Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 422 Tu hú chiếm tổ?
Chương 422: Tu hú chiếm tổ?
Không phải tông môn cứ muốn là thành lập lên được, nhất định phải có đủ tư cách mới được phép thành lập tông môn.
Và để có được tư cách này, chính là phải lấy được chứng nhận của liên minh tông môn, liên minh tông môn này là một tổ chức nội bộ được thành lập bởi các tông môn ở Đông Thắng, nếu không lấy được chứng nhận có tư cách xây dựng tông môn thì sẽ không được chấp nhận, đồng thời tổ chức nội bộ liên minh sẽ yêu cầu phải giải tán.
Có được tư cách xây dựng tông môn chính là một điều kiện vô cùng quan trọng cần phải có.
Điều kiện này chính là tông chủ đảm nhiệm vị trí cao nhất chắc chắn phải có tu vi.
Thế chẳng phải là làm khó Dịch Phong à, hắn lấy đâu ra tu vi cơ chứ?
Không phải kế hoạch ban đầu thành lập tông môn của hắn là để có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống rồi được tu luyện hay sao?
Nếu mà hắn đã có tu vi thì còn thành lập tông môn cái quần què ấy!
Cũng may mắn là vẫn còn có một cách khác có thể thương lượng được, đó chính là trước đây đã từng gia nhập một tông môn nào đó, cái này cũng là thể hiện được một phần của người có tu vi.
Nhưng mà Dịch Phong cũng thấy việc này vô cùng khó khăn.
Cái hệ thống này không thể kiểm tra được ra tư chất của hắn, vậy thì có tông môn nào định nhận hắn chứ?
Đúng là nhức đầu.
Nhưng để có thể tu luyện thì nhất định cũng không được từ bỏ.
Nghe nói ở Đông Thắng có rất nhiều tông môn nhỏ, xem ra phải dành thời gian đi thử vận may một chút mới được!
Nhỡ đâu có cái tông môn mắt mù nào thu nhận hắn, cho dù là hắn chạy vào đó lăn lộn một tháng mới chịu đi ra thì cũng lấy được thân phận của một đệ tử, cũng coi như là có tư cách xây dựng tông môn rồi!
Sau khi biết được điều kiện lập tông từ hai người Lục Thanh Sơn, Dịch Phong chỉ có thể kêu đội thi công của mấy người Diệp Bắc hoãn lại.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Dịch Phong ra cửa từ sớm.
Nếu thành Bình Giang là địa bàn của Thanh Sơn Môn, vậy chắc chắn rằng không thể tiếp tục xây tông môn của hắn ở thành Bình Giang được.
Cũng may Dịch Phong nghiên cứu bản đồ cả đêm qua, nên hắn cũng biết đại khái về ý nghĩa vị trí của một tông môn.
Ở nơi giáp với thành Bình Giang và núi Mạc Phủ có một hồ nước ngọt lớn, theo trên bản đồ thì có vẻ đây là hồ nước ngọt lớn nhất đại lục Tiên Giang.
Chỉ là nơi đây ít người lui tới, hơn nữa còn không nằm trong phạm vi của bất kì thế lực nào.
Theo ghi chú trên bản đồ thì giữa hồ nước ngọt này có một cái đảo nhỏ. Dịch Phong định xây tông môn ở trên hòn đảo nhỏ đó.
Hôm nay hắn ra cửa để đi khảo sát thực địa.
Không lâu sau, Dịch Phong tới nơi.
Mới vừa liếc qua.
Dịch Phong lập tức thích chỗ này.
Sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, gió hồ hiu hiu thổi tạo cho người ta một cảm giác sảng khoái tinh thần.
Đảo nhỏ nằm trên mặt hồ, bốn phía được vây quanh bởi mặt nước. Nhìn từ đằng xa, hòn đảo này không lớn không nhỏ, ở phía trước có địa hình rộng lớn bằng phẳng, ở đằng sau thì là một mảnh rừng núi nhỏ.
Mảnh rừng núi này khiến Dịch Phong cực kỳ hưng phấn. Bởi vì nó phù hợp với ý định ban đầu của hắn là làm một ngọn núi nhỏ đằng sau để đánh lừa mọi người.
Quan trọng nhất là, xây tông môn ở một nơi hẻo lánh như thế này tạo cảm giác rất là an toàn, không cần lo lắng sẽ bị những tông môn khác để ý.
Dù sao.
Cho tới giờ hắn chưa từng muốn xây dựng tông môn này thành một tông môn thật lớn, hắn chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Dịch Phong lấy cái liềm và một số công cụ khác để tạo ra một cái bè trúc, sau đó chèo về phía đảo nhỏ.
Nhưng mà.
Bè trúc của Dịch Phong vừa cập bờ, hắn liền thấy một người có sắc mặt trắng bệch phờ phạc lao ra từ trong đảo.
Quần áo của hắn tả tơi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Mà nhìn sắc mặt sợ hãi của hắn, hẳn là hắn đang bị thứ gì đuổi theo.
Chẳng qua khi thấy Dịch Phong, hai mắt lập tức sáng lên. Hắn vọt lên thuyền của Dịch Phong rồi quát hắn: “Tiểu tử, ta lệnh cho ngươi mau chèo thuyền đi.” Hắn vừa quát Dịch Phong vừa quay đầu lại, trong miệng thì tự lẩm bẩm: “Kẻ này sợ nước, căn bản là không thể rời đảo. Chỉ cần đến Thủy Vực, không ai có thể làm ta bị thương được.”
Lời thì thào và dáng vẻ bị thương của người này khiến Dịch Phong ngẩn người. Hắn nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì với ngươi thế?”
“Chỉ là một tên phế vật, ta có cho ngươi nói chuyện chưa hả, sao còn không tuân lệnh chèo thuyền đi?” Thanh niên kia quan sát toàn thân Dịch Phong, thấy Dịch Phong chỉ là một người phàm, bèn lập tức lạnh mặt quát mắng: “Không nghe lời thì ta sẽ giết ngươi!”
Dịch Phong nhướng mày, lập tức khởi động hệ thống kiểm tra.
“Ting!”
“Đối tượng kiểm tra: Lý Dương Viễn.”
“Thiên phú: Siêu cấp rác rưởi!”
Âm thanh của hệ thống vang lên giúp Dịch Phong biết đại khái về con người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook