- Ồ? Tôi nghĩ cái chày này...không đủ làm đau cô đâu...

Khuynh Thi ngắm nghía cây chày rồi quăng nó ra 1 xó và vớ lấy cái dao nhọn trên bàn. 

- Con dao này...sẽ là vật kết liễu cả 2 mẹ con cô... Ha ha ha....

Mưa càng lúc càng nặng hạt.  Ở phía căn biệt thự, Thiên Nham mặc vội quần và vớ vội chiếc áo sơ mi mỏng rồi chạy xuống nhà.

" Khuynh Thi...em không được làm bất cứ chuyện gì khi không có anh! "

Anh nheo mắt nhìn bầu trời đen kịt và mưa xối xả rồi hít 1 hơi thật sâu để chạy 1 mạch tới căn nhà kho cuối vườn. 

Cùng lúc ấy, 1 chiếc xe ô tô đã dừng ở cổng căn biệt thự. Đó là Nhật Viễn.  Như đã hẹn, tối nay anh sẽ đến.

Cầm chiếc ô đen, anh bước xuống xe và đi bộ vào căn biệt thự.  Nhưng dường như là không hề có 1 ai trong nhà.  Nhật Viễn hướng ánh mắt về phía khu vườn, nơi căn gác xét vẫn sáng rực ánh đèn. 

Trong làn mưa, Thiên Nham vẫn chạy, mưa hắt vào mặt anh đau rát, mưa thấm vào chiếc áo sơ mi, mưa đọng trên tóc. 

SƯỢT!!!! 

Nền đá trơn làm anh bất chợt ngã. Đất bám vào người anh.  Thiên Nham gượng dậy.  Đưa tay lên quệt miệng:

" Mình phải chạy nhanh hơn nữa! "

*                 *

- Cô sợ đau à Cẩm Đào? - Khuynh Thi cất tiếng hỏi.

- Nói gì đi chứ?  Nói đi!!!  Cô hãy nói đi!!! - Khuynh Thi mất kiểm soát túm tóc Cẩm Đào tức giận hét lên. 

- Tôi đã cho cô...tất cả mọi thứ...Tại sao...cô lại không để yên...cho 2 mẹ con tôi chứ...xin cô... - Cẩm Đào nói nấc lên trong cơn sợ hãi tột độ. 

- Tôi biết thằng bé trong bụng cô không có tội! Nhưng chính cô đã làm liên lụy tới nó! Chen ngang vào cuộc sống chúng tôi để giờ kết quả thành vậy! 

- Rắc rối.  Phiền phức.  Tai hoạ. Đó là 3 thứ 2 mẹ con cô sẽ đem lại cho tôi.  Tôi sẽ giúp cô được giải thoát. Chỉ hơi đau 1 chút thôi... - Khuynh Thi nhấc con dao sắc lên hướng về cái bụng của Cẩm Đào. 

- Vĩnh....biệt....

Chiếc dao chịu lực đâm mạnh xuống...

- Khônggggggggggg!!!!!!!!!

PHẬP!!!!

Máu...

1 dòng máu đỏ tươi ấm nóng chảy ra rơi xuống nền nhà... 1 dòng máu hoà với nước mưa và bắn vào chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng....Vài giọt rơi trên khuôn mặt Cẩm Đào. 

Trước sự sững sờ và không gian chết nghẹt ấy, cô cất lên 2 tiếng:

- Thiên....Nham? 

1 thân hình to lớn tới chắn trước mặt cô.  Tay anh nắm chặt chiếc dao sắc cứa vào da thịt làm lòng bàn tay chảy máu rất nhiều. 

Khuynh Thi bàng hoàng, giật mình hoảng sợ, cô buông con dao ra:

- Máu...Thiên Nham...? Anh....tại sao anh...

- Đi đi!

Hai chữ " đi đi" được thốt ra cùng hơi thở lạnh lẽo từ Thiên Nham.  Mái tóc ướt làm che đi biểu cảm anh lúc này. 

Cẩm Đào vẫn chưa định thần trước câu nói của anh thì Khuynh Thi lập tức chạy tới và hét lên nhưng bị Thiên Nham cản lại:

- Không!!!!  Anh buông tay ra!!  Em phải giết chết con nhỏ đó!!  Buông em ra Thiên Nham!!!

- Tại sao anh lại cản em chứ?  Buông ra!!! 

Thiên Nham gằn lên:

- Cô hãy đi đi!!  Đi khỏi đây....

Cẩm Đào run rẩy sợ hãi gượng mình đứng dậy. Môi mấp máy:

- Th...Thiên Nham....

Dứt lời...cô chạy khỏi căn gác xét.  Trong khoảnh khắc ấy, Thiên Nham có nói 1 câu rất nhỏ:

- Đi với cậu ấy đi.....

Khuynh Thi tức giận nhìn Cẩm Đào chạy thoát ngay trước mắt mình.  Cô đẩy mạnh Thiên Nham ra:

- Anh làm gì vậy?  Sao anh lại ngăn cảm em giết cô ta??  Chẳng phải đó là kế hoạch ban đầu của mình ư...

Thiên Nham vẫn im lặng. Khuynh Thi đưa tay quệt nước mắt:

- Hay là anh lại mủi lòng với cô ấy rồi? Anh không còn yêu....

Cả thân hình cao lớn, đầy mùi nước mưa ướt sũng cùng với mùi máu bỗng đổ gục xuống vai Khuynh Thi, miệng anh kề sát tai cô, hơi thở phả ra ấm nóng:

- Em à...Hãy để cô ấy đi đi...Rồi sẽ chẳng còn...bất cứ sự dính líu gì...giữa cô ấy và chúng ta....

Khuynh Thi nuốt cơn giận và nỗi đau trong lòng

" Không đâu...Anh đã mủi lòng thật rồi...Đó chỉ là ngụy biện! Sẽ không còn bất cứ sự dính líu gì chỉ khi 2 mẹ con cô ta chết đi!  Và em...sẽ làm điều ấy...dù chỉ có 1 mình...em vẫn sẽ làm! "

Khuynh Thi nắm chặt đôi bàn tay lại. 

*                 *

Cẩm Đào chạy thật nhanh.  Chỉ biết chạy và chạy.  Phía trước mờ loà và cô va vào 1 người trước mặt.  Chiếc ô rơi xuống trên nền đá. 

Chuẩn bị mất đà và ngã thì người đàn ông ấy kịp thời nhanh tay đỡ lấy cô. Mưa làm che mất tầm nhìn Cẩm Đào. 

Mờ loà.  Gương mặt ấy quen lắm. Cô đã nhìn ở đâu rồi. 

- Nhật Viễn....

Đôi mắt Cẩm Đào dần dần nhắm lại và ngất lịm đi. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương