Ăn sáng, Vu mỗ nào đó ăn rất vui sướng, ngược lại người ngồi bên cạnh anh thì…. Sắc mặt không tốt lắm.

Hừ hừ, vừa rồi thiếu chút nữa thì hắn đã có thể đè Mại Vu xuống tiện thể ăn em ấy vài ngụm rồi, nhưng bị bà chủ cắt ngang còn không nói… Tình huống bây giờ là thế nào?

“Bà chủ……”

“Có chuyện gì vậy, thiếu chủ?” Miệng bà chủ cười không khép lại được, nhìn vẻ mặt khó chịu của thiếu chủ, haizzz – Không khỏi tán thưởng ngay cả mình còn không đẹp bằng thiếu chủ này.

“Không phải rất nhiều phòng sao?” Hoàng Huyền rũ bờ mi như lông vũ, sau đó hé đôi mắt màu lam, rồi mím cặp môi đỏ mọng như cánh hoa tường vi, mê người đến nhường ấy.

“Đúng vậy, xảy ra chuyện gì?” Bà chủ mím môi, mỉm cười như cũ, không để lại dấu vết để bất cứ ai phát hiện thật ra động tác vừa rồi là vì đề phòng nước miếng sắp chảy xuống.

“Vậy tại sao chúng ta phải dùng bàn ăn cùng bọn họ?” Hoàng Huyền chỉ vào đối diện, vẻ mặt mỹ nhân kia cũng khó chịu như vậy.

Mỹ nhân nghe thấy Hoàng Huyền nói, ưu nhã dùng tiếng Pháp nói chuyện, “Những lời này hẳn là tôi nên nói.”

Sáng sớm đã bị bà chủ đưa ra nhà ăn, y vốn còn muốn dùng bữa sáng ngọt ngào với bảo bối nhà mình…. Bây giờ thì nhìn đi, trước mặt có hai cái bóng đèn không nói, tên nào đó lại dám dựa vào bảo bối nhà y.... Thật sự quá ghê tởm!

“Haizz, đừng như vậy chứ, cùng ăn sáng, rất vui mà?” Bà chủ cười xòa, vội trấn an tâm tình hai mỹ nhân. Hai nhà cùng nhau ăn cơm không phải rất tốt à? Nhìn xem, soái ca và mỹ nam! Tập hợp một chỗ, cảnh tượng chói mắt sáng lấp lánh khiến người ta không mở mắt nổi.

“Không được.” Hai mỹ nhân đồng thời quay đầu, biểu lộ bất mãn tới cỡ nào.

Đối mặt với hai gương mặt quỷ mị… Bà chủ chỉ cười xòa. Ha ha, không nhìn không để ý thì không băn khoăn! Tất cả cô đều làm như nhìn mà không thấy, cô chỉ muốn ngắm thứ gì đẹp thôi.

Bây giờ nhìn ba người khác, cả người Mại Vu sắp dựa vào Chiến Quốc, mắt tròn sáng lấp lánh nhìn cậu bé trong ngực hắn, “À, Tiểu Thanh em ấy ăn trứng không?”

“Ăn.” Nhìn bộ dạng Mại Vu gắp miếng trứng có vẻ “Ăn rất ngon,” Chiến Quốc gật đầu, dụ dỗ Thanh Nhi há miệng.

Trong lòng Mại Vu rất vui sướng nhìn Thanh Nhi ăn miếng trứng anh gắp, a a, trên thế giới này sao có người đáng yêu như vậy chứ?

“Ừ, gắp miếng rau cho nhóc ấy ăn.” Chỉ vào đĩa salad trên bàn, Chiến Quốc dứt khoát kêu Mại Vu đút, vỗ vỗ con mình, thấy con trai giương đôi mắt ngập nước quay đầu nhìn hắn, trong mắt Chiến Quốc truyền đạt ý “Không thể kén ăn.”

Thanh Nhi nhìn Chiến Quốc, dưới uy nghiêm của mẹ đành phải ngoan ngoãn há miệng, tiếp tục để Mại Vu “Đút ăn.”

Mỹ nhân Shelly chứng kiến tình hình như vậy, sấn người lên hôn bảo bối của mình, thuận tiện ăn chút đậu hũ, “Bảo bối, anh nói này….”

“Gì vậy?” Chiến Quốc lạnh mặt quay đầu, dán vào sau lưng tên biến thái tỏ vẻ có rắm mau thả, bằng không hắn không ngại thưởng cho y một cú đấm.

“Tên kia thích trẻ con như vậy, đưa Thanh Nhi cho anh ta là được rồi.” Ngón tay sờ đông sờ tây mò vào hai đóa hoa đáng yêu trong ngực bảo bối, lén nhéo một cái, rất hài lòng thấy thân thể đối phương khẽ run.

Lão già đáng ghét… Thanh Nhi nghe thấy mấy lời này không nhịn được nghiến răng, tốt nhất đừng để cậu có cơ hội cắn ông ấy.

“Biến thái, anh đang nói ngốc gì vậy?” Vẻ mặt Chiến Quốc cười châm biếm, gân xanh trên trán nổi lên thể hiện cơn giận của hắn.

“Không có gì, chỉ đùa chút thôi mà, bảo bối đừng che giấu cảm xúc.” Tiếp tục dán lên người Chiến Quốc cọ xát, Shelly quả thực muốn cắn da thịt mê người của bảo bối.

“Biến thái, anh ngứa da à…. Cần lão tử đấm bóp giúp anh không?” Vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, Chiến Quốc tức giận không nguôi.

“Bảo bối, ông xã anh cần em giúp anh giải phóng dục vọng.” Trong con ngươi của mỹ nhân Shelly mang đậm ham muốn, hơi thở nóng bỏng, lưỡi hồng nhạt mang ý vị tình sắc liếm qua môi mỏng.

“…..” Mặt Chiến Quốc đỏ lên, lông mày dựng thẳng chuẩn bị tiếp tục chống đối. Tên biến thái này, sao nhiều năm như vậy mà tư tưởng càng biến thái hơn, bộ dạng thực sự quá thể hơn?

Hoàng Huyền bên cạnh lẳng lặng nhìn trò cười của hai vợ chồng trước mắt, kéo Mại Vu đang vô cùng nhiệt tình đút Thanh Nhi ăn, kẹp một đũa thức ăn nhét vào miệng anh.

“Huyền Huyền, anh làm gì thế?” Trong miệng nhồi đầy thức ăn, Mại Vu không rõ hỏi, nhưng không tránh Hoàng Huyền đút ăn liên tục.

“Nhanh ăn sáng xong đi, anh muốn đi ra ngoài dạo một lát.” Hoàng Huyền tiếp tục gắp thức ăn phong phú trên bàn đút vào miệng Mại Vu. Tự hắn và Mại Vu ngọt ngào là được rồi, hắn cũng không muốn tiếp tục xem nhà người ta thân mật.

“Đã biết.” Mại Vu ngoan ngoãn cố gắng nhai thức ăn, quên đi, dù sao cũng khó có khi Hoàng Huyền phục vụ anh ăn cơm, nên anh không so đo nhiều làm gì.

Nhưng thay vì nói phục vu, chi bằng nói Hoàng Huyền đang nhồi cho vịt ăn.

Hết chương 80

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương