Người dịch: Danfu

Việc làm hoạt động phục hồi lúc trước, khiến tôi có vấn đề gì trong việc đứng nhưng đi còn có chút khó khăn, Nhĩ Sâm nói tôi đã quá lớn, ở nhà bế bế thì không sao, nhưng mà ra ngoài bế bế thì không tốt, nên tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn cho anh ấy đẩy đi trên đường.

Thời tiết ở ngoài nóng không chịu nổi, lúc ra cửa A Nhị giúp tôi đội nón, khoác áo khoác mỏng dài tay, ngay cả chân cũng phải mang giày thể thao bao kín mít, vì trước đây cơ thể này đều trong phòng thực nghiệm chưa từng ra ánh mặt trời, bác sĩ Phỉ nói như vậy không thể phơi nắng quá gắt, da không thường tiếp xúc với ánh mặt trời rất dễ bị tổn thương, nên chỉ có thể bao toàn bộ lại, muốn phơi nắng đợi thời tiết mát chút mới phơi.

Trong xe còn không cảm thấy gì, vừa ra khỏi cửa, tôi cảm thấy mình như sắp tắt thở vậy, không khí còn có mùi hôi hôi.

“ Anh Nhĩ Sâm, không khỏe. ”

“ Nhẫn nại một chút, chúng ta sắp vào trong công ty bách hóa rồi. ”

“ Uhm. ” Tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, phát hiện có rất nhiều người hướng ánh mắt nhìn về phía này, có người đang nhìn tôi, còn rất nhiều người đang nhìn anh Nhĩ Sâm.

“ Anh Nhĩ Sâm, tại sao họ đều nhìn chúng ta? ” Cửa của công ty bách hóa tự động mở ra, sự thanh mát của máy lạnh lập tức ập vào mặt, theo đó còn ngửi được có hương thơm rất nồng, thơm đến nỗi không nhịn được mà hắt xì.

“ Bởi vì tiểu Nhĩ Bạch dễ thương, còn anh đẹp! ” Anh Nhĩ Sâm trả lời không do dự.

Tôi gật gật đầu, lắc lắc cẳng chân, cảm thấy mấy người này thật lợi hại, nón của tôi lớn như vậy mà họ cũng nhìn ra tôi rất dễ thương.

“ Phải mua dùm em kem chống nắng trước. ” Anh Nhĩ Sâm từ trong túi lấy tờ giấy mà sáng nay Nhĩ Triết giao cho anh ấy, nhìn tờ giấy đọc từng mục từng mục.

Vừa đứng trước quầy bán đồ trang điểm, mấy chị lập tức bước qua hỏi thăm, mặt mỗi người đều cười rất vui, mắt còn phát sáng nữa. ” Vị tiên sinh này, anh cần gì? Tôi có thể lập tức giới thiệu cho anh. ”

“ Tôi cần kem chống nắng, hệ số cao tí nhưng đừng làm hại da. ”

“ Vâng, đây là kem chống nắng mới ra của chúng tôi, nó nâng cao tính ôn hòa đối với da, không những không làm hại da, vả lại còn có công hiệu chăm sóc da, cùng hãng với sản phẩm này, còn có công thức nhuận màu, anh dùng để tặng cho người khác à? ”

“ Cho em trai tôi, Nhĩ Bạch, đưa tay ra một lát. ”

Tôi đang xem mấy bình bình lọ lọ trong tủ kính, không để ý họ đang nói gì, muốn tôi đưa tay ra thì tôi để tay lên tủ, mắt tiếp tục nhìn đồ vật trong tủ, trong đó có rất nhiều hạt châu tròn tròn trong suốt, đang phát sáng dưới ánh đèn nho nhỏ rất đẹp.

“ A! Tay của em trai anh trắng quá, da lại còn mịn nữa, cho hỏi là thuộc loại da nào? ”

“ Không biết, cô xem giúp nó đi, Nhĩ Bạch, đầu ngước lên một tí được không, thích những hạt châu đó thì lát anh mua cho em, đầu ngước lên một chút trước đi. ”

Tôi luyến tiếc dời ánh nhìn khỏi những hạt châu trong suốt kia, ngước đầu nhìn đám con gái đang hiếu kì tỉ mỉ nhìn tôi, đối diện với nhiều ánh nhìn vậy, tôi lại không có cảm giác gì, lúc trước ở trong lồng không phải cũng thường thường bị mấy người áo khoác trắng nhìn qua nhìn lại, quen rồi, làm thú cưng thì phải chịu thôi.

“ Em trai dễ thương quá, lại đây, qua đây để chị làm sạch cho em, xong nhanh lắm. ” Nhĩ Sâm đẩy tôi đến kế cái bàn nhỏ bên trong, một chị nhẹ nhàng xoa mặt tôi vài cái, sau đó ngón tay xoa bóp ở khắp mặt, lực vừa đủ rất thoải mái.

Xoa bóp xong sau đó dùng bông gòn nhúng nước giúp tôi từ từ lau khô, cuối cùng lấy một thứ có dạng cây viết để lên mặt tôi, sau đó chỉ chỉ vào cái  tivi ở kế bên bảo tôi coi, nói đó là ảnh phóng to của da tôi.

“ Da của em tốt quá! Phóng lớn như vậy cũng không thấy lỗ chân lông, đường vân cũng rất nhạt, không có bất kì đốm nào, mỗi bộ phận đều vô cùng sạch sẽ, bình thường rửa mặt xong có nhờn không? ”

“ Không có ”

“ Vậy khi chuyển mùa có sưng đỏ hay lột da không? ”

“ Không có. ” Chưa thấy qua mặt của cậu trai nhỏ sưng đỏ hay lột da.

“ Ngay cả đậu mùa cũng chưa nổi qua? ”

“ Không có. ” Dinh dưỡng đâu mà nổi đậu mùa.

“ Trời ơi! Ngưỡng mộ quá! Vậy anh của em cũng giống như em sao? ” Câu cuối cùng hỏi rất nhỏ tiếng.

“ Chị nói là anh Nhĩ Sâm hả? ”

“ Anh của em tên Nhĩ Sâm hả! Đúng rồi! Chị nhìn qua da anh của em cũng rất tốt, chỉ là không trắng không mịn như em thôi, gia tộc di truyền hả? ”

Tôi do dự một hồi, nhớ đến trên mặt Nhĩ Triết cũng không có đốm đen nào. ” Uhm! Người nhà chúng tôi ai cũng vậy. ”

“ Tốt thật …… em là nhỏ tuổi nhất à? Trên có bao nhiêu anh chị em? ”

“ Em có hai người anh, Nhĩ Triết với Nhĩ Sâm. ”

“ Ai đẹp trai hơn? ”

“ Nhĩ Triết. ” Tôi lập tức trả lời mà không hề do dự, Nhĩ Triết là người đẹp nhất trên đời, không có ai đẹp hơn anh ấy nữa.

“ Thật à? So với người đưa em đến đây còn đẹp hơn? Là giống em hay là giống người này? ”

“ Giống Nhĩ Sâm. ” Sao lại giống tôi được? Chúng tôi đâu cùng cha mẹ đâu, câu hỏi thật kì quái.

“ Có bạn gái không? ”Cảm giác đôi mắt của cô ấy vào lúc này phát sáng đến điểm cao nhất, sáng đến nổi có chút chói mắt.

Có bạn gái không?

“ Xong chưa? Chúng tôi còn nhiều thứ phải mua,có thể nhanh một chút không? ” Bên kia Nhĩ Sâm vốn dĩ đang nhìn đồ trưng bày một cách chán nản, bị một đám con gái tiếp thị vây quanh ở tứ phía phiền đến không chịu nổi, cuối cùng bước qua đây hối thúc.

“ Xong rồi, da của cậu em trai này rất tốt, nhưng mà độ mẫn cảm chắc sẽ hơi cao, nên anh có thể mua loại này, mùi vị của nó rất dễ chịu, vả lại là thuần tự nhiên không chứa hương liệu nhân tạo, là loại bán chạy nhất hiện nay. ” Chị lúc nãy còn đang hỏi tôi Nhĩ Triết họ có bạn gái không nhanh chóng đứng lên, từ cái tủ phía dưới lấy kem chống nắng được gói đàng hoàng trong hộp rồi đưa đến tay Nhĩ Triết.

“ Vậy lấy cái này, dùng thẻ. ” Nhĩ Sâm quăng thẻ tín dụng cho chị tiếp thị, sau đó bước đến bên người tôi ngồi xuống. ” Tiểu Nhĩ Bạch, sau này mấy cô đó còn phiền em nữa, đều nói không biết là được rồi, không cần cảm thấy không phải, dù gì chúng ta cũng đâu biết cô ấy. ”

“ Có thể như vậy sao? ” Thì ra lúc Nhĩ Sâm đang đứng ở bên đã nghe hết cuộc nói chuyện của tôi với cô bán hàng, thật lợi hại, tôi cứ tưởng anh ấy không để ý bên đây nói gì chứ.

“ Đương nhiên có thể, có cảm thấy rất nhờn không? ” Sờ sờ bàn tay lúc nãy có thoa kem chống nắng, không cảm thấy trên đó có thoa thứ gì cả, nhưng có mùi thơm rất dễ chịu.

“ Không có. ”

“ Vậy anh giúp em thoa một chút lên trước, đợi một lát lúc ra ngoài đợi xe, mới không bị phơi đến mặt đỏ đỏ. ” Nhĩ Sâm mở hộp ra, quệt một tí kem giúp tôi thoa lên tay và lên mặt, đầu kia nhìn gương mặt kì quái của mấy chị kia đỏ lên.

“ Tiên sinh, mời kí tên ở đây, ngoài ra đây là đơn liên lạc khách hàng,có thể mời anh điền giúp chúng tôi không? Mỗi khi có sản phẩm mới chúng tôi sẽ đem mục lục đến gia đình,có lúc trên đó sẽ có chút ưu đãi. ”

Nhĩ Sâm đưa kem chống nắng cho tôi gói lại, điền nhanh một đống dữ liệu lên đó, sau khi lấy lại thẻ tín dụng, đẩy tôi hướng về lầu hai, lúc rời xa cái quầy ấy, còn có thể nghe thấy mấy chị kia nhỏ tiếng nói ở đằng sau.

“ Người giàu đó! Cậu xem cậu xem,nhà ở đây siêu mắc đó, tớ lúc nãy có hỏi! Nghe nói có ba anh em, còn một người đẹp trai hơn không đến. ”

“ Thật à? Lần sau lúc gửi mục lục qua bỏ một chút đồ dùng thử vào, tớ thấy anh ấy rất thương em trai, nói không chừng sẽ lại đến mua. ”

“ Nam sinh ít dùng mấy thứ này, sẽ đến không? ”

“ Sẽ thôi, hiện nay nam sinh dùng đồ bảo dưỡng siêu nhiều, vả lại da của em trai lúc nãy tốt quá! Trắng như vậy mà lại không có đốm nào, nhất định rất ít phơi nắng, không bảo dưỡng phí quá. ”

“ Các cậu thấy cậu ta ngồi xe lăn không? Cơ thể lại ốm như vậy, khẳng định cơ thể không khỏe nên rất ít khi ra ngoài. ”

“ Uhm uhm! Tớ lúc nãy có chú ý, hình như không phải tàn tật, nên có lẽ …… ”

“ Sao rồi, thấy được sự đáng sợ của phụ nữ chưa? ” Thấy tôi len lén quay đầu nhìn một đám phụ nữ còn đang chuyên chú thảo luận, Nhĩ Sâm vừa cười hỏi, vừa cẩn thận đưa tôi vào thang máy.

“ Nhĩ Triết với anh Nhĩ Sâm có bạn gái không? ” Nhưng mà tôi cũng rất hiếu kì, chưa từng nghe họ nhắc qua, vả lại …… tôi không muốn Nhĩ Triết có bạn gái.

“ Không có, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy, vả lại chỗ anh làm toàn bộ đều là con trai, mỗi ngày đều bận muốn chết, thời gian đâu tìm bạn gái, huống hồ nữ sinh hiện nay đều không thích bạn trai mình cầm súng. ” Nhĩ Sâm vừa nói, toàn bộ người trong thang máy đều len lén nhìn anh ấy, nhưng nhĩ Sâm lại chẳng để ý gì.

“ Vậy Nhĩ Triết thì sao? ”

“ Anh ấy, đừng nhìn anh ấy bình thường chiều chuộng em như vậy, cả ngày đều cười, thực ra lúc ở công ty cứ thích trưng ra bộ mặt người chết, lại không thích nói chuyện, phụ nữ đều sợ chạy hết rồi, đẹp trai ra sao cũng vô ích. ”

“ Như vậy à …… ” Tôi không nhịn được lén cười.

“ Em làm gì vui đến run run vậy. ” Vừa bước ra thang máy, Nhĩ Sâm vừa mắc cười lại giận dỗi nhìn tôi.

“ Bởi vì như vậy thì không ai giành với em rồi! ”

“ Thật là, không ai giành với em thì vui như vậy rồi, em cũng dễ mãn nguyện quá đấy! Thích Nhĩ Triết đến vậy à? ”

“ Uhm! Thích nhất đó! ”

“ Nói như vậy, còn anh thì sao? ”

“ Nhĩ Sâm cũng thích, chỉ ít hơn một chút so với Nhĩ Triết. ”

“ Vậy sao? Anh thấy không phải vấn đề ít hơn chút, vấn đề là bản chất khác nhau. ” Nhĩ Sâm lắc đầu lẩm bẩm, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu anh ấy nói vậy là ý gì.

“ Nhĩ Sâm anh đang nói gì? ”

“ Không có gì, tiểu Nhĩ Bạch, thật hi vọng em mãi sẽ như vậy, không biết cũng không quan tâm đến giới hạn của luân lý xã hội, ngay cả việc che giấu tâm trạng của mình cũng không biết, chẳng trách sao Nhĩ Triết nói em như tờ giấy trắng, việc mà trẻ ba tuổi lo nghĩ còn nhiều hơn em. ”

Sao càng nói càng khó hiểu, chỉ là thích Nhĩ Triết thôi mà, tại sao lại lôi ra một đống lời nói thế này?

Biểu tình của tôi đại khái hoàn toàn phản ảnh được nghi hoặc của mình, Nhĩ Sâm xoa xoa cái đầu đã cởi nón ra của tôi, sẵn tiện làm mái tóc bị đè bẹp dí của tôi lỏng ra.

“ Không cần cố gắng hiểu những gì anh nói đâu, bởi vì hiểu rồi cũng không có ý ngĩa gì, anh chỉ muốn nói, sau này em sẽ học được rất nhiều tri thức, nhưng mà những tri thức đó đừng tin tưởng một cách tùy tiện, trong lòng em cảm thấy đúng thì là đúng, không đúng thì là không đúng, ngoài ra thì đừng suy nghĩ gì nhiều, được không? Anh tin rằng Nhĩ Triết nhất định cũng hi vọng như vậy. ”

“ Được. ” Tuy là vẫn không hiểu lời anh ấy nói có ý nghĩa gì, nhưng mà mỗi câu nói nghiêm túc của Nhĩ Triết và Nhĩ Sâm, tôi đều sẽ ghi nhớ, trong mắt của họ, tôi biết, mỗi lần thao thao bất tuyệt đều vì là quan tâm tôi.

***

Đến công ty bách hóa mua quá nhiều đồ, cuối cùng toàn bộ đều cho người của công ty bách hóa đưa đến nhà. Tôi ngồi trên tấm nệm trong phòng, vì đối diện với cửa sổ ở đầu giường chính là sân, có thể thấy rõ xe từ thị trấn qua đây, nên tôi ngoan ngoãn ngồi trên nệm giường mềm mại, mắt chăm chăm mong đợi đồ có thể mau chóng đem đến, họ nói sáng hôm nay có thể đem đến nhà.

“ Nhĩ Bạch, bây giờ mới bảy giờ, người của công ty bách hóa chưa đến đâu, ngủ thêm một lát được không? ” Nhĩ Triết nằm bên cạnh, bây giờ mỗi tối anh ấy đều ngủ cùng với tôi, đợi tôi ngủ rồi mới trở về phòng của mình, nhưng mà về nhà mới đã năm ngày, trong năm ngày thì có bốn ngày Nhĩ Triết đều cùng tôi ngủ một giấc đến sáng.

“ Vậy khi nào mới đến? ”

“ Trên hóa đơn nói đại khái là khoảng mười giờ đến mười một giờ, nào, nằm xuống ngoan ngoãn ngủ đi, bình thường em ngủ đến mười giờ mới dậy mà, hôm qua lại ngủ trễ như vậy, mắt thâm quầng hết cả rồi. ”

Kéo tôi về lại giường nằm đàng hoàng, ánh mặt trời không cách nào rọi đến vị trí của căn phòng này được, nên cho dù có cửa sổ to to cũng không sợ nắng, bên cạnh trồng một cây phượng rất to, bây giờ chỉ còn lại vài đóa hoa phượng trên ngọn, Nhĩ Triết nói lúc tôi ở bệnh viện, hoa phượng nở đầy khiến cho lá xanh gần như bị che khuất hết, phòng tôi đến mùa hè, nhánh cây bắc ngang trên ban công, mỗi lần gió thổi một cái giống như là một trận mưa lửa bị đốt cháy, đẹp hơn so với bất cứ thứ gì, đợi năm sau hoa lại nở, vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy cánh hoa đỏ đỏ bay bay trên bầu trời.

Nhĩ Triết nói rất đẹp, làm tôi mỗi lần tỉnh dậy lúc nhìn thấy cây phượng xanh xanh, thì lại rất mong đợi tháng bảy tám năm sau đến mau.

“ Nhưng mà ngủ không được. ” Hưng phấn quá ngủ không được, hôm qua anh Nhĩ Sâm cười tôi lúc hưng phấn lên là giống như trái táo đỏ vậy, may là bây giờ tôi không cách nào chạy lung tung, nếu không thì giống như một trái táo lớn biết tưng qua tưng lại vậy.

“ Thích đến vậy cơ à? ”

“ Uhm! Anh Nhĩ Sâm mua dùm em một khối gỗ rất to rất to! Trong đó có xe lửa có thể chạy qua chạy lại, còn rất nhiều rất nhiều chỗ để ở, người nhỏ xíu, nhỏ như vậy nè. ” Tôi dùng ngón trỏ và ngón cái làm ra dáng lớn nhỏ khoảng năm phân. ” Còn xe nhỏ nhỏ chạy lung tung, nhưng mà máy bay phải tự mình mua, còn con khủng long lớn nữa, Nhĩ Triết có thấy qua khủng long lớn chưa, anh Nhĩ Sâm nói khủng long lớn thực sự còn to hơn căn nhà, mở miệng ra là có thể nuốt cả người vào, anh xem anh xem! Chuột nhỏ mở miệng ra là có thể nuốt hạt dưa quỳ vào, em mở miệng ra là có thế nuốt chuột nhỏ vào, khủng long lớn mở miệng ra là có thể nuốt em vào, nên khủng long lớn một chốc thì có thể nuốt hạt dưa nhỏ, chuột nhỏ, còn có em nữa, thật lợi hại quá! ”

Nói những lời nói không biết được lập lại mấy lần trong mấy ngày nay, Nhĩ Triết chỉ cười nghe tôi nói, ôm tôi vào lòng, một tay cẩn thận kéo tấm chăn che kín người tôi lại, bởi vì trong phòng có máy lạnh, không đắp chăn lại đàng hoàng sẽ bị lạnh đến bệnh, Nhĩ Triết sợ tôi nửa đêm lại lăn qua lăn lại đá chăn ra, nên ngoại trừ ngày đầu tiên anh ấy về phòng mình ngủ, mỗi ngày sau đó đều là ôm tôi ngủ.

Trong vòng tay của Nhĩ Triết, tôi không lăn qua lăn lại nữa, mỗi lần tỉnh dậy chăn đã được đắp đàng hoàng nên cũng không cảm thấy chỗ nào lạnh.

“ Nhưng mà Nhĩ Bạch, muốn chơi thì cũng phải ngủ cho đủ giấc mới có thể chơi được chứ, em nói đúng không? Cơ thể em bây giờ kém như vậy, mỗi lần chơi một chút là đã hết sức rồi, bây giờ không ngủ đàng hoàng, đợi một lát đồ được mang đến thì không còn sức để chơi nữa. ”

“ Nhưng mà …… vẫn không ngủ được! ”

“ Vậy anh hát cho em nghe chịu không? ”

“ Nhĩ Triết muốn hát? ”

“ Muốn nghe không? ”

“ Muốn! Muốn! ”

“ Vậy nhắm mắt lại. ” Giọng nói trầm xuống của Nhĩ Triết nghe có vẻ khan khan.

Tôi nhắm mắt lại, tay của Nhĩ Triết để lên trán tôi nhẹ nhàng xoa xoa. ” Lắc này, lắc này, trên đường lắc qua lắc lạil lắc đến cầu của bà ngoại, bà ngoại nói, bảo bảo ngoan, bà ngoại cho tôi một miếng bánh. Lắc này, lắc này, trên đường lắc qua lắc lại lắc đến cầu cuả bà ngoại …… ”

——————đây là bài hát ru con tiếng hoa,khi hát thì có vần nghe rất hay nhưng Fu em chỉ có thể dịch theo nghĩa chứ không làm gì khác được…thông cảm…——————

Lần đầu tiên khi nghe được giọng của Nhĩ Triết thì cảm thấy giọng của anh ấy hay như vậy đấy,hơi thấp thấp, hơi trầm trầm,lúc nói chuyện một từ một câu đều rõ ràng đến thế, nhưng lúc Nhĩ Triết hát, tuy vẫn là giọng nói hay hay, chỉ là có thêm một chút khan khan, mỗi chữ đều có thể nghe được một cách rõ ràng, nhưng vẫn cứ cảm thấy mông lung, giai điệu trầm ổn làm tôi cảm thấy rất yên tâm.

Thì ra Nhĩ Triết hát hay như vậy, không những hay mà còn khiến tôi yên tâm đến nỗi cả người đều cảm thấy rất bình yên, sự bình yên khiến cơ thể vốn đã mệt mỏi lập tức chìm sâu vào giấc ngủ.

Không nỡ ngủ …… sợ không nghe được Nhĩ Triết hát …… nhưng mí mắt nặng trĩu, chầm chậm khép lại …… phảng phất như sương đêm sà xuống, bóng tối bắt lấy ý thức của tôi, trong lúc vô thức đã ngủ mất rồi.

“ Em không biết anh còn có thể hát ru nữa đấy. ” Nhĩ Sâm đứng ngoài cửa nhẹ nhàng lên tiếng.

Thực ra anh ta vào lâu rồi, chỉ là Nhĩ Bạch không để ý đến, Nhĩ Triết muốn Nhĩ Bạch ngủ, nên không gọi anh ta, anh ta cũng không mở miệng.

“ Việc em không biết còn nhiều lắm. ” Cẩn thận đứng dậy từ trên giường, muốn nói chuyện thì đừng nằm kế Nhĩ Bạch, không dễ dàng gì mới làm cậu ta ngủ, không muốn đánh thức cậu ta. Gương mặt nhỏ nhỏ đó trắng muốt trắng muốt, mắt có chút quầng thâm cũng sẽ thấy rất rõ, nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn này luôn có vẻ hồn nhiên vậy, trong lòng cảm thấy an ủi.

“ Đúng vậy! Tuy lúc trước em biết anh kiên nhẫn, có ý chí bền bỉ, nhưng không biết rằng anh lại có sức nhẫn nại đến vậy,cho dù Nhĩ Bạch có tinh nghịch mấy, cũng không thấy anh tức giận thực sự. ” Trong hơn một tháng nay, anh ta có thể tính là nhận biết lại từ đầu người anh luôn nương tựa vào nhau trong nhiều năm qua của mình.

“ Em ấy không phải tinh nghịch, em ấy chỉ là không biết, khờ khờ vậy, còn hồn nhiên hơn con nít. ” Miệng thì nói,trong lòng thì liên tưởng đến những việc khờ khạo Nhĩ Bạch thường làm, không phải thường nhét đồ ăn vào hai má đem giấu, thì là luôn thích liếm nước uống, lúc vui vẻ thì lăn khắp sân, qua một thời gian không kể là đang làm việc gì làm người ta hưng phấn, cậu ta cũng có thể vào giờ phút kế ngáp một cái.

Điểm làm anh ấy lo lắng nhất là sau này ra ngoài sẽ làm sao, ngoại trừ sợ cậu ta bị té, còn sợ cậu ta đi đường đi đến một nửa thì đột nhiên đứng đó ngủ, bác sĩ Phỉ nói có thể đây không liên quan đến cơ thể, có thể là thói quen hình thành từ lúc trước, trong một lúc không thay đổi được.

“ Anh rất thích Nhĩ Bạch, anh hai. ” Đây đã là sự thực hiển nhiên dễ thấy, chưa từng thấy anh hai đối với ai như đối với Nhĩ Bạch chiều chuộng đến phóng túng vậy.

“ Em không phải cũng rất thích em ấy. ”

“ Không giống nhau, anh, Nhĩ Bạch rất thích anh, cái thích đó không chỉ là thích bạn bè, cũng không phải là loại yêu thích giữa người thân với nhau, em ấy không biết che giấu, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy là em không biết trong quãng thời gian ngắn như vậy, sự yêu thích của em ấy rốt cuộc từ đâu đến, không có mục đích, không có nguyên nhân, nhưng có thể cũng chính vì vậy, lại càng thấy được tình cảm này là thật. ”

“ Em muốn nói gì? ” Cái anh ta nói, anh ấy sao không biết, chỉ là tình cảm Nhĩ Bạch đối với anh ấy, anh ấy hoàn toàn không ngờ được, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cái đồ nhỏ nhắn này lại đối với anh ấy có sự quyến luyến đến vậy.

“ Em chỉ muốn hỏi, anh, vậy anh đối với Nhĩ Bạch thì sao? Em nhìn ra được anh thích Nhĩ Bạch, nhưng cho dù sống cùng anh nhiều năm như vậy, em vẫn không nhìn ra sự yêu thích của anh, với Nhĩ Bạch không giống nhau. ” Thực ra anh ta vốn dĩ không tán thưởng lắm việc đàn ông thích đàn ông này, dù gì thì anh ta cũng không phải loại người này, chỉ là nhìn thấy Nhĩ Bạch cái gì cũng không biết, lại biểu hiện rõ ràng sự quyến luyến của bản thân cậu ta, làm anh ta yên tâm.

Tình cảm không thể hình thành trên quan điểm giá trị mà loài người tự thêm vào, tình cảm là chân thực, mà luân lý xã hội là giả thuyết cấm đoán loài người tự thêm vào cho bản thân mình, dùng những gì bản thân nghĩ ra được để khóa chặt sự biểu hiện tự nhiên nhất, đây có thể là một trong những trò đùa lớn nhất mà loài người tự dành cho bản thân, đây cũng là điều hôm trước anh ta muốn nói với Nhĩ Bạch.

“ Nhĩ Bạch còn nhỏ. ”

“ Đợi lát! Em không phải Nhĩ Bạch, không cần dùng câu này để cản em, em đâu đơn thuần giống Nhĩ Bạch không biết vòng vo, anh có thích Nhĩ Bạch không, với tuổi của Nhĩ Bạch còn nhỏ có quan hệ gì? Vả lại em nhìn trên số liệu, thêm nửa tháng nữa thì Nhĩ Bạch tròn mười tám tuổi, trên cơ thể hoàn toàn là người trưởng thành, với anh chỉ kém chín tuổi, anh rốt cuộc có thích Nhĩ Bạch không? Thích thì cứ thành thật nhận đi, em trai của anh không phải người cứng ngắc như vậy, không cười anh đâu, không thích thì đừng giống bây giờ cứ mơ hồ không rõ với Nhĩ Bạch, nói rõ với em ấy, người ta Nhĩ Bạch cũng không biết cái gì là giả bộ, anh một người đàn ông còn giả bộ gì nữa? ” Trên những việc như vậy, cho dù Vương Nhĩ Triết mới là anh ruột của anh ta, anh ta cũng không thiên vị. Anh ta thích Nhĩ Bạch – đứa trẻ đơn thuần không giả tạo này, không hi vọng cậu ta bị anh mình làm tổn thương.

Vương Nhĩ Triết thở dài. ” Nhĩ Sâm, anh thích Nhĩ Bạch, nhưng chuyện tình cảm không phải việc dễ dàng vậy, anh bây giờ thích Nhĩ Bạch, anh không biết sau này có phải vẫn thế không, anh sẽ hỏi bản thân có phải chỉ vì sự đơn thuần của em ấy mà bị thu hút, nên muốn để thời gian từ từ làm rõ, vả lại bản thân anh là người ích kỉ đáng lẽ em phải biết, bởi vì ích kỉ, thế nên anh mới trong tình trạng mơ hồ không rõ ràng này, vẫn chiếm Nhĩ Bạch làm của riêng, bởi vì anh hi vọng nếu có một ngày, anh phát hiện sự yêu thích của bản thân đối với Nhĩ Bạch, là lúc muốn dắt tay nhau yêu cả đời, em ấy vẫn có thể ở bên anh để anh yêu. ”

“ Quả nhiên rất ích kỉ. ” Không hổ danh là một doanh nhân, bất kể có phải bản thân muốn không, dù gì giữ bên người trước rồi nói.

“ Em không ngại? ” Anh ấy tưởng người em trai chân trực đầy chính nghĩa này sẽ mở miệng chửi mắng, dù gì thì như vậy đối với Nhĩ bạch là quá không công bằng.

“ Vẫn được, bởi vì như vậy lại tốt đối với Nhĩ Bạch, em ấy thích anh, anh đồng ý cho em ấy đi theo tự nhiên sẽ là tình trạng hoàn mỹ nhất, anh không cho em ấy đi theo thay vào đó em ấy càng buồn, dù sao em ấy bây giờ rất vui vẻ là được. Chuyện sau này, em nghĩ cho dù sự việc có chuyển biến theo chiều hướng xấu, anh cũng không nỡ làm Nhĩ Bạch tổn thương quá sâu, so với em anh lại càng thương em ấy. ”

Bị nói như vậy, Vương Nhĩ Triết ngớ ra một lát, sau đó che miệng lại để giấu đi nụ cười.

“ Từ khi nào em trở nên sáng suốt vậy? ” Thì ra anh ấy từ đầu đến cuối đều bị đứa em trai trước nay đều thẳng thắn toan tính mà còn chưa biết. Nhĩ Sâm căn bản là biết bản thân bất kể có yêu Nhĩ Bạch không, đều sẽ không làm tổn thương cậu ấy,nói gì đều sẽ làm cậu ta vui vẻ,thật ra trong lòng anh ta một chút cũng không lo lắng,sau đó lại giả bộ làm ra vẻ giúp Nhĩ Bạch giành lại công lý,mục đích là muốn anh ấy nói ra suy nghĩ của mình.

“Điều tra viên này của em không phải làm không đâu,cả ngày từ sáng đến tối ở đâu thẩm vấn phạm nhân,nói thật ra,anh trai,anh muốn nói thắng em,phải chú tâm đừng trong tình trạng mới ngủ tỉnh vậy.”

“Lần sau anh biết rồi……anh luôn quên hỏi,em rốt cuộc mua bao nhiêu đồ cho Nhĩ Bạch,anh nhìn em ấy ngày nào đều ở đó hưng phấn,đều có thể nói ra một loại đồ trước đó chưa nói qua.”Hại anh ấy nghi ngờ em trai  có phải mua cả cái công ty bách hóa về.

“Không cách nào,lần sau có lẽ anh đưa em ấy đi thì biết,nhìn mắt em ấy phát sáng bộ dạng không nỡ rời khỏi,trong lòng đều thấy thương,sau đó từng khu từng khu quét xuống,rốt cuộc mua được bao nhiêu thứ bản thân em cũng không biết.”

“Rất đáng yêu?”

“Hỏi dư thừa,đáng yêu đến nỗi cô phục vụ quầy đều lén lén cho em phiếu giảm giá của kỷ niệm năm,bây giờ cách kỷ niệm năm còn hai tháng mấy!”Bộ dạng hôm đó của Nhĩ Bạch làm anh ta nhớ tới chuột vàng kim ôm trái banh ở khu thú cưng,đôi mắt đen tròn tròn giống như chứa ngôi sao với nước suối trong đó vậy,không chỉ long lanh mà còn phát sáng,anh ta có hai lần không khống chế được bế lên hôn.

Nhìn anh ta nói mà mặt đầy vẻ cưng chiều,làm tim Nhĩ Triết có chút không cân bằng,lén lén quyết định lần sau nghỉ phép sẽ đổi thành anh ấy dẫn Nhĩ Bạch đi lung tung mua đồ,gương mặt trắng muốt đỏ ửng,đôi mắt to tròn tròn phát sáng lóng lánh,bộ dạng đó nhất định đáng yêu đến nổi làm lòng người chôn vào luôn.

Tim……không ngừng rung động……

Chú thích:

Cải hài quy chánh: ở đây Nhĩ Bạch nghe nhầm giữa “tà” và “hài”, vì phát âm của hai từ này khá giống nhau, còn “quy” có nghĩa là quay lại nhưng ở đây Nhĩ Bạch tưởng là quy = rùa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương