Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

“Con mới không cần!” Nước mắt lã chã rơi xuống, Mại Vu nhìn người phụ nữ trước mắt lắc đầu, “Con mới không tách khỏi Huyền Huyền, cho dù mẹ Huyền Huyền muốn con với anh ấy xa nhau cũng không được!” LQĐIÔN

Người đàn ông trước mắt có xu thế càng khóc mạnh hơn, lúc này ngược lại Thu Chỉ tay chân luống cuống. Sao chiêu này vô dụng với Mại Vu? Xem ra lấy nội dung vở kịch quá cũ sẽ bị sai sót.

“Nhưng…. Con phải suy nghĩ về tương lai cho Hoàng Huyền nhà chúng ta chứ, sau này nó không có con thì bang phái gia tộc ta phải kéo dài thế nào? Sau này có tuổi, khó bảo đảm không có người muốn cướp vị trí của nó, cho nên vì nó….” Thu Chỉ tiếp tục nhỏ nhẹ khuyên nhủ, thỉnh thoảng lấy khăn tay lau nước mắt cho Mại Vu.

“Không cần, con không cần mà!” Nước mắt tiếp tục rơi xuống, Mại Vu bĩu môi, ngược lại hiếm khi nổi tính đùa giỡn, “Con theo đuổi Huyền Huyền lâu như vậy, rất vất vả bây giờ mới ở cùng anh ấy, cho dù hàng ngày bị bắt nạt, vẫn sống rất hạnh phúc!”

Thu Chỉ nghe Mại Vu nói, vẻ mặt đáng thương… Cũng khó trách con mình muốn bắt nạt cậu ta! Đáng yêu như vậy cơ mà…….

Nhưng nói đến bắt nạt, rốt cuộc là bắt nạt kiểu gì?

Màu hồng nổi lên mặt, Thu Chỉ không khỏi nghĩ tới mấy hình ảnh hạn chế cấp độ 1.

“Cho nên con mới không rời khỏi Huyền Huyền, con đã yêu anh ấy lâu như vậy, sao có thể lúc hạnh phúc nhất lại nói buông tay?” Khóc sụt sùi, Mại Vu dùng ống tay áo lau nước mắt không ngừng rơi xuống, “Con mới mặc kệ nhà Huyền Huyền có người thừa kế hay không có người thừa kế, nếu như nói sau này địa vị thật sự bị tranh đoạt, thì con đây có trách nhiệm nuôi anh ấy tốt! Tốt xấu gì con cũng là một nam tử hán!”

“Con….” Đối mặt với mấy lời liên tiếp của Mại Vu, ngược lại Thu Chỉ không nói ra lời phản đối.

“Nói tóm lại, trừ phi ngày nào đó Huyền Huyển đuổi con đi, nếu không cho dù mẹ Huyền Huyền ngăn cản con cũng sẽ không rời khỏi Huyền Huyền!” Duỗi ngón tay chỉ vào Thu Chỉ, Mại Vu nâng cặp mắt ướt át lên, nhìn giống như đang tuyên chiến với bà ta.

“Vu Vu….” Vẻ mặt vốn tươi cười chìm xuống, Thu Chỉ không nghĩ tới nhỏ nhẹ khuyên nhủ lại không có hiệu quả…. Thật sự đáng tiếc, vậy kế hoạch ban đầu của bà ta chẳng phải sẽ ngâm nước à?

Không, bà ta không muốn kế hoạch bị ngâng nước, bà ta thật sự rất thích đứa bé Mại Vu này.

Đã nhỏ nhẹ khuyên nhủ không hiệu quả, vậy thì dứt khoát……

“Vu Vu……” Thu Chỉ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy quyến rũ khiến lòng người ngứa ngáy, một lát sau, người phụ nữ xinh đẹp lại thay đổi bộ dạng, giống như chú báo nhỏ nhào tới Mại Vu.

“Hu oa oa, dì muốn làm gì?” Đối mặt với người phụ nữ nhào lên mình, Mại Vu chợt lùi sang bên cạnh, tránh được lần đầu tiên công kích của Thu Chỉ. Nhìn đáy mắt Thu Chỉ hưng phấn…. Mại Vu hoảng sợ. Trốn vào góc phòng, lại phát hiện đã không còn đường lui, phòng dù lớn nhưng vẫn có không gian hạn chế, Mại Vu chỉ có thể nhìn người phụ nữ xinh đẹp khí thế bừng bừng nhào tới gần anh.

“Đừng trốn nữa….. Vu Vu.” Âm cuối kéo dài, mang theo ý tứ nũng nịu, Thu Chỉ cúi người dựa vào trong ngực Mại Vu, cười yêu mị nói: “Hỏi ta muốn làm gì à,…… Đương nhiên là muốn cường bạo con!”

Ha ha, đã nhỏ nhẹ khuyên nhủ không có tác dụng, vậy thì dứt khoát…. Dốc sức cưng nựng, yêu thương đứa bé đáng yêu này, đến lúc đó nếu như gạo đã nấu thành cơm, tin Mại Vu sẽ không bỏ mặc bà dì này, nói không chừng có thể mượn cơ hội này bắt cậu ta rời khỏi đứa trẻ nhà bọn bà ta.

********

Hoàng Huyền mang theo vẻ mặt khó chịu đá văng cửa chính, bước vội qua lối đi rộng rãi, trên mặt lạnh như băng, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng như nhiễm một tầng băng lạnh. Khi hắn bước vào phòng khách rộng rãi sạch sẽ nhìn thấy tên kia bộ dạng xinh xắn ngồi ngay ngắn trên sofa thì nháy mắt hai mắt nổi cuồn cuộn lửa giận.  

“Liễu Hiên Hạo….” Nghiến răng nghiến lợi nhìn mỹ nhân nhiều năm không gặp, trên mặt Hoàng Huyền lại chẳng có chút vui sướng nào.

“Ơ, anh trai Hoàng Huyền,” trong mắt Liễu Hiên Hạo mang theo ý cười, cố ý nâng cao hai chữ anh trai.

“Ngậm miệng cẩu của cậu lại đi, ngoan ngoãn giao Vu Vu ra đây!” Hoàng Huyền tiến lên phía trước, đưa chân đạp cái bàn đẹp trong phòng khách, “Vu Vu ở đâu?”

“Em nói này anh Hoàng Huyền, anh vừa kêu em ngậm miệng xinh xắn lại, lại muốn em nói anh biết người yêu anh ở đâu…. Anh cho em là thần tiên hả, muốn chỉnh người cũng không cần chỉnh như vậy chứ.”

Hoàng Huyền vốn không kiên nhẫn nên tâm tình khó chịu, bây giờ nghe Liễu Hiên Hạo khích liền bạo phát, hắn bước một bước xông lên trước túm cổ áo Liễu Hiên Hạo.

“Anh muốn đánh nhau phải không hả?”

“Nếu như anh muốn đánh thì em cũng không vấn đề gì….” Liễu Hiên Hạo nhướng mắt nhìn đối phương, lâu lắm rồi không đánh nhau với Hoàng Huyền rồi, hiện giờ muốn ôn lại chút chuyện cũ, vui vẻ sao lại không làm chứ?

Ngay lúc bầu không khí vô cùng căng thẳng, giọng lạnh lùng của một người đàn ông đột ngột truyền tới, “Này, muốn đánh nhau cũng đừng đánh nhau ở đây………”

Nói chuyện là thầy giáo nào đó đang đau khổ vùi đầu sửa bài thi của học trò – Quan Thần.

Hai người đàn ông vốn đã lên dây cung, bị Quan Thần lạnh lùng lên tiếng, lập tức giảm khí thế xuống bảy tám phần.

Nâng bút lên, Quan Thần nghiêm túc nói, “Nếu như các người đánh nhau trong phòng thì quá ồn ào, sẽ ảnh hưởng đến tôi, hơn nữa thư phòng lầu hai đã bị chiếm, cộng thêm phòng khách có mấy thứ đồ quý giá…..”

Hoàng Huyền nghe Quan Thần nói một luồi, cũng chỉ nghe trọng điểm – Thư phòng ở lầu hai đã bị chiếm dụng.

Liếc Quan Thần dò xét, lại phát hiện đối phương cũng đầy hàm xúc âm trầm nhìn lại hắn.

Quả nhiên là vậy? Hiện tại Mại Vu đang ở trong thư phòng bọn hắn…….

Buông tay giữ Liễu Hiên Hạo ra, Hoàng Huyền tự mình rời khỏi phòng khách di chuyển lên tầng hai, để lại Liễu Hiên Hạo với vẻ mặt hơi oán giận và vẻ mặt như đang giải quyết vấn đề to lớn của Quan Thần.

“Đáng ghét…. Sao Quan Thần anh lại nói với anh ta sớm thế, chơi không vui!” Liễu Hạ Hiên bĩu môi, hai ba bước muốn đi tới Quan Thần ôm người, đáng tiếc cuối cùng chỉ nhận được sự đón tiếp là hai đường gạch bút màu đỏ lên mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương