Người Tình Một Đời
-
C39: Về nhà
Đến ngày Yến Nguyệt xuất viện thì cũng không thấy anh đâu cả,gần cả tuần nay chỉ có Xuân Anh ở bên cạnh của cô mà thôi …
Yến Nguyệt ngồi trên giường xếp quần áo lại còn Xuân Anh thì đi làm thủ tục xuất viện.
" Cạch. "
" Yến Nguyệt…"
" Bác trai." _ cô có chút bất ngờ khi thấy ba của Vũ Hạo đến đây.
" Mấy ngày qua bác có việc bận cho nên không đến thăm con được…"
" Không sao đâu bác "_ cô vui vẻ trả lời lại.
" À con đã khoẻ chưa "
" Dạ con khỏe rồi bác,…"
" Con đúng là ân nhân của nhà Lưu mà, không có con thì chắc người nằm đây là Vũ Hạo rồi."…
" Lúc ấy con không suy nghĩ gì nhiều,con chỉ sợ anh ấy bị thương mà thôi."
" Nhắc mới nhớ,nó đâu rồi.Bạn gái bị thương mà không thấy mặt mũi ở đâu cả.."
" Dạ,anh ấy đi làm hồ sơ xuất viện cho con rồi bác.."
" Ừm "
" Yến Nguyệt qua tháng sau là đám cưới của Vũ Khanh,con nhớ đến nhé.."
" Còn đây là tấm lòng của bác,con nhận đi cho bác vui."_ Nói xong Lưu Vỹ liền đưa cho cô một cái thẻ đen.
" Bác à không được đâu,con không thể nhận được"
" Đừng từ chối, trước sau gì thì chúng ta cũng là người nhà cả mà.Con nhận đi thích gì thì mua cái đó …"
" Nhận đi cho bác vui."
’ " Dạ vâng …"
Lưu Vỹ nói chuyện một hồi thì cũng ra về,Yến Nguyệt cầm cái thẻ lên rồi để vào trong túi xách …
Tiền lương của cô cũng đủ sống mà,cô đâu cần dùng đến mấy cái này đâu.
Đến chiều thì Yến Nguyệt cũng được về nhà, bước vào phòng thì thấy căn phòng lạnh tanh nó giống như là bị bỏ hoang vậy. Không lẽ những ngày qua anh ấy không ở nhà luôn sao.
[ Reng …reng. …]
[ Alo,Châu Huyền …]
[ Cậu còn biết người bạn này nữa sao? Bị thương nghiêm trọng vậy mà không nói cho mình biết, mình nghe Đàm Dự nói thì mới biết đấy. ]
[ Mình đã xuất viện về nhà rồi,cậu yên tâm nha …]
[ Đợi vài tuần nữa đi chúng ta gặp nhau thì mình sẽ kể cho cậu nghe …]
[ Ừm cũng được,cậu nhớ ăn uống cho mau khoẻ lại đấy …]
[ Ừm …]
" Cốc..cốc. "’
Xuân Anh đem cơm vào rồi đặt lên bàn sofa..
" Yến Nguyệt cô ăn cơm đi …"
" Ừm,Xuân Anh cô biết Vũ Hạo đang ở đâu không…"
" Nghe nói là cậu chủ đi công tác rồi…"
" Ừm cảm ơn cô."
" Không có gì đâu,cô mau ăn đi rồi còn uống thuốc nữa …".
Yến Nguyệt đi tắm rồi mới ăn cơm.Vết thương bây giờ đã hình thành một vết sẹo dài hơn ngón tay rồi, nhìn vào trông nó rất là mất thẩm mỹ..
Ai mà không sợ đau sợ xấu chứ và cô cũng điển hình như vậy đấy. Yến Nguyệt mặc váy dài tay để che đi vết sẹo đấy,sau khi mặc đồ xong thì cô cũng thoa thuốc lên.Mong là nó sẽ mờ dần đi còn không thì chắc cô sẽ nhờ đến bác sĩ quá,cô sợ xấu lắm.
Với lại cô cũng không muốn Vũ Hạo nhìn vào nó rồi sẽ nói những câu trả ơn này kia,cô cứu anh là từ tâm chứ không hề muốn anh ấy trả ơn gì cả..
Đi đến phòng ngủ cô mở tivi lên rồi vừa ăn vừa xem tivi cho nó đỡ chán …
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Vũ Hạo và còn có Lục Nghị,Ngô Quỳnh nữa.À đúng rồi hai công ty đang hợp tác với nhau mà chắc là mọi người đang đi Mỹ để khảo sát tình hình và họp vốn đầu tư đây mà.
Nhìn thấy anh cười cười nói nói với người khác khiến cho cô buồn quá đi.Đang đói bụng nhưng lại không muốn ăn nữa,cô no luôn rồi …
5 phút sau cô liền chuyển qua kênh khác,cứ cái đà này mà coi nữa thì cô sẽ khóc mất. …
[ Reng …reng …]
Là mẹ nuôi,sau đó cô liền lao nước mắt rồi nghe điện thoại.
[ Alo con nghe mẹ ơi.]
[ Yến Nguyệt dạo gần đây mẹ thấy con không có đến mái ấm,con có gặp chuyện gì không con …]
[ Dạ con vẫn ổn,tại bây giờ công việc hơi nhiều…]
[ À thì ra là vậy,tại mắt của mẹ nó cứ giật giật.Haiz,vậy là mẹ đã lo lắng quá nhiều rồi …]
[ Vâng,con đâu có làm sao đâu.Tầm nửa tháng nữa còn sẽ đến …]
[ Ừm,khi nào đến cũng được.]
[ Con nhớ mẹ quá đi ].
[ Mẹ cũng nhớ con.]…
Cũng may là vẫn còn có mẹ ở bên cạnh,bà ấy là người quan tâm cô nhất.
Lát sau ăn cơm xong thì Yến Nguyệt cũng uống thuốc.Cô phải nhanh chóng hồi phục để còn đi làm nữa,chứ cô không thể ở nhà mãi như thế này được.Công việc sẽ bị trì trệ, người ta nói ra nói vào, và đặc biệt là phải đi làm để có thu nhập nữa.
Cô không thể sống dựa vào người khác mãi,với cái tình hình này thì Vũ Hạo sẽ cắt đứt hợp đồng sớm mà thôi.
Nằm trên giường Yến Nguyệt lại không thể nào ngủ được,nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Cuộc sống này mệt mỏi quá đi nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua từ ngày từng giờ.
Yêu một người có mệt mỏi không nhỉ??
Tất nhiên là có rồi,nếu đối phương không yêu mình thì sẽ mệt mỏi hơn nữa.Cô không biết là Vũ Hạo đối với cô như thế nào nữa.
Nhưng càng lúc cô thấy giữa hai người có khoảng cách rất là lớn, cô biết là anh ấy rất sỉ diện,lòng tự tôn rất là cao. Cho nên khi bị cô nói như vậy thì anh sẽ không chấp nhận được,có thể anh ấy sẽ không nói chuyện với cô nữa.
Yến Nguyệt ngồi trên giường xếp quần áo lại còn Xuân Anh thì đi làm thủ tục xuất viện.
" Cạch. "
" Yến Nguyệt…"
" Bác trai." _ cô có chút bất ngờ khi thấy ba của Vũ Hạo đến đây.
" Mấy ngày qua bác có việc bận cho nên không đến thăm con được…"
" Không sao đâu bác "_ cô vui vẻ trả lời lại.
" À con đã khoẻ chưa "
" Dạ con khỏe rồi bác,…"
" Con đúng là ân nhân của nhà Lưu mà, không có con thì chắc người nằm đây là Vũ Hạo rồi."…
" Lúc ấy con không suy nghĩ gì nhiều,con chỉ sợ anh ấy bị thương mà thôi."
" Nhắc mới nhớ,nó đâu rồi.Bạn gái bị thương mà không thấy mặt mũi ở đâu cả.."
" Dạ,anh ấy đi làm hồ sơ xuất viện cho con rồi bác.."
" Ừm "
" Yến Nguyệt qua tháng sau là đám cưới của Vũ Khanh,con nhớ đến nhé.."
" Còn đây là tấm lòng của bác,con nhận đi cho bác vui."_ Nói xong Lưu Vỹ liền đưa cho cô một cái thẻ đen.
" Bác à không được đâu,con không thể nhận được"
" Đừng từ chối, trước sau gì thì chúng ta cũng là người nhà cả mà.Con nhận đi thích gì thì mua cái đó …"
" Nhận đi cho bác vui."
’ " Dạ vâng …"
Lưu Vỹ nói chuyện một hồi thì cũng ra về,Yến Nguyệt cầm cái thẻ lên rồi để vào trong túi xách …
Tiền lương của cô cũng đủ sống mà,cô đâu cần dùng đến mấy cái này đâu.
Đến chiều thì Yến Nguyệt cũng được về nhà, bước vào phòng thì thấy căn phòng lạnh tanh nó giống như là bị bỏ hoang vậy. Không lẽ những ngày qua anh ấy không ở nhà luôn sao.
[ Reng …reng. …]
[ Alo,Châu Huyền …]
[ Cậu còn biết người bạn này nữa sao? Bị thương nghiêm trọng vậy mà không nói cho mình biết, mình nghe Đàm Dự nói thì mới biết đấy. ]
[ Mình đã xuất viện về nhà rồi,cậu yên tâm nha …]
[ Đợi vài tuần nữa đi chúng ta gặp nhau thì mình sẽ kể cho cậu nghe …]
[ Ừm cũng được,cậu nhớ ăn uống cho mau khoẻ lại đấy …]
[ Ừm …]
" Cốc..cốc. "’
Xuân Anh đem cơm vào rồi đặt lên bàn sofa..
" Yến Nguyệt cô ăn cơm đi …"
" Ừm,Xuân Anh cô biết Vũ Hạo đang ở đâu không…"
" Nghe nói là cậu chủ đi công tác rồi…"
" Ừm cảm ơn cô."
" Không có gì đâu,cô mau ăn đi rồi còn uống thuốc nữa …".
Yến Nguyệt đi tắm rồi mới ăn cơm.Vết thương bây giờ đã hình thành một vết sẹo dài hơn ngón tay rồi, nhìn vào trông nó rất là mất thẩm mỹ..
Ai mà không sợ đau sợ xấu chứ và cô cũng điển hình như vậy đấy. Yến Nguyệt mặc váy dài tay để che đi vết sẹo đấy,sau khi mặc đồ xong thì cô cũng thoa thuốc lên.Mong là nó sẽ mờ dần đi còn không thì chắc cô sẽ nhờ đến bác sĩ quá,cô sợ xấu lắm.
Với lại cô cũng không muốn Vũ Hạo nhìn vào nó rồi sẽ nói những câu trả ơn này kia,cô cứu anh là từ tâm chứ không hề muốn anh ấy trả ơn gì cả..
Đi đến phòng ngủ cô mở tivi lên rồi vừa ăn vừa xem tivi cho nó đỡ chán …
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Vũ Hạo và còn có Lục Nghị,Ngô Quỳnh nữa.À đúng rồi hai công ty đang hợp tác với nhau mà chắc là mọi người đang đi Mỹ để khảo sát tình hình và họp vốn đầu tư đây mà.
Nhìn thấy anh cười cười nói nói với người khác khiến cho cô buồn quá đi.Đang đói bụng nhưng lại không muốn ăn nữa,cô no luôn rồi …
5 phút sau cô liền chuyển qua kênh khác,cứ cái đà này mà coi nữa thì cô sẽ khóc mất. …
[ Reng …reng …]
Là mẹ nuôi,sau đó cô liền lao nước mắt rồi nghe điện thoại.
[ Alo con nghe mẹ ơi.]
[ Yến Nguyệt dạo gần đây mẹ thấy con không có đến mái ấm,con có gặp chuyện gì không con …]
[ Dạ con vẫn ổn,tại bây giờ công việc hơi nhiều…]
[ À thì ra là vậy,tại mắt của mẹ nó cứ giật giật.Haiz,vậy là mẹ đã lo lắng quá nhiều rồi …]
[ Vâng,con đâu có làm sao đâu.Tầm nửa tháng nữa còn sẽ đến …]
[ Ừm,khi nào đến cũng được.]
[ Con nhớ mẹ quá đi ].
[ Mẹ cũng nhớ con.]…
Cũng may là vẫn còn có mẹ ở bên cạnh,bà ấy là người quan tâm cô nhất.
Lát sau ăn cơm xong thì Yến Nguyệt cũng uống thuốc.Cô phải nhanh chóng hồi phục để còn đi làm nữa,chứ cô không thể ở nhà mãi như thế này được.Công việc sẽ bị trì trệ, người ta nói ra nói vào, và đặc biệt là phải đi làm để có thu nhập nữa.
Cô không thể sống dựa vào người khác mãi,với cái tình hình này thì Vũ Hạo sẽ cắt đứt hợp đồng sớm mà thôi.
Nằm trên giường Yến Nguyệt lại không thể nào ngủ được,nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Cuộc sống này mệt mỏi quá đi nhưng vẫn phải cố gắng vượt qua từ ngày từng giờ.
Yêu một người có mệt mỏi không nhỉ??
Tất nhiên là có rồi,nếu đối phương không yêu mình thì sẽ mệt mỏi hơn nữa.Cô không biết là Vũ Hạo đối với cô như thế nào nữa.
Nhưng càng lúc cô thấy giữa hai người có khoảng cách rất là lớn, cô biết là anh ấy rất sỉ diện,lòng tự tôn rất là cao. Cho nên khi bị cô nói như vậy thì anh sẽ không chấp nhận được,có thể anh ấy sẽ không nói chuyện với cô nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook