy loại bàn phím tương tự, mẹ ôi, cái rẻ nhất cũng lên đến 1999 tệ (có gần 7 củ hoi ạ.)
Cách Cách Vu liếc thấy màn hình di động của Lâm Khải, nói: “Chiếc tặng cho đại Ngư là hàng đặt làm riêng, bên trên có ghi tên cậu ấy, còn có hoa văn cá chép xung quanh.” (ngụ ý may mắn)
Tốn kém dữ, có lòng dễ sợ.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lâm Khải gõ cửa phòng Cao Khải.
Cao Khải hóng hớt: “Thế nào?”
Lâm Khải nói: “Em cảm thấy anh ta không giống người xấu. Trừ một điểm.”
“Điểm nào?”
“Tên”
“Cậu đừng bị thằng đó lừa. Tên đó thật sự là một thằng khốn.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trước bữa tối, Tống Hải đã xử lí xong việc gia đình: “Cao Khải đâu, sao không xuống ăn cơm?”
Lâm Khải: “Anh ấy bị đau dạ dày, khả năng cao là bị ung thư.”
Cách Cách Vu nói: “Tôi cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.”
“Không có chuyện gì đâu, axit dạ dày có tính ăn mòn, ăn hết bệnh trong người anh ấy là sẽ ổn thôi.”
Cách Cách Vu cười cười, quay sang múc cho Châu Ngư một bát canh ngọt, “Cậu uống thử canh này, có phải là ngọt lắm không.”
“Ngọt.”
“So với tôi thì sao.”
“Đều ngọt.”
“Nhất định phải chọn một thì sao?”
“Tôi chọn canh. Bởi vì có thể uống được.”
Lâm Khải cố nín cười, cảm giác trong lòng thoải mái muốn chết. Châu Ngư từ trước đến giờ không biết nói mấy lời ngọt ngào, Cách Cách Vu đây là tự rước nhục vào người.
Cách Cách Vu im lặng ăn xong bữa cơm. Anh chú ý tới chiếc đồng hồ đeo trên tay Tống Hải: “Chiếc đồng hồ này của ông chủ Tống là bản giới hạn đúng không.”
Trước giờ Tống Hải luôn giữ thói quen ăn cơm không nói chuyện, nghe thế chỉ gật đầu.
“Tôi có một cái vòng cổ rất hợp với chiếc đồng hồ trên tay ông chủ Tống, lần sau đến có thể mang cho ngài.”
“Cảm ơn.”
“Không cần, không cần, dù sao tôi cũng không xứng đeo chiếc vòng tốt như vậy.”
Lâm Khải nhủ thầm trong lòng: Anh đâu chỉ không xứng với vòng cổ, anh còn không xứng với Châu Ngư.
Cách Cách Vu chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát. Tống Hải ngồi vắt chân trên sofa xem tivi, dù chỉ là ngồi vắt chéo chân nhưng dáng vẻ của Tống Hải nhìn rất thành thục và đoan chính.
Rửa bát xong, Cách Cách Vu ngồi xuống nói chuyện cùng Tống Hải.
Lúc Owen về đến nhà, Cách Cách Vu chủ động cầm lấy đồ trên tay Owen, “Tôi để lại cho cậu một ít cơm, cậu đói thì để tôi đi hâm lại.”
Lâm Khải nhìn dáng vẻ thân thiết nhiệt tình của Cách Cách Vu với mọi người, trong lòng không hiểu bỗng sinh ra cảm giác khó chịu.
Nếu phù thủy Gà Mên trong hoạt hình cũng có tình thương mến thương như vậy, làng Xì-trum sớm muộn cũng chết chùm hết.
Cách Cách Vu nói chuyện cùng Tống Hải và Owen một lúc lâu mới chậm rì rì trở về phòng của Châu Ngư. Lúc đi ngang qua Lâm Khải, anh ta còn thân thiết dặn dò cậu: “Em trai tiểu Khải, nhớ đi ngủ sớm chút.”
“Anh cũng vậy.” Lâm Khải nghẹn một bụng tức ngồi xuống sofa.
Tống Hải nói: “Tên nhóc kia không phải hạng người tốt lành.”
?
“Hai người không phải nói chuyện rất vui vẻ rất hợp ý sao?”
“Bởi vì nói chuyện rất hợp ý nên tôi mới xác định như vậy.”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu ta là tác giả viết tiểu thuyết mạng, tôi là một người buôn bán, phạm vi cuộc sống không giống nhau. Đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà mỗi câu nói đều chạm đến tâm khảm, chẳng lẽ lại không đáng sợ.”
Lòng dạ thâm sâu!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sáng sớm.
Trong nhà trọ tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Owen ôm Mi Mi ra khỏi phòng: “Anh ngửi thấy mùi xúc xích rán.”
“Là món xúc xích tiêu đen, sắp xong rồi đây, còn có sữa đậu nành với bánh quẩy nữa.” Cách Cách Vu mặc tạp dề của Châu Ngư, dùng xẻng xào đồ ăn của Châu Ngư, còn cướp luôn công việc làm bữa sáng của Châu Ngư.
Chu Ngư làm bữa sáng rất đơn giản: sanwich cùng sữa, hoặc là sữa cùng sanwich. Đôi khi món ức gà được lên sân khấu dăm ba bữa, còn mấy loại thức ăn dầu mỡ như xúc xích cùng bánh quẩy tuyệt đối không có cơ hội xuất hiện trên bàn ăn.
Owen cầm đôi đũa ngồi sẵn trên bàn chờ được ăn, Lâm Khải cũng đi qua bên đó.
Owen nhỏ giọng: “Cao Khải nói cho anh rồi, anh đến support cho em.”
“Thanh máu của anh đủ dày không.”
“Còn phải xem tình hình mới biết được.”
“Anh định phản bội tổ chức đấy à!”
“Không có chuyện đó! Anh có thể hi sinh tất cả vì Tổ quốc vĩ đại.”
Cách Cách Vu bưng đĩa tới gần: “Mọi người nếm thử xem, xúc xích tôi vừa làm xong.”
Xúc xích mới rán xong vừa to vừa thơm, đã được cẩn thận cắt thành từng khúc nhỏ.
Owen nhanh chóng gắp một miếng: “Quá ngon! Xúc xích rán chín nhưng bên trong ẩm mà không bị khô, quá tuyệt!”
“Tôi có vắt một ít nước chanh lên trên, có phải là ăn rất vừa miệng?”
“Sau này mỗi ngày tôi đều muốn được ăn xúc xích của anh.”
“Sau ngày mỗi ngày tôi đều cho cậu ăn.”
Clgt?
Lâm Khải hoài nghi sâu sắc việc đồng chí Owen đã chuyển chiến tuyến, phản bội cách mạng.
Lâm Khải hỏi: “Anh Châu Ngư đâu rồi?”
Cách Cách Vu cười cười: “Cậu ấy còn mệt.”
“Hai người?”
“Đêm qua chúng tôi rất muộn mới đi ngủ. Đều tại cậu ấy cứ cuốn lấy tôi đòi chơi, giờ mới không dậy nổi.”
Không khí “ô nhiễm” vl.
Owen nói: “Vừa vặn, ăn gì bổ nấy, mang xúc xích bự của anh đi đút cho anh ấy đi!”
“Được thôi”
Cách Cách Vu bưng lên một đĩa xúc xích khác: “Anh đại Ngư, tôi mang món ngon đến cho cậu
đây.”
Lâm Khải nổi da gà toàn thân: “Owen, đừng nói anh muốn về phe tên đó đấy nhé.”
“He is a bitch.”
?
“Mới sáng sớm đã ra ngoài uốn éo, mùi hồ ly tinh đều bay khắp nhà rồi. Anh đề nghị tên đó nên tự tưới lên mình ít nước chanh, khử mùi.”
“Hai người vừa rồi còn anh anh em em thân thiết lắm mà.”
“Diễn kịch tí đó mà,” Owen nói: “Đợi đến ngày sinh nhật của tên đó, anh nhất định sẽ tặng một cái lồng, nhốt luôn con hồ ly tinh nam này ở trong đấy.”
Có vẻ mọi người đều nhìn ra bộ mặt thật của Cách Cách Vu.
Trừ Châu Ngư.
Cách Cách Vu chỉ ở nhờ nhà trọ vài ngày, mai sẽ dọn đi.
Lâm Khải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Cách Cách Vu, nhưng vẫn chưa phát hiện ra anh ta có hành động khác thường nào.
Buổi sáng Cách Cách Vu dọn đi, tất cả bốn người trong nhà trọ cùng đi tiễn hắn ta. Đương nhiên là không có Cao Khải, anh ta liên tiếp ba ngày chưa bước chân ra khỏi cửa phòng.
“Cảm ơn sự chăm sóc nhiệt tình của mọi người trong thời gian qua, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Cách Cách Vu quay sang ôm lấy Châu Ngư, bỗng nhiên như sực nhớ ra việc gì, anh ta nói: “Tôi bỏ quên ví ở trong phòng rồi.”
Lâm Khải: “Để tôi quay lại tìm giúp anh.”
“Không cần, mọi người trông giúp tôi hành lí, tôi tự đi lên tìm là được.”
“Thế sao được, để anh đi lên một mình như thế thật không phải phép.”
Châu Ngư bắt lấy cánh tay của Lâm khải: “Để cậu ấy đi đi, phòng của tôi không khóa.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cách Cách Vu ngừng thở, cẩn thận cắm USB vào máy tính của Chu Ngư, rất nhanh đã copy xong toàn bộ bản thảo trong máy tính. Xong xuôi mọi việc, Cách Cách Vu chuyển tất cả tệp tin bản thảo gốc trong máy Chu Ngư bỏ vào thùng rác, xóa vĩnh viễn.”
Mấy ngày nay làm nhiều việc như vậy, tất cả là vì thời khắc này.
“Lộ đuôi hồ ly rồi?”
“Cao, Cao Khải.” (Tác giả ghi chỗ này là Cao Phi)
Cao Khải tựa người vào khung cửa, nở nụ cười với Cách Cách Vu: “Xin chào, ngài Xì-trum.”
Cách Cách Vu giấu USB vào túi áo, nói: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Không quan trọng, chuyện này cậu không cần nói với tôi, nói với mấy anh giai cảnh sát là được.”
“Tôi thật không hiểu anh đang nói linh tinh cái gì?”
Cao Khải chỉ cho tên đó xem trong mỗi góc phòng, đều có lắp một chiếc camera đang nhấp nháy ánh đỏ.
“Anh, anh.”
“Cái này cũng không phải mình tôi làm, dù sao đây cũng không phải là phòng của tôi.”
Châu Ngư đi tới bên cạnh Cao Khải: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt, ngài Xì-trum.”
“Không thể nào!”
“Không có chuyện gì là không thể cả.” Cao Khải nói: “Cậu nghĩ không ai nhìn ra tâm tư xấu xa của cậu thật sao? Bàn phím đặt làm riêng? Dùng phương pháp cổ lỗ sĩ này, cậu là từ thế kỉ trước trước xuyên không đến đây hả?”
Owen nói: “Bàn phím trải qua phương pháp xử lí đặc biệt, có thể dễ dàng nhìn thấy mật khẩu máy tính của Chu Ngư.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
8 giờ tối. Phòng khách.
Lâm Khải: “Đây là lần đầu tiên em được đến cục cảnh sát! Kích động vl!”
Owen: “Đây cũng là lần đầu tiên anh đến! Cảm giác giống như làm anh hùng chính nghĩa vậy đó.”
Tống Hải chín chắn: “Chúng ta về phòng trước đi, cho họ một ít không gian.”
Trong phòng khách trống trải chỉ còn Cao khải và Châu Ngư.
Châu Ngư vỗ vỗ lên sofa: “Ngồi đi.”
Cao Khải cúi thấp đầu, tựa như một đứa bé làm sai chuyện.
Châu Ngư cười nói: “Tôi biết cậu ta không phải là người tốt.”
“Thế sao anh còn mang tên đó về nhà.”
“Nửa năm.” Chu Ngư nói: “Suốt nửa năm nay vẫn là cậu ta trò chuyện với tôi.”
“Đại Ngư…”
“Là do tôi quá ngốc, ảo tưởng sẽ có một người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tôi.” Châu Ngư cười nói: “Tôi kể chuyện xưa cho mấy cậu nghe nhé.”
“Được.”
Chu Ngư cao giọng: “Mấy tên nghe lén kia, các cậu cũng xuất hiện đi.”
Owen: “Anh nói mà, nghiệp vụ của cậu quá kém.”
Lâm Khải: “Em đã tiến bộ rất nhiều rồi đó.”
Tống Hải đi lấy một chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người một ly.
Beta: Yuri
*Ở đây tác giả ghi là 格格巫 = Cách Cách Vu = Phù thuỷ Gà Mên, tác giả (lại) chơi chữ í mà.
Trên bàn ăn.
Chu Ngư hỏi: “Cao Khải đâu?”
“Anh ấy bị đau dạ dày.” Lâm Khải nói: “Nên không ăn cơm cùng mọi người được.”
Cách Cách Vu: “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Cũng không có việc gì, nặng lắm thì cũng chỉ là ung thư dạ dày, nếu là ung thư giai đoạn cuối thì càng tốt.”
Cách Cách Vu cười cười, nói: “Mối quan hệ hàng xóm của các cậu thật tốt.”
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống đâu?”
“Anh ấy vừa đi ra ngoài,” Chu Ngư nói: “Hình như là trong nhà có việc gấp.”
Cách Cách Vu gắp lấy một miếng thịt gà, nói: “Ăn cái này đi, ăn gì bổ nấy.”
Điện thoại của Lâm Khải vang lên, hóa ra lại là tin nhắn của Cao Khải: “Nhớ rõ nhiệm vụ, cố lên!”
“Cách Cách Vu, anh quen Châu Ngư như thế nào vậy?”
Cách Cách Vu cười nói: “Tôi rất thích tiểu thuyết của đại Ngư, cả hai cũng hay chát chít với nhau trên mạng, cuối cùng cũng may mắn được gặp cậu ấy trong buổi tặng chữ kí.”
“Thích đến mức nào cơ?”
“Thì là rất thích đó.”
“Có cảm giác muốn chiếm làm của riêng mình không?”
“Tôi chỉ là thích mà thôi, tôi không ích kỉ như vậy.”
Lâm Khải cười cười: “Tốt nhất là vậy.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ăn cơm xong, Châu Ngư và Cách Cách Vu cùng nhau ở trong bếp rửa bát.
Lâm Khải cầm sách ngồi ngoài phòng khách, mỗi giây mỗi phút đều đang chú ý mọi hoạt động trong nhà trọ.
Lúc Châu Ngư và Cách Cách Vu muốn quay về phòng, Lâm Khải cũng theo chân hai người họ đi vào.
Chu Ngư hỏi: “Cậu có việc gì không?”
“Em cũng thích đọc sách của anh, em cũng muốn trao đổi ý tưởng với anh.”
“Lúc tôi viết tiểu thuyết cũng không cần cùng người khác trao đổi.”
“Thế, em muốn thưởng thức dáng vẻ anh tuấn phi phàm lúc anh viết tiểu thuyết.”
Cách Cách Vu giải hòa: “Cậu ấy muốn thì để cậu ấy xem đi.”
Lâm Khải xì một cái ở trong lòng, lén lút trợn mắt một cái: Cũng chả phải phòng của anh, cần anh cho phép chắc.
Mật khẩu máy tính của Châu Ngư là một chuỗi mật mã rất dài. Lúc khởi động máy, Cách Cách Vu đứng ở bên cạnh Chu Ngư, ánh mắt thẳng tắp dán vào bàn phím máy tính.
Lâm Khải chặn lại tầm mắt của Cách Cách vu, nói: “Anh đại Ngư, sao trước kia em lại không phát hiện ra chuột máy tính của anh lại đẹp như vậy nhỉ.”
“Cậu trước đây đâu vào đến phòng của tôi.”
“Cái này nhất định là rất đắt.”
“Giá ở Taobao là 39,9 tệ (130K), miễn ship còn được tặng thêm miếng lót chuột.”
“Bàn phím chắc cũng là hàng tặng kèm đúng không, nhìn qua cũng chẳng đẹp gì hết á.”
“Cách Cách Vu tặng, tôi vừa mới dùng.”
Cách Cách Vu ngồi xuống giường của Châu Ngư, nói: “Anh bạn nhỏ cứ đứng mãi ở đó, tôi còn chưa biết nó dùng có tốt hay không đâu.”
Châu Ngư gõ gõ vài cái trên bàn phím, nói: “Chắc hẳn rất đắt?”
“Cũng không đáng là bao, mấy người viết tiểu thuyết như chúng ta nhất định phải có một bộ đồ nghề hợp ý mới được.”
Lâm Khải lên mạng tra thử mấy loại bàn phím tương tự, mẹ ôi, cái rẻ nhất cũng lên đến 1999 tệ (có gần 7 củ hoi ạ.)
Cách Cách Vu liếc thấy màn hình di động của Lâm Khải, nói: “Chiếc tặng cho đại Ngư là hàng đặt làm riêng, bên trên có ghi tên cậu ấy, còn có hoa văn cá chép xung quanh.” (ngụ ý may mắn)
Tốn kém dữ, có lòng dễ sợ.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lâm Khải gõ cửa phòng Cao Khải.
Cao Khải hóng hớt: “Thế nào?”
Lâm Khải nói: “Em cảm thấy anh ta không giống người xấu. Trừ một điểm.”
“Điểm nào?”
“Tên”
“Cậu đừng bị thằng đó lừa. Tên đó thật sự là một thằng khốn.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Trước bữa tối, Tống Hải đã xử lí xong việc gia đình: “Cao Khải đâu, sao không xuống ăn cơm?”
Lâm Khải: “Anh ấy bị đau dạ dày, khả năng cao là bị ung thư.”
Cách Cách Vu nói: “Tôi cảm thấy vấn đề này rất nghiêm trọng.”
“Không có chuyện gì đâu, axit dạ dày có tính ăn mòn, ăn hết bệnh trong người anh ấy là sẽ ổn thôi.”
Cách Cách Vu cười cười, quay sang múc cho Châu Ngư một bát canh ngọt, “Cậu uống thử canh này, có phải là ngọt lắm không.”
“Ngọt.”
“So với tôi thì sao.”
“Đều ngọt.”
“Nhất định phải chọn một thì sao?”
“Tôi chọn canh. Bởi vì có thể uống được.”
Lâm Khải cố nín cười, cảm giác trong lòng thoải mái muốn chết. Châu Ngư từ trước đến giờ không biết nói mấy lời ngọt ngào, Cách Cách Vu đây là tự rước nhục vào người.
Cách Cách Vu im lặng ăn xong bữa cơm. Anh chú ý tới chiếc đồng hồ đeo trên tay Tống Hải: “Chiếc đồng hồ này của ông chủ Tống là bản giới hạn đúng không.”
Trước giờ Tống Hải luôn giữ thói quen ăn cơm không nói chuyện, nghe thế chỉ gật đầu.
“Tôi có một cái vòng cổ rất hợp với chiếc đồng hồ trên tay ông chủ Tống, lần sau đến có thể mang cho ngài.”
“Cảm ơn.”
“Không cần, không cần, dù sao tôi cũng không xứng đeo chiếc vòng tốt như vậy.”
Lâm Khải nhủ thầm trong lòng: Anh đâu chỉ không xứng với vòng cổ, anh còn không xứng với Châu Ngư.
Cách Cách Vu chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát. Tống Hải ngồi vắt chân trên sofa xem tivi, dù chỉ là ngồi vắt chéo chân nhưng dáng vẻ của Tống Hải nhìn rất thành thục và đoan chính.
Rửa bát xong, Cách Cách Vu ngồi xuống nói chuyện cùng Tống Hải.
Lúc Owen về đến nhà, Cách Cách Vu chủ động cầm lấy đồ trên tay Owen, “Tôi để lại cho cậu một ít cơm, cậu đói thì để tôi đi hâm lại.”
Lâm Khải nhìn dáng vẻ thân thiết nhiệt tình của Cách Cách Vu với mọi người, trong lòng không hiểu bỗng sinh ra cảm giác khó chịu.
Nếu phù thủy Gà Mên trong hoạt hình cũng có tình thương mến thương như vậy, làng Xì-trum sớm muộn cũng chết chùm hết.
Cách Cách Vu nói chuyện cùng Tống Hải và Owen một lúc lâu mới chậm rì rì trở về phòng của Châu Ngư. Lúc đi ngang qua Lâm Khải, anh ta còn thân thiết dặn dò cậu: “Em trai tiểu Khải, nhớ đi ngủ sớm chút.”
“Anh cũng vậy.” Lâm Khải nghẹn một bụng tức ngồi xuống sofa.
Tống Hải nói: “Tên nhóc kia không phải hạng người tốt lành.”
?
“Hai người không phải nói chuyện rất vui vẻ rất hợp ý sao?”
“Bởi vì nói chuyện rất hợp ý nên tôi mới xác định như vậy.”
“Nghĩa là sao?”
“Cậu ta là tác giả viết tiểu thuyết mạng, tôi là một người buôn bán, phạm vi cuộc sống không giống nhau. Đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà mỗi câu nói đều chạm đến tâm khảm, chẳng lẽ lại không đáng sợ.”
Lòng dạ thâm sâu!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sáng sớm.
Trong nhà trọ tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Owen ôm Mi Mi ra khỏi phòng: “Anh ngửi thấy mùi xúc xích rán.”
“Là món xúc xích tiêu đen, sắp xong rồi đây, còn có sữa đậu nành với bánh quẩy nữa.” Cách Cách Vu mặc tạp dề của Châu Ngư, dùng xẻng xào đồ ăn của Châu Ngư, còn cướp luôn công việc làm bữa sáng của Châu Ngư.
Chu Ngư làm bữa sáng rất đơn giản: sanwich cùng sữa, hoặc là sữa cùng sanwich. Đôi khi món ức gà được lên sân khấu dăm ba bữa, còn mấy loại thức ăn dầu mỡ như xúc xích cùng bánh quẩy tuyệt đối không có cơ hội xuất hiện trên bàn ăn.
Owen cầm đôi đũa ngồi sẵn trên bàn chờ được ăn, Lâm Khải cũng đi qua bên đó.
Owen nhỏ giọng: “Cao Khải nói cho anh rồi, anh đến support cho em.”
“Thanh máu của anh đủ dày không.”
“Còn phải xem tình hình mới biết được.”
“Anh định phản bội tổ chức đấy à!”
“Không có chuyện đó! Anh có thể hi sinh tất cả vì Tổ quốc vĩ đại.”
Cách Cách Vu bưng đĩa tới gần: “Mọi người nếm thử xem, xúc xích tôi vừa làm xong.”
Xúc xích mới rán xong vừa to vừa thơm, đã được cẩn thận cắt thành từng khúc nhỏ.
Owen nhanh chóng gắp một miếng: “Quá ngon! Xúc xích rán chín nhưng bên trong ẩm mà không bị khô, quá tuyệt!”
“Tôi có vắt một ít nước chanh lên trên, có phải là ăn rất vừa miệng?”
“Sau này mỗi ngày tôi đều muốn được ăn xúc xích của anh.”
“Sau ngày mỗi ngày tôi đều cho cậu ăn.”
Clgt?
Lâm Khải hoài nghi sâu sắc việc đồng chí Owen đã chuyển chiến tuyến, phản bội cách mạng.
Lâm Khải hỏi: “Anh Châu Ngư đâu rồi?”
Cách Cách Vu cười cười: “Cậu ấy còn mệt.”
“Hai người?”
“Đêm qua chúng tôi rất muộn mới đi ngủ. Đều tại cậu ấy cứ cuốn lấy tôi đòi chơi, giờ mới không dậy nổi.”
Không khí “ô nhiễm” vl.
Owen nói: “Vừa vặn, ăn gì bổ nấy, mang xúc xích bự của anh đi đút cho anh ấy đi!”
“Được thôi”
Cách Cách Vu bưng lên một đĩa xúc xích khác: “Anh đại Ngư, tôi mang món ngon đến cho cậu
đây.”
Lâm Khải nổi da gà toàn thân: “Owen, đừng nói anh muốn về phe tên đó đấy nhé.”
“He is a bitch.”
?
“Mới sáng sớm đã ra ngoài uốn éo, mùi hồ ly tinh đều bay khắp nhà rồi. Anh đề nghị tên đó nên tự tưới lên mình ít nước chanh, khử mùi.”
“Hai người vừa rồi còn anh anh em em thân thiết lắm mà.”
“Diễn kịch tí đó mà,” Owen nói: “Đợi đến ngày sinh nhật của tên đó, anh nhất định sẽ tặng một cái lồng, nhốt luôn con hồ ly tinh nam này ở trong đấy.”
Có vẻ mọi người đều nhìn ra bộ mặt thật của Cách Cách Vu.
Trừ Châu Ngư.
Cách Cách Vu chỉ ở nhờ nhà trọ vài ngày, mai sẽ dọn đi.
Lâm Khải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Cách Cách Vu, nhưng vẫn chưa phát hiện ra anh ta có hành động khác thường nào.
Buổi sáng Cách Cách Vu dọn đi, tất cả bốn người trong nhà trọ cùng đi tiễn hắn ta. Đương nhiên là không có Cao Khải, anh ta liên tiếp ba ngày chưa bước chân ra khỏi cửa phòng.
“Cảm ơn sự chăm sóc nhiệt tình của mọi người trong thời gian qua, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Cách Cách Vu quay sang ôm lấy Châu Ngư, bỗng nhiên như sực nhớ ra việc gì, anh ta nói: “Tôi bỏ quên ví ở trong phòng rồi.”
Lâm Khải: “Để tôi quay lại tìm giúp anh.”
“Không cần, mọi người trông giúp tôi hành lí, tôi tự đi lên tìm là được.”
“Thế sao được, để anh đi lên một mình như thế thật không phải phép.”
Châu Ngư bắt lấy cánh tay của Lâm khải: “Để cậu ấy đi đi, phòng của tôi không khóa.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cách Cách Vu ngừng thở, cẩn thận cắm USB vào máy tính của Chu Ngư, rất nhanh đã copy xong toàn bộ bản thảo trong máy tính. Xong xuôi mọi việc, Cách Cách Vu chuyển tất cả tệp tin bản thảo gốc trong máy Chu Ngư bỏ vào thùng rác, xóa vĩnh viễn.”
Mấy ngày nay làm nhiều việc như vậy, tất cả là vì thời khắc này.
“Lộ đuôi hồ ly rồi?”
“Cao, Cao Khải.” (Tác giả ghi chỗ này là Cao Phi)
Cao Khải tựa người vào khung cửa, nở nụ cười với Cách Cách Vu: “Xin chào, ngài Xì-trum.”
Cách Cách Vu giấu USB vào túi áo, nói: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Không quan trọng, chuyện này cậu không cần nói với tôi, nói với mấy anh giai cảnh sát là được.”
“Tôi thật không hiểu anh đang nói linh tinh cái gì?”
Cao Khải chỉ cho tên đó xem trong mỗi góc phòng, đều có lắp một chiếc camera đang nhấp nháy ánh đỏ.
“Anh, anh.”
“Cái này cũng không phải mình tôi làm, dù sao đây cũng không phải là phòng của tôi.”
Châu Ngư đi tới bên cạnh Cao Khải: “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt, ngài Xì-trum.”
“Không thể nào!”
“Không có chuyện gì là không thể cả.” Cao Khải nói: “Cậu nghĩ không ai nhìn ra tâm tư xấu xa của cậu thật sao? Bàn phím đặt làm riêng? Dùng phương pháp cổ lỗ sĩ này, cậu là từ thế kỉ trước trước xuyên không đến đây hả?”
Owen nói: “Bàn phím trải qua phương pháp xử lí đặc biệt, có thể dễ dàng nhìn thấy mật khẩu máy tính của Chu Ngư.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
8 giờ tối. Phòng khách.
Lâm Khải: “Đây là lần đầu tiên em được đến cục cảnh sát! Kích động vl!”
Owen: “Đây cũng là lần đầu tiên anh đến! Cảm giác giống như làm anh hùng chính nghĩa vậy đó.”
Tống Hải chín chắn: “Chúng ta về phòng trước đi, cho họ một ít không gian.”
Trong phòng khách trống trải chỉ còn Cao khải và Châu Ngư.
Châu Ngư vỗ vỗ lên sofa: “Ngồi đi.”
Cao Khải cúi thấp đầu, tựa như một đứa bé làm sai chuyện.
Châu Ngư cười nói: “Tôi biết cậu ta không phải là người tốt.”
“Thế sao anh còn mang tên đó về nhà.”
“Nửa năm.” Chu Ngư nói: “Suốt nửa năm nay vẫn là cậu ta trò chuyện với tôi.”
“Đại Ngư…”
“Là do tôi quá ngốc, ảo tưởng sẽ có một người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tôi.” Châu Ngư cười nói: “Tôi kể chuyện xưa cho mấy cậu nghe nhé.”
“Được.”
Chu Ngư cao giọng: “Mấy tên nghe lén kia, các cậu cũng xuất hiện đi.”
Owen: “Anh nói mà, nghiệp vụ của cậu quá kém.”
Lâm Khải: “Em đã tiến bộ rất nhiều rồi đó.”
Tống Hải đi lấy một chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người một ly.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook