Một đêm qua đi, Trương Phong Hòa đau nhức toàn thân, Phùng Dã quét sạch buồn bực hôm trước, tinh thần thoải mái. Chẳng qua hắn không dám thể hiện quá mức rõ ràng trước mặt Trương Phong Hòa, thậm chí còn rất săn sóc mà giúp Trương Phong Hòa xoa xoa eo.
Xoa một lúc lại chuyển sang sờ chỗ không nên sờ, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên có chút vi diệu. Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí.
Là điện thoại của Trương Phong Hòa. Cậu vội vàng đẩy tay Phùng Dã ra, không thèm nhìn khuôn mặt ấm ức của người phía sau, cầm lấy điện thoại di động, là Triệu Lệ gọi tới.
Ấn nút nhận cuộc gọi, tiếng Triệu Lệ ầm ĩ hòa vào tiếng ồn ào bên ngoài vang lên bên tai Trương Phong Hòa, "Tiểu Phong, hôm qua thế nào, sướng không?"
Giọng điệu trêu chọc khiến Trương Phong Hòa nghe xong không khỏi nhớ tới đêm hôm qua nồng cháy, không khỏi mặt già đỏ ửng, có chút thẹn quá hóa giận nói: "Cút cút cút, ai cần anh quản chuyện không đâu."
"Đó là do anh hiểu chuyện thôi." Triệu Lệ không để ý lắm, lại nói tiếp: "Anh đang trên đường đến sân bay, lát nữa cậu giúp anh đưa hành lý tới đó đi."
"Giờ này đã về rồi?" Nghe Triệu Lệ phải đi, Trương Phong Hòa còn cảm thấy hơi gấp gáp. "Sao không ở chơi thêm mấy ngày?"
"Chơi nữa có khi Phùng Dã chém chết anh mất, con kỳ đà cản mũi này vẫn nên tự mình biết mình thôi." Triệu Lệ vừa cười hì hì vừa nói, cuối cùng còn bảo Phùng Dã nghe điện thoại, đòi hắn tiền thuê phòng.
Phùng Dã nghe xong vẻ mặt lại tiếp tục khó ở.
Tiễn Triệu Lệ xong, Trương Phong Hòa lại cùng Phùng Dã quay về với thế giới hai người. Phùng Dã cầu mà không được, dù sao hai ngày nay hắn nhịn quá khó khăn. Kể từ khi hai người ở bên nhau, tối nào cũng ôm nhau ngủ, có buổi tối không làm gì chỉ ôm nhau ngủ, cũng thấy hạnh phúc.
Vì vậy đêm đó bị Triệu Lệ chiếm mất phòng, khỏi nói Phùng Dã có bao nhiêu cô đơn khó ngủ.
Trương Phong Hòa cũng là sau khi qua lại với Phùng Dã mới biết tính chiếm hữu của người này mãnh liệt đến đâu. Tuy quen biết nhiều năm như vậy, nhưng trước đây Trương Phong Hòa luôn đối diện với một Phùng Dã lạnh lùng khinh thường cậu, vì vậy mà không biết hóa ra Phùng Dã yêu vào sẽ biến thành dáng vẻ này.
Cậu cảm thấy rất mới mẻ rất thú vị, cứ như một lần nữa quen biết Phùng Dã vậy.
*
Mấy hôm nay, Trương Phong Hòa vẫn mãi cân nhắc chuyện nghỉ việc.
Trước đây bởi vì Từ Ảnh nghỉ việc, những lời đồn đãi liên quan đến Trương Phong Hòa lại nổi lên, lời nói bóng gió truyền đến tai cũng khiến người ta chẳng thoải mái gì. Hơn nữa ở lại thành phố S, Phùng Dã có chuyện gì đều phải chạy đi chạy về, Trương Phong Hòa sợ hắn mệt, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng bằng dứt khoát nghỉ việc bên này, về thành phố A tìm việc mới.
Nói ý định này cho Phùng Dã nghe, Phùng Dã nghe xong đương nhiên không phản đối.
Thành phố A mới là cố hương của bọn họ, là nơi hai người bọn họ bắt đầu, Trương Phong Hòa muốn về, Phùng Dã còn vui vẻ hơn ai khác.
Đặc biệt là gia đình vẫn còn hối thúc hắn hôm nào mang Trương Phong Hòa về giới thiệu, Phùng Dã đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Hoàn thành thủ tục nghỉ việc, bàn giao công việc xong, Trương Phong Hòa cùng Phùng Dã trở về thành phố A. Lúc máy bay hạ cánh, nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, tâm trạng Trương Phong Hòa không còn u ám như lúc rời đi nữa mà thoải mái chưa từng có. Nắm chặt tay Phùng Dã, Trương Phong Hòa mỉm cười với hắn.
Đáp lại cậu là ánh mắt tràn ngập yêu thương của Phùng Dã.
Trở về thành phố A, Trương Phong Hòa ngoại trừ phải tìm việc mới, còn có áp lực tìm nhà. Trước khi tìm được nhà, Trương Phong Hòa ở tạm chỗ Phùng Dã.
Nhưng Phùng Dã không muốn thế, sau khi mang Trương Phong Hòa về nhà, hắn cũng không có ý định sẽ thả cậu đi.
Cho nên khi nhìn thấy Trương Phong Hòa tìm phòng trên mạng, đầu óc hắn hơi mơ hồ, liền hỏi: "Em muốn dọn ra ngoài?"
"Ừ." Trương Phong Hòa xem là chuyện đương nhiên, nói: "Sao có thể không biết xấu hổ mà ở chỗ anh mãi được?"
Ánh mắt Phùng Dã lập tức hơi thâm trầm, hắn kề sát vào người Trương Phong Hòa, giữ đầu cậu lại, khiến cậu quay mặt về phía mình, nói: "Ở lại chỗ anh không tốt sao?"
"Hả?"
Qua hai, ba phút sau Trương Phong Hòa mới tiêu hóa được ý tứ trong lời Phùng Dã nói.
Đây là đang mời cậu... sống chung?
"Mỗi buổi sáng thức dậy lập tức nhìn thấy anh, tan làm trở về có người nấu cơm nước nóng hổi chờ em, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tắm rửa cùng nhau ngủ..."
Nghe thấy Phùng Dã càng nói càng không đứng đắn, Trương Phong Hòa không nhịn được đưa tay chọt chọt hắn. Phùng Dã chỉ cười, sau đó nắm tay Trương Phong Hòa, bảo: "Em không muốn như thế sao?"
Muốn, sao lại không muốn chứ?
Từ rất lâu trước đây, Trương Phong Hòa đã nghĩ vậy. Cậu nhìn vào mắt Phùng Dã, đột nhiên trầm mặc. Phùng Dã thấy cậu không nói lời nào, hơi sợ Trương Phong Hòa từ chối, lúc hắn đang thấp thỏm, Trương Phong Hòa gật đầu. Phùng Dã nâng mặt cậu, vui vẻ hôn lên đó.
Trương Phong Hòa nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn. Yêu, trong gian phòng này, trên chiếc giường lớn này, Phùng Dã ôm lấy cậu, không còn như trước thân thiết xong lập tức tách ra khỏi nhau. Phùng Dã cho Trương Phong Hòa tất cả ấm áp mà trước đây cậu muốn, lúc sắp ngủ say, Trương Phong Hòa thầm cảm khái ngàn vạn lần.
Cậu bỏ ra nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên Phùng Dã.
Sau khi quyết định ở lại, Trương Phong Hòa và Phùng Dã cùng nhau đi xem đồ nội thất, chọn đồ dùng, trang trí lại ngôi nhà. Bỏ hết vẻ đơn điệu, ngôi nhà được bài trí vô cùng ấm áp. Hai người cũng rất nhanh tiến vào giai đoạn vợ chồng già ở chung.
Trương Phong Hòa đổi việc, mỗi ngày sau khi tan làm sẽ cùng Phùng Dã dạo siêu thị, mua thức ăn, về đến nhà hai người cùng nhau nấu nướng. Tối đến thì nằm chung giường ôm nhau ngủ, ngày tháng tuy rằng bình thản nhưng lại rất hạnh phúc.
Lễ Giáng Sinh hôm ấy, Phùng Dã từ sớm đã tan làm đi đón Trương Phong Hòa, khiến cho một đống nhân viên còn đang làm việc vô cùng ganh tỵ.
"Boss đang hẹn hò đúng không? Ngày nào cũng hớn hở như vậy!"
"Hu hu ông chủ tôi có bạn gái, tôi thất tình rồi..."
"Vì sao Giáng Sinh năm nào tôi cũng là cẩu độc thân vậy?? Tôi cũng muốn hẹn hò!"
...
Trương Phong Hòa còn chưa tan làm, nhận được tin nhắn Phùng Dã gửi, bảo rằng đã ở dưới lầu chờ cậu, lập tức mỉm cười ngọt ngào. Đồng nghiệp bên cạnh trêu cậu, hỏi: "Bạn gái à?"
"Ừ," Trương Phong Hòa đáp, "Người yêu."
Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên Trương Phong Hòa đón cùng Phùng Dã. Trước đây tuy rằng cũng sẽ cùng nhau trải qua, thế nhưng khi đó hai người bọn họ ngoại trừ lên giường cũng không có chuyện khác để làm.
Khi đó đối với Phùng Dã mà nói, hắn cảm thấy không cần thiết tốn quá nhiều công sức cho Trương Phong Hòa.
Không tiếp tục nghĩ tới những chuyện không vui ngày trước, Trương Phong Hòa vừa trả lời xong đã đến lúc tan tầm. Đi xuống lầu, thấy chiếc xe quen thuộc đỗ gần đó, cậu vội vàng đi tới, gõ gõ cửa. Cửa sổ chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ của Phùng Dã xuất hiện trước mắt Trương Phong Hòa, cậu cười hỏi: "Chờ lâu lắm à?"
Phùng Dã hơi nheo mắt, đáp: "Đến muộn năm phút, trừng phạt thế nào đây?"
"Tùy anh." Trương Phong Hòa cười cười, quay người đi đến mở cửa xe bên kia, ngồi xuống ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn Phùng Dã đã hôn cậu. Hôn xong, Phùng Dã thở gấp bảo: "Vậy anh phải cố gắng suy nghĩ rồi."
Vỗ nhẹ lên mặt Phùng Dã, Trương Phong Hòa cười nói: "Đi thôi."
Hai người đi xem bộ phim mới nhất, lúc ra khỏi rạp đã hơn chín giờ tối, thế nhưng ngoài đường vẫn còn nhiều người qua lại, ven đường phát những bài ca quen thuộc, hết sức náo nhiệt.
Lúc này điện thoại của Phùng Dã vang lên, bởi vì ven đường quá ồn, hắn liền đi tới một ngõ nhỏ yên tĩnh cách đó không xa nghe điện thoại. Trương Phong Hòa không đi cùng, chỉ đứng tại chỗ chờ hắn.
Thế nhưng Trương Phong Hòa không ngờ, cậu đứng đây thôi cũng gặp được "người quen".
"Trương Phong Hòa!"
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Phong Hòa cứ ngỡ mình nghe lầm, mãi đến khi người kia từ phía sau đi tới vỗ vai cậu, cậu mới xoay người lại, nhìn về phía người đó.
Vậy mà lại là Trương Tự.
"Là anh thật ư," Trương Tự nhìn cậu, khẽ cười, nụ cười không còn thoải mái rạng rỡ như trước nữa.
Trương Phong Hòa ngẩn người, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp mặt Trương Tự ở đây, chỉ có thể gượng gạo đáp: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Trương Tự cũng biết gặp mặt như vậy rất lúng túng, không nói thêm gì nữa. Hắn liếc nhìn Trương Phong Hòa, chỉ một năm không gặp, thế nhưng lại cảm thấy người trước mặt thay đổi rất nhiều, không còn tối tăm như trước, khí chất trở nên nhu hòa hơn nhiều. Trương Tự không khỏi hơi xúc động, nghĩ đến chuyện năm ngoái phát sinh, cảm thấy thời gian chưa qua bao lâu, giờ đã cảnh còn người mất.
Hắn nhìn Trương Phong Hòa, lần thứ hai nói xin lỗi cậu.
Trương Phong Hòa nghe xong chỉ lắc đầu một cái, "Tôi đã không còn để ý nữa, cậu cũng không cần phải để ở trong lòng."
Liên quan tới đoạn tình cảm với Trương Tự, cậu thật sự không để ý nữa. Có điều khiến cậu bất ngờ chính là Trương Tự lại giữ mãi trong lòng. Nhìn Trương Tự một thân một mình, cậu nghi hoặc hỏi: "Viên Phong không đi cùng cậu sao?"
Nghe vậy, Trương Tự hơi trầm mặc đáp: "Chúng tôi chia tay rồi."
Trương Phong Hòa sửng sốt, chưa kịp nghĩ rõ ràng, Phùng Dã đã đi tới. Nói chuyện điện thoại xong, Phùng Dã trở về tìm Trương Phong Hòa, lại thấy Trương Phong Hòa nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ. Hắn vội vã đi đến, tới gần mới phát hiện không phải người đàn ông xa lạ nào cả, cái tên này rõ ràng là Trương Tự!
Cái kẻ từng khiến hắn đố kị đến nghiến răng.
Sau khi nhìn rõ là Trương Tự, Phùng Dã âm thầm kéo Trương Phong Hòa vào lòng mình, sau đó dùng cặp mắt tràn ngập thù địch nhìn Trương Tự, hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Trương Tự nhìn Phùng Dã, hơi ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, thấy dáng vẻ thân mật của Trương Phong Hòa cùng Phùng Dã, trong nháy mắt hắn đã hiểu ra. Mỉm cười, Trương Tự nói: "Tiểu Phong, chúc anh hạnh phúc."
Sau đó không nói gì nữa, quay đầu bước đi.
Bên tai là giai điệu "Jingle Bells", xung quanh người đến người đi khiến con đường trở nên đông đúc, Trương Phong Hòa không nói gì, chỉ nắm tay Phùng Dã, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cùng hắn mười ngón đan vào nhau.
Mặc dù chỉ tình cờ gặp mặt Trương Tự, cũng đủ khiến Phùng Dã ghen tuông quá mức. Đêm hôm ấy, hắn lăn lộn Trương Phong Hòa đến mức cậu liên tục kêu dừng.
*
Không khí Giáng Sinh như thế, Triệu Lệ độc thân trống vắng đã lâu tất nhiên không tránh khỏi muốn hẹn ai đó đi làm một phát. Y lập tức đi đến quán bar, bung hết công phu, rốt cuộc cũng vừa mắt một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi. Đang định hẹn nhau ra ngoài thuê phòng, bỗng có người cản đường y.
Triệu Lệ nhìn người chắn trước mặt, cả giận nói: "Dương Thích, anh làm gì vậy?"
Dương Thích mặt mày sa sầm, kéo Triệu Lệ lại bên cạnh mình, nói với người bên cạnh: "Thật ngại quá, bạn trai tôi cãi nhau với tôi."
Người kia nghe thế, cáu kỉnh không muốn bỏ qua, những người khách quen khác trong quán rượu kéo anh ta, nói: "Vợ chồng son người ta cãi nhau, cậu xen vào làm gì."
Triệu Lệ nghe nói thế, còn chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thích kéo ra khỏi quán bar. Gió đêm thổi đến mức cái đầu mơ màng của y hơi tỉnh táo lại, y nhìn Dương Thích, tức giận nói: "Tôi là một đôi với anh khi nào? Anh phá hoại chuyện làm ăn của tôi!"
Dương Thích để ý cũng không phải chuyện này, hắn lạnh lùng nói: "Em từ chối anh, lại muốn cùng loại người như vậy lên giường?"
"Tôi lên giường với ai, anh quản được chắc?" Triệu Lệ thật sự cảm thấy không thể hiểu nổi Dương Thích, y hất tay hắn ra, định bỏ đi, lại bị Dương Thích lôi kéo chết sống không buông. Dương Thích nhìn y, giọng hơi nghẹn ngào, hỏi: "Vì sao không thể? Vì sao anh lại không thể?"
Triệu Lệ nhíu nhíu mày, y ngửi thấy mùi rượu trên người Dương Thích, không nhịn được nói: "Anh uống nhiều rồi."
Y muốn hất Dương Thích ra, thế nhưng rốt cuộc sức lực không thắng nổi hắn, không chỉ không hất ra được, còn bị người nọ ôm vào lòng. Mũi chạm vào lồng ngực cứng rắn của Dương Thích, Triệu Lệ buông tiếng thở dài. Bình tĩnh xem xét lại, Dương Thích thật sự rất ưu tú, nếu hôm nay người đang lôi kéo y không phải Dương Thích, y nhất định sẽ đồng ý cùng hắn lên giường.
Đáng tiếc người này là Dương Thích.
Là Dương Thích, thì không được.
Dương Thích còn đang lặp lại bên tai y từng hồi, vì sao hắn lại không thể? Triệu Lệ càng nghe càng nổi nóng, co gối thúc vào nửa người dưới Dương Thích, dùng sức không nhiều, có điều đủ khiến Dương Thích ăn đau. Y tránh khỏi vòng tay Dương Thích, lui về sau vài bước, lạnh lùng nói: "Anh muốn biết như vậy, vậy tôi nói cho anh biết, vì sao chỉ có anh là không thể."
Thân thể Dương Thích cứng đờ, bước chân định bước về phía Triệu Lệ đột nhiên dừng lại.
Triệu Lệ cũng không muốn nhớ lại những ký ức khó chịu kia, không muốn vạch vết sẹo của mình ra trước mặt Dương Thích, thế nhưng Dương Thích dùng thái độ tự cho là đúng chất vấn sự lựa chọn của y, y cũng không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra năm đó.
Bởi vì hành động cử chỉ giống con gái, từ nhỏ y bị rất nhiều người xa lánh, còn bị người ta mắng trước mặt là "ẻo lả". Khi đó y còn chưa vô tâm vô phế như bây giờ, người khác nói một tiếng đã dễ dàng tổn thương đến y. Quen biết Dương Thích là vào năm thứ nhất đại học, Triệu Lệ lúc đó còn chưa rõ xu hướng tính dục của mình, cho nên khi Dương Thích theo đuổi y, y từng đấu tranh một thời gian.
Sau đó không biết vì sao lại đần độn u mê mà thích hắn.
Có lẽ bởi vì Dương Thích đối xử với y quá tốt, ánh mắt Dương Thích nhìn y không có chế nhạo, không có đùa cợt, khi đó Triệu Lệ cảm thấy, đôi mắt Dương Thích thật sự rất đẹp.
Lập tức không chùn bước mà rơi vào bể tình.
Mối tình đầu với Dương Thích ngọt ngào, nhưng cũng tàn khốc. Nên lúc Dương Thích đòi chia tay, Triệu Lệ nhất thời không phản ứng lại, y cho rằng Dương Thích đang đùa. Dù sao tình cảm của bọn họ rất ổn định, không có sóng gió gì. Chuyện chia tay, đối với Triệu Lệ mà nói một chút dấu hiệu cũng không có.
Ý thức được Dương Thích nói thật, Triệu Lệ lập tức dùng tất cả các phương pháp giữ lại hắn, đáng tiếc cuối cùng nhận ra chỉ là hoài công.
Chia tay Triệu Lệ không bao lâu, Dương Thích lập tức tìm bạn trai mới.
Triệu Lệ nhìn thấy Dương Thích cùng bạn trai mới nói cười với nhau, hình ảnh ấy đâm vào mắt y đau nhói, sau khi về nhà y khóc lớn một trận, rất lâu không tỉnh táo lại. Nếu không phải Trương Phong Hòa vẫn luôn ở bên cạnh y, Triệu Lệ không cảm thấy mình có thể thoát ra nhanh như vậy.
Y lẳng lặng kể hết những chuyện này cho Dương Thích, thái độ bình tĩnh, cứ như đang kể một câu chuyện không quan trọng không liên quan tới mình. Cuối cùng, y nói: "Dương Thích, tôi thật sự từng yêu anh, nhưng chuyện này đối với tôi mà nói, đã là quá khứ rồi."
Dứt lời, y nhìn sâu vào mắt người trước mặt, "Tôi sẽ không biến trở về Triệu Lệ mềm yếu trước kia nữa."
Sau đó quay đầu rời đi.
Lần này Dương Thích không tiếp tục đuổi theo nữa, hắn nhìn theo bóng dáng Triệu Lệ, chậm rãi ngồi xuống, đầu hồi tưởng lại những lời Triệu Lệ nói, tâm trạng chưa bao giờ chán chường đến thế.
Có lẽ, hắn thật sự sai rồi.
*
Phùng Dã bị Dương Thích gọi đi uống rượu, khoảng thời gian này, dáng vẻ Dương Thích luôn là sống dở chết dở.
Nhìn lon bia vương vãi khắp phòng, Phùng Dã thở dài. Dương Thích bây giờ, gần giống như Phùng Dã trước đây. Nhìn dáng vẻ này của Dương Thích, Phùng Dã không khỏi có ảo giác huynh đệ song hành.
Ngồi ở chỗ Dương Thích một chút, lúc về mùi rượu đầy người. Trương Phong Hòa ghét bỏ nói: "Anh thật sự đi chỗ Dương sư huynh à?"
"Ừ." Phùng Dã gật gật đầu.
Trương Phong Hòa nghi hoặc nói: "Anh ấy làm sao vậy? Cả ngày mượn rượu tiêu sầu."
Phùng Dã kể chuyện Dương Thích và Triệu Lệ cho Trương Phong Hòa nghe. Trương Phong Hòa nghe xong có chút thổn thức. Tính cách Triệu Lệ cậu hiểu, Dương Thích muốn làm hòa với Triệu Lệ, có thể nói vô cùng khó khăn.
Có lẽ là vì nghĩ đến Triệu Lệ mà xuất thần, Phùng Dã ôm eo cậu hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Thương hại Dương sư huynh?"
Trương Phong Hòa cười cười.
Phùng Dã nghe vậy, không khỏi mỉm cười. Hắn tựa đầu vào vai Trương Phong Hòa, thấp giọng nói, "Anh may mắn hơn nó."
"Hả?" Trương Phong Hòa khó hiểu hỏi.
Phùng Dã nhẹ giọng nói: "Anh rất may mắn vì không chờ đến khi không cách nào cứu vãn được nữa mới nhận ra tâm ý của chính mình, ngay cả mình mất đi cái gì cũng đần độn u mê không biết. Cũng rất may mắn, vì em đồng ý tha thứ cho anh."
Trương Phong Hòa ngẩn người, nắm lấy bàn tay Phùng Dã đang đặt bên hông mình. Cậu biết thời khắc này, bọn họ không cần nói gì cũng có thể hiểu rõ tâm ý của nhau.
Trước đây, Trương Phong Hòa hy vọng mình có thể trở thành người Phùng Dã yêu nhất. Sau đó, Phùng Dã hy vọng mình có thể lần nữa trở thành người đặc biệt nhất trong lòng Trương Phong Hòa.
Mà bây giờ, bọn họ đã là duy nhất của nhau.
Xoa một lúc lại chuyển sang sờ chỗ không nên sờ, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên có chút vi diệu. Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí.
Là điện thoại của Trương Phong Hòa. Cậu vội vàng đẩy tay Phùng Dã ra, không thèm nhìn khuôn mặt ấm ức của người phía sau, cầm lấy điện thoại di động, là Triệu Lệ gọi tới.
Ấn nút nhận cuộc gọi, tiếng Triệu Lệ ầm ĩ hòa vào tiếng ồn ào bên ngoài vang lên bên tai Trương Phong Hòa, "Tiểu Phong, hôm qua thế nào, sướng không?"
Giọng điệu trêu chọc khiến Trương Phong Hòa nghe xong không khỏi nhớ tới đêm hôm qua nồng cháy, không khỏi mặt già đỏ ửng, có chút thẹn quá hóa giận nói: "Cút cút cút, ai cần anh quản chuyện không đâu."
"Đó là do anh hiểu chuyện thôi." Triệu Lệ không để ý lắm, lại nói tiếp: "Anh đang trên đường đến sân bay, lát nữa cậu giúp anh đưa hành lý tới đó đi."
"Giờ này đã về rồi?" Nghe Triệu Lệ phải đi, Trương Phong Hòa còn cảm thấy hơi gấp gáp. "Sao không ở chơi thêm mấy ngày?"
"Chơi nữa có khi Phùng Dã chém chết anh mất, con kỳ đà cản mũi này vẫn nên tự mình biết mình thôi." Triệu Lệ vừa cười hì hì vừa nói, cuối cùng còn bảo Phùng Dã nghe điện thoại, đòi hắn tiền thuê phòng.
Phùng Dã nghe xong vẻ mặt lại tiếp tục khó ở.
Tiễn Triệu Lệ xong, Trương Phong Hòa lại cùng Phùng Dã quay về với thế giới hai người. Phùng Dã cầu mà không được, dù sao hai ngày nay hắn nhịn quá khó khăn. Kể từ khi hai người ở bên nhau, tối nào cũng ôm nhau ngủ, có buổi tối không làm gì chỉ ôm nhau ngủ, cũng thấy hạnh phúc.
Vì vậy đêm đó bị Triệu Lệ chiếm mất phòng, khỏi nói Phùng Dã có bao nhiêu cô đơn khó ngủ.
Trương Phong Hòa cũng là sau khi qua lại với Phùng Dã mới biết tính chiếm hữu của người này mãnh liệt đến đâu. Tuy quen biết nhiều năm như vậy, nhưng trước đây Trương Phong Hòa luôn đối diện với một Phùng Dã lạnh lùng khinh thường cậu, vì vậy mà không biết hóa ra Phùng Dã yêu vào sẽ biến thành dáng vẻ này.
Cậu cảm thấy rất mới mẻ rất thú vị, cứ như một lần nữa quen biết Phùng Dã vậy.
*
Mấy hôm nay, Trương Phong Hòa vẫn mãi cân nhắc chuyện nghỉ việc.
Trước đây bởi vì Từ Ảnh nghỉ việc, những lời đồn đãi liên quan đến Trương Phong Hòa lại nổi lên, lời nói bóng gió truyền đến tai cũng khiến người ta chẳng thoải mái gì. Hơn nữa ở lại thành phố S, Phùng Dã có chuyện gì đều phải chạy đi chạy về, Trương Phong Hòa sợ hắn mệt, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng bằng dứt khoát nghỉ việc bên này, về thành phố A tìm việc mới.
Nói ý định này cho Phùng Dã nghe, Phùng Dã nghe xong đương nhiên không phản đối.
Thành phố A mới là cố hương của bọn họ, là nơi hai người bọn họ bắt đầu, Trương Phong Hòa muốn về, Phùng Dã còn vui vẻ hơn ai khác.
Đặc biệt là gia đình vẫn còn hối thúc hắn hôm nào mang Trương Phong Hòa về giới thiệu, Phùng Dã đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Hoàn thành thủ tục nghỉ việc, bàn giao công việc xong, Trương Phong Hòa cùng Phùng Dã trở về thành phố A. Lúc máy bay hạ cánh, nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, tâm trạng Trương Phong Hòa không còn u ám như lúc rời đi nữa mà thoải mái chưa từng có. Nắm chặt tay Phùng Dã, Trương Phong Hòa mỉm cười với hắn.
Đáp lại cậu là ánh mắt tràn ngập yêu thương của Phùng Dã.
Trở về thành phố A, Trương Phong Hòa ngoại trừ phải tìm việc mới, còn có áp lực tìm nhà. Trước khi tìm được nhà, Trương Phong Hòa ở tạm chỗ Phùng Dã.
Nhưng Phùng Dã không muốn thế, sau khi mang Trương Phong Hòa về nhà, hắn cũng không có ý định sẽ thả cậu đi.
Cho nên khi nhìn thấy Trương Phong Hòa tìm phòng trên mạng, đầu óc hắn hơi mơ hồ, liền hỏi: "Em muốn dọn ra ngoài?"
"Ừ." Trương Phong Hòa xem là chuyện đương nhiên, nói: "Sao có thể không biết xấu hổ mà ở chỗ anh mãi được?"
Ánh mắt Phùng Dã lập tức hơi thâm trầm, hắn kề sát vào người Trương Phong Hòa, giữ đầu cậu lại, khiến cậu quay mặt về phía mình, nói: "Ở lại chỗ anh không tốt sao?"
"Hả?"
Qua hai, ba phút sau Trương Phong Hòa mới tiêu hóa được ý tứ trong lời Phùng Dã nói.
Đây là đang mời cậu... sống chung?
"Mỗi buổi sáng thức dậy lập tức nhìn thấy anh, tan làm trở về có người nấu cơm nước nóng hổi chờ em, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tắm rửa cùng nhau ngủ..."
Nghe thấy Phùng Dã càng nói càng không đứng đắn, Trương Phong Hòa không nhịn được đưa tay chọt chọt hắn. Phùng Dã chỉ cười, sau đó nắm tay Trương Phong Hòa, bảo: "Em không muốn như thế sao?"
Muốn, sao lại không muốn chứ?
Từ rất lâu trước đây, Trương Phong Hòa đã nghĩ vậy. Cậu nhìn vào mắt Phùng Dã, đột nhiên trầm mặc. Phùng Dã thấy cậu không nói lời nào, hơi sợ Trương Phong Hòa từ chối, lúc hắn đang thấp thỏm, Trương Phong Hòa gật đầu. Phùng Dã nâng mặt cậu, vui vẻ hôn lên đó.
Trương Phong Hòa nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn. Yêu, trong gian phòng này, trên chiếc giường lớn này, Phùng Dã ôm lấy cậu, không còn như trước thân thiết xong lập tức tách ra khỏi nhau. Phùng Dã cho Trương Phong Hòa tất cả ấm áp mà trước đây cậu muốn, lúc sắp ngủ say, Trương Phong Hòa thầm cảm khái ngàn vạn lần.
Cậu bỏ ra nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận ở bên Phùng Dã.
Sau khi quyết định ở lại, Trương Phong Hòa và Phùng Dã cùng nhau đi xem đồ nội thất, chọn đồ dùng, trang trí lại ngôi nhà. Bỏ hết vẻ đơn điệu, ngôi nhà được bài trí vô cùng ấm áp. Hai người cũng rất nhanh tiến vào giai đoạn vợ chồng già ở chung.
Trương Phong Hòa đổi việc, mỗi ngày sau khi tan làm sẽ cùng Phùng Dã dạo siêu thị, mua thức ăn, về đến nhà hai người cùng nhau nấu nướng. Tối đến thì nằm chung giường ôm nhau ngủ, ngày tháng tuy rằng bình thản nhưng lại rất hạnh phúc.
Lễ Giáng Sinh hôm ấy, Phùng Dã từ sớm đã tan làm đi đón Trương Phong Hòa, khiến cho một đống nhân viên còn đang làm việc vô cùng ganh tỵ.
"Boss đang hẹn hò đúng không? Ngày nào cũng hớn hở như vậy!"
"Hu hu ông chủ tôi có bạn gái, tôi thất tình rồi..."
"Vì sao Giáng Sinh năm nào tôi cũng là cẩu độc thân vậy?? Tôi cũng muốn hẹn hò!"
...
Trương Phong Hòa còn chưa tan làm, nhận được tin nhắn Phùng Dã gửi, bảo rằng đã ở dưới lầu chờ cậu, lập tức mỉm cười ngọt ngào. Đồng nghiệp bên cạnh trêu cậu, hỏi: "Bạn gái à?"
"Ừ," Trương Phong Hòa đáp, "Người yêu."
Đây là lễ Giáng Sinh đầu tiên Trương Phong Hòa đón cùng Phùng Dã. Trước đây tuy rằng cũng sẽ cùng nhau trải qua, thế nhưng khi đó hai người bọn họ ngoại trừ lên giường cũng không có chuyện khác để làm.
Khi đó đối với Phùng Dã mà nói, hắn cảm thấy không cần thiết tốn quá nhiều công sức cho Trương Phong Hòa.
Không tiếp tục nghĩ tới những chuyện không vui ngày trước, Trương Phong Hòa vừa trả lời xong đã đến lúc tan tầm. Đi xuống lầu, thấy chiếc xe quen thuộc đỗ gần đó, cậu vội vàng đi tới, gõ gõ cửa. Cửa sổ chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ của Phùng Dã xuất hiện trước mắt Trương Phong Hòa, cậu cười hỏi: "Chờ lâu lắm à?"
Phùng Dã hơi nheo mắt, đáp: "Đến muộn năm phút, trừng phạt thế nào đây?"
"Tùy anh." Trương Phong Hòa cười cười, quay người đi đến mở cửa xe bên kia, ngồi xuống ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn Phùng Dã đã hôn cậu. Hôn xong, Phùng Dã thở gấp bảo: "Vậy anh phải cố gắng suy nghĩ rồi."
Vỗ nhẹ lên mặt Phùng Dã, Trương Phong Hòa cười nói: "Đi thôi."
Hai người đi xem bộ phim mới nhất, lúc ra khỏi rạp đã hơn chín giờ tối, thế nhưng ngoài đường vẫn còn nhiều người qua lại, ven đường phát những bài ca quen thuộc, hết sức náo nhiệt.
Lúc này điện thoại của Phùng Dã vang lên, bởi vì ven đường quá ồn, hắn liền đi tới một ngõ nhỏ yên tĩnh cách đó không xa nghe điện thoại. Trương Phong Hòa không đi cùng, chỉ đứng tại chỗ chờ hắn.
Thế nhưng Trương Phong Hòa không ngờ, cậu đứng đây thôi cũng gặp được "người quen".
"Trương Phong Hòa!"
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Phong Hòa cứ ngỡ mình nghe lầm, mãi đến khi người kia từ phía sau đi tới vỗ vai cậu, cậu mới xoay người lại, nhìn về phía người đó.
Vậy mà lại là Trương Tự.
"Là anh thật ư," Trương Tự nhìn cậu, khẽ cười, nụ cười không còn thoải mái rạng rỡ như trước nữa.
Trương Phong Hòa ngẩn người, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp mặt Trương Tự ở đây, chỉ có thể gượng gạo đáp: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Trương Tự cũng biết gặp mặt như vậy rất lúng túng, không nói thêm gì nữa. Hắn liếc nhìn Trương Phong Hòa, chỉ một năm không gặp, thế nhưng lại cảm thấy người trước mặt thay đổi rất nhiều, không còn tối tăm như trước, khí chất trở nên nhu hòa hơn nhiều. Trương Tự không khỏi hơi xúc động, nghĩ đến chuyện năm ngoái phát sinh, cảm thấy thời gian chưa qua bao lâu, giờ đã cảnh còn người mất.
Hắn nhìn Trương Phong Hòa, lần thứ hai nói xin lỗi cậu.
Trương Phong Hòa nghe xong chỉ lắc đầu một cái, "Tôi đã không còn để ý nữa, cậu cũng không cần phải để ở trong lòng."
Liên quan tới đoạn tình cảm với Trương Tự, cậu thật sự không để ý nữa. Có điều khiến cậu bất ngờ chính là Trương Tự lại giữ mãi trong lòng. Nhìn Trương Tự một thân một mình, cậu nghi hoặc hỏi: "Viên Phong không đi cùng cậu sao?"
Nghe vậy, Trương Tự hơi trầm mặc đáp: "Chúng tôi chia tay rồi."
Trương Phong Hòa sửng sốt, chưa kịp nghĩ rõ ràng, Phùng Dã đã đi tới. Nói chuyện điện thoại xong, Phùng Dã trở về tìm Trương Phong Hòa, lại thấy Trương Phong Hòa nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ. Hắn vội vã đi đến, tới gần mới phát hiện không phải người đàn ông xa lạ nào cả, cái tên này rõ ràng là Trương Tự!
Cái kẻ từng khiến hắn đố kị đến nghiến răng.
Sau khi nhìn rõ là Trương Tự, Phùng Dã âm thầm kéo Trương Phong Hòa vào lòng mình, sau đó dùng cặp mắt tràn ngập thù địch nhìn Trương Tự, hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Trương Tự nhìn Phùng Dã, hơi ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, thấy dáng vẻ thân mật của Trương Phong Hòa cùng Phùng Dã, trong nháy mắt hắn đã hiểu ra. Mỉm cười, Trương Tự nói: "Tiểu Phong, chúc anh hạnh phúc."
Sau đó không nói gì nữa, quay đầu bước đi.
Bên tai là giai điệu "Jingle Bells", xung quanh người đến người đi khiến con đường trở nên đông đúc, Trương Phong Hòa không nói gì, chỉ nắm tay Phùng Dã, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, cùng hắn mười ngón đan vào nhau.
Mặc dù chỉ tình cờ gặp mặt Trương Tự, cũng đủ khiến Phùng Dã ghen tuông quá mức. Đêm hôm ấy, hắn lăn lộn Trương Phong Hòa đến mức cậu liên tục kêu dừng.
*
Không khí Giáng Sinh như thế, Triệu Lệ độc thân trống vắng đã lâu tất nhiên không tránh khỏi muốn hẹn ai đó đi làm một phát. Y lập tức đi đến quán bar, bung hết công phu, rốt cuộc cũng vừa mắt một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi. Đang định hẹn nhau ra ngoài thuê phòng, bỗng có người cản đường y.
Triệu Lệ nhìn người chắn trước mặt, cả giận nói: "Dương Thích, anh làm gì vậy?"
Dương Thích mặt mày sa sầm, kéo Triệu Lệ lại bên cạnh mình, nói với người bên cạnh: "Thật ngại quá, bạn trai tôi cãi nhau với tôi."
Người kia nghe thế, cáu kỉnh không muốn bỏ qua, những người khách quen khác trong quán rượu kéo anh ta, nói: "Vợ chồng son người ta cãi nhau, cậu xen vào làm gì."
Triệu Lệ nghe nói thế, còn chưa kịp phản ứng đã bị Dương Thích kéo ra khỏi quán bar. Gió đêm thổi đến mức cái đầu mơ màng của y hơi tỉnh táo lại, y nhìn Dương Thích, tức giận nói: "Tôi là một đôi với anh khi nào? Anh phá hoại chuyện làm ăn của tôi!"
Dương Thích để ý cũng không phải chuyện này, hắn lạnh lùng nói: "Em từ chối anh, lại muốn cùng loại người như vậy lên giường?"
"Tôi lên giường với ai, anh quản được chắc?" Triệu Lệ thật sự cảm thấy không thể hiểu nổi Dương Thích, y hất tay hắn ra, định bỏ đi, lại bị Dương Thích lôi kéo chết sống không buông. Dương Thích nhìn y, giọng hơi nghẹn ngào, hỏi: "Vì sao không thể? Vì sao anh lại không thể?"
Triệu Lệ nhíu nhíu mày, y ngửi thấy mùi rượu trên người Dương Thích, không nhịn được nói: "Anh uống nhiều rồi."
Y muốn hất Dương Thích ra, thế nhưng rốt cuộc sức lực không thắng nổi hắn, không chỉ không hất ra được, còn bị người nọ ôm vào lòng. Mũi chạm vào lồng ngực cứng rắn của Dương Thích, Triệu Lệ buông tiếng thở dài. Bình tĩnh xem xét lại, Dương Thích thật sự rất ưu tú, nếu hôm nay người đang lôi kéo y không phải Dương Thích, y nhất định sẽ đồng ý cùng hắn lên giường.
Đáng tiếc người này là Dương Thích.
Là Dương Thích, thì không được.
Dương Thích còn đang lặp lại bên tai y từng hồi, vì sao hắn lại không thể? Triệu Lệ càng nghe càng nổi nóng, co gối thúc vào nửa người dưới Dương Thích, dùng sức không nhiều, có điều đủ khiến Dương Thích ăn đau. Y tránh khỏi vòng tay Dương Thích, lui về sau vài bước, lạnh lùng nói: "Anh muốn biết như vậy, vậy tôi nói cho anh biết, vì sao chỉ có anh là không thể."
Thân thể Dương Thích cứng đờ, bước chân định bước về phía Triệu Lệ đột nhiên dừng lại.
Triệu Lệ cũng không muốn nhớ lại những ký ức khó chịu kia, không muốn vạch vết sẹo của mình ra trước mặt Dương Thích, thế nhưng Dương Thích dùng thái độ tự cho là đúng chất vấn sự lựa chọn của y, y cũng không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra năm đó.
Bởi vì hành động cử chỉ giống con gái, từ nhỏ y bị rất nhiều người xa lánh, còn bị người ta mắng trước mặt là "ẻo lả". Khi đó y còn chưa vô tâm vô phế như bây giờ, người khác nói một tiếng đã dễ dàng tổn thương đến y. Quen biết Dương Thích là vào năm thứ nhất đại học, Triệu Lệ lúc đó còn chưa rõ xu hướng tính dục của mình, cho nên khi Dương Thích theo đuổi y, y từng đấu tranh một thời gian.
Sau đó không biết vì sao lại đần độn u mê mà thích hắn.
Có lẽ bởi vì Dương Thích đối xử với y quá tốt, ánh mắt Dương Thích nhìn y không có chế nhạo, không có đùa cợt, khi đó Triệu Lệ cảm thấy, đôi mắt Dương Thích thật sự rất đẹp.
Lập tức không chùn bước mà rơi vào bể tình.
Mối tình đầu với Dương Thích ngọt ngào, nhưng cũng tàn khốc. Nên lúc Dương Thích đòi chia tay, Triệu Lệ nhất thời không phản ứng lại, y cho rằng Dương Thích đang đùa. Dù sao tình cảm của bọn họ rất ổn định, không có sóng gió gì. Chuyện chia tay, đối với Triệu Lệ mà nói một chút dấu hiệu cũng không có.
Ý thức được Dương Thích nói thật, Triệu Lệ lập tức dùng tất cả các phương pháp giữ lại hắn, đáng tiếc cuối cùng nhận ra chỉ là hoài công.
Chia tay Triệu Lệ không bao lâu, Dương Thích lập tức tìm bạn trai mới.
Triệu Lệ nhìn thấy Dương Thích cùng bạn trai mới nói cười với nhau, hình ảnh ấy đâm vào mắt y đau nhói, sau khi về nhà y khóc lớn một trận, rất lâu không tỉnh táo lại. Nếu không phải Trương Phong Hòa vẫn luôn ở bên cạnh y, Triệu Lệ không cảm thấy mình có thể thoát ra nhanh như vậy.
Y lẳng lặng kể hết những chuyện này cho Dương Thích, thái độ bình tĩnh, cứ như đang kể một câu chuyện không quan trọng không liên quan tới mình. Cuối cùng, y nói: "Dương Thích, tôi thật sự từng yêu anh, nhưng chuyện này đối với tôi mà nói, đã là quá khứ rồi."
Dứt lời, y nhìn sâu vào mắt người trước mặt, "Tôi sẽ không biến trở về Triệu Lệ mềm yếu trước kia nữa."
Sau đó quay đầu rời đi.
Lần này Dương Thích không tiếp tục đuổi theo nữa, hắn nhìn theo bóng dáng Triệu Lệ, chậm rãi ngồi xuống, đầu hồi tưởng lại những lời Triệu Lệ nói, tâm trạng chưa bao giờ chán chường đến thế.
Có lẽ, hắn thật sự sai rồi.
*
Phùng Dã bị Dương Thích gọi đi uống rượu, khoảng thời gian này, dáng vẻ Dương Thích luôn là sống dở chết dở.
Nhìn lon bia vương vãi khắp phòng, Phùng Dã thở dài. Dương Thích bây giờ, gần giống như Phùng Dã trước đây. Nhìn dáng vẻ này của Dương Thích, Phùng Dã không khỏi có ảo giác huynh đệ song hành.
Ngồi ở chỗ Dương Thích một chút, lúc về mùi rượu đầy người. Trương Phong Hòa ghét bỏ nói: "Anh thật sự đi chỗ Dương sư huynh à?"
"Ừ." Phùng Dã gật gật đầu.
Trương Phong Hòa nghi hoặc nói: "Anh ấy làm sao vậy? Cả ngày mượn rượu tiêu sầu."
Phùng Dã kể chuyện Dương Thích và Triệu Lệ cho Trương Phong Hòa nghe. Trương Phong Hòa nghe xong có chút thổn thức. Tính cách Triệu Lệ cậu hiểu, Dương Thích muốn làm hòa với Triệu Lệ, có thể nói vô cùng khó khăn.
Có lẽ là vì nghĩ đến Triệu Lệ mà xuất thần, Phùng Dã ôm eo cậu hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Thương hại Dương sư huynh?"
Trương Phong Hòa cười cười.
Phùng Dã nghe vậy, không khỏi mỉm cười. Hắn tựa đầu vào vai Trương Phong Hòa, thấp giọng nói, "Anh may mắn hơn nó."
"Hả?" Trương Phong Hòa khó hiểu hỏi.
Phùng Dã nhẹ giọng nói: "Anh rất may mắn vì không chờ đến khi không cách nào cứu vãn được nữa mới nhận ra tâm ý của chính mình, ngay cả mình mất đi cái gì cũng đần độn u mê không biết. Cũng rất may mắn, vì em đồng ý tha thứ cho anh."
Trương Phong Hòa ngẩn người, nắm lấy bàn tay Phùng Dã đang đặt bên hông mình. Cậu biết thời khắc này, bọn họ không cần nói gì cũng có thể hiểu rõ tâm ý của nhau.
Trước đây, Trương Phong Hòa hy vọng mình có thể trở thành người Phùng Dã yêu nhất. Sau đó, Phùng Dã hy vọng mình có thể lần nữa trở thành người đặc biệt nhất trong lòng Trương Phong Hòa.
Mà bây giờ, bọn họ đã là duy nhất của nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook