Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 449 Biến chiến tranh thành hòa bình (2)
Chương 449: Biến chiến tranh thành hòa bình (2)
Ngao Khuynh Thành nhìn Ngao Khánh với vẻ bất ngờ rồi hỏi: “Ngươi không nhớ lúc trước ta hận ngươi tới mức nào sao?”
“Thực ra ta cũng đã nghĩ rất nhiều, nhưng rất nhiều chuyện đều đã qua, dẫu sao ngươi cũng là mẫu thân của bọn nhóc, ta đã từng đối xử với ngươi…” Ngao Khánh xúc động nói: “Vì vậy chúng ta nên gạt bỏ một số thành kiến, vì chúng ta, cũng vì bọn chúng.”
Nói xong, Ngao Khánh đưa ánh mắt nhìn về bảy tiểu lang ở phía xa.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Ngao Khuynh Thành hỏi.
“Ừ!”
Ngao Khánh kiên định gật đầu.
Nhìn ánh mắt kiên định của Ngao Khánh, Ngao Khuynh Thành ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.
Quá khứ như thế nào tạm thời không nhắc đến, thật ra gần đây nàng ấy đã chịu đựng rất nhiều.
Sự khinh bỉ trong tộc, dây dưa ân oán trước đây, còn có áp lực khi đối mặt với Ngao Khánh, nỗi xấu hổ trong lòng đã hành hạ nàng suốt thời gian qua.
Khi Hồng Nhật Nhất Mạch bị tiêu diệt, vốn dĩ nàng có thể dễ dàng chạy trốn, nhưng vì những đứa con trong bụng, nàng không thể làm như vậy được.
Thế nên nàng của bây giờ chưa hề nghĩ đến việc biến chiến tranh thành hòa bình, sống một cuộc sống tốt hơn.
Vả lại, không còn sự cách biệt như trước đây nữa.
Ngao Khánh cũng không còn là Ngao Khánh trước đây.
Hắn có thể gánh vác tất cả, cũng có thể làm chỗ dựa cho nàng ấy, thậm chí có thể chống đỡ toàn bộ Phệ Thiên Yêu Lang tộc.
Lùi một bước mà nói, cho dù vẫn là Ngao Khuynh Thành cao ngạo một thời, không phải nam nhân trong lý tưởng cũng như vậy sao?
“Được!”
Nàng lau nước mắt, gật đầu đồng ý.
“Chỉ là, chỉ là lúc nãy ngươi nói cách loại bỏ khoảng cách, là cách gì?” cô ấy hỏi.
“Cái này, cái này…”
Ngao Khánh xấu hổ gãi đầu, không khỏi hơi khép chân lại.
Ngao Khuynh Thành cúi thấp đầu nhìn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhìn Ngao Khánh với ánh mắt xấu hổ tức giận mắng: “Hóa ra điều ngươi nói là cái này hả?”
“Ờ!”
“Là do lúc nãy không cẩn thận bị ngươi đụng vào cho nên mới như thế đó.”
Ngao Khánh ngại ngùng giải thích: “Nhưng ngươi yên tâm, chắc chắn hữu ích, bởi vì cái này là đại ca dạy ta, nói là đập tan mối hận thù!”
Ngao Khuynh Thành xấu hổ vội vàng cúi đầu, sau một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Được, chỉ là muốn lúc nào, bây giờ sao?”
“Gì?”
“Bây giờ á?”
Ngao Khánh nhìn quanh, ngập ngừng nói: “Như thế này không hay lắm thì phải?”
“Vậy ngươi sắp xếp đi, ta nghe theo ngươi.”
Ngao Khuynh Thành mặt đỏ cúi thấp đầu, trầm giọng nói.
“Được.”
Ngao Khánh nhìn thấy dáng vẻ của Ngao Khuynh Thành, lập tức tim đập thình thịch, cắn răng đồng ý.
Sau đó kéo Ngao Khuynh Thành đến phía sau phiến đá.
“Ngươi đừng vội như thế, vả lại ngươi biến thân đi.”
“Ngươi biến.”
“Không, ngươi biến.”
“Không, phải nghe theo lời lão công chứ.”
“Được, được thôi…”
Trong lúc cuộc đời Ngao Khánh ở đỉnh cao, cuối cùng Hắc Vũ đã trở về Thanh Ngọc Tiên Châu.
“Châu chủ, Hắc Vũ thân yêu của ngươi trở về rồi đây, ta rất nhớ ngươi!”
Hắc Vũ cung kính và ưu nhã hành lễ với Tô Huyền Quân.
Tô Huyền Quân nhìn thấy Hắc Vũ thì không khỏi trừng mắt với đám người ở phía dưới rồi trầm giọng nói: “Thế nào, những kẻ nói rằng Hắc Vũ đã phản bội, còn gì để nói nữa không?”
Nghe vậy, đám người cúi đầu xuống, giữ im lặng.
“Ta nói rồi, Hắc Vũ tuyệt đối trung thành với ta, nếu về sau các ngươi còn nói linh tinh gì đó thì cút ra khỏi Thanh Ngọc Tiên Châu cho ta.”
Nói xong, Tô Huyền Quân đưa ánh mắt nhìn về phía Hắc Vũ, phất phất tay, một sức mạnh ôn hòa lan tràn ra, đỡ Hắc Vũ đang quỳ lạy lên.
“Đa tạ châu chủ.”
Hắc Vũ cung kính nói: “Cũng đa tạ châu chủ tín nhiệm ta, ta phải cố gắng hơn, để Thanh Ngọc Tiên Châu chúng ta càng thêm huy hoàng!”
“Ha ha ha.”
Tô Huyền Quân ngửa mặt lên trời nở nụ cười, tín nhiệm nói: “Ta rất yên tâm về ngươi, dù sao ngươi theo ta đã hơn vạn năm, cho dù ai phản bội lại ta thì chắc chắn ngươi cũng không làm thế.”
“Nhưng mà quay về việc chính đi, ngươi nói xem tại sao lần này ngươi hạ giới lâu vậy?” Tô Huyền Quân lại hỏi: “Chẳng lẽ gặp phải vấn đề khó khăn gì đó hay sao?
“Đúng vậy, quả thực Tiên Giang đại lục kia xuất hiện biến cố lớn.”
Hắc Vũ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Hơn nữa lần này ta trở về là để nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Ồ, rốt cuộc là một cái chuồng heo như hạ giới đã xảy ra biến cố gì thế, thế mà đến một Kim Tiên như ngươi cũng không thể giải quyết được ư, lại còn phải quay về nhờ sự giúp đỡ nữa?” Tô Huyền Quân cau mày, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Các cao nhân khác cũng đổ dồn ánh mắt vào hắn.
“Châu chủ, ngươi cũng biết đó, khi xưa vị diện của Tiên Giang đại lục là một vị diện độc lập, cấp bậc bây giờ cũng cao hơn trước nhiều.”
Hắc Vũ nói: “Chẳng qua về sau Tiên Giang địa lục xảy ra tranh chấp và các trận chiến lớn nên mới phá vỡ hết tất cả các pháp tắc của Tiên Giang đại lục, thế nên cấp bậc bây giờ mới kém cỏi đến đáng thương như vậy.”
“Đúng vậy, quả thật Tiên Giang đại lục từng có một thời kỳ lịch sử như vậy.”
Tô Huyền Quân gật đầu một cái rồi hỏi: “Nhưng mà điều này liên quan gì đến chuyện lần này sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook