Người Tình Của Anh Rể
-
Chương 2
Người đàn ông lắp ba lắp bắp không nói nên lời, anh ta nhìn Thư bằng một vẻ hoang mang cực độ. Chỉ cần cô mạnh tay thêm một chút nữa cũng khiến anh nhìn thấy tổ tông của mình.
Thư thở hắt, cô buông tay mình ra rồi vỗ nhẹ lên má anh:
- Buông tha cho tôi đi, thế giới này còn nhiều đàn bà đẹp hơn tôi nhiều. Đừng làm phiền tôi nữa.
- Không phải lúc đó em... có ý với anh sao? - Người đàn ông vẫn cố nói.
Ông trời đã sai lầm khi ban cho cô một khuôn mặt quyến rũ và khiến cho họ tưởng là "cô có ý" với tất cả bọn họ. Làm ơn đi, chỉ là một cái liếc mắt, một cái nhoẻn miệng cười, một câu nói vu vơ cũng khiến họ quy chụp tất cả lên đầu cô. Không phải là do họ thích cô trước nên mới ảo tưởng hay sao?
- Tôi chưa bao giờ yêu anh. Đó là sự thật. Nếu anh đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.
Thư dắt xe ra khỏi bãi đỗ, hôm nay có quá nhiều người khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn đi giải khuây ở một quán bia, quán rượu, nói chuyện với vài người nhưng nhận ra mình không thật sự có người bạn nào. Những người dám chơi với cô có rất ít, mà cô nhận thấy người phù hợp để kết thân cũng chẳng có mấy ai cả. Vậy nên Thư lại phải về nhà.
Thư vốn là kiểu người nghĩ gì nói nấy, yêu ai ghét ai đều rất rõ ràng. Tính thẳng như ruột ngựa của cô làm mếch lòng nhiều người. Khiến họ nhận ra sự thật cuộc sống quả cũng là một tội ác. Nhưng cô chẳng bao giờ phải cố gắng lấy lòng người mình không thích hay phải tỏ ra thanh cao để đánh bóng tên tuổi. Cô thấy nó chẳng đáng để mình phải nhọc công. Sự kiêu ngạo của cô chính là như vậy.
Bố đã mất từ hai năm trước vì ung thư gan, chị Mai thì đi lấy chồng, Thư một mình ở lại căn nhà này. Cô tự mình dọn dẹp lại đồ đạc và thiết kế không gian theo đúng ý của bản thân. Mỗi tháng dành ra một phần tiền lương để mua đồ mới. Đến giờ ngôi nhà trông đã rất đẹp và khang trang rồi.
Thư không giỏi nấu ăn, nhưng cô thích bày vẽ. Món ăn nào cũng phải bày biện thật lồng lộn để chụp ảnh cho lên mạng. Những người vào khen hầu hết là những kẻ chẳng biết đến cô là ai, và cô rất vui mừng vì điều đó.
Sống ảo nhiều khi khiến con người ta quên đi nỗi cô đơn và sự bỏ rơi hiện tại. Nó khiến cô cảm thấy vui vẻ và yêu quý con người hơn.
Chuyện chị Mai tự tử đến bây giờ vẫn còn rầm rộ, người ta tra ra được facebook của cô và vào chửi rủa dữ lắm. Có kẻ còn nguyền cô chết đi, bị tai nạn nát thây, vân vân và mây mây. Thư mặc kệ tất cả, sự thật thì cô cảm thấy bản thân không cần thiết phải đau buồn vì những người không có liên quan đến mình. Họ chỉ là những con cừu ngu ngốc dễ dàng bị dắt mũi thôi.
Đang chuẩn bị dùng bữa thì từ ngoài cửa có tiếng đập rình rình. Những người biết nhà cô có rất ít, cô đoán không lầm chắc lại là một kẻ khó ưa quen mặt nào đó.
Quả đúng như vậy, ở bên ngoài, anh rể với khuôn mặt đằng đằng sát khí, quầng mặt thâm lại vì thiếu ngủ, quai hàm bạnh ra vì hàm răng đang nghiến quá chặt.
- Anh…
Chưa nói hết câu, người đàn ông đó đã đẩy cô vào nhà. Nhanh như chớp, anh ta đóng cửa lại rồi ép cô đến tường và khoá lại bằng hai cánh tay rắn rỏi. Lúc này, anh lại nhìn cô bằng một sự hối hận muộn màng:
- Anh xin lỗi, Thư, anh xin lỗi vì lúc đó đã mắng em.
Thư nhắm hờ mắt, cô thở dài. Phải rồi, đương nhiên là cô nhớ, lúc đó anh ta trợn mắt lên rồi nói cô là Hồ Ly tinh này nọ. Hôm nay chắc hẳn là ngày của cô rồi, khi lũ đàn ông này ba lần bảy lượt đến tìm cô để giải trình. Cô nói lại một lần nữa, là cô chẳng thèm quan tâm. Cuộc sống này thật chết tiệt!
- Anh về đi Tuấn. Đừng để chị Mai phát hiện ra, tôi không gánh được tội nữa đâu.
- Em làm thế để làm gì? Tại sao hôm đó em lại quyến rũ anh? Không, đã từ rất lâu rồi, em có ý đó từ rất lâu rồi. Anh đã luôn cảm thấy tội lỗi, chỉ là.
- Ý gì? Các người cứ nói ý đó ý kia. Mà anh đâu có yêu chị tôi? - Thư trợn mắt lên nhìn anh ta. Cô đứng khoanh tay lại, vênh mặt lên nhìn Tuấn - Từ đầu đến cuối, anh không hề yêu chị tôi. Anh không xứng đáng có được tình yêu của chị ấy.
- Em nói gì?
Thư đẩy mạnh Tuấn ra, anh không phòng bị nên suýt nữa ngã xuống. Thư tiến lại gần sát Tuấn, nhìn thật kỹ vào khuôn mặt đầy sự giả dối này. Anh ta là kẻ mang hàng trăm chiếc mặt nạ, cô đã lột trần được anh ta. Một người đàn ông lăng nhăng, đểu cáng, nhưng lại luôn giương cao hình ảnh của một nam thần tốt đẹp và hoàn hảo. Chắc hẳn chị Mai đã sốc lắm khi biết người đàn ông mà chị vẫn thường tung hê trước mặt cô là một kẻ như thế này. Cô chỉ giúp chị tỉnh lại thôi, cô chẳng có hứng thú gì với anh ta cả.
- Anh đừng giả vờ trước mặt tôi, tôi biết hết mưu đồ của anh.
- Anh không hiểu - Tuấn vẫn giả bộ trước mặt cô - Em… anh yêu em, Thư. Anh thừa nhận mình không còn yêu Mai nữa, nhưng anh yêu em.
Nói xong, Tuần nhào đến ôm lấy Thư và vùi mặt xuống hôn cô, nhưng cô đã kịp quay mặt né tránh. Thư vùng ra, thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của Tuấn. Anh ta điên rồi, muốn cưỡng hiếp cô hay sao? Thư rút một con dao ngay cạnh đó, chĩa về phía anh và nói:
- Làm ơn đi về đi, đừng khiến tôi phải điên lên. Con Thư này chưa biết sợ ai là gì đâu.
Tuấn bật ra một tiếng “ha”, anh ta chống tay nhìn cô như xem trò vui. Cô vẫn giữ nguyên mũi dao như thế, đôi mắt ướt trừng lên chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Tuấn đẩy nhẹ mũi dao, anh nói:
- Trông em thế này thì giết người cái gì? Mai đã đề nghị ly hôn với anh, là thật lòng đấy - Tuấn trèo tót lên ghế sô pha nằm, anh ta nhắm mắt lại như sắp ngủ - Em phải chịu trách nhiệm với anh. Anh sẽ ở lại đây và ám em cả đời.
Thư không ngờ rằng người đàn ông này lại mặt dày đến vậy, cô nghiến răng, có lẽ đã đến lúc cần phải chơi chiêu bài độc. Thư tung con dao lên một vòng rồi bắt lấy một cách chuyên nghiệp, sau đó đi đến chỗ Tuấn, anh ta mở mắt ra nhìn cô thách thức. Thư nhếch môi, không nói không rằng đâm thẳng mũi dao xuống giữa hai chân của Tuấn.
- NÀY!
Tuấn hét lên một tiếng thất kinh, anh ta nhảy khỏi ghế nhưng không được vì mũi dao đã ghim đũng quần của anh lại. Thư đặt một chân lên ghế rồi chống tay lên đó nhìn anh bằng vẻ đắc thắng:
- Tôi đã nói rồi, tôi không biết đùa. Nếu anh không ra khỏi nhà của tôi thì mũi dao này sẽ dịch lên 2cm nữa đấy. Đến lúc đó đừng bảo tôi chịu trách nhiệm nhé.
- Cô…
Tuấn chỉ tay về phía Thư, anh vẫn còn chưa hết sợ hãi vì hành động vừa rồi của Thư. Cô ta đúng là một con điên, anh đã nghe đồn nhiều về tính “ngông cuồng” của cô ấy, cũng đã được diện kiến nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thể hiện tính ngông với anh. Suýt chút nữa đã hại cả đời trai của anh rồi.
Thư rút dao ra, cô đau xót nhìn chiếc ghế của mình:
- Tôi sẽ ghi nợ tiền anh làm hỏng ghế nhà tôi. Nhưng giờ thì xin đi cho.
Tuấn tức giận nhưng cũng không nói được gì, anh ta đứng dậy, ôm theo cái đũng quần đã bị đâm thủng của mình mà hậm hực nhìn Thư:
- Cô cứ đợi đó, tội của cô chưa xong đâu.
- Tội của tôi là đi vạch tội mấy người đàn ông như các anh đấy. Đương nhiên là chưa xong rồi.
- Cô sẽ không thể nào sống yên ổn được.
- Ai cần một cuộc sống yên ổn nhàm chán chứ?
- Đồ điên.
- Cảm ơn đã khen!
- Tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt.
- Đời tôi còn danh tiếng để bại liệt nữa hay sao?
Tuấn bỏ đi, tiếng cửa đóng lại cái rầm đầy tức tối. Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là sợ chết khiếp. Cô đã diễn vai “nữ anh hùng” này không dưới hai mươi lần, nhưng chưa lần nào quen cả. Thư ngồi xụi xuống ghế sô pha, vòng tay ôm lấy hai gối của mình, trông cô lúc này như một con mèo nhỏ bị ướt mưa.
Chuyện Thư lên giường cùng anh rể đã bị biến tướng đến nỗi mọi người quên hẳn câu chuyện ban đầu. Miệng lưỡi thiên hạ được Internet chắp cánh đã biến câu chuyện này thành một cuốn tiểu thuyết ba xu không hồi kết.
Nào là người mà Tuấn yêu chính là Thư chứ không phải Mai, hai người vốn đã vụng trộm với nhau nhiều rồi. Vì Thư là Hồ Ly tinh, không muốn lấy chồng để còn đi lừa nhiều người đàn ông khác nên đã đẩy Tuấn cho Mai. Nào là lúc phát hiện ra em gái và chồng mình đang quấn lấy nhau trên giường, đáng ra Mai sẽ không tự tử nhưng vì bị Thư khích bác: “Sống như vậy thì chị chết đi còn hơn” Nên Mai đã nhảy lầu tự vẫn.
Chuyện chưa dừng ở đó, khi Mai vào bệnh viện rồi Thư còn đến giương oai giễu võ, cùng với anh rể thể hiện yêu đương khiến Mai đau đớn, sống không bằng chết. Rồi Thư vào viện chửi chị, ép chị ly hôn để mình có thể ở bên anh rể...
- Cô ta ác hơn cả thú nữa. - Nguyệt buông điện thoại xuống, rỉ tai Hà.
Cả hai nhìn Thư đang cúi đầu chào một vị khách ở bên ngoài.
Hà gật đầu, bây giờ đang là nghỉ trưa, nhưng nhân viên như Thư thì đương nhiên sẽ không được nghỉ.
- Tao mà là chị gái con bé đấy, ta giết nó từ khi nó vừa lọt lòng cho rồi.
- Khiếp, mày nói nghe ghê thế.
- Thà giết nó còn hơn để nó giết mình.
- Cũng phải ha. Nhưng mà này - Nguyệt vỗ vai - Việc bà quản lý nhờ đến đâu rồi?
- Việc gì?
- Việc xin đổi đồng phục, mùa đông rồi, bên lễ tân đề xuất có thêm áo khoác để nhân viên đảm bảo sức khoẻ hơn.
Hà thở dài ngao ngán:
- Ôi, việc này đâu phải lần một lần hai. Mà bọn mình cũng may, chả phải đứng ngoài kia. Ít ra trong này còn có điều hoà.
- Tao mà là con Thư chắc tao nghỉ lâu rồi.
- Ở ngoài đó chắc đong giai dễ hơn. Chị em mình ở đây mãi chả có mối nào.
Hà nhìn theo cái đánh mắt của Nguyệt, hai cô nàng quên mất không chào vị khách vừa giao lại chìa khoá phòng cho mình. Nhưng việc đó đã lọt vào mắt của quản lý, chị ta thở hắt, lắc đầu rồi bước về phía quầy lễ tân. Nhìn cách ho khan của chị là biết chị sắp “xử” nhân viên của mình.
- Tạm biệt quý khách!
Thư cúi đầu theo thói quen khi một vị khách từ trong khách sạn bước ra. Ở góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng và ống quần kaki màu xám trên mắt cá chân một chút. Anh ta đi đôi tất cũng trắng tinh như giày, thể hiện một gu thời trang tối giản.
- Trời hôm nay rét quá nhỉ?
Thư ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói một câu vô thưởng vô phạt. Hoá ra là anh ta, người đã định cho cô 500 ngàn đó. Vì có ấn tượng tốt nên Thư tỏ ra rất nhu mì và ngoan ngoãn.
- Vâng, thưa quý khách.
- Cô có lạnh không?
- Có, thưa quý khách. Nhưng tôi quen rồi.
Người đàn ông nhìn Thư một lúc như để xác nhận, khuôn mặt điển trai khiến Thư phải nín thở. Cô là người mê trai số một, đương nhiên rồi, phụ nữ ai mà chẳng mê trai. Rồi anh ta gật đầu:
- Tôi tin là vậy. Phải quen thôi chứ biết sao giờ.
Rồi anh ta bước đến chiếc xe màu đen đi tới. Thư há miệng nhìn theo, cô phát hiện ra mấy lời vừa rồi chỉ là cách để anh ta giết thời gian đợi xe. Vậy mà cô còn tưởng anh ta quan tâm đến cô nữa.
- Dở hơi!
Câu nói này hơi to khiến bước chân người đàn ông khựng lại một giây, Thư ngậm miệng lại, cô đứng nghiêm trang và chờ người đàn ông đó sẽ phản ứng lại. Trong đầu cô cũng đã nghĩ đến mấy câu xin lỗi thảo mai của ngành dịch vụ. Nhưng anh ta lại tiếp tục bước lên xe.
Thư ôm lấy ngực mình, thật là nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì mất việc rồi. Thư tự vả vào miệng mình, đã bao lần nhắc nhở bản thân đừng có phát ngôn bừa bãi mà. Khách là thượng đế, là thượng đế thì không được đắc tội.
Không hiểu sao, trước khi cửa xe đóng lại, cô có cảm giác ánh mắt của anh ta đang nhìn về phía mình.
Thư thở hắt, cô buông tay mình ra rồi vỗ nhẹ lên má anh:
- Buông tha cho tôi đi, thế giới này còn nhiều đàn bà đẹp hơn tôi nhiều. Đừng làm phiền tôi nữa.
- Không phải lúc đó em... có ý với anh sao? - Người đàn ông vẫn cố nói.
Ông trời đã sai lầm khi ban cho cô một khuôn mặt quyến rũ và khiến cho họ tưởng là "cô có ý" với tất cả bọn họ. Làm ơn đi, chỉ là một cái liếc mắt, một cái nhoẻn miệng cười, một câu nói vu vơ cũng khiến họ quy chụp tất cả lên đầu cô. Không phải là do họ thích cô trước nên mới ảo tưởng hay sao?
- Tôi chưa bao giờ yêu anh. Đó là sự thật. Nếu anh đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.
Thư dắt xe ra khỏi bãi đỗ, hôm nay có quá nhiều người khiến cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn đi giải khuây ở một quán bia, quán rượu, nói chuyện với vài người nhưng nhận ra mình không thật sự có người bạn nào. Những người dám chơi với cô có rất ít, mà cô nhận thấy người phù hợp để kết thân cũng chẳng có mấy ai cả. Vậy nên Thư lại phải về nhà.
Thư vốn là kiểu người nghĩ gì nói nấy, yêu ai ghét ai đều rất rõ ràng. Tính thẳng như ruột ngựa của cô làm mếch lòng nhiều người. Khiến họ nhận ra sự thật cuộc sống quả cũng là một tội ác. Nhưng cô chẳng bao giờ phải cố gắng lấy lòng người mình không thích hay phải tỏ ra thanh cao để đánh bóng tên tuổi. Cô thấy nó chẳng đáng để mình phải nhọc công. Sự kiêu ngạo của cô chính là như vậy.
Bố đã mất từ hai năm trước vì ung thư gan, chị Mai thì đi lấy chồng, Thư một mình ở lại căn nhà này. Cô tự mình dọn dẹp lại đồ đạc và thiết kế không gian theo đúng ý của bản thân. Mỗi tháng dành ra một phần tiền lương để mua đồ mới. Đến giờ ngôi nhà trông đã rất đẹp và khang trang rồi.
Thư không giỏi nấu ăn, nhưng cô thích bày vẽ. Món ăn nào cũng phải bày biện thật lồng lộn để chụp ảnh cho lên mạng. Những người vào khen hầu hết là những kẻ chẳng biết đến cô là ai, và cô rất vui mừng vì điều đó.
Sống ảo nhiều khi khiến con người ta quên đi nỗi cô đơn và sự bỏ rơi hiện tại. Nó khiến cô cảm thấy vui vẻ và yêu quý con người hơn.
Chuyện chị Mai tự tử đến bây giờ vẫn còn rầm rộ, người ta tra ra được facebook của cô và vào chửi rủa dữ lắm. Có kẻ còn nguyền cô chết đi, bị tai nạn nát thây, vân vân và mây mây. Thư mặc kệ tất cả, sự thật thì cô cảm thấy bản thân không cần thiết phải đau buồn vì những người không có liên quan đến mình. Họ chỉ là những con cừu ngu ngốc dễ dàng bị dắt mũi thôi.
Đang chuẩn bị dùng bữa thì từ ngoài cửa có tiếng đập rình rình. Những người biết nhà cô có rất ít, cô đoán không lầm chắc lại là một kẻ khó ưa quen mặt nào đó.
Quả đúng như vậy, ở bên ngoài, anh rể với khuôn mặt đằng đằng sát khí, quầng mặt thâm lại vì thiếu ngủ, quai hàm bạnh ra vì hàm răng đang nghiến quá chặt.
- Anh…
Chưa nói hết câu, người đàn ông đó đã đẩy cô vào nhà. Nhanh như chớp, anh ta đóng cửa lại rồi ép cô đến tường và khoá lại bằng hai cánh tay rắn rỏi. Lúc này, anh lại nhìn cô bằng một sự hối hận muộn màng:
- Anh xin lỗi, Thư, anh xin lỗi vì lúc đó đã mắng em.
Thư nhắm hờ mắt, cô thở dài. Phải rồi, đương nhiên là cô nhớ, lúc đó anh ta trợn mắt lên rồi nói cô là Hồ Ly tinh này nọ. Hôm nay chắc hẳn là ngày của cô rồi, khi lũ đàn ông này ba lần bảy lượt đến tìm cô để giải trình. Cô nói lại một lần nữa, là cô chẳng thèm quan tâm. Cuộc sống này thật chết tiệt!
- Anh về đi Tuấn. Đừng để chị Mai phát hiện ra, tôi không gánh được tội nữa đâu.
- Em làm thế để làm gì? Tại sao hôm đó em lại quyến rũ anh? Không, đã từ rất lâu rồi, em có ý đó từ rất lâu rồi. Anh đã luôn cảm thấy tội lỗi, chỉ là.
- Ý gì? Các người cứ nói ý đó ý kia. Mà anh đâu có yêu chị tôi? - Thư trợn mắt lên nhìn anh ta. Cô đứng khoanh tay lại, vênh mặt lên nhìn Tuấn - Từ đầu đến cuối, anh không hề yêu chị tôi. Anh không xứng đáng có được tình yêu của chị ấy.
- Em nói gì?
Thư đẩy mạnh Tuấn ra, anh không phòng bị nên suýt nữa ngã xuống. Thư tiến lại gần sát Tuấn, nhìn thật kỹ vào khuôn mặt đầy sự giả dối này. Anh ta là kẻ mang hàng trăm chiếc mặt nạ, cô đã lột trần được anh ta. Một người đàn ông lăng nhăng, đểu cáng, nhưng lại luôn giương cao hình ảnh của một nam thần tốt đẹp và hoàn hảo. Chắc hẳn chị Mai đã sốc lắm khi biết người đàn ông mà chị vẫn thường tung hê trước mặt cô là một kẻ như thế này. Cô chỉ giúp chị tỉnh lại thôi, cô chẳng có hứng thú gì với anh ta cả.
- Anh đừng giả vờ trước mặt tôi, tôi biết hết mưu đồ của anh.
- Anh không hiểu - Tuấn vẫn giả bộ trước mặt cô - Em… anh yêu em, Thư. Anh thừa nhận mình không còn yêu Mai nữa, nhưng anh yêu em.
Nói xong, Tuần nhào đến ôm lấy Thư và vùi mặt xuống hôn cô, nhưng cô đã kịp quay mặt né tránh. Thư vùng ra, thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của Tuấn. Anh ta điên rồi, muốn cưỡng hiếp cô hay sao? Thư rút một con dao ngay cạnh đó, chĩa về phía anh và nói:
- Làm ơn đi về đi, đừng khiến tôi phải điên lên. Con Thư này chưa biết sợ ai là gì đâu.
Tuấn bật ra một tiếng “ha”, anh ta chống tay nhìn cô như xem trò vui. Cô vẫn giữ nguyên mũi dao như thế, đôi mắt ướt trừng lên chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu. Tuấn đẩy nhẹ mũi dao, anh nói:
- Trông em thế này thì giết người cái gì? Mai đã đề nghị ly hôn với anh, là thật lòng đấy - Tuấn trèo tót lên ghế sô pha nằm, anh ta nhắm mắt lại như sắp ngủ - Em phải chịu trách nhiệm với anh. Anh sẽ ở lại đây và ám em cả đời.
Thư không ngờ rằng người đàn ông này lại mặt dày đến vậy, cô nghiến răng, có lẽ đã đến lúc cần phải chơi chiêu bài độc. Thư tung con dao lên một vòng rồi bắt lấy một cách chuyên nghiệp, sau đó đi đến chỗ Tuấn, anh ta mở mắt ra nhìn cô thách thức. Thư nhếch môi, không nói không rằng đâm thẳng mũi dao xuống giữa hai chân của Tuấn.
- NÀY!
Tuấn hét lên một tiếng thất kinh, anh ta nhảy khỏi ghế nhưng không được vì mũi dao đã ghim đũng quần của anh lại. Thư đặt một chân lên ghế rồi chống tay lên đó nhìn anh bằng vẻ đắc thắng:
- Tôi đã nói rồi, tôi không biết đùa. Nếu anh không ra khỏi nhà của tôi thì mũi dao này sẽ dịch lên 2cm nữa đấy. Đến lúc đó đừng bảo tôi chịu trách nhiệm nhé.
- Cô…
Tuấn chỉ tay về phía Thư, anh vẫn còn chưa hết sợ hãi vì hành động vừa rồi của Thư. Cô ta đúng là một con điên, anh đã nghe đồn nhiều về tính “ngông cuồng” của cô ấy, cũng đã được diện kiến nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thể hiện tính ngông với anh. Suýt chút nữa đã hại cả đời trai của anh rồi.
Thư rút dao ra, cô đau xót nhìn chiếc ghế của mình:
- Tôi sẽ ghi nợ tiền anh làm hỏng ghế nhà tôi. Nhưng giờ thì xin đi cho.
Tuấn tức giận nhưng cũng không nói được gì, anh ta đứng dậy, ôm theo cái đũng quần đã bị đâm thủng của mình mà hậm hực nhìn Thư:
- Cô cứ đợi đó, tội của cô chưa xong đâu.
- Tội của tôi là đi vạch tội mấy người đàn ông như các anh đấy. Đương nhiên là chưa xong rồi.
- Cô sẽ không thể nào sống yên ổn được.
- Ai cần một cuộc sống yên ổn nhàm chán chứ?
- Đồ điên.
- Cảm ơn đã khen!
- Tôi sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt.
- Đời tôi còn danh tiếng để bại liệt nữa hay sao?
Tuấn bỏ đi, tiếng cửa đóng lại cái rầm đầy tức tối. Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là sợ chết khiếp. Cô đã diễn vai “nữ anh hùng” này không dưới hai mươi lần, nhưng chưa lần nào quen cả. Thư ngồi xụi xuống ghế sô pha, vòng tay ôm lấy hai gối của mình, trông cô lúc này như một con mèo nhỏ bị ướt mưa.
Chuyện Thư lên giường cùng anh rể đã bị biến tướng đến nỗi mọi người quên hẳn câu chuyện ban đầu. Miệng lưỡi thiên hạ được Internet chắp cánh đã biến câu chuyện này thành một cuốn tiểu thuyết ba xu không hồi kết.
Nào là người mà Tuấn yêu chính là Thư chứ không phải Mai, hai người vốn đã vụng trộm với nhau nhiều rồi. Vì Thư là Hồ Ly tinh, không muốn lấy chồng để còn đi lừa nhiều người đàn ông khác nên đã đẩy Tuấn cho Mai. Nào là lúc phát hiện ra em gái và chồng mình đang quấn lấy nhau trên giường, đáng ra Mai sẽ không tự tử nhưng vì bị Thư khích bác: “Sống như vậy thì chị chết đi còn hơn” Nên Mai đã nhảy lầu tự vẫn.
Chuyện chưa dừng ở đó, khi Mai vào bệnh viện rồi Thư còn đến giương oai giễu võ, cùng với anh rể thể hiện yêu đương khiến Mai đau đớn, sống không bằng chết. Rồi Thư vào viện chửi chị, ép chị ly hôn để mình có thể ở bên anh rể...
- Cô ta ác hơn cả thú nữa. - Nguyệt buông điện thoại xuống, rỉ tai Hà.
Cả hai nhìn Thư đang cúi đầu chào một vị khách ở bên ngoài.
Hà gật đầu, bây giờ đang là nghỉ trưa, nhưng nhân viên như Thư thì đương nhiên sẽ không được nghỉ.
- Tao mà là chị gái con bé đấy, ta giết nó từ khi nó vừa lọt lòng cho rồi.
- Khiếp, mày nói nghe ghê thế.
- Thà giết nó còn hơn để nó giết mình.
- Cũng phải ha. Nhưng mà này - Nguyệt vỗ vai - Việc bà quản lý nhờ đến đâu rồi?
- Việc gì?
- Việc xin đổi đồng phục, mùa đông rồi, bên lễ tân đề xuất có thêm áo khoác để nhân viên đảm bảo sức khoẻ hơn.
Hà thở dài ngao ngán:
- Ôi, việc này đâu phải lần một lần hai. Mà bọn mình cũng may, chả phải đứng ngoài kia. Ít ra trong này còn có điều hoà.
- Tao mà là con Thư chắc tao nghỉ lâu rồi.
- Ở ngoài đó chắc đong giai dễ hơn. Chị em mình ở đây mãi chả có mối nào.
Hà nhìn theo cái đánh mắt của Nguyệt, hai cô nàng quên mất không chào vị khách vừa giao lại chìa khoá phòng cho mình. Nhưng việc đó đã lọt vào mắt của quản lý, chị ta thở hắt, lắc đầu rồi bước về phía quầy lễ tân. Nhìn cách ho khan của chị là biết chị sắp “xử” nhân viên của mình.
- Tạm biệt quý khách!
Thư cúi đầu theo thói quen khi một vị khách từ trong khách sạn bước ra. Ở góc độ này cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng và ống quần kaki màu xám trên mắt cá chân một chút. Anh ta đi đôi tất cũng trắng tinh như giày, thể hiện một gu thời trang tối giản.
- Trời hôm nay rét quá nhỉ?
Thư ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói một câu vô thưởng vô phạt. Hoá ra là anh ta, người đã định cho cô 500 ngàn đó. Vì có ấn tượng tốt nên Thư tỏ ra rất nhu mì và ngoan ngoãn.
- Vâng, thưa quý khách.
- Cô có lạnh không?
- Có, thưa quý khách. Nhưng tôi quen rồi.
Người đàn ông nhìn Thư một lúc như để xác nhận, khuôn mặt điển trai khiến Thư phải nín thở. Cô là người mê trai số một, đương nhiên rồi, phụ nữ ai mà chẳng mê trai. Rồi anh ta gật đầu:
- Tôi tin là vậy. Phải quen thôi chứ biết sao giờ.
Rồi anh ta bước đến chiếc xe màu đen đi tới. Thư há miệng nhìn theo, cô phát hiện ra mấy lời vừa rồi chỉ là cách để anh ta giết thời gian đợi xe. Vậy mà cô còn tưởng anh ta quan tâm đến cô nữa.
- Dở hơi!
Câu nói này hơi to khiến bước chân người đàn ông khựng lại một giây, Thư ngậm miệng lại, cô đứng nghiêm trang và chờ người đàn ông đó sẽ phản ứng lại. Trong đầu cô cũng đã nghĩ đến mấy câu xin lỗi thảo mai của ngành dịch vụ. Nhưng anh ta lại tiếp tục bước lên xe.
Thư ôm lấy ngực mình, thật là nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì mất việc rồi. Thư tự vả vào miệng mình, đã bao lần nhắc nhở bản thân đừng có phát ngôn bừa bãi mà. Khách là thượng đế, là thượng đế thì không được đắc tội.
Không hiểu sao, trước khi cửa xe đóng lại, cô có cảm giác ánh mắt của anh ta đang nhìn về phía mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook