****

Hoàng Huyền suốt rột tìm người, bôn ba khắp nơi, nhưng một chút tin tức cũng không có, hắn gần như lật tung mỗi một chỗ trong công viên giải trí, còn chạy tới phòng phát thanh nhờ bọn họ tìm người, nhưng vẫn không có nửa bóng dáng giống Mại Vu mà hắn tìm. Cuối cùng, Hoàng Huyền nhớ tới một đống người bị hắn đánh ngất xỉu trước cửa toilet, đáng tiếc vừa quay lại, đám người kia đã sớm tan tác, một cọng lông cũng không để lại.

“Thật là đáng chết…..” Hoàng Huyền đấm vào tường bên cạnh có chú gấu to, người đi đường sớm bị khuôn mặt đẹp trai âm trầm dọa sợ.

Hắn không tìm được Mại Vu, suy nghĩ một lát, tuyệt đối Mại Vu cũng không thể tự mình chạy đi, em ấy không quen thuộc Nhật Bản, cũng không biết tiếng, trăm phần trăm là bị người lừa đi… Nhưng rốt cuộc là ai?

Hoàng Huyền chợt nhớ tới một người – 

Cầm điện thoại, gọi một cú điện thoại quốc tế cho người phụ nữ hẳn bây giờ vẫn đang còn ở nước Pháp xa xôi, thật không nghĩ đến, nghe máy không phải là người phụ nữ kia mà là người giúp việc của bà ta.

“Tôi là Hoàng Huyền, Thu Chỉ đâu?”

Đối phương hơi sựng lại, sau đó trả lời: (Thiếu gia, phu nhân bà ấy đã về Đài Loan trước thời hạn để tìm ngài rồi -)

Sợ run lên, Hoàng Huyền cúp máy.

Không nghĩ tới thật sự bị hắn đoán trúng.

Hoàng Huyền luôn có cảm giác, người phụ nữ Thu Chỉ tâm cơ thâm sâu, nhất định sẽ không trở về theo như thời gian bà ta thông báo, cho nên Hoàng Huyền mới dẫn Mại Vu ra nước ngoài trước, nhưng không nghĩ rằng Thu Chỉ lại chọn ngày hôm qua bọn hắn ra nước ngoài cũng trở về Đài Loan.

Còn Thu Chỉ đã về Đài Loan, hẳn là cũng biết chuyện hắn dẫn Mại Vu ra nước ngoài muốn tránh không gặp để bà ta biết khó mà lui.

Nhưng, chiêu này hình như vô ích đối với bà ta – Thu Chỉ sẽ không ngoan ngoãn sờ mũi rồi về lại Pháp.

Hoàng Huyền đoán… Không, là khẳng định, Mại Vu nhất định là bị người của Thu Chỉ dẫn đi.

Hiện nay đã xác định được người đưa Mại Vu đi rồi, Hoàng Huyền chỉ thiếu tìm ra vị trí của Mại Vu nữa thôi, vấn đề này giao cho Nam Thiên Tôn là được, bây giờ hắn phải tranh thủ thời gian theo chân Mại Vu quay về.

*********

Khi Mại Vu tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt, mí mắt nặng trịch, bên tai có tiềng cãi cọ truyền tới.

“Em cái đồ ngu ngốc này! Tôi không muốn để ý đến em!” Trong giọng người kia nghe có chút phẫn nộ.

“Đừng như vậy mà, Quan Thần!” Một giọng nói của người đàn ông khác, Mại Vu nghe ra, là người đàn ông đội mũ hôm nay anh gặp, “Em rất vất vả giúp dì làm xong chuyện lại ngồi hơn ba giờ máy bay về chính là vì về nhà chờ anh tan tầm!”

“Ngu ngốc! Đúng là em làm như vậy khiến người ta rất cảm động, nhưng ai về tới nhà lại trông thấy có một người bị trói ở nhà mình mà còn thấy cảm động hả!”

“Quan Thần…. Em là vì giúp dì chút chuyện mà, sao anh lại mắng em như vậy.” Giọng người đàn ông mang mũ nghe có chút nghẹn ngào, như đang khóc.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mại Vu bị lòng tò mò thúc đẩy cố gắng mở mắt ra.

Thấy một người đàn ông tóc đen đứng quay lưng về phía mình, một thân tây trang, trong tay còn cầm cặp tài liệu, có thể thấy vừa về nhà chưa lâu. Đứng trước người đàn ông tóc đen, mặc dù không còn đội mũ, nhưng nhờ màu tóc màu nâu kia Mại Vu vẫn nhận ra đó chính là người đàn ông hôm nay anh gặp ở trong công viên giải trí.

Người đàn ông tóc nâu có khuôn mặt rất nhỏ, vốn chiếc mũ che kín đôi con ngươi xinh đẹp giờ cởi ra thì có thể nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta kinh diễm, thật sự rất đẹp trai!

Người đàn ông tóc đen chỉ vào mỹ nhân tóc nâu, giọng điệu đầy bất đắc dĩ, “Em…. Tôi không muốn nói chuyện với em nữa, dù sao em cũng nên nhanh chóng đưa người ta về đi!”

Ngón tay người đàn ông tóc đen vốn chỉ vào mỹ nhân tóc nâu thoáng chốc chỉ vào Mại Vu, hại thân thể Mại Vu chấn động, bị dọa hét toáng lên.

“Không được, phải đợi dì Thu Chỉ…. A! Anh ta tỉnh rồi….” Khi đôi con ngươi xinh đẹp của mỹ nhân tóc nâu đối diện với mắt tròn mở to của Mại Vu, hắn ta phun ra một câu như vậy.

Sau đó người đàn ông tóc đen vốn đưa lưng về phía Mại Vu cuối cùng quay đầu lại, ba người cứ như vậy nhìn nhau – Mại Vu nhìn không hiểu ra sao.

A, bây giờ là thế nào đây? Mại Vu muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện miệng mình bị bịt kín không mở nổi, thì ra là bị dán khít rịt bằng băng dính, Mại Vu muốn đưa tay kéo hắn ta, lại phát hiện…. Toàn thân mình bị trói gô nằm trên giường, tứ chi không thể động đậy, chỉ có thể trườn như sâu róm.

Đột nhiên, người đàn ông tóc đen nhìn động tác của anh, hắn xoay người nhìn mỹ nhân tóc nâu, há miệng mắng: “Em trói người ta mang về coi như xong, làm gì còn dán băng dính lên miệng anh ta thành như vậy?”

“Nhưng không phải trên TV người ta bắt cóc đều dán như vậy à?” Vẻ mặt mỹ nhân tóc nâu vô tội nhìn sang người đàn ông tóc đen, đoạn lại nhìn về phía Mại Vu.

“Em….”

Mắt thấy người đàn ông tóc đen lại muốn lên tiếng, mỹ nhân tóc nâu vội nói sang chuyện khác, “Em biết sai rồi, Tiểu Thần, đừng mắng em nữa, nhanh giúp người ta cởi trói mới đúng!”

Bất đắc dĩ buông tay, dường như người đàn ông tóc đen bị giọng điệu làm nũng của mỹ nhân tóc nâu đánh bại, xoay người, nhíu chặt lông mày rậm cương nghị, nhanh nhẹn giúp Mại Vu cởi dây thừng.

“Bạn học, thật sự xin lỗi, tên Hiên Hạo kia không hiểu chuyện, không ngờ trói cậu đưa về nhà, xin đừng trách!” Cởi dây thừng cho Mại Vu, người đàn ông vừa nói, mồm miệng có tình có lý khiến Mại Vu cảm thấy như trở về thời còn đi học nghe thầy giáo giảng bài.

Hồi lâu sau dây thừng được cởi ra, người đàn ông tóc đen nhướng đôi mắt sáng ngời có tinh thần hơi nghiêm túc nhìn Mại Vu, vươn tay đặt lên mặt Mại Vu. 

“Xin lỗi, có thể sẽ hơi đau.” Giọng điệu người đàn ông rất dịu dàng, dịu dàng đến mức Mại Vu không rõ ý trong lời hắn nói, chỉ ngơ ngác gật đầu.

Sau đó, người đàn ông hành động, dùng sức kéo băng dán ngoài miệng Mại Vu ra! 

“Ôi đau quá!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương