Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 389 Hy vọng gửi gắm trên người phàm nhân

Chương 389: Hy vọng gửi gắm trên người phàm nhân

Nói cách khác.

Bây giờ Dịch Phong mạnh hơn nàng.

Mà nàng, lại trở thành gánh nặng của phàm nhân Dịch Phong này một lần nữa.

Nhưng trước đó cũng đã xảy ra chuyện này rồi, bây giờ cũng không phải làm người ta khó chấp nhận đến thế.

“Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Nàng hỏi Dịch Phong, không biết từ lúc nào, nàng bỗng dưng coi Dịch Phong như một kẻ lãnh đạo.

“Trước hết cần biết rõ đây là nơi nào đã.” Dịch Phong nói.

“Nếu ta đoán không lầm thì chúng ta đang ở bên trong di tích tiên nhân.” Vân Yêu Yêu nhíu mày nói.

“Hả?”

Dịch Phong hơi kinh hãi, tức khắc nói: “Ta nhớ ngươi có nói, tiên nhân này để lại cái gì đó rất lợi hại, chúng ta có thể đi tìm bảo vật được không?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

Vân Yêu Yêu không nhịn được trắng mắt liếc Dịch Phong một cái rồi nói: “Dưới sự áp chế của tiên nhân, chúng ta không có tu vi có thể sống sót được hay không còn chưa biết, suy nghĩ lấy bảo vật gì đó đúng là hão huyền, hơn nữa chắc chắn khu vực gần bảo vật cũng sẽ có trận pháp cấm chế, hoặc là yêu thú bảo vệ bảo vật, cho nên dưới tình huống như vậy muốn lấy được bảo vật thì là chuyện không thể nào.”

“Cho nên chúng ta vẫn mau chóng nghĩ cách ra ngoài thôi!”

Dịch Phong tung cục gạch hết từ tay này sang tay khác rồi dẫn theo Vân Yêu Yêu tìm kiếm đường ra.

Vừa đi.

Đã nửa ngày trôi qua.

“Ai?”

Lúc này Dịch Phong nhìn thấy con đường phía trước, lớn tiếng hét lên.

Sau đó trên con đường phía trước có ba bóng người cảnh giác đi ra.

Một người có vẻ ngoài thanh niên, trong tay cầm trường tiễn.

Hai người còn lại là hai lão già.

“Ồ? Là Vân cô nương à?”

Thanh niên nhìn thấy Vân Yêu Yêu thì giật mình nói.

Mà Vân Yêu Yêu cũng hơi ngạc nhiên.

Bởi vì ba người trước mắt cũng không phải là người thường, người thanh niên này là Cô Vô Niệm đến từ Đông Thắng Châu, tu vi Lục Mệnh Võ Đế, là một cây trường tiễn ít đối thủ xứng tầm.

Mà hai lão già còn lại thì giống như Viêm lão ma, đều là cao thủ đến từ Trung Châu, danh hiệu là Âm Dương Song Lão, tu vi hai người này một người Ngũ Mệnh, một người Lục Mệnh.

“Sao các ngươi lại đi cùng nhau thế?”

Vân Yêu Yêu không nhịn được hỏi.

“Vừa lúc gặp nhau thì kết bạn cùng đi, dù sao dưới sức ép liên tục thế này, nếu còn đi một mình chỉ sợ sẽ chết rất thảm!” Cô Vô Niệm cười nói.

Nghe vậy.

Vân Yêu Yêu gật gật đầu.

Lời này rất đúng.

“Vậy Vân cô nương, nếu đã gặp, chi bằng chúng ta kết bạn đi cùng nhau, như vậy có thể chăm sóc lẫn nhau, gặp phải nguy hiểm cũng không đến mức không thể đối phó?” Cô Vô niệm nói.

“Ta không tính đi tìm bảo vật, chỉ sợ không cùng đường với các ngươi.” Vân Yêu Yêu nói.

“Vân cô nương nói đùa rồi, bọn ta cũng muốn tìm đường ra mà.” Cô Vô Niệm cười nói: “Dù sao dưới sức ép liên tục ở đây, nếu muốn lấy bảo vật cũng phải nghĩ cách bảo vệ mạng sống trước đã.”

Vân Yêu Yêu gật gật đầu.

Xem ra tất cả mọi người đều biết.

Nếu là tu vi thấp thì còn có thể hợp lại liều mạng, nhưng nếu đã đến được tu vi này thì lại càng thêm quý trọng mạng sống, bảo vật gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của mình.

“Vậy đi cùng nhau chứ?” 

Cô Vô Niệm cười nói.

“À…”

Trên mặt Vân Yêu Yêu đầy vẻ khó xử, ánh mắt nhìn về phía Dịch phong.

Mà hành động nhỏ này của Vân Yêu Yêu bị Cô Vô Niệm thấy được.

Trong lòng hắn không khỏi suy đoán thanh niên này là ai, sao thanh niên này lại được Vân Yêu Yêu coi là thủ lĩnh nhỉ?

“Không biết vị huynh đệ này là…?”

Cô Vô Niệm ôm chắp tay hỏi.

“Tại hạ là Dịch Phong.”

Dịch Phong cũng chắp tay nói.

“Dịch Phong?”

Cô Vô Niệm rà soát trong đầu mấy lần cũng không tìm được cao thủ nào có tên này, hơn nữa tu vi của mọi người đều biến mất, cho nên cũng không cách nào nhìn ra tu vi thật sự của Dịch Phong.

“Vậy hai vị, chi bằng cùng nhau tìm đường ra được không?” Cô Vô Niệm hỏi.

Ánh mắt Vân Yêu Yêu nhìn về phía Dịch Phong.

Rốt cuộc Dịch Phong cũng gật gật đầu.

Cô Vô Niệm cười cười, sau đó năm người kết bạn cùng nhau tìm kiếm đường ra.

Thời gian.

Chậm rãi trôi qua.

Thoáng chốc đã hơn nửa tháng.

Nhưng năm người ở trong mê cung vẫn chưa tìm được đường ra.

Mà bởi vì mọi người đều mất tu vi nên cũng tạm thời mất đi năng lực tích cốc, mặc dù vẫn mạnh hơn người bình thường rất nhiều nhưng qua nửa tháng năm người cũng càng trở nên tiều tụy nhếch nhác.

Cùng lúc đó, sau nửa tháng tiếp xúc, Dịch Phong và đám người Cô Vô Niệm cũng thân quen nhau hơn rất nhiều.

Mà bọn họ cũng biết thân phận phàm nhân của Dịch Phong.

Sau khi biết Dịch Phong là phàm nhân, Cô Vô Niệm cũng không có tỏ vẻ gì, nhưng hai người Âm Dương Song Lão từ đó không hề nói với Dịch Phong câu nào, trong mắt lộ vẻ coi thường.

“Đi vòng vòng nhiều ngày như vậy, không ngờ rằng lại trở về nơi này.”

Lúc này Cô Vô Niệm đi ở phía trước thốt lên với vẻ mất mát.

Mọi người nhìn thấy.

Quả nhiên.

Nơi này là chỗ lúc trước mọi người gặp nhau, thật không ngờ lại quay lại chỗ này.

Cũng đồng nghĩa là, thời gian nửa tháng này đều uổng phí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương