Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
-
Chapter 410 Chức năng mới của hệ thống
Chương 410: Chức năng mới của hệ thống
Bên trong võ quán.
Dịch Phong cúi đầu ngồi trên băng ghế nhỏ, cặm cụi luyện chế một bộ cung tên.
“Chà!”
“Hoàn mỹ.”
Sau khi chế tạo xong, Dịch Phong cảm thấy hài lòng.
Ngoài ra còn mân mê phối một vài dược thảo thành thuốc mê.
Đây đều là những thứ hắn tỉ mỉ chế ra.
Sau đó hắn cầm cung tên và thuốc mê ra khỏi cửa.
Để mở sơn môn, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ như núi nhỏ ở phía sau, hắn không kiếm được yêu thú nên chỉ đành tìm một ít dã thú nhốt vào để ngụy trang.
Mà lần này Dịch Phong ra ngoài, chính là muốn bắt một ít dã thú trở về.
Tất nhiên, trong lòng Dịch Phong cũng biết, những dã thú đó không lừa được người tu luyện chân chính.
Cũng may.
Sau khi Dịch Phong khai sơn thu nạp đệ tử thì hắn cũng không dự định nhận những người thiên phú tốt hay những người đã từng tu luyện về. Cùng lắm là thu nạp đệ tử thiên phú phổ thông, hoặc là không thể nào tu luyện nhưng vẫn muốn trở thành người tu luyện.
Đúng là chóng hết cả mặt, hoàn thành nhiệm vụ rồi nói tiếp.
Mà thời gian gần đây, có vẻ như cái hệ thống rác rưởi kia nhìn thấy Dịch Phong cố gắng nên mở ra cho hắn một chức năng mới.
Đó chính là chức năng kiểm tra thiên phú của người khác.
Vì vậy Dịch Phong đã thử trước với Chung Thanh.
“Ting.”
“Đối tượng kiểm tra: Chung Thanh.”
“Thiên phú: Phổ thông.”
Kiểm tra Chung Thanh xong, Dịch Phong vừa bước ra ngoài thì thấy một vài lão già bán đậu phụ.
Vì vậy Dịch Phong không nhịn được mà kiểm tra.
“Ting.”
“Đối tượng kiểm tra: Chu Vũ.”
“Thiên phú: Rác rưởi.”
Hệ thống hồi âm Dịch Phong.
“Kiểm tra lão Lý.”
Dịch Phong đổi đối tượng.
“Ting.”
“Đối tượng kiểm tra: Lý Thiên.”
“Thiên phú: Rác rưởi.”
Sau khi kiểm tra hai người này, Dịch Phong không nhịn được mà kiểm tra mấy lão già kia hết một lượt, không có gì ngạc nhiên khi tất cả đều là rác rưởi.
Mà đang dạo trên phố, có lẽ tò mò với chức năng mới, Dịch Phong đều kiểm tra qua.
Rác rưởi rác rưởi, đều là rác rưởi, đừng nói tới ưu tú, có thể sánh ngang với thiên phú phổ thông của Chung Thanh đều không có một ai.
“Ta vốn tưởng rằng đồ đệ của ta đã rác rưởi lắm rồi, không ngờ rằng phần lớn người khác còn rác rưởi hơn cả hắn.”
“Xem ra người có khả năng tu luyện, ngàn dặm mới tìm được một người, phần lớn những ai là rác rưởi không có thiên phú tu luyện!”
Dịch Phong không khỏi thở dài, trong lòng cũng hiểu được đại khái về những thiên phú này.
Những thiên phú phổ thông như đồ đệ Chung Thanh của hắn còn chẳng vào được Thanh Sơn môn.
Về phần những người cấp bậc ưu tú, e rằng mới là người tu luyện.
Sau đó, hắn đến núi Mạc Phủ với chiếc cung phía sau lức.
Lúc này, một lão già bước ra từ góc tối, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dịch Phong.
“Tiểu súc sinh.”
“Người phàm, con mẹ nó ngươi lại là một người phàm ư.”
“Thật là đáng hận, Viêm lão ma ta đường đường là Lục Mệnh Võ Đế, vậy lại bị một tên người phàm như ngươi xử lý.”
“Nhưng cũng may là lão phu luyện thuật phân thân, nếu không thì đã để cho tên phàm nhân như ngươi ung dung tự tại rồi.”
Hắn cắn răng nghiến lợi nói.
Trên mặt hắn toát lên sự nỗi hận và uất ức sâu sắc.
Hắn là Viêm lão ma bị Dịch Phong dùng gạch chọi rồi bị một kiếm đâm chết trong di tích tiên nhân trong di tích trước đó.
Sau khi phân thân của hắn chết ở trong di tích tiên nhân, chân thân của hắn tức tốc chạy từ Trung Châu qua đây với ý định luyện chế Dịch Phong thành con rối.
“Tiểu tạp chủng, đứng lại cho ta.”
Hắn trực tiếp bước ra ngoài, lạnh lùng quát Dịch Phong. Dịch Phong dừng chân lại, quay đầu nhìn xem người này.
“Chậc chậc, tiểu tạp chủng, ngươi ngàn lần cũng không ngờ được ta còn sống đúng không, ngày đó là ta sơ suất nên mới chết trong tay ngươi!” Viêm lão ma nói với vẻ lạnh lẽo: “Nhưng hôm nay không phải ngày đó, bởi vì hôm nay là ngày chết của ngươi.”
Nhưng điều hắn không nghĩ đến, trước sự uy hiếp của hắn, Dịch Phong lại rất thờ ơ.
Điều này khiến vẻ mặt của Viêm lão ma càng thêm lạnh lẽo.
Tên tiểu tạp chủng này, hắn chưa nhận ra được sự nghiêm trọng trong chuyện này à, chẳng lẽ hắn không biết rõ mình đang bị một người tu luyện báo thù sao?
“Tiểu tạp chủng, ta tò mò lắm đấy, ngươi không sợ ta ư?” Viêm lão ma nặng nề nói.
“Ta quen ngươi à?”
Dịch Phong gãi gãi đầu, nhịn không được hỏi.
Nghe vậy.
Viêm lão ma không khỏi nghẹn một cái.
Thì ra tên tiểu tạp chủng này không nhớ ra hắn là ai, khó trách nhìn thấy hắn lại không sợ.
“Được được được, ngươi đã quên mất ta là ai, vậy ta sẽ tốt bụng giúp ngươi nhớ lại.” Viêm lão ma lạnh lùng nói.
Nhưng mới nói một nửa.
Thì đã bị Dịch Phong trực tiếp cắt ngang.
“Xin lỗi, ta không hề quan tâm tới việc ngươi là ai, ta phải tiếp tục lên đường đã.”
Dịch Phong mặt không đổi sắc nói một tiếng, nói xong xách theo cung tên tiếp tục lên đường.
“Ngươi...”
“Ngươi, được lắm tên tiểu tạp chủng nhà ngươi.”
Toàn thân Viêm lão ma run run, nghiến răng nghiến lợi quát: “Tiểu tạp chủng, ta tốt bụng nhắc cho ngươi nhớ, lão phu chính là Viêm lão ma!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook