Người Tôi Thích... Chính Là Em 2
-
Chương 36
Reng...reng...reng... - Alo. - Cô nhấc máy.
- Khỉ già leo cây! Chị đi Pháp mà không nói với người em này sao?! Hại em phải ở nhà lão Kun chán muốn cầm dao cắt cổ tự tủ rồi đây này! - Yuri hét.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt như muốn nói răng lỗi là tại anh đó. Minh Khải cười một cái rồi vươn tay ra, đoạt lấy điện thoại trên tay cô, bình thản phun ra một câu.
- Nếu em muốn đi thì bảo Kun cho đi, nghe nói cậu ta rất thích đi du lịch mà.
- Này, này...
Không để cơ hội cho Yuri nói tiếp, anh cúp luôn điện thoại xong trân trọng trả lại cho cô. Không đợi cô lên tiếng, trực tiếp xách vali đi ra phía cửa, ba đứa trẻ cũng lẽo đẽo đi theo sau, nối đuôi nhau như....đàn vịt con! Định thần lại được mấy phút, cô mới chạy theo sau. Nào ai ngờ, vừa ra đến cửa đã thấy Lôi Mạnh Hoàng mặt đen như đít nồi, đứng nhìn chằm chằm anh.
- Anh Mạnh Hoàng! Sao anh ở đây? - Cô chạy lại.
- Hừ! Nhờ phúc người chồng yêu của em đấy! Sáng nay anh chưa kịp ra khỏi giường đã có người đạp cửa, xông thẳng vào phòng anh bắt cóc lên máy bay, vứt cho anh cái nhiệm vụ là hộ tống gia đình em! - Mạnh Hoàng liếc xéo người nào đơ đang chỉnh lại kẹp tóc cho Suzy một cái.
- Này ông chú, mặt nhăn như thế khó mà kiếm vợ lắm, nhìn cháu đây nè, trắng trẻo mủm mỉm, làn da không tì vết, đến mẹ cháu còn mê cháu nữa là nói đến các bạn trong trường, haha. - Tony xoa xoa hai má bánh bao phúng phính nói.
- Nhóc con, ai cần ngươi dạy ta hả? Tin ta búng tay một cái là một hàng dài phụ nữ xếp hàng ở đây không hả?!
- Gớm, đồ tự mãn!
Tony vứt một câu lại, không xem quan tâm đến sắc mặt Mạnh Hoàng âm u như thế nào, bỏ lên xe ô tô ngồi. Cô cũng không quan tâm đến nữa, cũng nhảy tọt lên xe, Mạnh Hoàng đứng oán thầm một lúc rồi cũng khởi động, lái xe đi.
Tới khách sạn, ba đứa bé lẽo đẽo theo chân cô đi vào gặp quản lí, còn Minh Khải và Mạnh Hoàng ngồi ở đại sảnh chờ. Đột nhiên, Mạnh Hoàng cầm điện thoại "A!" một tiếng.
- Chết rồi!
- Có chuyện gì vậy? - Anh liếc mắt qua.
- Minh Khải, ông nội của Suzy và Leonard....Hàn Yên Cửu...ông ta..đang ở đây...ở tại Pháp!
Minh Khải nhíu mày, vẻ mặt lâm vào trầm tư.
- Ông ta đến đây làm gì? Chẳng phải nhà ở Hongkong sao?
- Bởi vì...vợ thứ 5 của ông ta đang ở đây, cuối tuần này sẽ có lễ kết hôn diễn ra ở nhà thờ gần đây...và cậu biết cô dâu là ai không?
- Ai?
- Ngươid theo đuổi cậu khi còn học cấp ba, tiểu thư Mạc Chi, con gái cưng của Mạc Hải.
Anh nhếch mép, ánh mắt loé lên tia khinh bỉ, vẫn là tiểu nhân mới có thể ở cùng tiểu nhân, xem ra sắp có trò vui rồi đây.
Nhận phòng xong, Minh Khải sắp xếp đồ của mọi người vào một chỗ. Đợi cho ba đứa trẻ đi chơi, anh liền khép cửa phòng lại.
- Minh Khải, có chuyện gì ư?
Anh rút hai tấm thiệp màu đỏ trong túi quần ra đưa cho cô.
- Thiệp cưới? Của ai vậy?
- Vợ, em biết đây là thiệp cưới của ai không?
Cô mở ra, là của Hàn Yên Cửu! Người đàn ông này tưngf đến nhà cô một lần hồi cô còn bé, cũng chì là ông lão 60 tuổi, vậy mà...chẳng lẽ ông ta muốn kết hôn?
- Đó là ông nội của Suzy và Leonard. - Anh nói thêm.
Phải rồi! Cô quên mất hai đứa từng mang họ Hàn.
- Thời gian là cuối tuần này, chẳng lẽ anh muốn...?
Anh gật đầu, ngón tay giơ lên chỉ vào phía hộp màu hồng đặt trên vali. Cô mở ra, là bộ váy màu đỏ lấp lánh đến chói mắt.
- Chúng ta sẽ đến đó....và chúc mừng.
Cô thè lưỡi cười nhìn anh.
- Đúng nghề của em rồi, Minh Khải, vẫn là anh hiểu em nhất!
- Đương nhiên, chồng em mà lại.
- Khỉ già leo cây! Chị đi Pháp mà không nói với người em này sao?! Hại em phải ở nhà lão Kun chán muốn cầm dao cắt cổ tự tủ rồi đây này! - Yuri hét.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt như muốn nói răng lỗi là tại anh đó. Minh Khải cười một cái rồi vươn tay ra, đoạt lấy điện thoại trên tay cô, bình thản phun ra một câu.
- Nếu em muốn đi thì bảo Kun cho đi, nghe nói cậu ta rất thích đi du lịch mà.
- Này, này...
Không để cơ hội cho Yuri nói tiếp, anh cúp luôn điện thoại xong trân trọng trả lại cho cô. Không đợi cô lên tiếng, trực tiếp xách vali đi ra phía cửa, ba đứa trẻ cũng lẽo đẽo đi theo sau, nối đuôi nhau như....đàn vịt con! Định thần lại được mấy phút, cô mới chạy theo sau. Nào ai ngờ, vừa ra đến cửa đã thấy Lôi Mạnh Hoàng mặt đen như đít nồi, đứng nhìn chằm chằm anh.
- Anh Mạnh Hoàng! Sao anh ở đây? - Cô chạy lại.
- Hừ! Nhờ phúc người chồng yêu của em đấy! Sáng nay anh chưa kịp ra khỏi giường đã có người đạp cửa, xông thẳng vào phòng anh bắt cóc lên máy bay, vứt cho anh cái nhiệm vụ là hộ tống gia đình em! - Mạnh Hoàng liếc xéo người nào đơ đang chỉnh lại kẹp tóc cho Suzy một cái.
- Này ông chú, mặt nhăn như thế khó mà kiếm vợ lắm, nhìn cháu đây nè, trắng trẻo mủm mỉm, làn da không tì vết, đến mẹ cháu còn mê cháu nữa là nói đến các bạn trong trường, haha. - Tony xoa xoa hai má bánh bao phúng phính nói.
- Nhóc con, ai cần ngươi dạy ta hả? Tin ta búng tay một cái là một hàng dài phụ nữ xếp hàng ở đây không hả?!
- Gớm, đồ tự mãn!
Tony vứt một câu lại, không xem quan tâm đến sắc mặt Mạnh Hoàng âm u như thế nào, bỏ lên xe ô tô ngồi. Cô cũng không quan tâm đến nữa, cũng nhảy tọt lên xe, Mạnh Hoàng đứng oán thầm một lúc rồi cũng khởi động, lái xe đi.
Tới khách sạn, ba đứa bé lẽo đẽo theo chân cô đi vào gặp quản lí, còn Minh Khải và Mạnh Hoàng ngồi ở đại sảnh chờ. Đột nhiên, Mạnh Hoàng cầm điện thoại "A!" một tiếng.
- Chết rồi!
- Có chuyện gì vậy? - Anh liếc mắt qua.
- Minh Khải, ông nội của Suzy và Leonard....Hàn Yên Cửu...ông ta..đang ở đây...ở tại Pháp!
Minh Khải nhíu mày, vẻ mặt lâm vào trầm tư.
- Ông ta đến đây làm gì? Chẳng phải nhà ở Hongkong sao?
- Bởi vì...vợ thứ 5 của ông ta đang ở đây, cuối tuần này sẽ có lễ kết hôn diễn ra ở nhà thờ gần đây...và cậu biết cô dâu là ai không?
- Ai?
- Ngươid theo đuổi cậu khi còn học cấp ba, tiểu thư Mạc Chi, con gái cưng của Mạc Hải.
Anh nhếch mép, ánh mắt loé lên tia khinh bỉ, vẫn là tiểu nhân mới có thể ở cùng tiểu nhân, xem ra sắp có trò vui rồi đây.
Nhận phòng xong, Minh Khải sắp xếp đồ của mọi người vào một chỗ. Đợi cho ba đứa trẻ đi chơi, anh liền khép cửa phòng lại.
- Minh Khải, có chuyện gì ư?
Anh rút hai tấm thiệp màu đỏ trong túi quần ra đưa cho cô.
- Thiệp cưới? Của ai vậy?
- Vợ, em biết đây là thiệp cưới của ai không?
Cô mở ra, là của Hàn Yên Cửu! Người đàn ông này tưngf đến nhà cô một lần hồi cô còn bé, cũng chì là ông lão 60 tuổi, vậy mà...chẳng lẽ ông ta muốn kết hôn?
- Đó là ông nội của Suzy và Leonard. - Anh nói thêm.
Phải rồi! Cô quên mất hai đứa từng mang họ Hàn.
- Thời gian là cuối tuần này, chẳng lẽ anh muốn...?
Anh gật đầu, ngón tay giơ lên chỉ vào phía hộp màu hồng đặt trên vali. Cô mở ra, là bộ váy màu đỏ lấp lánh đến chói mắt.
- Chúng ta sẽ đến đó....và chúc mừng.
Cô thè lưỡi cười nhìn anh.
- Đúng nghề của em rồi, Minh Khải, vẫn là anh hiểu em nhất!
- Đương nhiên, chồng em mà lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook