"Tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ô..."

Chương 1

Kể từ khi Trương Phong Hòa vừa ý Phùng Dã, đã lâu cậu không đi quán bar chơi. Chị em tốt Triệu Lệ nhìn cái người đã lôi kéo chính mình ra đây mua say, không nhịn được nhổ nước bọt nói: "Anh nói này Trương Phong Hòa, nhìn cậu bây giờ như vậy, thật nên gọi Phùng Dã đến nhìn cho rõ ràng bộ mặt thật của cậu."

"Lệ Lệ, đừng chọc em, tâm trạng em thật sự không tốt." Trương Phong Hòa vừa nói vừa mạnh mẽ uống một hớp.

"Sao vậy? Phùng Dã lại chọc cậu tức giận?" Triệu Lệ thấy cậu tinh thần sa sút, cũng có chút không đành lòng. "Đã sớm nói với cậu, đừng quá mức chấp nhất với Phùng Dã. Người ta là ai? Đẹp trai gia thế tốt, loại đàn ông nào chưa gặp qua, hắn có thể để ý cậu sao? Chỉ có cậu liều lĩnh u mê, ngu ngốc mà đuổi theo hắn bảy năm..."

"Bảy năm..." Trương Phong Hòa cay đắng cười, "Bảy năm, em cho rằng người có lạnh nhạt đến đâu, thời gian bảy năm cũng đủ rồi."

"Vì vậy, trước đây anh khuyên cậu buông tay cũng không phải là hại cậu." Triệu Lệ thở dài.

"Lệ Lệ, anh biết không, nếu không phải Phùng Dã và Lộ Nhất Minh ở bên nhau, em sẽ không buông tay..."

"Biết, biết." Triệu Lệ gật đầu, lập tức vừa sợ vừa kinh ngạc hỏi lại: "Cái gì cái gì? Cậu nói Phùng Dã và Lộ Nhất Minh ở bên nhau? Chuyện khi nào?"

"Là chuyện mới hôm nay." Trương Phong Hòa đáp.

"... Chẳng trách cậu kéo anh ra ngoài tìm chết." Triệu Lệ trợn mắt, nhất thời cũng không biết phải an ủi Trương Phong Hòa như thế nào.

Nợ nần giữa Trương Phong Hòa và Phùng Dã, y không có tư cách hỗ trợ đòi lại.

Chuyện Trương Phong Hòa yêu Phùng Dã yêu đến chết đi sống lại, vòng bạn bè của hai người đều biết rõ ràng. Hai người quen nhau từ lúc học đại học, Trương Phong Hòa đối với Phùng Dã nhất kiến chung tình, từ đó bắt đầu con đường theo đuổi dài dằng dặc.

Phùng Dã là công tử nhà giàu, Trương Phong Hòa tướng mạo gia thế tài hoa đều không bằng người không lọt nổi vào mắt hắn, thái độ đối với Trương Phong Hòa vẫn rất lạnh nhạt. Trương Phong Hòa vì hắn không tiếc thay đổi tác phong sinh hoạt của mình, biết Phùng Dã thích người như thế nào, liền nỗ lực trở thành loại người như thế đó.

Phùng Dã thích nam sinh ăn mặc thời thượng, Trương Phong Hòa học cách ăn mặc.

Phùng Dã thích nam sinh ngoan ngoãn, Trương Phong Hòa trước mặt hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Phùng Dã thích nam sinh biết làm cơm, Trương Phong Hòa luyện được tài nấu nướng thật khéo léo.

Phùng Dã thích...

Chỉ cần là Phùng Dã thích, Trương Phong Hòa sẽ làm. Sau bảy năm đóng vai như thế, Trương Phong Hòa dần dần quên đi những thứ mình thích, thế giới của cậu chỉ còn lại Phùng Dã.

Nếu nói bảy năm đó cậu và Phùng Dã một chút tiến triển cũng không có thì là gạt người. Có lần, sau khi Phùng Dã uống say, hai người lên giường. Sau đó bọn họ thỉnh thoảng cũng lăn giường thêm vài lần. Mặc dù mối quan hệ đó tương tự như bạn tình, thế nhưng Trương Phong Hòa cho rằng, một ngày nào đó Phùng Dã sẽ yêu cậu.

Mãi đến tận khi Lộ Nhất Minh xuất hiện.

Lộ Nhất Minh bất luận gia thế tướng mạo tài hoa đều xứng được với Phùng Dã, cũng khó trách Phùng Dã lại thích y đến không thể tự kiềm chế.

Một người như vậy, so với loại người Phùng Dã bảo thích hoàn toàn khác nhau.

Sẽ không làm cơm, không ngoan ngoãn, tính cách thẳng thắn, thích cười, hướng ngoại và sáng sủa. Phùng Dã rốt cuộc lại thích một người như vậy.

Trương Phong Hòa rốt cuộc phát hiện mình thua rồi, thua triệt để. Thật sự thích một người, sẽ không ràng buộc người đó vào những khuôn sáo cứng nhắc. Gặp là sẽ thích. Mà gặp rồi vẫn không thích, có dây dưa bao lâu cũng vẫn không thích.

"Lệ Lệ, em quyết định buông tay." Trương Phong Hòa uống đến lờ đờ mơ màng.

"Ngoan, sau này cứ theo anh Lệ Lệ đi." Triệu Lệ vuốt khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Trương Phong Hòa, cảm thán Phùng Dã không biết thưởng thức. "Để ăn mừng cậu rốt cuộc đã thoát được bóng ma của Phùng Dã, đêm nay anh tìm mãnh nam tới □□ cho cậu!"

"Khai cái đầu anh." Trương Phong Hòa khinh thường, "Em và Phùng Dã sáng sớm mới làm xong."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trương Phong Hòa liền hối hận, quả nhiên cậu uống nhiều rồi, cái gì cũng nói ra hết.

Đúng như dự đoán, Triệu Lệ bị dọa sợ, lập tức dùng sức vỗ bàn gào thét: "Th*o! Phùng Dã thằng cặn bã này bội tình bạc nghĩa với cậu như vậy à!"

Trương Phong Hòa bất đắc dĩ đỡ trán, tiếp tục uống rượu: "Được rồi yên lặng đi, Triệu Lệ Lệ, để em yên tĩnh một chút."

Nói xong không tiếp tục để ý đến cái người điên cuồng kề vào tai cậu nói xằng nói bậy nữa.

Không biết uống bao nhiêu ly, trước lúc cậu say đến ngất đi, bên tai vẫn không được yên tĩnh. Chỉ nghe Triệu Lệ dùng cái giọng vịt đực của y kêu lên: "Anh chàng đẹp trai, Tiểu Phong Phong nhà tôi giao cho cậu đó, nhớ đối với người ta dịu dàng một chút."

Trong mơ mơ màng màng, Trương Phong Hòa bị người mang đi. Thuê phòng, lăn giường.

Sáng sớm tỉnh lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ nằm bên cạnh mình. Đầu Trương Phong Hòa đau một trận, ngẫm lại cũng biết nhất định là tên Triệu Lệ kia giở trò quỷ chứ chẳng phải ai khác.

Lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Lệ. "Tiểu Phong à, phương pháp nhanh nhất để quên tình cũ chính là tìm tình mới! Anh tìm một anh đẹp trai cho cậu, hưởng thụ cho tốt nha ^^"

Trương Phong Hòa xoa xoa cái eo đau mỏi, bước xuống đất, không quan tâm đến người nằm trên giường, lấy quần áo mặc vào.

Bỗng điện thoại di động vang lên, cậu theo bản năng nhận cuộc gọi. Vậy mà lại là Phùng Dã gọi tới.

Nghe tiếng nói quen thuộc từ điện thoại truyền tới, lòng Trương Phong Hòa chua xót. Cậu đã cho rằng Phùng Dã sẽ không tiếp tục tìm cậu nữa.

"Alo, Phùng Dã, chuyện gì vậy?"

"Tối hôm qua cậu không về?" Bên kia điện thoại, giọng Phùng Dã vẫn lạnh nhạt. Trương Phong Hòa nhớ tới hôm qua lúc Phùng Dã tỏ tình với Đường Nhất Minh, giọng nói dịu dàng đó, dường như không hề tồn tại trên thế giới này.

"Ừ, đi uống rượu với Triệu Lệ." Trương Phong Hòa buồn bực Phùng Dã không biết làm sao lại biết tối hôm qua cậu không về, "Sao anh biết?"

"Tôi tới nhà cậu." Phùng Dã nói xong, dừng lại một lúc, lại nói tiếp: "Lần trước để quên quần áo ở nhà cậu, tới lấy."

"Ừm..." Trương Phong Hòa xoa xoa mi tâm, cậu nhớ tới lần trước là một tháng trước, Phùng Dã tới tìm cậu làm, lúc đi bỏ quên áo khoác ở nhà cậu. "Tôi giặt sạch bỏ trong tủ quần áo, anh vào phòng ngủ mà tìm."

"...Cậu ở đâu?" Phùng Dã hỏi.

Trương Phong Hòa trầm mặc một hồi, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Phía sau, một giọng nam truyền tới. "Em dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Trương Phong Hòa quay đầu lại, thấy một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, cậu trai đứng sau lưng cậu, □□ trên người, bộ dáng muốn ôm lấy cậu. Trương Phong Hòa hốt hoảng nói to: "Cậu làm gì đó?"

"Em yêu, sao em lại lãnh đạm như vậy? Rõ ràng tối hôm qua rất nhiệt tình mà."

Trương Phong Hòa nói: "Ai là em yêu của cậu, đừng gọi bậy."

Đúng lúc đó, Phùng Dã bên kia điện thoại dùng giọng nói lạnh như băng nói, "Trương Phong Hòa, cậu, đang, ở, đâu!"

"...Tôi ở khách sạn."

Phùng Dã cúp điện thoại.

Trương Phong Hòa cười cười, bỏ điện thoại vào túi tiền.

"Bạn trai em gọi tới kiểm tra?" Anh đẹp trai tối hôm qua ở bên Trương Phong Hòa cả đêm cười nói, "Cứ như vậy sao, không sợ anh ta tức giận?"

"Không phải bạn trai." Trương Phong Hòa lắc đầu.

Anh chàng đẹp trai vừa nghe xong, mắt sáng rực, "Thật không? Vậy... tôi làm bạn trai em được không?"

"Cậu muốn theo đuổi tôi?" Trương Phong Hòa cười cười, "Cậu có thể thử."

Anh chàng đẹp trai nói tiếp: "Vậy tự giới thiệu một chút, tôi tên Trương Tự. Là sinh viên đại học C."

"Cậu cũng họ Trương? Tôi tên Trương Phong Hòa. Sinh viên đại học C... Cậu bạn nhỏ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

"20." Trương Tự cười đến xán lạn.

"Tôi 26, xem ra tối hôm qua là trâu già gặm cỏ non rồi."

"Không phải chứ, tôi thấy anh rất trẻ, còn tưởng anh là sinh viên giống tôi đấy." Trương Tự vừa mặc quần áo vừa trò chuyện với Trương Phong Hòa.

"Đừng trêu tôi, trẻ chỗ nào chứ." Trương Phong Hòa mặc quần áo chỉnh tề, cầm bóp tiền chuẩn bị rời đi. "Tôi đi trước."

"Chờ đã, số điện thoại di động của anh là bao nhiêu?"

Trương Phong Hòa khoát khoát tay, "Hữu duyên gặp lại sẽ nói cho cậu biết, cậu bạn nhỏ."

Nói xong, đóng cửa đi mất.

- ----

Lời tác giả: Viết thêm một bộ cẩu huyết mới.

Lời editor: Đào thêm một hố cẩu huyết mới. =))))))))))))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương