Người Trên Vạn Người(Truyện Chữ DỊCH)
Chapter 367 Một mũi tên trúng “nhiều” đích

Chương 367: Một mũi tên trúng “nhiều” đích

Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể trở thành nam nhân của nàng mà không chết, mặc kệ hắn là thân phận gì, cho dù là sơn dã tiều phu thì nàng cũng gả.

Sau này, nàng không ngừng tìm kiếm nam nhân của mình, khi thì ném tú cầu khi thì luận võ kén rể.

Nhưng cũng vì nhan sắc lẫn địa vị của nàng đều tốt đẹp cho nên mỗi năm cũng có không ít kẻ không sợ chết đến ứng tuyển, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chết, có kẻ bị sét đánh, có kẻ luyện công đến tẩu hỏa nhập ma, vô lý hơn là có kẻ chỉ uống nước cũng bị sặc chết…

Nhưng ai mà biết được, hội nắm tú cầu năm nay, Lâu Bản Vĩ lại đoạt được.

“Chẳng trách Dịch Phong huynh đệ muốn đưa hắn rời đi, chỉ sợ với thực lực của bọn họ cũng vẫn kiêng kị nữ nhân này.”

Hoang Vô Kính thở dài một hơi.

Nhìn thấy ánh mắt sáng quắc bức người của Tô Mạch Diệp, hắn đắn đo suy nghĩ rồi nói: “Tô Mạch Diệp, quả thực đúng như lời ngươi đã nói, ngươi không thể tìm thấy hắn là vì hắn đã rời đi rồi, nến nước này ngươi vẫn không chịu buông tha cho người ta sao?”

“Rời đi rồi?”

Tô Mạch Diệp nhíu mày, tay nàng tàn nhẫn vũng trường tiên nện xuống nền đất, trên mặt đất ngay lập tức xuất hiện một vết nứt sâu ngàn trượng.

“Lão nương khó khăn lắm mới tìm được một kẻ có thể sống lâu như vậy, làm sao ta có thể dễ dàng để hắn chạy thoát?”

Hừ lạnh một tiếng, Tô Mạch Diệp lập tức xoay người đi tìm.

Thấy thế, Hoang Vô Kính hét lớn: “Tô Mạch Diệp, ta nhắc nhở ngươi một câu, hắn không phải kẻ tầm thường đâu, thực lực của hắn vượt qua khỏi điều ngươi có thể nghĩ đến đấy, cho nên đừng đi tìm rồi làm mình bẽ mặt nữa.”

“Cao nhân thực lực hùng hậu?”

Tô Mạch Diệp xoay người liếc Hoang Vô Kính một cái, nàng nhếch môi cười lạnh: “Đã đoạt lấy tú cầu của lão nương, cho dù là thần tiên, chỉ cần bất tử thì đều phải trở thành người của lão nương.”

Nói xong, ràng lập tức biến thành một luồng sáng trên không trung, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết…

Đám người Dịch Phong đang trên đường trở về.

Bọn họ ở trên đường vừa đi vừa nghỉ ngơi, mất thời gian khoảng một tháng mới quay trở lại biên giới Ninh Sa.

Nhưng bây giờ nhàm chán hơn rất nhiều.

“Ài, không biết bây giờ mấy lão già kia đang làm gì, hy vọng là phiền phức trong nhà lão Ngô đã được giải quyết!”

Dịch Phong thở dài thườn thượt.

Bọn họ vừa định tiếp tục lên đường thì đã trông thấy ở giữa núi có một đám người đang xông ra chặn đường bọn họ.

Đám người này, ai nấy đều có dáng vẻ hung thần ác sát, nhìn qua là biết chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.

Quả nhiên, tên cầm đầu bị chột một mắt lập tức mở mồm đe doạ, giọng nói nặng nề: “Mấy tiểu tử kia, nếu như thức thời thì mau lôi hết những vật quý giá trong người ra, nếu không thì không qua khỏi núi này đâu.”

“Nguy rồi, là sơn tặc.”

Trong lòng Dịch Phong âm thầm suy tính, sắc mặt hắn cũng ngưng trọng, trong nhất thời gặp phải tình cảnh này cũng không biết nên ứng phó như nào.

Tuy rằng lúc trước bọn họ cũng từng bị sơn tặc chặn cướp, nhưng khi ấy ít nhất bọn họ còn đông người, có lão Vương dù tay chân già nua xấu xí nhưng vẫn giúp bọn họ giữ chân mấy kẻ kia.

Huống chi lúc ấy, bọn họ còn đồng hành với Lý Nhất Hàm tự xưng là hiệp nữ.

Mà bây giờ chỉ có hắn, Chung Thanh và Lâu Bản Vĩ, đối mặt với nhiều người như vậy, có tài giỏi đến đâu cũng không tránh được, song quyền khó thắng được bốn tay. Mà ở giữa nơi hoang vu hẻo lánh này có kêu khản cả họng cũng chẳng có ai đến cứu.

Nhưng nếu yêu cầu hắn phải giao hết đồ đạc trên người ra thì còn khiến hắn khó chịu hơn.

Hắn cũng không muốn khi trở về phải cạp đất mà ăn đâu.

Nói ngắn gọn lại thì.

Tình huống bây giờ rất tồi tệ.

Ngay khi Dịch Phong đang vò đầu bứt tai không biết nên làm thế nào, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“A di đà phật. Thiện tai, thiện tai.”

Dịch Phong vừa quay lại nhìn đã thấy một hòa thượng chính khí đầy mình, thần thanh khí sảng.

“Ơ, Khôn Bằng sư phụ?”

Đôi mắt Dịch Phong lập tức sáng lên.

“Thí chủ, ta và ngươi lại gặp nhau rồi, chúng ta thật có duyên.” Khôn Bằng sư phụ ôn hoà cười nói.

“Đúng vậy, thật có duyên.” Dịch Phong vội vàng nói, nhưng hắn liền để ý đến những vết đỏ au trên cổ của Khôn Bằng sư phụ, nhịn không được liền hỏi: “Khôn Bằng sư phụ, cổ ngươi bị làm sao vậy?”

“Thí chủ không cần lo lắng, đi đường đâu thể tránh được việc bị ong mật bươm bướm đốt vài cái.” Khôn Bằng sư phụ thản nhiên nói.

“Ong mật bươm bướm?”

Dịch Phong không nhịn được liếc mắt một cái rồi lại hỏi: “Ong mật bươm bướm đốt thật à? Sao ta thấy không giống lắm!”

“Người xuất gia không nói dối.”

Khôn Bằng hòa thượng vẫn ôn hoà cười đáp.

“Ờm, cũng phải”

Dịch Phong gật gật đầu, việc này không phải vấn đề quan trọng mà hắn cần giải quyết… Quan trọng là nên giải quyết lũ sơn tặc trước mặt này thế nào đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương