Người dịch: Danfu

Ngày hôm trước nhận được một bức thư, sau khi xem xong thì trong nhà trở nên bận  rộn. Anh Nhĩ Sâm bận bắt bọn người xấu muốn hại người, Nhĩ Triết bận đem sự việc trong thư nói cho phụ thân của vị Trương tiểu thư kia. Tôi xem xem thư, trong mười chữ có tám chữ xem không hiểu, sau khi hỏi bác Trần, mới biết thì ra lúc trước có rắn bò vào trong phòng tôi, còn việc tôi bị đứa trẻ đẩy ra đường, đều là vị Trương tiểu thư kia sai người làm ra.

“Tại sao cô ta phải làm vậy?” Tôi hỏi bác Trần.

Bác Trần lắc lắc đầu. “Bác cũng không biết, có thể cô ấy thích Nhĩ Triết tiên sinh, nhưng Nhĩ Triết tiên sinh thích cháu, nên trong lòng không vui thì muốn hại cháu chăng!”

“Nhĩ Triết là của cháu, nếu như cô ta thích Nhĩ Triết, nên nói cho Nhĩ Triết và cháu biết, sao có thể lén làm chuyện xấu như vậy?” Tìm bạn đời là việc công khai mà, bên thắng đương nhiên có thể có được người yêu, bên thua nên ngoan ngoãn qua một bên tìm một đối tượng khác, động vật trên kênh thế giới loài nào không phải làm như vậy, trước mặt tình yêu đánh nhau biểu hiện nét oai hùng của mình, nào như cô ta lén lén hại người như vậy?

“Haha! Nếu như mỗi người đều suy nghĩ như cháu vậy, thì trên đời này không thường xảy ra cái gì tạt a-xít, lấy dao đâm chém loại sự kiện này rồi!”

“Hai người đang nói gì thế?” Nhĩ Triết vừa mới xuống lầu thì ôm tôi vào trong lòng, lúc trước mọi lần đều là tôi bám lấy anh ấy hôn, bây giờ đổi thành anh ấy vừa thấy tôi thì hôn, làm cho bây giờ anh Nhĩ Sâm vừa nhìn thấy chúng tôi thì mắt trợn trắng, la lên khi nào tuần trăng mật mới qua, sau đó A Nhị bọn họ sẽ cười phá lên.

“Nói việc tìm bạn đời.”

“Tìm bạn đời? Bác Trần, bác cùng Nhĩ Bạch xem kênh thế giới xem đến nghiện rồi àh!”

“Haha! Không cách nào! Không cách nào!”

“Kênh thế giới rất hay mà!” Tôi lập tức lên tiếng phản bác, động vật trên tivi của người ta tự nhiên biết bao, so với cái gì phim nhiều tập lúc tám giờ thì hình ánh trưởng thành, gặp nhau, tranh đoạt của bọn chúng đều rất chân thật, diễn viên loài người nào sánh được, đương nhiên là hay nhất rồi.

“Được được! Anh biết là rất hay, thế nhưng đôi lúc xem các kênh đài khác, thảo luận việc khác cũng không tệ mà! Điển hình như, qua một thời gian chúng ta ra nước ngoài chơi được không? Em muốn đi đâu chơi?” Nhĩ Triết làm dẹp hai má đang phồng lên của tôi, sau đó lại véo véo tôi, cuối cùng chụt một cái lên trên đó, tôi cũng học theo anh ấy hôn một cái lên mặt của anh ấy.

“Ra nước ngoài? Được không? Em muốn đi em muốn đi!” Nói đến ra nước ngoài thì tôi nhớ đến thảo nguyên lớn trong tivi có voi sư tử chạy tới chạy lui, cánh rừng già có chim khỉ  nghỉ ngơi, còn biển lớn có đủ các dạng các loài cá bơi trong đó, lúc trước tôi hỏi Nhĩ Triết đó là nơi nào, Nhĩ Triết nói với tôi đó là ở nước ngoài, đáng tiếc cơ thể của tôi còn chưa thể đi du lịch đường dài, nên Nhĩ Triết lâu lắm cũng chưa đưa tôi đi chơi, không ngờ bây giờ Nhĩ Triết lại chấp nhận rồi.

“Có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”

“Đều được!” Chỉ cần có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp trên tivvi, nơi nào cũng như nhau.

“Vậy chúng ta đi châu Âu được không? Châu Âu có rất nhiều nơi rất xinh đẹp, giống Địa Trung Hải lần trước em rất muốn đi chính là ở Châu Âu.”

“Woa! Thật tuyệt! Em thích biển lớn rất xanh rất xanh đó!” Phấn khởi nhảy lên từ ghế sofa. “Khi nào đi?”

“Đợi sau khi việc trong tay của anh xử lý xong thì có thể đi rồi, thế nhưng trước khi đi phải mua vài bộ y phục cần thiết cho em trước.”

“Y phục cần thiết?”

“Đúng vậy! Y phục rất quan trọng.”

Trong đầu tôi căn bản lo không xuể cái gì y phục rất quan trọng, bị biển lớn xanh thẳm ngập tràn rồi, cũng quên hỏi việc trong tay xử lý xong là khi nào, thế nhưng bác Trần ở một bên mở miệng hỏi dùm tôi trước rồi.

“Là chỉ việc đó của Trương tiểu thư sao?”

“Uhm! Bởi vì Trương tiên sinh dù gì cũng là một người không tệ, cháu cùng luật sư đều quyết định hòa giải ở ngoài tòa, ngoại trừ việc bồi thường, ông ta cũng sẽ đưa ra sự quản giáo thích hợp cho con gái mình, vả lại cháu không ngờ ông ta là một lão tiên sinh hiểu ý người khác như vậy, còn tặng cho cháu và Nhĩ Bạch một lễ vật tốt như vậy.”

“Lễ vật?”

Hai chữ cuối tôi nghe thấy rồi, thích nhất là tháo quà rồi.

“Đúng vậy! Thế nhưng sau này mới đưa cho em được, bây giờ chưa thể cho em biết là gì.”

“Tại sao?”

“Bất ngờ mà! Cũng giống như em sẽ lén lén tìm anh dùng cơm hôm giáng sinh vậy, anh cũng lén lén giấu lễ vật không để em biết là gì, đợi đến ngày có thể tháo quà, mới cho em một bất ngờ, như vậy được không?”

“Đương nhiên được, em thích sự bất ngờ.” Hôn thêm một cái!

“Êh! Hai người đừng khoa trương quá nha! Bây giờ đã đến mứa độ ta vừa bước vào cửa thì có thể nhìn thấy hình ảnh hai ngươi hôn tới hôn lui, xem nữa ta đau mắt hột rồi, mời hai người kiềm chế một tý!” Nhĩ Sâm vừa bước vào cửa nhìn thấy hai chúng tôi hôn hôn lập tức lớn tiếng kháng nghị, một bộ dạng muốn tông cửa xông ra vậy, thế nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước vào phòng khách, bên tay mang theo một xấp tư liệu lớn.

Nhĩ Triết nói với tôi một câu mặc kệ anh ấy sau đó mới ngồi ngay lại đưa tay lấy tư liệu được anh Nhĩ Sâm để trên bàn xem, tôi đưa đầu qua, nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc.

“Đây không phải người trong phòng thực nghiệm sao?”

“Chính là bọn họ không sai, sau khi trải qua thời gian tám tháng cuối cùng tòa cũng phán quyết, chủ mưu với tội án buôn bán nhân khẩu cùng tội giết người, bị phạt án tù vô thời hạn, các đồng phạm khác với các loại tội án khác nhau bị phạt năm đến mười hai năm án tù có thời hạn, ngày mai đưa vào ngục, đây là kết quả của những tội phạm đó, ngoài ra…” Nhĩ Sâm rút một xấp tư liệu ở dưới ra, người trong đó tôi đều chưa gặp qua, thế nhưng cảm giác có tý quen thuộc.

“Đây là danh sách người thực nghiệm, trong đó có 50% đã đưa về gia đình cũ, ngoài ra có 30% vì đã trưởng thành, cũng có tri thức nhất định, thế nên chúng ta cung cấp nơi ở cùng nơi học cho họ, có không ít người đã bắt đầu làm việc duy trì cuộc sống, trước mắt không khác gì với người bình thường, 20% cuối cùng trước mắt không thể tự lập, cũng không tìm được công việc, có người càng là trong quá trình thực nghiệm thể chất trở nên đặc thù, thế nên tạm thời vẫn chăm sóc tại bệnh viện, có một số người thể chất đặc thù tự nguyện tham gia một số thực nghiệm, những thực nghiệm này đương nhiên không giống như lúc trước, chúng ta sẽ cung cấp một trình tự hoàn toàn chính đáng.”

Tôi lật lật tư liệu trong đó, phát hiện rất nhiều người xem ra đều tốt hơn nhiều so với cơ thể trước đó của tôi, đương nhiên cũng có không ít giống tôi đều như đầu lâu vậy chỉ còn bộ xương.

“Không có em.” Số liệu trong đó không có tôi.

“Đương nhiên không có em, em là bọn anh lén lén chặn lai, bởi vì là nhận nuôi chính đáng, thế nên cấp trên cũng không quan tâm.”

“Cũng không có Khôi Khôi.”

“Cái Khôi Khôi này rốt cuộc là ai?” Hai người cùng lúc hỏi một cách hiếu kỳ.

“Chuột thực nghiệm giống như em vậy đó!”

… … …

“Nhĩ Sâm, người mà người phụ nữ đó tìm đến xử lý ra sao rồi?”

“Đương nhiên là toàn bộ sa lưới, người cung cấp tin tức thật muốn bắt lại làm dân mạng,  mỗi một chi tiết đều nói rất tường tận, muốn không hoàn mỹ kết án cũng thật khó đó, bên ngươi thì sao?”

…………………………………………………………………..

“Cũng sắp kết thúc rồi, giám đốc Trương quyết định bồi thường cho chúng ta, còn với con gái của ông ta có thể sẽ bị đưa ra nước ngoài ở một thời gian, nghe nói Trương phu nhân đã an bài không ít thanh niên tài tuấn để giúp con gái ông ta bình tĩnh lại.”

“Thanh niên tài tuấn? Tôi xem tính cách đó của cô ta tìm vài tên đại ca xã hội đen để kết hôn có thể sẽ thích hợp hơn.”

Tôi nhìn nhìn Nhĩ Triết, lại nhìn nhìn Nhĩ Sâm, hai người đều bỏ mặc tôi, phồng hai má lên. ”Các anh xem thường Khôi Khôi, em mặc kệ các anh nữa.” Muốn bò xuống từ trong lòng Nhĩ Triết, nhưng lại bị đôi tay có lực giữ chặt, hại tứ chi tôi trượt mạnh giống như bơi trong không trung vậy.

“Các anh không có xem thường Khôi Khôi.”

“Vậy tại sao các anh muốn chuyển dời đề tài?” Tưởng tôi không nhìn không ra à? Hiện giờ việc tôi biết được không ít hơn Khôi Khôi rồi.

“Không cách nào, bởi vì các anh nghe không hiểu lời của Khôi Khôi, vả lại Khôi Khôi cũng không cách nào lên tòa án làm chứng, nên các anh không tiếp tục nhắc cậu ta!”

“Khôi Khôi đã chết rồi, các anh hiểu cậu ấy nói gì cũng vô ích, dù gì các anh chính là……chính là……chính là cố ý phu diễn (làm cho có lệ) em.” Nghĩ hết nửa ngày, cuối cùng cũng cho tôi nhớ đến cái từ này giáo viên mới dạy xong không lâu, xém tí hụt hơi nói không ra.

“Các anh không phu diễn em, các anh cảm thấy Khôi Khôi rất lợi hại, cái gì cũng biết, chỉ tiếc bởi vì đã qua đời rồi, nên không thể nói chuyện đàng hoàng với cậu ta có chút đáng tiếc, dù gì cậu ta chăm sóc em một đoạn thời gian khá lâu, nói một tiếng cám ơn cũng tốt.”

Tôi phồng hai má lên, hoài nghi nhìn hai người họ, quyết định tin họ.

“Đúng rồi, Nhĩ Triết.”

“Chuyện gì.”

“Em đột nhiên nhớ lại, Khôi Khôi nói, trong phòng thực nghiệm có người thực nghiệm thành công.”

“Ỏh? Thực nghiệm dạng gì em biết không?” Tôi biết lúc trước người trong phòng thực nghiệm hầu như đem một đống số liệu thực nghiệm đều tiêu hủy hết rồi, cho nên Nhĩ Triết bọn họ không cách nào biết thành quả của các thực nghiệm này, đối với họ mà nói là một việc rất đáng tiếc.

“Làm đàn ông sanh bảo bảo.” Đây cũng là một việc tôi đột nhiên mới nhớ ra, nếu không phải nói đến Khôi Khôi lại nhớ đến con đực không thể sanh bảo bảo, tôi chắc là sớm đã quăng xa xa sau đầu rồi.

“Thật à? Nếu là thật, thành công rồi thì chính là một đại sự kiện, trước mắt trên thế giới người làm thực nghiệm này không ít, nhưng đa số đều còn cần qua bước phụ nữ trao trứng, mà tỉ lệ thành công không cao độ nguy hiểm lớn, nên luôn không cách nào làm ra một phát biểu thành quả có hiệu, nếu họ thật sự thành công rồi, sao lại giấu không nói?” Nhĩ Triết vẫn chưa nói gì, anh Nhĩ Sâm đã nói một đống trước.

“Bởi vì chết rất nhiều vật thí nghiệm.” Cái này là do tôi từ trong miệng áo khoác trắng nghe được, lúc đó không hiểu được là việc gì, nên mới hỏi Khôi Khôi, từ trong miệng của Khôi Khôi biết được mục đích của thực nghiệm đó.

“Vậy không phải rất nguy hiểm sao?”

“Uhm! Nhưng chỉ cần hai con đực thì có thể sanh bảo bảo đó! Em cũng muốn sanh.”

“Anh thà không có bảo bảo cũng không muốn em có nguy hiểm, dù gì thực nghiệm này cũng không còn nữa nên không cần nói nhiều.” Nhĩ Triết hạ kết luận, đề mục này thảo luận đến đây là hết, sau đó hai người lại tiếp tục nói những chuyện khác. Nhưng tôi lại nhớ đến cái người mặc áo khoác trắng phát hiện tôi với cậu trai nhỏ đổi linh hồn cho nhau, hắn cũng là một trong những nhân viên của thực nghiệm đó, số liệu trong máy tính mất rồi, nhưng mà hắn nhất định nhớ rất rõ ha?

Nhưng mà hắn cũng là một người bị phán tù vô hạn, chắc sau này vĩnh viễn đều không thấy nữa, nhớ được cái này cũng vô ích, vẫn là nghĩ xem Âu châu có chỗ nào thú vị không! Tôi nhớ trong thư phòng có một đống hình, đợi chút xem cùng Nhĩ Triết, nhất định phải đi một lần chơi cho hết tất cả nơi thú vị!

***

Lần đầu tiên ra nước ngoài luôn là khó quên nhất,đây là giáo viên dạy tôi học trước lúc ra nước ngoài nói tôi nghe, muốn tôi nhớ nhất định phải dùng máy chụp hình hoặc camera đem tất cả hồi ức đều chụp lại lưu lại đàng hoàng.

Nhưng tôi không nghĩ tới lần đầu ra nước ngoài không những khó quên nhất,cũng có thể là một hồi ức đáng quý nhất trong đời.

Trước lúc ra nước ngoài Nhĩ Triết giúp tôi đặt làm một bộ lễ phục toàn màu trắng, sau đó có thắt lưng màu kem với áo khoác ngắn màu kem còn nơ cổ màu kem, Nhĩ Triết cũng đặt một bộ giống như tôi, tôi còn đang vui mừng đây là trang phục tình nhân đầu tiên của chúng tôi, không ngờ đến đây không chỉ là trang phục tình nhân đầu tiên, còn là lễ phục kết hôn của chúng tôi.

Lúc tôi thay đồ xong đứng trước lễ đường thì đã cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, rất nhiều phim nhiều tập đều có thể thấy được, tuy thiếu mất tân nương mặc áo cưới trắng, nhưng có thêm một tân lang, tôi với Nhĩ Triết hai người cùng nhau đứng trước bàn tế, mục sư cười với chúng tôi. Nhĩ Sâm với bác Trần mà tôi tưởng không cùng đến họ đều mặc lễ phục ngồi trên ghế của giáo đường.

“Nhĩ Triết?” Giọng của tôi có chút run, tay bị Nhĩ Triết nắm lại cũng có chút run.

Nhĩ Triết cười mỉm một cái, biến ra một bó hoa để vào tay tôi. ”Nguyện ý sống cùng với anh cả đời không?” Giọng nói hay hay nhẹ nhàng nói, không phải giọng nói lớn tiếng nhưng có thể vang dội trong giáo đường, thế là trong lỗ tai tôi đầy một câu một câu “Nguyện ý sống cùng với anh cả đời.”

Tôi cười lên, dùng sức mà nghiêm túc gật gật đầu, nắm chặt tay của Nhĩ Triết, cho anh ấy dẫn tôi cùng đứng trước mặt mục sư.

Mục sư nói gì gì rồi, thật ra tôi một câu cũng nghe không hiểu, nhưng tôi biết là trong lời tuyên thệ kết hôn ở giáo đường, nhất định có một câu chăm sóc anh ấy cả đời, yêu anh ấy cả đời.

Mục sư nói xong, nhìn về phía Nhĩ Triết, Nhĩ Triết nói một câu tôi nguyện ý, thế là mục sư lại đem lời nói như vậy nói một lần, nhìn về phía tôi.

“Tôi nguyện ý.”

“Vậy bây giờ hai người có thể trao nhẫn cưới cho nhau.” Đột nhiên, mục sư nói một câu tiếng hoa rõ ràng trọn vẹn, tôi nghi hoặc nhìn về phía ông ấy, ông ấy nhìn tôi chớp chớp mắt, nhỏ tiếng nói: ”Tôi luyện tập rất lâu đó”

Tôi cứ cười haha, để Nhĩ Triết cầm tay đem một chiếc nhẫn kim cương đẹp đẽ đeo vào trên ngón tay tôi.

“Không được ngậm trong miệng lén lén giấu đi đó!” Nhĩ Triết cười nói.

“Em không có!” Tôi phồng hai má lên nhìn anh ấy, sau đó lấy một chiếc nhẫn khác cùng dạng cột trên dây nơ, từ từ đeo vào tay của Nhĩ Triết, ngọc quý trên tay Nhĩ Triết chớp chớp phát sáng rất bắt mắt, với cái của tôi cùng giống như ngôi sao trên trời đêm vậy chớp nháy.

“Hai vị có thể hôn đối phương rồi.” Mục sư cười hơ hơ nói.

Nhĩ Triết nhìn tôi sâu sắc, đôi mắt phân rõ trắng đen kia trong suốt giống như lần đầu nhìn thấy vậy, sạch sẽ không có chút bụi, nhớ đến Khôi Khôi có lẽ quên nói một chuyện với tôi, ý nghĩ muốn cùng sống với nhau cả đời thật ra không nhất định là phải đối phương cường tráng với xinh đẹp, có khi chỉ là giữa hai mắt nhìn nhau, một hi vọng nhỏ nhoi khắc vào nơi sâu thẳm trong tim, như vậy không cách nào quên đi.

“Em rất thích anh.” Nước mắt tụ trên khóe mắt, cảm giác làm người thật tốt, có thể khóc có thể cười còn có thể sống cùng nhau rất lâu rất lâu.

Nhĩ Triết hôn nhẹ lên môi tôi, ở bên tai tôi nhỏ tiếng nói. ”Rất thích, trong ngôn ngữ có thể dùng một ý nghĩ khác biểu thị, lần này em không cần lo lắng chữ dài ra nữa, nó rất ngắn rất ngắn, nhưng ý nghĩa lại rất sâu rất sâu, em có thể nói với anh, em yêu anh, giống như anh yêu em vậy, đều là ý rất thích rất thích.”

“Em yêu anh.” Tôi lớn tiếng nói, người trong giáo đường cười cả lên, tôi cảm thấy xấu hổ không có gì không tốt, làm mọi người cười cũng không có gì không tốt, bởi vì trong giờ khắc này, mọi người cười rất vui rất hạnh phúc, trong mắt Nhĩ Triết cũng có sự vui vẻ giống như tôi vậy.

“Anh cũng yêu em.” Nhĩ Triết bế tôi lên, hôn mạnh lên đôi môi của tôi, tôi ôm lại vai của anh ấy, trong lúc bận rộn này nhìn thấy V8 trong tay anh Nhĩ Sâm đang quay, thế là đưa ngón tay ra, làm một chữ “V” thắng lợi, bác Trần với A Nhị nhân cơ hội chụp rất nhiều rất nhiều hình, đèn sáng chớp không ngừng.

Lần này, hồi ức có thể lưu lại rất nhiều rồi……

***

Ban đêm

“Nhĩ Bạch, em đang làm gì?”

“Chụp hình lưu niệm.” Hai người không mặc đồ nằm trên giường, cái người hơi nhỏ cầm máy ảnh hướng về hai người cứ chụp, một chút cũng không để ý bộ dạng ở trần của bản thân.

“Nhĩ Bạch……” Người lớn không biết nên làm gì, hôn hôn má của người nhỏ,muốn lấy máy ảnh trong tay cậu ta, anh ta biết Nhĩ Bạch luôn không để ý cơ thể của bản thần trần truồng, mỗi lần đến mùa hè anh ta còn phải lúc nào cũng để ý coi bảo bối có lén lén cởi áo ra chạy lung tung không, nhưng anh ta không hồn nhiên như bảo bối vậy, anh ta rất để ý.

“Không sao, chúng ta tự mình xem thì được rồi!” Đèn chớp sáng một cái, người nhỏ rất không vui.

“Anh xem em một chút cũng không cảm thấy mệt đúng không?” Người lớn che lên người của người nhỏ, người nhỏ cười tiếp tục chụp liên tục.

Cậu ta đợi “một buổi tối đẹp đẽ” này rất lâu rất lâu rồi, sao có thể không chụp vài tấm hình lưu niệm chứ? Vả lại việc thoải mái như vậy, lần đầu không chụp lại thực sự đáng tiếc quá rồi.

“Chuyên tâm một chút!”

“Em rất chuyên tâm……em muốn anh vào……nhanh……”

“Được.”

“Hmm……A……”

“Kazha! Kazha!”

“Nhĩ Bạch!”

“Hơ hơ! Hơ hơ! A! Vào quá rồi đó………”

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –

Đôi lời muốn nói:

Phần chính văn của “Người tình thực nghiệm”  chính thức kết thúc tại đây, Bạch Nhật Mộng ta thay mặt Fu cảm tạ tất cả các reader đã quan tâm theo dõi trong suốt quãng thợi gian qua *cúi đầu*

Sau khi thương lượng với Fu, chúng ta quyết định không dịch tiếp phần tục thiên. Nguyên nhân thì một phần là do cả hai không có nhiều thời gian rảnh rang như hồi hè. Một phần nữa là do niềm vui thích với bộ này đã cạn. Fu gắng dịch cho hết quyển này là vì không muốn nó bị đứt gánh giữa đường, nay 10 chương đã hết, chúng ta cũng đã có được một kếtcục mỹ mãn nên dù rất tiếc nhưng chúng ta cũng quyết định không dịch quyển sau.

Thật lòng mà nói bộ này không thuộc môtip yêu thích của bạn Mộng lẫn bạn Fu, ai đã đọc truyện Mộng dịch hẳn sẽ biết bạn Mộng thích gì:”>, còn về bạn Fu bạn ấy thích loại em thụ cool cool (theo lời bạn) hay còn gọi là phúc hắc thụ, bá đạo công (theo fan-gơ), happy ending như công chúa ngủ trong rừng (sao ngược hẳn mình vậy trời =.=’). Quyết định dịch bộ này cũng vì ấn tượng bởi nét ngây thơ vô số tội của em Nhĩ Bạch, nhưng qua tới quyển sau, các bạn sẽ bắt gặp 1 em Nhĩ Bạch trưởng thành hơn, dám hi sinh vì người mình yêu, dám đưa tay nắm lấy hạnh phúc của mình, nên nếu các bạn yêu thích bộ này mình khuyên nên đọc tục thiên (hoặc 1 vị anh tài nào đó sẽ edit tiếp chăng?), còn về phần hai ta, thật sự không còn hứng thú ^^! Bạn quay lại với đống ngược văn của bạn, Fu quay lại với anh Roy của Fu, nên bộ này đành chấm dứt tại đây.

P/S: Pr chút:”> hẳn các bạn cũng thấy sự đối lập giữa nội dung các truyện do Mộng và Fu dịch:)) nên nếu ai thích bạn Fu thì hãy tiếp tục ủng hộ Fu trong 2 bộ “Mị tình bá ái” và “Yêu trong mùa tuyết rơi”, chân thành cám ơn.

Bạch Nhật Mộng chấp bút

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương