Na Na và Mại Nghiêm bên ngoài cửa phòng.

Na Na bị Mại Nghiêm ôm lấy, níu chặt ông, “Anh nói đi, sao Tiểu Vu lại chạy về nhà? Trước kia nó chỉ gọi điện về thôi.”

“Không biết, nhưng tám chín phần là có liên quan tới tới thằng nhóc Hoàng hắc đạo kia.” Mại Nghiêm ôm Na Na, mặc dù xương cốt ông bị đầy đọa đôi chút. 

“Anh nói là người hiện giờ Tiểu Vu đang ở chung?”

“Ừ.”

“A, tại sao?”

“Sao anh biết được?”

“Dạ…” Na Na chu miệng lên, giống như đột nhiên nghĩ đến mưu ma chước quỷ nào đó, nheo mắt lại, “Chúng ta đây trực tiếp tới thẳng cửa để hỏi vì sao, dù sao em cũng chưa từng gặp người kia.”

“Không, lần này không cần phiền em tự đi đâu.” Mại Nghiêm cho Na Na nụ cười tự tin, “Anh nghĩ thằng nhóc xã hội đen kia sẽ phải tự mình đến tận cửa tìm Vu tử.”

“Tại sao cho rằng như vậy?”

“Trực giác.” Mại Nghiêm cười, dù sao lần này thằng nhóc xã hội đen không tự mình đến tận nhà tìm đứa con trai ngu ngốc này của ông, thì ông cũng sẽ không tính cho Mại Vu ngu ngốc trở về bên cạnh thằng nhóc xã hội đen kia!

Này này, tốt xấu gì ông cũng là người làm ba đó nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương