Chương 374: Chặn họng (2)

Lời cảm ơn này của nàng còn chân thành hơn trước rất nhiều.

Cuối cùng nàng cũng cảm thấy Dịch Phong thật sự đang giúp nàng.

Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Dịch Phong đang ngồi xổm trên mặt đất, lưng quay về phía nàng.

“Ngươi đang làm gì đấy?”

Nữ tử đồ trắng không nhịn được, hỏi.

“Còn có thể làm gì nữa, mau lên đi?” Dịch Phong tức giận hét lên.

“Cõng…cõng ta sao?”

Nữ tử đồ trắng giật mình, sau đó vội vàng lắc đầu nói: “Không được.”

“Thảo nào có câu nói rằng sự tồn tại của nữ nhân sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm. Ta đã nói rằng ngươi dù là một người tu luyện nhưng cũng chỉ là một nữ nhân. Ngươi có thể dứt khoát chút được không hả? Không được hả, vậy ngươi đi bằng cách nào?” Dịch Phong đen mặt nói.

Khuôn mặt của nữ tử đồ trắng vô cùng khó coi

Cái tên phàm nhân này lại quát mắng nàng.

Trước đây, những người đã gặp nàng, đừng nói là phàm nhân, ngay cả mấy kẻ có máu mặt như Võ Tôn Võ Thánh gì gì kia cũng không dám thở mạnh trước mặt nàng, nhưng phàm nhân này lại lớn tiếng với nàng hết lần này đến lần khác.

“Tiểu tử ngươi dám nói như vậy với ta à, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Khi nói điều này.

Khuôn mặt nàng rất lạnh lùng, sát khí phóng về phía Dịch Phong.

Cơ mà Dịch Phong đã nắm lấy tay nàng rồi trực tiếp ấn nàng xuống đất.

“Ngươi làm cái quái gì vậy?”

Nữ tử đồ trắng muốn giãy dụa nhưng không có chút sức lực nào, khuôn mặt đỏ bừng một lúc rồi hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Phong.

“Vì ngươi muốn giết ta, hơn nữa cứ mở miệng ra là một phàm nhân hai cũng phàm nhân, phàm nhân thì đã sao, phàm nhân ăn hết cơm nhà ngươi à, còn nữa, hiện tại ngươi còn không bằng một người phàm như ta.” Dịch Phong hừ lạnh nói, khuôn mặt lạnh lùng.

Nữ tử đồ trắng trông có vẻ ngờ vực.

Cái tên người phàm này cũng to gan thật đấy, vậy mà dám...

“Ngươi còn trừng mắt với ta à?”

Nàng vừa nghĩ tới đây, Dịch Phong đột nhiên tăng sức lên hai phần, trịnh trọng nói: “Nếu không tin thì ta sẽ chặn họng ngươi luôn tại đây, sao mà trước đó ta không chặn cho ngươi tức chết luôn nhỉ?

Lời này đến tai trực tiếp khiến cho nữ tử đồ trắng tức giận nghiến chặt răng, nhưng hết lần này đến lần khác, một chút sức lực đánh lại Dịch Phong nàng cũng không có.

“Muốn sống sót thì phải vứt bỏ cái sự kiêu ngạo chết tiệt kia của người đi!”

Sau một giáo huấn nặng nề, lúc này Dịch Phong mới buông nữ tử đồ trắng ra, lại ngồi chồm hỗm xuống trước mặt nàng một lần nữa, đồng thời quát: “Còn không mau tranh thủ leo lên?”

Nữ tử đồ trắng ngơ ngác nhìn Dịch Phong.

Cơn giận trong lòng nàng cuộn trào.

Nàng quyết định, cho dù có phải bò đi hay chết ở đây, nàng nhất định cũng sẽ không để Dịch Phong cõng trên vai.

Tuy nhiên, điều nàng không ngờ là Dịch Phong không nói lời nào, hắn đã rút một cây gậy ra, trực tiếp đánh vào gáy nàng.

Nàng vốn đã rất yếu, hơn nữa tu vi cũng không còn, đột nhiên đầu có chút choáng váng, lập tức lại ngã xuống đất.

“Con mẹ nó lảm nhảm mãi, ngươi xem ngươi đang đâu hả.”

Dịch Phong chửi bới rồi vứt cây gậy trong tay, nhanh chóng khiêng nữ tử đồ trắng lên vai sau đó rời khỏi đây.

Trong một hang động.

Ánh lửa bập bùng.

Nữ tử đồ trắng mới từ từ tỉnh dậy sau cơn mê, nàng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, trên khuôn mặt xinh đẹp lại một lần nữa được bao phủ bởi sương giá.

Nhưng khi nàng vừa mở to mắt ra thì phát hiện Dịch Phong cầm một thanh trường kiếm, đặt kề lên cổ nàng.

“Nói chuyện chút chứ?”

Dịch Phong nhìn xuống từ trên cao rồi nói.

“Nói cái gì?”

Nàng lạnh lùng nói.

“Điều ta muốn nói là, trước hết, ta không có ý định xúc phạm ngươi. Ta đánh ngươi ngất xỉu vì ta bất đắc dĩ mới phải làm thế. Nhưng buổi tối là thời điểm dã thú hoạt động, ta không muốn mất mạng vì ngươi.” Dịch Phong trầm giọng nói.

“Vậy thì ngươi có thể để bỏ mặc ta.” Nàng thờ ơ nói.

“Ta có thể mặc kệ ngươi, nhưng con người ta ân oán rõ ràng. Trước đó ngươi giúp ta giết chết con sư tử ấy, cũng có thể xem như là có ơn với ta, cho nên ta mới cứu ngươi.”

Dịch Phong nói.

Nàng mở miệng, nhưng không biết nên trả lời thế nào.

“Đương nhiên, cứu ngươi là cứu ngươi. Bây giờ ngươi đã an toàn, chúng ta phải làm rõ một chuyện.” Dịch Phong nói. “Cho nên ta không quan tâm chuyện ngươi có hận ta lúc ta đánh ngất ngươi hay không, nhưng ngươi phải hứa rằng ngươi không được giết ta, bởi vì dù thế nào đi nữa, ta vẫn là ân nhân cứu mạng của ngươi.”

Nàng có chút trầm ngâm.

Mặc dù người phàm này rất đáng ghét, có vài lần hắn đã làm cho nàng muốn giết hắn ngay lập tức, nhưng nàng phải thừa nhận rằng người phàm này thực sự là ân nhân cứu mạng nàng.

“Ta hứa với ngươi.”

Nàng gật đầu.

“Vậy ngươi phải thề, thề độc, dùng tu vi của ngươi, đạo tâm của ngươi, còn nữa ngươi phải dùng cả gia tộc của ngươi mà thề.” Dịch Phong lại nói, gần như nói ra tất cả những lời thề độc mà hắn nghĩ sẽ có tác dụng đối với người tu luyện.

“Ngươi…”

Sắc mặt của nữ tử đồ trắng có chút khó chịu.

Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của Dịch Phong, nàng mới cắn răng mà gật đầu.

Sau đó trước mặt Dịch Phong, nàng đã thề tất cả những lời thề độc mà Dịch Phong có thể nghĩ ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương