Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 444 Vừa rồi ta đùa thôi

Chương 444: Vừa rồi ta đùa thôi

Mặc dù ngày đó ở võ quán là do hắn đã chiếm lấy Ngao Khuynh Thành, nhưng mà từ lúc đấy, tâm trạng hắn đã không còn như trước từ lâu rồi.

Đối với nữ nhân đã từng độc ác và lạnh lùng như vậy, hắn không còn ái mộ nữa mà thậm chí còn có chút khinh thường.

Thế nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của nàng, trong lòng Ngao Khánh có chút cảm động, cũng có chút mềm lòng.

“Yên tâm đi.”

Hắn trịnh trọng gật đầu.

Sau đó hắn trao cho Ngao Khuynh Thành một ánh mắt kiên định.

Ngao Khuynh Thành gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu đứng bên cạnh Ngao Khánh, trong lòng thầm cầu nguyện cho Ngao Khánh có cách bảo vệ đám nhóc kia.

“Hừ?”

Nãi Báo Lệ nhìn Lâu Bản Vĩ.

Nàng không bao giờ nghĩ được đến việc có kẻ dám nói chuyện như vậy ngay dưới khí tức lan tràn của nàng.

Không được.

Ánh mắt nàng không khỏi nhìn Lâu Bản Vĩ từ trên xuống dưới rồi đánh giá một lượt.

Không thấy tu vi gì cả, dường như không có chút uy hiếp nào.

“Ngươi là phụ thân của bảy tiểu lang kia đó hả?” Nàng hỏi Lâu Bản Vĩ.

“Tất nhiên không phải bổn tra nam rồi.” Lâu Bản Vĩ chống nạnh nói.

“Không phải là ngươi ư?” Nãi Báo Lệ hỏi.

“Đúng, kia là đại ca của ta, ta mới là phụ thân của đám nhóc.” Ngao Khanh bước từng bước lên phía trước, trầm giọng nói, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Nãi Báo Lệ.

“Ngươi?”

“Được, coi như ta đứng trước mặt các ngươi thông báo lại một lần nữa, bảy tiểu lang này, hôm nay các ngươi đồng ý thì tốt mà không đồng ý cũng được, Nãi Báo Lệ ta sẽ thay mặt cho toàn bộ Tây Yêu Lâm mang chúng đi, nghe rõ chưa!”

Giọng điệu của nàng ta vô cùng mất kiên nhẫn.

Thân phận của nàng đại diện cho Tây Yêu Lâm, nàng đến nơi xa xôi này để mang bảy tiểu lang đi thôi mà cũng đụng phải lắm phiền toái như vậy, sự kiên nhẫn của nàng ta dường như mất hết rồi.

Cho đến khi nói xong, nàng mới không chút hề để ý gì nhiều, liếc mắt nhìn Ngao Khánh.

Nhưng cái liếc mắt này.

Trực tiếp làm cho nàng cảm thấy choáng váng.

Nàng chợt nhớ ra, ngày đó lúc đến bộ tộc Phệ Thiên Yêu Lang, trên đường gặp phải một cảnh tượng kinh hoàng.

Điều này làm cho nàng vĩnh viễn không thể nào quên được.

Ngày đó.

Một nam nhân áo trắng dùng nắm đấm đấm thẳng lên trời trực tiếp phá vỡ phong ấn của con đường lên tiên giới, làm cho nước tiên được tràn vào Tiên Giang đại lục một lần nữa.

Mà nàng nhớ rất rõ bên cạnh nam nhân mặc áo choàng trắng còn có một con yêu thú có hình dạng hệt như một con chó.

Mà con yêu thú kia không phải chính là Ngao Khánh trước mặt đây hay sao?

Dựa theo lời nói trước đó của Ngao Trung thì phụ thân của tiểu lang đi theo phò tá một tuyệt thế cao nhân, vậy tất cả những điều này chẳng phải là trùng hợp hay sao?

Nói cách khác, vị tuyệt thế cao nhân kia, chính là người chỉ với một đòn đã phá vỡ phong ấn…

Nghĩ tới điều này.

Nàng hoảng sợ lùi ra sau một bước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Đồng thời.

Hai chân nàng không khỏi nhũn cả ra, đầu gối cũng bất giác khuỵu xuống đất.

Da đầu nàng tê dại, ngẩng đầu lên, tư thái cao ngất kia bỗng nhiên biến đổi, gương mặt tươi cười nhìn Ngao Khánh nói: “À, vừa rồi ta đùa thôi, ngươi tin không?”

Cảnh tượng này đột ngột xảy ra làm cho đám người của Phệ Thiên Yêu Lang tộc xôn xao cả lên.

“Chuyện này là sao thế?”

“Sao hắn có thể làm được như vậy chứ?”

“Sao Yêu Đế này lại quỳ xuống như vậy, phong thái gì thế này?”

Mọi người ở đây đều lờ mờ không hiểu.

Ai cũng không thể ngờ được, vừa rồi vẫn là một Nãi Báo Lệ ngông cuồng đột nhiên trở thành dáng vẻ như vậy.

Điều này…

Đây là một Yêu Đế sao?

Mà nhất là Ngao Khuynh Thành, đôi môi đỏ mọng há hốc kinh ngạc nhìn sang Ngao Khánh đứng bên cạnh.

Lúc này nàng trông có vẻ yếu ớt nhưng nàng vẫn là thiên chi kiều nữ của Phệ Thiên Yêu Lang tộc. Nàng vừa mới tinh ý nhận ra rằng, sau khi Nãi Báo Lệ nhìn thấy Ngao Khánh lập tức xuất hiện sự thay đổi này.

Đúng.

Chỉ với một cái liếc mắt.

Đã khiến cho Yêu Đế từ dáng vẻ cao ngạo liền chuyển sang dáng vẻ hèn mọn như vậy.

Điều này…

Rốt cuộc là cần có sức mạnh thế nào chứ?

Nói cách khác, trước đó hắn chỉ là một kẻ ăn hại ăn chơi trác táng, chỉ trong một năm, không chỉ dùng thực lực của bản thân tiêu diệt âm mưu của Hồng Nhật Nhất Mạch, mà hiện tại còn khiến cho Yêu Đế sợ hãi phải quỳ rạp xuống.

Ngao Khánh.

Rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn thay đổi như vậy?

Giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận, một năm trước nàng xem hắn như kẻ ăn hại, thế nhưng hiện tại lại trở thành một sự kẻ mà nàng rất ngưỡng mộ.

“Tốt lắm, ngươi vẫn còn nhận ra ta đấy hả.”

Ngao Khánh không hề ngạc nhiên về dáng vẻ vừa rồi của Nãi Báo Lệ, hắn nhàn nhã thốt lên.

“Ngày đó, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, sẽ luôn nhớ kỹ.” Trán Nãi Báo Lệ chảy đầy mồ hôi, run rẩy đáp.

“Vậy con ta?”

Ngao Khánh nặng giọng, muốn nói nhưng lại thôi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương