Người Tình Của Ác Ma
-
Chương 9
Khi sống ưu nhàn tự tại thì người ta sẽ cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt mau.
Đã hai tuần lễ trôi qua, nhưng cảm giác như mới vừa về đến nhà. Ba vừa mới đồng ý cho cô gả cho Sở Phong, mẹ mới vừa dạy dỗ cô một chút, cô lại phải rời đi rồi.
Lương Dĩnh Nhi dọn dẹp vali, trong tay cầm khăn quàng cổ mà mẹ tự tay thêu, màu nâu sẫm hơi phai màu, đó là món quà sinh nhật năm mười lăm tuổi của cô. Cô biết mùa này không cần dùng khăn quàng cổ, nhưng cô vẫn đặt nó vào trong va li.
Cầu thang bằng gỗ ngoài cửa khách khách vang dội, cô biết là Sở Phong đã lên tới.
"Dĩnh Nhi, chuẩn bị xong chưa?"
Áo len cổ chữ V màu trắng cùng quần da màu đen, khó có khi nào thấy anh không mặc đồ tây trang. Chỉ là nhìn ngang nhìn dọc, trông anh giống như người xuất thân từ ngưu lang điếm (Ngưu lang điếm chính là một loại văn hóa chính thống, người phục vụ trong đó đều là nam, làm công tác bồi khách uống rượu. Không dùng cơ thể buôn bán, toàn bộ thu nhập đều được trích phần trăm từ tiền rượu. Phổ biến ở Nhật Bản), hơn nữa còn là người có giá trị cao nhất.
"Xong rồi." Lương Dĩnh Nhi lại tiện tay cầm thêm hai ba bộ quần áo, coi như là xong. "Sở Phong, em cảm thấy rất luyến tiếc." Cô có chút hối hận, không biết có nên lỡ hẹn hay không?
"Yên tâm đi! Chúng mình sau này sẽ trở về mà, đừng buồn rầu như vậy được không?" Sao anh lại không biết cô đang suy nghĩ gì. Nhưng không ai có thể ngăn cản anh dẫn cô đi.
Trong một tuần lễ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật. Anh cuối cùng cũng hiểu rõ tập quán sinh hoạt của một gia đình bảo thủ, mà anh cũng phải kiềm chế rất nhiều.
"Không thể chậm thêm mấy ngày nữa sao?" Ở lại một ngày nữa cũng tốt! Lương Dĩnh Nhi cố gắng thuyết phục Sở Phong.
"Một tuần lễ trước em cũng đã nói như vậy." Bảy ngày trôi qua rồi, bọn họ vẫn còn ở Đông bộ Đài Loan ưu nhàn nghỉ phép.
"Vậy sao?" Nói như vậy, hình như cô không thể lại dùng chiêu ăn vạ này nữa.
"Bé ngốc, em cho rằng anh không biết em đang nghĩ gì sao?" Anh ôm cô vào lòng. "Chúng mình rất nhanh có thể trở về, tin anh." Nếu như Mafia Ý dễ đối phó.
"Ừm."
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Hai con đang làm gì vậy? Nhanh dọn hành lý rồi ra sân bay đi."
"Đúng vậy, nếu để trễ chuyến bay thì thật không tốt."
Vừa nghe thấy tiếng nói, hai cơ thể đang quấn quít liền lập tức tách ra.
Lưng Lương Dĩnh Nhi đối diện cửa, làm bộ lấy trang sức, sự thật là muốn che dấu hai gò má ửng đỏ của mình. Còn Sở Phong xoay người hỏi thăm hai ông bà.
"Ba, mẹ." Sở Phong ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi. Trời ơi! Đây không biết là lần thứ mấy bị quấy nhiễu rồi, nếu như nói là trùng hợp thì cũng quá mức đúng lúc đi?
Trải qua nửa tháng sống chung, anh đối với Ba Mẹ Lương thay đổi xưng hô từ bác trai, bác gái biến thành ba, mẹ.
"Còn đứng lỳ ở đây làm gì?" Ba Lương rất có uy nghiêm nói, hoàn toàn không có cảm tình gì, có lẽ ông đã sớm chuẩn bị tâm lý chia ly.
"Ba con nói phải, nhầm thời gian sẽ rất rắc rối!" Đứa con gái ngốc này, cho rằng đưa lưng về phía bọn họ có thể che dấu tất cả sao? Thật ra thì gương đã đem hình dạng túng quẫn của con bé chiếu hết ra!
"Dạ, bây giờ chúng con đi liền." Lương Dĩnh Nhi đeo dây chuyền, đem hành lý đưa cho Sở Phong. "Phải nhớ tụi con đó!" Cô như bà lão dặn dò lại ba mẹ, lại quên mình mới là cái người muốn rời khỏi.
"Đứa bé ngốc!" Mẹ Lương vuốt ve gương mặt cô, nước mắt tràn đầy hốc mắt loáng ra ánh sáng. "Tới thì gọi điện báo bình an cho ba mẹ biết, có chuyện gì hai con phải bàn bạc kỹ, biết không?" Aizz! Đều nói không khóc, tại sao lại không nhịn được chứ?
"Tất cả có con, ba mẹ đừng lo lắng." Sở Phong tiếp lời. Bộ dáng tao nhã lễ độ, trầm ổn này làm cho người ta khó mà tin được anh lại có một mặt tà ác.
Sở Phong làm như vậy cũng là vì có thể cùng Lương Dĩnh Nhi có nhiều thời gian ở cùng nhau hơn. Bằng không cứ tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ vì cấm dục mà chết.
Cho tới giây phút này anh mới hiểu được, tại sao mẹ Lương lại đồng ý để cho anh cùng Lương Dĩnh Nhi cùng phòng.
Nhìn thấy, ăn không được, đủ khổ đi!
Huống chi chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, hai vị trưởng bối sẽ như quỷ mị hư vô xuất hiện đúng lúc. Trình độ chính xác đến mức khiến người ta không thể không than thở, đứa ngốc mới có thể cho rằng đó là trùng hợp.
Thôi! Ít nhất anh nên cảm thấy may mắn Lương Dĩnh Nhi không được di truyền sự khôn khéo của Mẹ Lương.
"Còn ở nơi này nhiều lời làm cái gì? Cũng không phải về sau sẽ không gặp mặt nữa, đi nhanh một chút đi!" Ba Lương khó có khi gấp gáp như thế, làm như sợ sẽ không đuổi bọn họ đi được.
"Vậy chúng con đi, ba mẹ phải bảo trọng, có chuyện gì hãy liên lạc với chúng con." Kỳ quái, trước kia đi lên Bắc làm việc cũng tự nhiên rời khỏi, tại sao hôm nay tâm tình ly biệt lại đặc biệt nặng nề thế này? Dấu chấm hỏi to đùng ở bên trong đầu đảo quanh, nhưng cô tựa hồ tìm không ra đáp án.
Lương Dĩnh Nhi ôm Mẹ Lương nói lời từ biệt lần nữa. Rồi mới lên chiếc xe đã ngừng lại thật lâu, do Sở Phong lái xe, chạy thẳng về phía sân bay.
Theo thời gian trôi qua, xe hơi cuối cùng cũng từ từ biến mất trên quốc lộ.
"Mùa xuân năm nay hình như đến sớm." Ba Lương để lại một câu làm người ta đoán không ra đầu mối, liền xoay người vào nhà.
"Đúng vậy a, đúng là tới sớm chút." Tiện tay bẻ chút hoa lá, Mẹ Lương cũng theo Ba Lương tiến vào nhà.
Mùa xuân của con gái đến sớm, không phải sao?
Đứng lặng ở pháo đài cổ kính núi trên núi Alpes (Châu Âu) được xây dựng từ thời cổ, thuộc quyền sở hữu của một quý tộc. Diện tích rộng đến mức có thể chứa mấy ngàn người. Bề ngoài ra vẻ vì người đời sau sửa sang lại, tòa lâu đài hiện ra sắc màu phục cổ hoa lệ. Nhưng, ai cũng không ngờ tới bên trong lại cất giấu các công cụ khoa học kỹ thuật tiên tiến, cùng với tài liệu cơ mật của tổ chức Ngục.
"Sở Phong!" Lương Dĩnh Nhi mặc một thân áo mỏng màu xanh đậm, quần rộng màu trắng sữa. Đang ăn một miếng bánh mì vừa ra lò, một tay cầm xem báo mới hôm nay.
"Thế nào? Sao lại vội vã như vậy?" Sở Phong kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Lương Dĩnh Nhi đúng lúc nhào vào trong ngực anh.
"A, anh xem báo ngày hôm nay chưa."
Lương Dĩnh Nhi mở tờ báo ra, tin tức trang đầu — tập đoàn Thái Uy đổi chủ, sắp bị sát nhập vào tập đoàn Đằng Diễm.
Thái Hàm - chủ tịch tập đoàn bởi vì tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, bệnh tim tái phát không được điều trị kịp thời, đã chết vào sáng hôm qua. Tập đoàn Thái Uy mặc dù do Thiếu chủ tạm thay quyền. Nhưng bởi vì tiền vốn không đủ, đầu tư thất bại cùng nhiều nguy cơ khác, không ít cổ đông đã lén lút quyết định đem cổ phần bán cho tập đoàn Đằng Diễm, để tránh việc một khi tập đoàn Thái Uy đóng cửa, họ sẽ bị tổn thất hàng chục tiệu. Về phần tập đoàn Đằng Diễm sẽ tiếp nhận tập đoàn Thái Uy với giá cả và điều kiện như thế nào, vẫn còn chờ thương thảo.
"Chuyện này thì có gì ngạc nhiên?" Sở Phong nhíu mày hỏi, thuận tiện gặm một phần ba ổ bánh mì nướng.
Tập đoàn Thái Uy vốn có hoạt động ở châu Âu. Hôm nay, tin tức tập đoàn đóng cửa đã lên trang đầu của các tờ báo Châu Âu, anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ngược lại, động tác lần này của Tuyền Hoàng thật đúng là mau. Mấy ngày trước, Sở Phong mới thông báo cho anh muốn Thái Uy, nhanh như vậy liền có tin tức truyền ra, trong này tất nhiên là có bẫy.
Không phải anh không tin bạn bè mình. Chỉ vì đối tượng là Tuyền Hoàng - cái thằng bạn xấu này, anh vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.
"Đằng Diễm là công ty của anh phải không?" Lương Dĩnh Nhi đòi lại phần bánh mì nướng còn dư, nhanh chóng đem nó ăn vào bụng, để tránh lại bị anh ăn trộm.
"Ừh, phải." Cô hẳn là không có bản lãnh đoán ra những chuyện này đi?
"Vậy anh sẽ thu nạp tập đoàn Thái Uy sao?" Lương Dĩnh Nhi di chuyển vị trí, chuyển qua một nơi thích hợp nhất.
"Sao em lại hỏi chuyện này?" Trước kia cô làm ở công ty mỹ phẩm H&B, đảm nhiệm ngành sáng tạo, đột nhiên quan tâm tới loại tin tức này, thật sự có điểm quái dị.
"Bởi vì nếu anh không thu nạp vào, sẽ có rất nhiều người thất nghiệp. Cho nên em mới hỏi anh có thu vào công ty mình không." Làm người phải có lòng từ bi, mặc dù cô không tin Phật, nhưng làm nhiều việc thiện luôn có ích.
"Anh vốn không muốn tiếp nhận điều kiện của bọn họ. . . . . ." Ai bảo bọn họ có gan bắt cóc người phụ nữ anh yêu mến nhất. "Nhưng, nếu em đã nói vậy rồi. Thì anh sẽ tha bọn họ một lần." Dù sao cũng không có lần sau nữa rồi! Sở Phong sảng khoái ký tên lên bản hợp đồng.
"Haiz! May mắn anh đồng ý."
"Anh đồng ý ký rồi , có phải em cũng nên đồng ý một điều kiện của anh?" Ha.., thật ra thì bản hợp đồng này anh vốn muốn ký, thuận tiện lấy ra lợi dụng một chút. "Tối hôm nay muốn đi đâu?" Tay anh không an phận thăm dò vào trong áo cô, cởi nút cài áo ngực.
"Ưmh, còn phải đi ra ngoài à?" Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ oán trách.
Đi tới châu Âu chưa được mấy ngày, cô đã nhanh chóng đem tất cả danh lam thắng cảnh dạo xong một lần rồi: bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, đấu trường La Mã cổ đại, kênh đào Venice, nhà thờ Thiên Chúa Giáo St. Peter, thánh địa đấu ngưu Tây Ban Nha vân vân… tất cả cô đều đi qua rồi. Có lúc cô thật hoài nghi, anh tới làm việc hay là có mưu đồ khác.
Theo tập tính của anh mà nói, một trăm phần trăm là có mưu đồ khác.
"Hôm nay đi Florence – cái nôi của văn hóa thời phục hưng. Nơi đó có rất nhiều di sản nghệ thuật." Anh nắm tay cô, vùi đầu ở trên vai cô.
"Nhất định phải đi sao?"
Cô mệt quá mệt quá, chỉ muốn ở nhà ngủ mấy ngày.
"Không đi, anh liền đốt bản hợp đồng." Môi của anh từ xương quai xanh của cô trượt xuống, trải qua nhiều ngày "Thăm dò", anh đã biết rõ nơi mẫn cảm nhất của cô.
"Cái gì! Dám uy hiếp em. . . . . . Ha ha. . . . . . Thật là nhột." Tiểu nhân, cư nhiên đánh lén cô. "Thật là nhột, đừng." Lương Dĩnh Nhi cười khanh khách, muốn đẩy Sở Phong ra. Nhưng cả người lại sụi lơ , không có tý lực.
"Em thật thơm, làm cho anh muốn ăn sạch." Thật ra thì bây giờ anh đang trong quá trình hưởng dụng.
"Đây chẳng qua là hương vị của sữa tắm." Lương Dĩnh Nhi cố gắng giải thích cùng chống cự. "Bây giờ là ban ngày, hơn nữa nơi này là phòng khách. . . . . ." Tay nhỏ bé vô lực của cô đẩy a đẩy a, ngược lại lại giống như đang dụ dỗ anh.
Tóc rối tung, quần áo xốc xếch, thân thể mềm mại, ánh mắt sương mù, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm.. Bây giờ nhìn cô có thể khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
"Không sao. Bây giờ, anh liền muốn em." Dục vọng của anh sưng vù đến mức khiến anh khó chịu.
Sở Phong vung tay lên, đem tất cả vật phẩm trên bàn quét sạch, lại cho cô nằm ngang ở trên mặt bàn.
Anh thô bạo gạt quần lót cô, vận sức chờ phát động tính tiến công một lần.
"Đừng như vậy." Nào có ai ở trên bàn liền, liền làm chuyện yêu đương? Lương Dĩnh Nhi thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
"Không còn kịp rồi."
Anh bưng lấy mông của cô, chuẩn bị mãnh liệt đâm vào ——
"Sở tiên sinh, ngài có chuyển phát nhanh."
"Chết tiệt!" Là tên nào không biết sống chết dám phá hỏng chuyện tốt của anh?
Sở Phong lấy cái mền che lại cơ thể trần của Lương Dĩnh Nhi. Tự mình lại choàng lên áo tắm, đi về phía phát ra tiếng gọi, nghĩ muốn làm thịt cái tên chết tiệt kia.
"Sở tiên sinh, thư của ngài, xin mời ký nhận." Một cậu bé đội mũ lưỡi trai, cầm trên tay bút bi và đơn ghi nhận, mở miệng e sợ.
Hu…—— ông chú này đáng sợ! Cậu, cậu cũng chỉ là muốn thu tiền, thay người đàn ông bên ngoài kia tặng đồ. Người đàn ông đó nói cho cậu biết có thể tự do ra vào nhà này, cậu mới dám to gan tiến vào.
"Ai cho cậu vào đây?" Đám bảo vệ bên ngoài kia là thùng cớm sao? Ngay cả một cậu bé cũng có thể tùy ý đi vào, vậy anh muốn họ trông coi cửa làm gì? Thấy thế, Sở Phong càng thêm nổi giận.
"Cháu cũng không biết. Người đó nói : nói là bác sĩ của tổ chức Ngục, ngài liền biết." Hu . . . . . Chuyện xấu gì cậu cũng không làm, chỉ muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt thôi. Aizz, rốt cuộc cậu biết tại sao người đàn ông bên ngoài kia không tự mình tiến vào rồi.
"Lấy đồ ra." Sở Phong vội vàng ký tên qua loa, sức lực mạnh mẽ cơ hồ sắp đem giấy viết rách. "Cho cậu mười giây chạy ra khỏi chỗ này, cút!"
Nghe được có thể đi, cậu bé như được đặc xá, bàn chân vội vàng như bôi dầu chạy đi.
Hu. . . . . . Sau này cậu cũng không dám tới gần đây chơi đùa nữa rồi, nơi này có người xấu đáng sợ.
Tuyền Hoàng đang giở trò quỷ gì, có chuyện gì gọi một cuộc điện thoại là xong. Cần gì tốn công tốn sức gửi thư, còn phá hỏng hưng trí của anh. Sở Phong mày nhíu lại một chỗ, anh mở bức thư ra, phía trên là bút tích của Tuyền Hoàng.
Khó có dịp tôi thay ông nhanh chóng xử lý xong chuyện rắc rối như thế. Cũng coi như là lấy công chuộc tội, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tội trên người tôi, bởi vì tôi cũng bị ép buộc.
Tuyền Hoàng hạ bút.
Cái gì là cái gì a? Không có việc gì làm hay sao mà lại đi viết bức thư này làm gì? Hơn nữa, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta lại bị ép cái gì, là ai ép chứ? Sở Phong mặt hằm hằm, đem tờ giấy lật đi lật lại , tiện tay vứt bỏ.
"Sao vậy?" Tâm tình của anh dường như không tốt lắm.
Lương Dĩnh Nhi ăn mặc chỉnh tề xuất hiện bên cạnh Sở Phong. Nhưng dấu đỏ trên ngực, khiến người khác không khó đoán ra mới vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì.
"Không có việc gì, chỉ là muốn tiếp tục ăn em." Tay của anh lần nữa quấn lên cơ thể mê người của cô.
"Anh không phải vừa mới. . . . . ." Không phải đã gặp phải ngăn trở rồi sao? Lương Dĩnh Nhi không đem lời nói ra, để tránh gặp "Tư hình" xử phạt.
"Đừng nói nữa." Nghĩ đến anh liền nổi giận, anh thay cô rút áo đi. . . . . ."Em không mặc áo ngực?" Cô thật thông minh, thay anh bớt đi một thủ tục, đây cũng là thành quả mấy ngày nay "Đặc huấn" !
"Em . . . . ." Lương Dĩnh Nhi há mồm không biết nên nói gì. Thật ra thì lúc cô mặc áo, tay chân có chút luống cuống mới có thể quên mặc nội y.
"Đừng nói chuyện, anh thích nghe em rên rỉ trong lòng anh." Anh nở nụ cười xấu xa, tức giận lúc trước đã biến mất vô tung.
"Nào có người nào nói chuyện như vậy ." Ưmh, anh cũng chuyển biến quá nhanh đi? "Ừ, anh. . . . . ." A, anh cư nhiên cắn ngực của cô.
"Hư! Ngoan một chút."
"Hu . . . . ." Anh khiến cô thật khó chịu.
Lương Dĩnh Nhi uốn éo người, giống như trong cơ thể có một ngọn lửa đang cháy, khiến cô không biết nên làm thế nào.
"Sở tiên sinh, ngài có kiện hàng."
Không giống tiếng nói non nớt vừa rồi, vào lúc này truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên.
Tiếng nói bất ngờ này làm Sở Phong và Lương Dĩnh Nhi kinh ngạc không thôi, đợi ba giây đồng hồ đi qua, bọn họ mới lấy lại tinh thần.
Lương Dĩnh Nhi vội vàng đem quần áo trên người kéo lại, để ngừa cảnh xuân lộ ra ngoài.
Còn Sở Phong lại chuẩn bị thưởng cho người nọ một quyền. Hơn nữa xa thải tất cả nhân viên bảo vệ.
"Chết tiệt! Lại ai nữa?"
"Sở tiên sinh, Ngài có kiện hàng." Người đàn ông trung niên không e ngại biểu tình hung ác của Sở Phong. Cùng một người đàn ông khác đem kiện hàng đưa tới, sau đó tự động đặt nó giữa tường.
Đó là một bức tranh khổng lồ, về phần nội dung bức tranh đã bị tấm vải che lại.
"Là ai phái các người tới?" Anh nhất định phải khắc chế kích động muốn giết người, để tránh máu làm dơ sàn nhà.
"Không biết." Hai người kia lắc đầu một cái, chỉ đem tờ giấy trong tay giao cho Sở Phong liền chạy lấy người.
Trên tờ giấy xinh đẹp chỉ viết một hàng chữ "Hi vọng anh sẽ thích" , bên cạnh còn vẽ rất nhiều hình tim.
Kỳ quái, đây không phải là chữ viết của Phòng Tuyết Nhi sao?
"Có thể vén lên xem một chút không?" Lương Dĩnh Nhi tò mò tiến tới, không đợi Sở Phong đáp lại liền đem vải nhung kéo ra."A —— trời ơi!"
Lương Dĩnh Nhi kinh ngạc bịt miệng, hối hận mình rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi vén vải nhung ra.
"Làm sao…… vậy?" Sở Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn, sau một giây anh cũng không nhịn được rống to: "Phòng Tuyết Nhi, anh muốn giết chết em!"
Nội dung bức tranh là một nam một nữ trần truồng quấn quít, hôn nhau mãnh liệt. Tay của đàn ông đúng lúc bao trùm lấy hai vú của người phụ nữ, mắt cá chân của người phụ nữ lại vừa vặn che lại cường tráng của người đàn ông.
Động tác tuyệt vời, ánh mắt khẩn cầu, trông rất sống động, mà góc phải phía dưới bức tranh lại dùng chữ nghệ thuật ghi rõ— Người tình của ác ma.
【 Hết 】
Đã hai tuần lễ trôi qua, nhưng cảm giác như mới vừa về đến nhà. Ba vừa mới đồng ý cho cô gả cho Sở Phong, mẹ mới vừa dạy dỗ cô một chút, cô lại phải rời đi rồi.
Lương Dĩnh Nhi dọn dẹp vali, trong tay cầm khăn quàng cổ mà mẹ tự tay thêu, màu nâu sẫm hơi phai màu, đó là món quà sinh nhật năm mười lăm tuổi của cô. Cô biết mùa này không cần dùng khăn quàng cổ, nhưng cô vẫn đặt nó vào trong va li.
Cầu thang bằng gỗ ngoài cửa khách khách vang dội, cô biết là Sở Phong đã lên tới.
"Dĩnh Nhi, chuẩn bị xong chưa?"
Áo len cổ chữ V màu trắng cùng quần da màu đen, khó có khi nào thấy anh không mặc đồ tây trang. Chỉ là nhìn ngang nhìn dọc, trông anh giống như người xuất thân từ ngưu lang điếm (Ngưu lang điếm chính là một loại văn hóa chính thống, người phục vụ trong đó đều là nam, làm công tác bồi khách uống rượu. Không dùng cơ thể buôn bán, toàn bộ thu nhập đều được trích phần trăm từ tiền rượu. Phổ biến ở Nhật Bản), hơn nữa còn là người có giá trị cao nhất.
"Xong rồi." Lương Dĩnh Nhi lại tiện tay cầm thêm hai ba bộ quần áo, coi như là xong. "Sở Phong, em cảm thấy rất luyến tiếc." Cô có chút hối hận, không biết có nên lỡ hẹn hay không?
"Yên tâm đi! Chúng mình sau này sẽ trở về mà, đừng buồn rầu như vậy được không?" Sao anh lại không biết cô đang suy nghĩ gì. Nhưng không ai có thể ngăn cản anh dẫn cô đi.
Trong một tuần lễ, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật. Anh cuối cùng cũng hiểu rõ tập quán sinh hoạt của một gia đình bảo thủ, mà anh cũng phải kiềm chế rất nhiều.
"Không thể chậm thêm mấy ngày nữa sao?" Ở lại một ngày nữa cũng tốt! Lương Dĩnh Nhi cố gắng thuyết phục Sở Phong.
"Một tuần lễ trước em cũng đã nói như vậy." Bảy ngày trôi qua rồi, bọn họ vẫn còn ở Đông bộ Đài Loan ưu nhàn nghỉ phép.
"Vậy sao?" Nói như vậy, hình như cô không thể lại dùng chiêu ăn vạ này nữa.
"Bé ngốc, em cho rằng anh không biết em đang nghĩ gì sao?" Anh ôm cô vào lòng. "Chúng mình rất nhanh có thể trở về, tin anh." Nếu như Mafia Ý dễ đối phó.
"Ừm."
Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Hai con đang làm gì vậy? Nhanh dọn hành lý rồi ra sân bay đi."
"Đúng vậy, nếu để trễ chuyến bay thì thật không tốt."
Vừa nghe thấy tiếng nói, hai cơ thể đang quấn quít liền lập tức tách ra.
Lưng Lương Dĩnh Nhi đối diện cửa, làm bộ lấy trang sức, sự thật là muốn che dấu hai gò má ửng đỏ của mình. Còn Sở Phong xoay người hỏi thăm hai ông bà.
"Ba, mẹ." Sở Phong ngoài cười nhưng trong không cười chào hỏi. Trời ơi! Đây không biết là lần thứ mấy bị quấy nhiễu rồi, nếu như nói là trùng hợp thì cũng quá mức đúng lúc đi?
Trải qua nửa tháng sống chung, anh đối với Ba Mẹ Lương thay đổi xưng hô từ bác trai, bác gái biến thành ba, mẹ.
"Còn đứng lỳ ở đây làm gì?" Ba Lương rất có uy nghiêm nói, hoàn toàn không có cảm tình gì, có lẽ ông đã sớm chuẩn bị tâm lý chia ly.
"Ba con nói phải, nhầm thời gian sẽ rất rắc rối!" Đứa con gái ngốc này, cho rằng đưa lưng về phía bọn họ có thể che dấu tất cả sao? Thật ra thì gương đã đem hình dạng túng quẫn của con bé chiếu hết ra!
"Dạ, bây giờ chúng con đi liền." Lương Dĩnh Nhi đeo dây chuyền, đem hành lý đưa cho Sở Phong. "Phải nhớ tụi con đó!" Cô như bà lão dặn dò lại ba mẹ, lại quên mình mới là cái người muốn rời khỏi.
"Đứa bé ngốc!" Mẹ Lương vuốt ve gương mặt cô, nước mắt tràn đầy hốc mắt loáng ra ánh sáng. "Tới thì gọi điện báo bình an cho ba mẹ biết, có chuyện gì hai con phải bàn bạc kỹ, biết không?" Aizz! Đều nói không khóc, tại sao lại không nhịn được chứ?
"Tất cả có con, ba mẹ đừng lo lắng." Sở Phong tiếp lời. Bộ dáng tao nhã lễ độ, trầm ổn này làm cho người ta khó mà tin được anh lại có một mặt tà ác.
Sở Phong làm như vậy cũng là vì có thể cùng Lương Dĩnh Nhi có nhiều thời gian ở cùng nhau hơn. Bằng không cứ tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ vì cấm dục mà chết.
Cho tới giây phút này anh mới hiểu được, tại sao mẹ Lương lại đồng ý để cho anh cùng Lương Dĩnh Nhi cùng phòng.
Nhìn thấy, ăn không được, đủ khổ đi!
Huống chi chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, hai vị trưởng bối sẽ như quỷ mị hư vô xuất hiện đúng lúc. Trình độ chính xác đến mức khiến người ta không thể không than thở, đứa ngốc mới có thể cho rằng đó là trùng hợp.
Thôi! Ít nhất anh nên cảm thấy may mắn Lương Dĩnh Nhi không được di truyền sự khôn khéo của Mẹ Lương.
"Còn ở nơi này nhiều lời làm cái gì? Cũng không phải về sau sẽ không gặp mặt nữa, đi nhanh một chút đi!" Ba Lương khó có khi gấp gáp như thế, làm như sợ sẽ không đuổi bọn họ đi được.
"Vậy chúng con đi, ba mẹ phải bảo trọng, có chuyện gì hãy liên lạc với chúng con." Kỳ quái, trước kia đi lên Bắc làm việc cũng tự nhiên rời khỏi, tại sao hôm nay tâm tình ly biệt lại đặc biệt nặng nề thế này? Dấu chấm hỏi to đùng ở bên trong đầu đảo quanh, nhưng cô tựa hồ tìm không ra đáp án.
Lương Dĩnh Nhi ôm Mẹ Lương nói lời từ biệt lần nữa. Rồi mới lên chiếc xe đã ngừng lại thật lâu, do Sở Phong lái xe, chạy thẳng về phía sân bay.
Theo thời gian trôi qua, xe hơi cuối cùng cũng từ từ biến mất trên quốc lộ.
"Mùa xuân năm nay hình như đến sớm." Ba Lương để lại một câu làm người ta đoán không ra đầu mối, liền xoay người vào nhà.
"Đúng vậy a, đúng là tới sớm chút." Tiện tay bẻ chút hoa lá, Mẹ Lương cũng theo Ba Lương tiến vào nhà.
Mùa xuân của con gái đến sớm, không phải sao?
Đứng lặng ở pháo đài cổ kính núi trên núi Alpes (Châu Âu) được xây dựng từ thời cổ, thuộc quyền sở hữu của một quý tộc. Diện tích rộng đến mức có thể chứa mấy ngàn người. Bề ngoài ra vẻ vì người đời sau sửa sang lại, tòa lâu đài hiện ra sắc màu phục cổ hoa lệ. Nhưng, ai cũng không ngờ tới bên trong lại cất giấu các công cụ khoa học kỹ thuật tiên tiến, cùng với tài liệu cơ mật của tổ chức Ngục.
"Sở Phong!" Lương Dĩnh Nhi mặc một thân áo mỏng màu xanh đậm, quần rộng màu trắng sữa. Đang ăn một miếng bánh mì vừa ra lò, một tay cầm xem báo mới hôm nay.
"Thế nào? Sao lại vội vã như vậy?" Sở Phong kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Lương Dĩnh Nhi đúng lúc nhào vào trong ngực anh.
"A, anh xem báo ngày hôm nay chưa."
Lương Dĩnh Nhi mở tờ báo ra, tin tức trang đầu — tập đoàn Thái Uy đổi chủ, sắp bị sát nhập vào tập đoàn Đằng Diễm.
Thái Hàm - chủ tịch tập đoàn bởi vì tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, bệnh tim tái phát không được điều trị kịp thời, đã chết vào sáng hôm qua. Tập đoàn Thái Uy mặc dù do Thiếu chủ tạm thay quyền. Nhưng bởi vì tiền vốn không đủ, đầu tư thất bại cùng nhiều nguy cơ khác, không ít cổ đông đã lén lút quyết định đem cổ phần bán cho tập đoàn Đằng Diễm, để tránh việc một khi tập đoàn Thái Uy đóng cửa, họ sẽ bị tổn thất hàng chục tiệu. Về phần tập đoàn Đằng Diễm sẽ tiếp nhận tập đoàn Thái Uy với giá cả và điều kiện như thế nào, vẫn còn chờ thương thảo.
"Chuyện này thì có gì ngạc nhiên?" Sở Phong nhíu mày hỏi, thuận tiện gặm một phần ba ổ bánh mì nướng.
Tập đoàn Thái Uy vốn có hoạt động ở châu Âu. Hôm nay, tin tức tập đoàn đóng cửa đã lên trang đầu của các tờ báo Châu Âu, anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ngược lại, động tác lần này của Tuyền Hoàng thật đúng là mau. Mấy ngày trước, Sở Phong mới thông báo cho anh muốn Thái Uy, nhanh như vậy liền có tin tức truyền ra, trong này tất nhiên là có bẫy.
Không phải anh không tin bạn bè mình. Chỉ vì đối tượng là Tuyền Hoàng - cái thằng bạn xấu này, anh vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.
"Đằng Diễm là công ty của anh phải không?" Lương Dĩnh Nhi đòi lại phần bánh mì nướng còn dư, nhanh chóng đem nó ăn vào bụng, để tránh lại bị anh ăn trộm.
"Ừh, phải." Cô hẳn là không có bản lãnh đoán ra những chuyện này đi?
"Vậy anh sẽ thu nạp tập đoàn Thái Uy sao?" Lương Dĩnh Nhi di chuyển vị trí, chuyển qua một nơi thích hợp nhất.
"Sao em lại hỏi chuyện này?" Trước kia cô làm ở công ty mỹ phẩm H&B, đảm nhiệm ngành sáng tạo, đột nhiên quan tâm tới loại tin tức này, thật sự có điểm quái dị.
"Bởi vì nếu anh không thu nạp vào, sẽ có rất nhiều người thất nghiệp. Cho nên em mới hỏi anh có thu vào công ty mình không." Làm người phải có lòng từ bi, mặc dù cô không tin Phật, nhưng làm nhiều việc thiện luôn có ích.
"Anh vốn không muốn tiếp nhận điều kiện của bọn họ. . . . . ." Ai bảo bọn họ có gan bắt cóc người phụ nữ anh yêu mến nhất. "Nhưng, nếu em đã nói vậy rồi. Thì anh sẽ tha bọn họ một lần." Dù sao cũng không có lần sau nữa rồi! Sở Phong sảng khoái ký tên lên bản hợp đồng.
"Haiz! May mắn anh đồng ý."
"Anh đồng ý ký rồi , có phải em cũng nên đồng ý một điều kiện của anh?" Ha.., thật ra thì bản hợp đồng này anh vốn muốn ký, thuận tiện lấy ra lợi dụng một chút. "Tối hôm nay muốn đi đâu?" Tay anh không an phận thăm dò vào trong áo cô, cởi nút cài áo ngực.
"Ưmh, còn phải đi ra ngoài à?" Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ oán trách.
Đi tới châu Âu chưa được mấy ngày, cô đã nhanh chóng đem tất cả danh lam thắng cảnh dạo xong một lần rồi: bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, đấu trường La Mã cổ đại, kênh đào Venice, nhà thờ Thiên Chúa Giáo St. Peter, thánh địa đấu ngưu Tây Ban Nha vân vân… tất cả cô đều đi qua rồi. Có lúc cô thật hoài nghi, anh tới làm việc hay là có mưu đồ khác.
Theo tập tính của anh mà nói, một trăm phần trăm là có mưu đồ khác.
"Hôm nay đi Florence – cái nôi của văn hóa thời phục hưng. Nơi đó có rất nhiều di sản nghệ thuật." Anh nắm tay cô, vùi đầu ở trên vai cô.
"Nhất định phải đi sao?"
Cô mệt quá mệt quá, chỉ muốn ở nhà ngủ mấy ngày.
"Không đi, anh liền đốt bản hợp đồng." Môi của anh từ xương quai xanh của cô trượt xuống, trải qua nhiều ngày "Thăm dò", anh đã biết rõ nơi mẫn cảm nhất của cô.
"Cái gì! Dám uy hiếp em. . . . . . Ha ha. . . . . . Thật là nhột." Tiểu nhân, cư nhiên đánh lén cô. "Thật là nhột, đừng." Lương Dĩnh Nhi cười khanh khách, muốn đẩy Sở Phong ra. Nhưng cả người lại sụi lơ , không có tý lực.
"Em thật thơm, làm cho anh muốn ăn sạch." Thật ra thì bây giờ anh đang trong quá trình hưởng dụng.
"Đây chẳng qua là hương vị của sữa tắm." Lương Dĩnh Nhi cố gắng giải thích cùng chống cự. "Bây giờ là ban ngày, hơn nữa nơi này là phòng khách. . . . . ." Tay nhỏ bé vô lực của cô đẩy a đẩy a, ngược lại lại giống như đang dụ dỗ anh.
Tóc rối tung, quần áo xốc xếch, thân thể mềm mại, ánh mắt sương mù, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm.. Bây giờ nhìn cô có thể khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
"Không sao. Bây giờ, anh liền muốn em." Dục vọng của anh sưng vù đến mức khiến anh khó chịu.
Sở Phong vung tay lên, đem tất cả vật phẩm trên bàn quét sạch, lại cho cô nằm ngang ở trên mặt bàn.
Anh thô bạo gạt quần lót cô, vận sức chờ phát động tính tiến công một lần.
"Đừng như vậy." Nào có ai ở trên bàn liền, liền làm chuyện yêu đương? Lương Dĩnh Nhi thẹn đến mức muốn chui xuống đất.
"Không còn kịp rồi."
Anh bưng lấy mông của cô, chuẩn bị mãnh liệt đâm vào ——
"Sở tiên sinh, ngài có chuyển phát nhanh."
"Chết tiệt!" Là tên nào không biết sống chết dám phá hỏng chuyện tốt của anh?
Sở Phong lấy cái mền che lại cơ thể trần của Lương Dĩnh Nhi. Tự mình lại choàng lên áo tắm, đi về phía phát ra tiếng gọi, nghĩ muốn làm thịt cái tên chết tiệt kia.
"Sở tiên sinh, thư của ngài, xin mời ký nhận." Một cậu bé đội mũ lưỡi trai, cầm trên tay bút bi và đơn ghi nhận, mở miệng e sợ.
Hu…—— ông chú này đáng sợ! Cậu, cậu cũng chỉ là muốn thu tiền, thay người đàn ông bên ngoài kia tặng đồ. Người đàn ông đó nói cho cậu biết có thể tự do ra vào nhà này, cậu mới dám to gan tiến vào.
"Ai cho cậu vào đây?" Đám bảo vệ bên ngoài kia là thùng cớm sao? Ngay cả một cậu bé cũng có thể tùy ý đi vào, vậy anh muốn họ trông coi cửa làm gì? Thấy thế, Sở Phong càng thêm nổi giận.
"Cháu cũng không biết. Người đó nói : nói là bác sĩ của tổ chức Ngục, ngài liền biết." Hu . . . . . Chuyện xấu gì cậu cũng không làm, chỉ muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt thôi. Aizz, rốt cuộc cậu biết tại sao người đàn ông bên ngoài kia không tự mình tiến vào rồi.
"Lấy đồ ra." Sở Phong vội vàng ký tên qua loa, sức lực mạnh mẽ cơ hồ sắp đem giấy viết rách. "Cho cậu mười giây chạy ra khỏi chỗ này, cút!"
Nghe được có thể đi, cậu bé như được đặc xá, bàn chân vội vàng như bôi dầu chạy đi.
Hu. . . . . . Sau này cậu cũng không dám tới gần đây chơi đùa nữa rồi, nơi này có người xấu đáng sợ.
Tuyền Hoàng đang giở trò quỷ gì, có chuyện gì gọi một cuộc điện thoại là xong. Cần gì tốn công tốn sức gửi thư, còn phá hỏng hưng trí của anh. Sở Phong mày nhíu lại một chỗ, anh mở bức thư ra, phía trên là bút tích của Tuyền Hoàng.
Khó có dịp tôi thay ông nhanh chóng xử lý xong chuyện rắc rối như thế. Cũng coi như là lấy công chuộc tội, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tội trên người tôi, bởi vì tôi cũng bị ép buộc.
Tuyền Hoàng hạ bút.
Cái gì là cái gì a? Không có việc gì làm hay sao mà lại đi viết bức thư này làm gì? Hơn nữa, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta lại bị ép cái gì, là ai ép chứ? Sở Phong mặt hằm hằm, đem tờ giấy lật đi lật lại , tiện tay vứt bỏ.
"Sao vậy?" Tâm tình của anh dường như không tốt lắm.
Lương Dĩnh Nhi ăn mặc chỉnh tề xuất hiện bên cạnh Sở Phong. Nhưng dấu đỏ trên ngực, khiến người khác không khó đoán ra mới vừa rồi bọn họ đã làm chuyện gì.
"Không có việc gì, chỉ là muốn tiếp tục ăn em." Tay của anh lần nữa quấn lên cơ thể mê người của cô.
"Anh không phải vừa mới. . . . . ." Không phải đã gặp phải ngăn trở rồi sao? Lương Dĩnh Nhi không đem lời nói ra, để tránh gặp "Tư hình" xử phạt.
"Đừng nói nữa." Nghĩ đến anh liền nổi giận, anh thay cô rút áo đi. . . . . ."Em không mặc áo ngực?" Cô thật thông minh, thay anh bớt đi một thủ tục, đây cũng là thành quả mấy ngày nay "Đặc huấn" !
"Em . . . . ." Lương Dĩnh Nhi há mồm không biết nên nói gì. Thật ra thì lúc cô mặc áo, tay chân có chút luống cuống mới có thể quên mặc nội y.
"Đừng nói chuyện, anh thích nghe em rên rỉ trong lòng anh." Anh nở nụ cười xấu xa, tức giận lúc trước đã biến mất vô tung.
"Nào có người nào nói chuyện như vậy ." Ưmh, anh cũng chuyển biến quá nhanh đi? "Ừ, anh. . . . . ." A, anh cư nhiên cắn ngực của cô.
"Hư! Ngoan một chút."
"Hu . . . . ." Anh khiến cô thật khó chịu.
Lương Dĩnh Nhi uốn éo người, giống như trong cơ thể có một ngọn lửa đang cháy, khiến cô không biết nên làm thế nào.
"Sở tiên sinh, ngài có kiện hàng."
Không giống tiếng nói non nớt vừa rồi, vào lúc này truyền đến tiếng của một người đàn ông trung niên.
Tiếng nói bất ngờ này làm Sở Phong và Lương Dĩnh Nhi kinh ngạc không thôi, đợi ba giây đồng hồ đi qua, bọn họ mới lấy lại tinh thần.
Lương Dĩnh Nhi vội vàng đem quần áo trên người kéo lại, để ngừa cảnh xuân lộ ra ngoài.
Còn Sở Phong lại chuẩn bị thưởng cho người nọ một quyền. Hơn nữa xa thải tất cả nhân viên bảo vệ.
"Chết tiệt! Lại ai nữa?"
"Sở tiên sinh, Ngài có kiện hàng." Người đàn ông trung niên không e ngại biểu tình hung ác của Sở Phong. Cùng một người đàn ông khác đem kiện hàng đưa tới, sau đó tự động đặt nó giữa tường.
Đó là một bức tranh khổng lồ, về phần nội dung bức tranh đã bị tấm vải che lại.
"Là ai phái các người tới?" Anh nhất định phải khắc chế kích động muốn giết người, để tránh máu làm dơ sàn nhà.
"Không biết." Hai người kia lắc đầu một cái, chỉ đem tờ giấy trong tay giao cho Sở Phong liền chạy lấy người.
Trên tờ giấy xinh đẹp chỉ viết một hàng chữ "Hi vọng anh sẽ thích" , bên cạnh còn vẽ rất nhiều hình tim.
Kỳ quái, đây không phải là chữ viết của Phòng Tuyết Nhi sao?
"Có thể vén lên xem một chút không?" Lương Dĩnh Nhi tò mò tiến tới, không đợi Sở Phong đáp lại liền đem vải nhung kéo ra."A —— trời ơi!"
Lương Dĩnh Nhi kinh ngạc bịt miệng, hối hận mình rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi vén vải nhung ra.
"Làm sao…… vậy?" Sở Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn, sau một giây anh cũng không nhịn được rống to: "Phòng Tuyết Nhi, anh muốn giết chết em!"
Nội dung bức tranh là một nam một nữ trần truồng quấn quít, hôn nhau mãnh liệt. Tay của đàn ông đúng lúc bao trùm lấy hai vú của người phụ nữ, mắt cá chân của người phụ nữ lại vừa vặn che lại cường tráng của người đàn ông.
Động tác tuyệt vời, ánh mắt khẩn cầu, trông rất sống động, mà góc phải phía dưới bức tranh lại dùng chữ nghệ thuật ghi rõ— Người tình của ác ma.
【 Hết 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook