Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
-
Chương 90
Khi Mại Vu về đến nhà thì lại phát hiện trong nhà chỉ có mình anh, anh chạy vội tới phòng khách, rất biết diễn trò ngã vào ghế sofa khóc lớn.
Hu hu, tại sao Hoàng Huyền không ở nhà, hôm nay là sinh nhật anh đó nhé!
Mại Vu ngẩng đầu, trên mặt mang theo vệt nước mắt còn cả nước mũi! Anh đứng thẳng người dậy, cô đơn đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra muốn lấy sữa an ủi mình, thì phát hiện….
“Không còn sữa.”
Mại Vu ngã xuống đất.
Đáng giận ghê! Sao hôm nay lại gặp xui xẻo như vậy chứ? Hu hu hu……
Cả người dán lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch lạnh như băng, Mại Vu nghĩ, dứt khoát để sàn nhà hút sạch nhiệt độ cơ thể anh rồi khiến anh chết đi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp.
Đương nhiên, nghĩ cũng biết điều này là chuyện không thể nào.
*********
“Tên con là Tiểu Hoan?” Hoàng Huyền không nhìn đứa bé ngồi cạnh mình, chỉ chuyên chú nắm tay lái, chờ đèn đỏ hiện thành đèn xanh.
“Dạ.” Rất ngắn gọn, đứa bé trả lời như vậy.
Im lặng một lúc, Hoàng Huyền cũng nói câu rất ngắn gọn, “Thực khó nghe.”
“Dạ?” Cậu bé nhìn gò má xinh đẹp của ba mới, lần đầu tiên…. Có người đồng cảm với cậu.
Tiểu Hoan là tên người ở cô nhi viện đặt cho, cũng không thể nói là khó nghe, chỉ cảm thấy không thích hợp lắm… Nhưng từ trước tới giờ cậu chưa từng phản kháng bị gọi như vậy, hôm nay, cuối cùng có người đồng cảm với cậu sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cậu bé dùng vẻ mặt nghiêm túc sùng bái nhìn Hoàng Huyền.
“Sau này theo họ ba, hơn nữa con là quà ba tặng cho tên kia… Quyết định gọi con là Hoàng Lễ.” Hoàng Huyền lấy tên mới, lý do đơn giản như vậy.
“Hoàng Lễ….” Cậu bé thì thào đọc theo, ngồi vững trên ghế, thân thể hơi run rẩy cho thấy…. Trong lòng cậu cảm động cỡ nào! Cảm động đến mức có thể thấy hiện giờ thiên sứ đang bay bốn phía xung quanh!
Hoàng Lễ, tên mới của cậu…. Cậu thích.
“Sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời ba, Tiểu Lễ.”
Hoàng Lễ đang đắm chìm trong hạnh phúc tên mới thật vất vả kịp phản ứng, gật đầu với người ba mới mà cậu rất sùng bái.
“Sau này con phải gọi người thế nào?” Giọng nho nhỏ, lần đầu tiên Hoàng Lễ nói hơn một chữ trước mặt Hoàng Huyền.
“Ừ… Con có thể gọi ba là ba, còn một người khác, ngoại trừ tên Vu Vu ra thì con có thể tùy tiện gọi.”
“Ba…..” Hoàng Lễ nhìn Hoàng Huyền, có phần hưng phấn, mình có thể gọi từ ba này, mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia chưa từng xuất hiện biểu cảm gì khác.
Nhưng Hoàng Huyền chỉ một người khác thì có thể tùy ý gọi, là chỉ mẹ sao?
Khi Hoàng Lễ nắm tay ba mới đi vào trong căn nhà mới, Hoàng Lễ cảm thấy…. Cậu bị người đáng sợ nhận nuôi rồi. Ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của ba mới, lại nhìn một loạt hung thần ác sát mặc đồ đen đứng trước cửa ra vào của căn nhà trước mặt.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Huyền nhìn Hoàng Lễ đang kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, thầm nghĩ, đứa nhỏ này không biết cười sao? Cười rộ lên chắc là rất đáng yêu, giống hệt người nào đó nhất định đang như oán phụ vừa khóc lóc kể lể hắn quên sinh nhật em ấy.
Lắc đầu, Hoàng Lễ dùng phương thức trả lời ngắn gọn nhất mà cậu hay dùng từ trước đến nay.
“Chúng ta vào đi thôi.” Nắm bàn tay nhỏ bé của đối phương, Hoàng Huyền đưa chìa khóa cắm vào vặn mở tay cầm chốt cửa, hắn đỏ mặt, là vì chờ đợi biểu hiện của Mại Vu khi trông thấy quà hắn tặng.
Hoàng Huyền vừa mới muốn đẩy cửa ra thì cửa lại bị một lực kéo ra trước.
“Huyền Huyền!” Có sức mạnh đánh lên người Hoàng Huyền, sau đó cọ xát vào người hắn, “Anh hơi quá đáng sáng hôm nay thế mà nói với em anh không biết hôm nay là ngày gì nhưng lại chạy ra ngoài điện thoại cũng tắt máy để em ở nhà một mình rất cô đơn hôm nay là sinh nhật của em anh biết là anh quá đáng lắm không hả!”
Một tràng dài liên tiếp ngay cả dấu câu cũng không có, chính là từ trong miệng Mại Vu đang trong ngực Hoàng Huyền, trên mặt anh đầy nước mắt nước mũi nói ra.
Hoàng Lễ há hốc mồm nhìn người đàn ôngvừa nhào vào ba mới, người này là…. Mẹ mới trong truyền thuyết?
Hoàng Huyền buồn cười nhìn Mại Vu, cũng không lên tiếng, chỉ dùng tay chống trán anh đẩy ra xa một chút.
“À, sáng này chỉ đùa với em thôi, anh không ngốc như em đâu, sao lại quên sinh nhật em được chứ?” Mang theo nụ cười luôn khiến Mại Vu mê luyến chịu chết, Hoàng Huyền đưa tay kéo bả vai nho nhỏ của Hoàng Lễ bên cạnh, đẩy cậu lên trước mặt Mại Vu, “Giới thiệu với em, nó tên là Hoàng Lễ, là quà anh tặng cho em.”
Mại Vu ngơ ngác nhìn Hoàng Huyền, gương mặt vẫn còn nước mắt nước mũi đột nhiên đỏ lựng, lại nhào tới quấn chặt lấy Hoàng Huyền, “Huyền Huyền – Em rất yêu anh!”
*********
“Muốn uống nước không?”
Lắc đầu.
“Muốn ăn gì không?”
Lắc đầu.
Hoàng Lễ nhìn người đàn ông nhiệt tình quá đáng giống như chú chó nhỏ, trong lòng đang rất nghiêm túc tự hỏi… Phải gọi người trước mắt này là ba hay là…. Mẹ?
Mại Vu ngồi bên cạnh Hoàng Lễ, mắt tròn sáng ngời theo dõi nhìn cậu. A a a a – thật sự là không nghĩ tới! Không ngờ nhà họ lại xuất hiện đứa bé đáng yêu thế, sao Hoàng Huyền lại nghĩ ra đưa quà tặng lớn thế này cho sinh nhật anh? Rất cảm động, hu hu, anh sắp chảy máu mũi rồi.
Mại Vu đỏ mặt bụm lấy lỗ mũi, vẻ mặt hưng phấn, cũng may trước khi anh sắp kìm lòng không được nhào tới Hoàng Lễ thì nhận được ánh mắt lạnh băng của Hoàng Huyền, Mại Vu đành phải ngoan ngoãn đổi phương hướng dịch sát lại bên cạnh Hoàng Huyền, một tay quấn lên tay Hoàng Huyền.
Hoàng Huyền cười khẽ, ngón tay nhéo mặt co dãn của Mại Vu, khóe miệng cười nhưng có ý tứ cảnh cáo.
“Từ giờ trở đi em làm ba rồi nên cũng đừng vượt quá giới hạn với con trai….”
“Sẽ vậy mà, Huyền Huyền…….” Giả vờ ra vẻ vô cùng ngoan ngoãn, Mại Vu vô tội nhấp nháy mắt mấy cái.
“Đúng thế không?” Hắn nhướng mày.
“Đúng vậy mà, nếu lừa anh thì buổi tối cho anh……”
“Cho anh thế nào?”
“Không có, không có, anh xem em chưa nói gì….”
Hoàng Lễ nhìn hai người, một người đàn ông mà mình gọi là ba và một người đàn ông mình gọi là cha (hoặc mẹ?) bên kia đang tiến hành hành vi có thể gọi là liếc mắt đưa tình…? Khẽ nhếch miệng mỉm cười, vì Hoàng Lễ có thể đoán được đại khái, cho dù bây giờ tổ hợp gia đình có bao nhiêu kỳ cục, ít nhất sau này sẽ vô cùng hạnh phúc – Cậu nghĩ đây là điều chắc chắn.
********
Vốn Mại Vu cho rằng, trong cuộc sống có đứa bé điều hòa, thì thỉnh thoảng Hoàng Huyền sẽ giảm bớt bộc lộ thú tính đúng không? Đứa bé hẳn là sẽ giống Thanh Nhi đáng yêu anh gặp ở Nhật Bản, mang chút hứng thú nho nhỏ thích quấn lấy người lớn… Nhưng trên thế giới này trường hợp ngoại lệ thì rất nhiều, xem ra thế sự và điều Mại Vu nghĩ không đơn giản như vậy.
“Tiểu Lễ, tối con không ở lại ngủ với bọn ta sao?” Mại Vu lén lút nói nhỏ bên tai Hoàng Lễ, nhưng thật ra là không muốn để người nào đó trong phòng tắm nghe thấy.
“Không, ba đã nói trước với con, sau mười giờ phải ngoàn ngoãn về phòng mình ngủ,” Lắc đầu, Hoàng Lễ cảm thấy thật sự khó xử với lời mời nhiệt tình của Mại Vu…. Nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định nghe lời ba Hoàng Huyền mà cậu kính trọng nhất.
“Tiểu Lễ - con thể hiện chút phóng khoáng đi, ở lại nhé! Cha còn có thể đọc chuyện cổ tích cho con nghe nữa”! Như chú gấu Kola ôm lấy cây quấn quít ôm lấy Hoàng Lễ không tha, Mại Vu cọ cọ trên người Hoàng Lễ.
“Không được….” Hoàng Lễ cố gắng muốn thoát khỏi cái ôm của Mại Vu, nhưng công lực dính người như gấu Kola của cha thật sự cao siêu, ngay lúc cậu tính buông tha thì có một sức mạnh kéo thân thể vốn đang dán lên người cậu ra.
Truyện của LÊ Quý Đôn!,
Theo góc độ Hoàng Lễ ngẩng đầu lên thì thấy, cha của mình vừa mới quấn lấy cậu như gấu Kola đã bị người ba cậu sùng bái nhất – Hoàng Huyền, ôm vào trong ngực.
Nói là ôm, lãng mạn chút thì đúng là ôm, nói đúng hơn là bắt. Hoàng Huyền giữ chặt Mại Vu, cười với Hoàng Lễ đang đứng trước họ, dùng ánh mắt ý bảo cậu ngoan ngoãn đi ngủ đi.
Hoàng Lễ và Hoàng Huyền rất ăn ý, nói không chừng đời là trước ba con thật, cho nên Hoàng Lễ tiếp nhận ánh mắt của Hoàng Huyền, liền ngoan ngoãn lùi ra sau rời khỏi phòng, tâm tình vui sướng đi ngủ.
Mặt Mại Vu tái nhợt, nghe tiếng cười trầm thấp của Hoàng Huyền phía sau, buồn bã thở dài. Sao Tiểu Lễ nhà họ không bốc đồng đáng yêu như Tiểu Thanh nhỉ… Tính cách thành thục nhưng lại ở cùng Hoàng Huyền rất hòa thuận. Hu hu hu – Vậy anh có chút tính toán chẳng phải đều tuyên cáo không có hiệu quả ư?
Không được, hôm nào nhất định phải thừa dịp Hoàng Huyền không ở nhà, phải giáo dục Tiểu Lễ thành đứa bé đáng yêu hơn mới được.
“Đang nghĩ gì thế?” Cắn lên cổ trơn bóng của đối phương, hơi thở ấm nóng của Hoàng Huyền phun lên cổ Mại Vu, khiến anh hơi ngứa ngáy.
“Không có gì.” Để anh ấy biết suy nghĩ thì còn nói gì nữa?
“Thật hả?” Một tay vuốt lồng ngực Mại Vu rồi đẩy anh lên giường, Hoàng Huyền dạng chân trên lưng Mại Vu, cười khẽ.
Mại Vu ngây ngốc nhìn Hoàng Huyền nở nụ cười, xấu hổ đỏ mặt, ra vẻ như cô gái e thẹn quay mặt đi, “Đáng ghét, đừng dùng nụ cười đẹp như vậy nhìn em chứ, người ta sẽ xấu hổ.”
“Anh không biết ngốc mà cũng sẽ thẹn thùng.”
“Đó là kiến thức anh quá ít ỏi, Huyền Huyền.” Vẻ mặt Mại Vu cợt nhả nhìn đối phương, biểu cảm hời hợt.
Tiểu tử này, gần đầy mồm miệng càng ngày càng lợi hại hơn, Hoàng Huyền nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì bị Mại Vu cắt ngang trước.
“À, Huyền Huyền.”
“Gì thế?”
“Cảm ơn anh tặng cho em món quà sinh nhật lần này, em rất thích.” Mại Vu ngồi dậy, nắm tay Hoàng Huyền rồi hôn lên mặt hắn.
Ban đầu Hoàng Huyền hơi sựng lại, nhìn mặt mày Mại Vu tràn đầy nụ cười xán lạn cũng cười theo.
“Thích quà anh tặng …. Vậy lần sau đổi lại em sẽ tặng anh món quà gì làm quà sinh nhật hả?”
“Ừ, để em suy nghĩ đã…” Mại Vu nhìn Hoàng Huyền, cười trả lời, “Tặng anh chiếc nhẫn đính hôn thì thế nào?”
“Được, anh không có ý kiến!” Ngón tay lướt trên đường cong xinh đẹp của chiếc cằm, Hoàng Hoàng cong khóe miệng, đoạn hôn sâu đối phương, “Vậy lần sau nữa, anh tặng em tờ giấy đăng ký kết hôn nhé.”
“Được.” Mại Vu mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Tương lai, dường như còn rất nhiều chuyện đáng để mong đợi…
Hết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook