Người Tình Của Ác Ma
-
Chương 2
Mặt trời lên cao thay thế cho những vì sao đêm.
Sáu giờ sáng mỗi ngày, Lương Dĩnh Nhi liền rời giường. Cô nhảy xuống giường khi còn chưa tỉnh ngủ, theo trí nhớ đi đến phòng tắm.
Phanh! Lương Dĩnh Nhi che mũi, ngã ngồi trên sàn nhà.
"Buổi sáng tinh mơ, không có chuyện gì đâm đầu vào tường làm gì? Muốn tự sát cũng không phải làm như vậy đi!" Bởi vì tiếng va chạm quá vang dội. Sở Phong bò dậy, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi ngồi trên mặt đất. Có thể dễ dàng liên tưởng đến cô vừa mới xảy ra chuyện gì.
"Tôi, tôi nhận lầm nơi." Lương Dĩnh Nhi đỏ mặt xin lỗi, từ từ bò đến bên giường. Cuối cùng mới lấy tay chống đỡ cơ thể mình trở lại trên giường.
"Có đau không?" Sở Phong vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng. Làm cho Lương Dĩnh Nhi sợ run cả người .
Cô gái nhỏ này, anh vừa mới không để ý đến cô, cô liền xảy ra chuyện.
"Không đau! Anh xem, đau đau đều bay đi!" Lương Dĩnh Nhi học theo mấy lão xiếc trước kia "Đau đau bay đi". Nhưng khi ngón tay của cô chạm đến trán của mình, lại không nhịn được hơi co rúm lại, nước mắt đã vận sức chờ phát động.
"Còn nói không đau." Lúc này ánh mắt của anh không chỉ lãnh, thậm chí có thể đem nước sôi đóng băng. "Tới đây, tôi giúp cô xoa , vết bầm mới đỡ hơn được."
"Không cần đâu." Nếu làm vậy sẽ rất đâu đó! Lương Dĩnh Nhi bày ra bộ mặt đau khổ, từ chối tiếp nhận ý tốt của anh.
"Cô, dám, nói, không, cần." Sở Phong nhếch mày kiếm, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm. Trên gương mặt anh tuấn còn mang theo nụ cười quỷ dị.
"Xoa liền xoa đi! Hung dữ cái gì mà hung dữ." Lương Dĩnh Nhi chu miệng lên tỏ vẻ không cam lòng, lại nhích gần tới Sở Phong.
"Nằm ở trên đùi tôi."
"Ờ." Lương Dĩnh Nhi nằm xuống. Rồi sau đó, bàn tay ngăm đen của Sở Phong liền vân vê trán cô. Tiếp đó, cô nhịn không được muốn la to!
Trời ạ! Cơn đau này thật sự quá sức chịu đựng rồi.
"Nhịn một chút! Sau khi chườm nóng, cô sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều."
Ôi! Cái trán của cô.
"Cô xem, đúng như tôi nói phải không?" Sở Phong liếc xéo Lương Dĩnh Nhi đang nằm trên đùi anh.
"Anh xoa trán tôi như bị người đánh qua, thì sao có thể tốt hơn được." Vết bầm đã mờ đi, nhưng cái trán cô lại có vết màu cà phê nhạt.
"Tôi còn có thể làm sao nữa? Là cô tự mình đụng đầu vào tường, cũng không phải do tôi ép cô đi." Sở Phong lại lộ ra bộ mặt lạnh như băng kia. Sau đó mới nói mấy câu ‘An ủi’ cô: "Dù sao cô là nhân viên của công ty mỹ phẩm. Tùy tiện dùng mỹ phẩm che một cái là có thể che kín vết bầm, không cần gấp gáp đúng không!"
"Anh thật cho rằng trang điểm có thể dễ dàng như vậy sao?" Lương Dĩnh Nhi trả lại cho anh một câu, lại đột nhiên mới nhận ra có gì không đúng, liền hỏi: "Tại sao anh biết tôi làm ở công ty mỹ phẩm?"
Chính xác mà nói, phải là đi làm ở H&B.
Khóe miệng Sở Phong hơi giơ lên rồi hạ xuống : "Cô nói ra trong lúc ngủ mơ." A, lần này anh có thể thấy bộ dáng hoang mang sợ hãi của cô đi?
"Trong lúc ngủ mơ. . . . . . Anh ngủ cùng tôi sao?" Trong đáy mắt Lương Dĩnh Nhi tràn đầy nghi ngờ."Thì ra tôi có thể nói mớ trong lúc ngủ a! đến bây giờ tôi mới biết."
Sở Phong nhìn trong mắt, nghe vào trong tai, tức ở trong lòng.
"Trọng điểm không phải cô có nói mớ hay không? Mà là cô ngủ cùng tôi, hai chúng ta ngủ chung một giường. Chẳng lẽ, cô không cảm thấy xấu hổ hay sợ hãi sao?" Anh hoài nghi là ông trời cố ý phái cô gái này tới kích động anh.
"Ờ, đúng, tôi nên cảm thấy xấu hổ mới đúng." Lương Dĩnh Nhi cảm thấy ngượng nên từ trên đùi Sở Phong đứng lên. Bị anh ta nói như thế, cô lại không dám dựa quá gần vào anh ta.
Vào lúc này cô ngồi nghiêm chỉnh, mặt đối mặt với anh. Có thế này mới phát hiện ra, anh rất đẹp trai. Trong số những người đàn ông cô từng gặp, anh ta là đẹp trai nhất. Nhất là môi của anh, có thể khiến cô chìm vào mơ màng.
"Cô làm gì mà ngồi cứng ngắt như vậy?" Anh tỏ vẻ buồn cười, ngón tay có vết chai đụng vào gò má non mền của cô, khiến Lương Dĩnh Nhi nhịn không được run lên.
Trong số những người phụ nữ anh từng gặp, cô chưa tính là người đẹp nhất. Nhưng da thịt mềm mại trắng như tuyết của cô, con ngươi sáng ngời, đôi môi đỏ thắm, làm cho anh không tự chủ được nhìn cô chằm chằm.
"Anh, chính anh nói. Nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên. . . . . . Tôi, tôi mới có thể. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi trả lời lắp bắp, tầm mắt vẫn dừng lại ở trước ngực Sở Phong. Không có can đảm nhìn lên nữa, chứ nói chi là cùng anh mặt đối mặt .
Từ nhỏ lớn lên ở thôn làng chất phác, cha mẹ quản giáo nghiêm khắc. Bắt đầu từ lúc học trung học, cô liền vào trường nữ. Đừng nói đến quen bạn trai, ngay cả bạn phái nam cũng không nhiều, vì vậy kinh nghiệm chung sống với đàn ông của cô thật sự rất ít ỏi. Cô luôn nghĩ rằng tình huống như thế sẽ thay đổi khi đi làm, không nghĩ tới đồng nghiệp trong công ty tất cả đều là nữ.
Cho nên đừng trách cô tại sao có loại phản ứng này, hoàn toàn là hoàn cảnh tạo thành a.
"Cô thật nhiều lời!" Sở Phong một tay kéo cô lại gần hơn, dâng lên môi mỏng.
Anh gặm nhẹ môi mềm của cô, đó là một nụ hôn ý vị sâu xa. Không có tiến thêm bước nữa, chỉ là đơn thuần muốn hôn cô.
Sở Phong từ trên môi Lương Dĩnh Nhi rời đi, mới phát hiện cô bị dọa sợ.
Không biết nên phản ứng thế nào, Lương Dĩnh Nhi chỉ có thể sững sờ ngồi đó, mắt cũng quên nhắm lại.
"Đứa ngốc này, mắt không nhắm lại sao?"
Nghe vậy, Lương Dĩnh Nhi nhanh chóng đem mắt nhắm lại. Rồi sau đó, một nụ hôn lại tới , đúng tiêu chuẩn của một nụ hôn nóng bỏng.
Tính tình ác ma của Sở Phong vào lúc này hoàn toàn phát huy. Lưỡi của anh dò vào trong miệng cô, quyến rũ cái lưỡi thơm của cô, hấp dẫn cô cùng anh ‘gây tội’.
"Đây chính là hôn môi sao?" Lương Dĩnh Nhi thở gấp, không thể tin được cô lại cùng Sở Phong hôn môi! Ngày hôm qua, cô và anh cũng chỉ là người xa lạ thôi, không nghĩ tới. . . . . .
"Phản ứng của em thật không lưu loát, là lần đầu tiên sao?" Nếu đúng vậy, anh sẽ điên lên vì vui sướng.
Lương Dĩnh Nhi chậm rãi gật đầu.
Sở Phong vui vẻ ôm cô vào lòng. Rồi sau đó lại cau mày, dường như vì chuyện gì đó mà cảm thấy quấy nhiễu.
"Ngày hôm qua, tại sao em lại xuất hiện ở nơi đó?" Ngày hôm qua có tổ chức ngày hội tình hữu nghị của các nhân vật nổi tiếng trong giới chính thương. Rất nhiều cô gái mơ mộng hão huyền muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng đều chạy tới giúp vui, chẳng lẽ cô cũng vậy?
"Ngày hôm qua, không phải là buổi hữu nghị của nhân viên H&B và phần tử tinh anh của ngành khoa học kỹ thuật sao?" Thật kỳ quái, anh ta hỏi cái này làm gì?
Sở Phong nhíu chặt mày, nhìn cô gái trong lòng. Cô. . . . . . Nhất định là bị người ta gạt!
"Ngày hôm qua, không chỉ có phần tử tinh anh của ngành khoa học kỹ thuật. Còn có rất nhiều nhân vật trong xã hội thượng lưu đến tham dự. Nếu chỉ là quan hệ hữu nghị đơn thuần, làm sao có thể có nhiều người như vậy?" Nói xong, anh rõ ràng cảm thấy bả vai người trong ngực suy sụp, vô lực mà xụi lơ. "Nhưng, rất nhiều cô gái trẻ tới hiện trường muốn chim sẻ thành phượng hoàng, tự nguyện làm ‘ KTV (kỹ thuật viên) bồi rượu’."
Nói các cô là KTV xem như là nể mặt rồi, nói các cô là gái tiếp rượu thì đúng hơn.
"Ừ. . . . . . Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên hình như lừa tôi." Cô nhẹ giọng nói ra, giọng nói mềm như nước.
"Không phải hình như, mà đúng vậy!"
Mặc dù anh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ nản lòng của Lương Dĩnh Nhi, anh đại khái cũng biết cô bị gạt rồi!
Trầm mặc một lúc lâu, Lương Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nóng rực kia của Sở Phong, cả khuôn mặt đỏ bừng, mở miệng cũng lúng ta lúng túng: "Ngài Sở, tôi muốn lấy lại đồ của tôi, tôi cần phải quay về."
Ánh mắt anh trở nên buồn bã, dường như anh không thích cách xưng hô này của cô lắm :"Gọi anh Sở Phong là được rồi! Dĩ nhiên, anh không ngại em gọi anh là Phong, như vậy sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai chúng ta càng thêm thân mật hơn."
"Tôi. . . . . . Tôi sẽ suy nghĩ." Dù thế nào cũng chỉ là suy nghĩ, cô nhất định kêu không được.
"Còn nữa, anh nghĩ em cũng không cần đi. Ngày mai anh trực tiếp đưa em đến chỗ làm." Anh quả quyết nói lên đề nghị của mình.
"Nhưng. . . . . ." Mẹ cô có dặn rằng không được qua đêm với đàn ông!
"Không nhưng nhị gì hết. Dù sao em cũng đã ở lại chỗ này cả đêm, đợi thêm một ngày nữa cũng không sao." Dĩ nhiên, đây là từ góc độ của anh mà nói.
Ác ma a! Làm sao có thể tốt bụng cho thiên sứ quyền lợi lựa chọn như vậy, nhất là khi đối mặt một thiên sứ ngây ngốc như vậy.
"Nhưng mà. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Lười phải nghe cô nói thêm gì nữa, Sở Phong trực tiếp đè đầu cô xuống, ép cô nằm trên giường.
"Ngủ!"
"Ơ. . . . . . Bây giờ là buổi sáng mà! Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh ngủ." Lương Dĩnh Nhi bất bình oán trách, cái miệng nhỏ nhắn không khép lại được, cuối cùng chỉ đổi được một chữ —— "Ngủ!"
Nào có người nào có dáng vẻ như vậy a! Lương Dĩnh Nhi mếu máo, kéo chăn lên che ở trên người. Rồi sau đó mới không cam lòng đưa lưng về phía Sở Phong.
"Một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê. . . . . ."
Ơ, phía sau thế nào lại truyền đến tiếng hút không khí? Lương Dĩnh Nhi muốn quay đầu lại nhìn lén, nhưng lại sợ Sở Phong sẽ mắng cô, đành phải thôi.
"Một trăm ba mươi con dê, một trăm ba mươi mốt con dê. . . . . ."
A? Tại sao tất cả gối đầu và chăn đều không cánh mà bay rồi? Lương Dĩnh Nhi đầy một bụng thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cho rằng Sở Phong có tư thế ngủ kém, vì vậy lại bắt đầu đếm cừu.
"Năm trăm hai mươi mốt con dê, năm trăm hai mươi hai con dê, năm trăm hai mươi ba con dê. . . . . ."
Mệt quá mệt quá! Rốt cuộc muốn đếm tới lúc nào mới có thế ngủ đây?
Lương Dĩnh Nhi nghỉ ngơi một lát, len lén xoay người về phía Sở Phong, muốn xem xem bộ dáng đang ngủ của anh. Nhưng vừa quay qua một cái, cô liền bị đôi mắt đen của anh dọa cho sững sờ.
"Cuối cùng cô cũng đếm xong rồi sao?" Gương mặt của Sở Phong chỉ rõ rằng chủ nhân của nó đang không được vui.
Lúc cô bắt đầu đếm dê, anh còn có thể làm bộ như không nghe thấy. Lúc cô đếm tới hai trăm con dê, sự chịu đựng của anh đã bị cô mài hết. Khi cô đếm tới năm trăm con dê, anh hận không thể đem miệng cô che lại.
"Người ta không ngủ được." Lương Dĩnh Nhi nhỏ giọng nói.
Cô cũng đã cố duy trì đếm dê! Nhưng cô ngủ không được, còn cách nào khác đâu!
"Không ngủ được cô có thể không cần ngủ." Chính là cô không nên quấy rầy giấc ngủ của anh.
"Là anh muốn tôi ngủ, bây giờ anh lại trách tôi!" Lương Dĩnh Nhi đối với hắn làm mặt quỷ.
Nhảy xuống giường, cô muốn vận động thư giãn gân cốt một phen.
"Cô có thể nói với tôi cô không muốn ngủ." Cô không nói, ai biết cô không muốn ngủ!
Lương Dĩnh Nhi chớp chớp mắt, quay đầu lại nói với Sở Phong vẫn đang nằm ở trên giường: "Không phải tôi đã nói qua sao?" Tại sao anh có thể đần như vậy! Cô đã nói trước đó rồi mà cũng không nhớ được.
"Cô chỉ nói : bây giờ là ban ngày, còn nữa : cô vừa mới tỉnh ngủ mà thôi." Anh hối hận đã cho cô gái này ở lại, để bây giờ cô ở sau lưng anh khinh miệt anh!
Lương Dĩnh Nhi nghe anh nói, nở nụ cười :"Tôi vừa mới ngủ dậy, làm sao có thể còn muốn ngủ nữa!"
Aiz! Cô đột nhiên phát hiện mình rất tốt bụng. Dù Sở Phong đần như vậy, nhưng cô cũng không ghét anh ta. Ngược lại còn giống như thiên sứ nhắc nhở anh !
Sở Phong sửng sốt, không biết nên nói cái gì.
Thật sự là trí thông minh của anh bị hạ thấp sao? Tại sao khi nghe lời nói của Lương Dĩnh Nhi, thì đầu óc của anh sẽ trở nên trống rỗng?
"Hắc! Sao anh không nói chuyện vậy?" Tay nhỏ bé phất phất trước mặt Sở Phong, phát hiện anh không có phản ứng. Lương Dĩnh Nhi lại hảo tâm đề nghị: "Tôi đi giúp anh nấu bữa sáng, anh muốn ăn cái gì không?"
"Anh. . . . . ." Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh không thể nói ra lời.
"Không cần quá cảm động, tôi là vì báo đáp anh có ân chứa chấp tôi." Hắn cư nhiên cảm động đến nói không ra lời, xem ra cô làm người thật là quá thành công.
"Cô. . . . . ." Anh vẫn như cũ nói không ra lời.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi, anh cảm thấy cô hồn nhiên đáng yêu. Lần thứ hai nhìn thấy cô, anh lại thấy cô ngốc ngếch, dại dột có chút buồn cười. Nhưng đến giờ phút này, anh chỉ muốn đuổi cô ngốc này ra khỏi nhà.
"Phòng bếp ở đâu? Tôi đi xem một chút." Lương Dĩnh Nhi như một con con ruồi không đầu lượn quanh lượn quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy phòng bếp với phong cách châu Âu.
Ừm, trong phòng bếp rất đầy đủ, dao, thớt gỗ, bếp gas, mọi thứ cần đều có. Lại nhìn tủ lạnh một chút, cá thịt trứng sữa, rau dưa trái cây, mọi thứ đầy đủ.
Không tệ lắm! Không ngờ một người đàn ông có thể đem phòng bếp để ý sạch sẽ như thế."Sở Phong, anh muốn ăn cái gì? Sandwich cùng sữa tươi, hay là bánh nướng kẹp dầu chao quẩy* thêm sữa đậu nành."
"Tùy tiện, cô thích là được." Sở Phong dùng gối che đầu mình lại. Bây giờ, anh chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Cuộc sống của người bình thường không phải là thứ anh có thể trôi qua. Anh là con mèo đêm, trừ khi có hội nghị quan trọng muốn mở. Nếu không ban ngày anh chỉ ngủ, buổi tối mới dậy làm việc. Thấy Lương Dĩnh Nhi đối đãi với anh như vậy, anh trừ chấp nhận vẫn là chấp nhận.
"Vậy sao? Vậy thì làm sandwich đi, nếu không còn phải ra ngoài mua thêm nguyên liệu." Lương Dĩnh Nhi lầm bầm lầu bầu.
Cô trước lấy nguyên liệu cần dùng từ trong tủ lạnh ra, sau đó bắt đầu nấu nướng.
Đầu tiên đem sandwich nướng đến xốp giòn. Rồi đem chân giò hun khói bỏ vào microware (lò vi sóng) nướng, khiến mùi thơm tản mát ra. Sau đó chiên trứng, lại đem tất cả đồ ăn từng tầng từng tầng một chồng lên, dùng tăm cố định. Một bữa sáng phong phú cứ như vậy hoàn thành! Ơ, cô thiếu chút nữa quên rót ly sữa tươi.
"Sở Phong, ăn sáng!" Lương Dĩnh Nhi một tay cầm khay, một tay kéo kéo Sở Phong.
"Ưmh. . . . . . Đừng kêu." Sở Phong gạt tay nhỏ bé của Lương Dĩnh Nhi ra, chuyển phương hướng, tiếp tục ngủ.
Lương Dĩnh Nhi nhìn thấy hắn như vậy không khỏi than thở, một người đàn ông trưởng thành mà lại tùy hứng như đứa trẻ.
"Bữa sáng thơm lắm cơ!" Lương Dĩnh Nhi cầm lấy sandwich, thả vào lỗ mũi Sở Phong "Anh phải ăn sáng mới có sức, ngoan ngoãn đi! Ăn xong bữa sáng, anh muốn ngủ chị đây cho anh ngủ." Lương Dĩnh Nhi đùa hắn cực kỳ vui vẻ, chỉ cần Sở Phong không nhịn được lật người, cô sẽ đem sandwich thơm ngào ngạt để trước mũi anh.
"Phiền." Sở Phong không hề lật người nữa, cũng không gạt tay Lương Dĩnh Nhi ra.
Bàn tay thô dày của anh bắt được cổ tay Lương Dĩnh Nhi, một tay kéo cô xuống, môi mỏng nhắm ngay môi cô vô cùng chính xác.
Hôn thật sâu, Sở Phong không nỡ buông cô ra, còn Lương Dĩnh Nhi lại là quên giãy giụa.
Cho đến khi khó thở, hai người mới thở gấp chậm rãi tách ra.
"Thay vì ăn điểm tâm, anh tình nguyện ăn em." Cô vẫn ngọt ngào như khi nãy! Sở Phong hài lòng nâng lên khóe miệng : "Còn nữa, em nhỏ tuổi hơn anh, đừng tự xưng chị, người ta nghe mà cảm thấy buồn nôn."
Sở Phong gọn gàng xuống giường, liếc thấy sandwich đang nằm trên khay, lợi dụng tư thế “gió thu cuốn hết lá vàng khô” giải quyết nó, sau đó lại ung dung đối mặt với Lương Dĩnh Nhi.
Chỉ có Lương Dĩnh Nhi, gương mặt ửng hồng, đầu cúi thật thấp, như muốn đào cái động chui vào đó.
"Anh. . . . . . Ăn, ừm, như vậy là được rồi, tôi đi dọn dẹp phòng bếp. . . . . ." Mang vẻ mặt hốt hoảng, cô tùy tiện lấy cớ chạy đi.
"Làm gì mà gấp như vậy?" Sở Phong không để cho cô đi, bàn tay ra sức nắm lấy tay cô.
"Tôi. . . . . . Anh nếu ăn xong rồi, tôi, tôi cũng nên đi dọn dẹp. . . . . . Như vậy, như vậy sẽ không làm dơ. . . . . ."
Sở Phong đem Lương Dĩnh Nhi ôm vào trong lòng, không cho cô chạy trốn : "Anh đang rất rảnh rỗi."
Ôm cô có cảm giác mềm mại , ấm áp, còn có mùi hương của cô ập vào mũi anh.
Cảm giác ôm cô tốt như vậy, đừng mơ hắn sẽ không buông cô ra!
"Bây giờ, anh không buông tôi ra, tôi liền về nhà." Lương Dĩnh Nhi phồng má, như con mèo hoang.
Đi làm việc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lương Dĩnh Nhi tức giận, cũng là lần đầu tiên cô nghiêm mặt với người khác.
"Được, anh buông." Sở Phong buông tay, tùy tiện nằm nghiêng trên giường. "Nhưng mà, em cũng đừng trốn vào phòng bếp. Nếu em vào lâu quá khiến anh không nhẫn được, như vậy anh sẽ tự mình đi vào đem em ‘ mang ’ ra ngoài."
" ừm." Thật là một người đàn ông bá đạo, nhưng mà, anh ta làm sao biết cô muốn tránh ở phòng bếp vậy?
Lương Dĩnh Nhi dọn dẹp ly chén xong, đang định xoay người vào phòng bếp. Nhưng đột nhiên Sở Phong xuất hiện bắt được cô.
Lương Dĩnh Nhi đứng không vững, bước chân lảo đảo, quay đầu lại muốn mắng Sở Phong. Ai ngờ anh ta thế nhưng lại thừa dịp che miệng cô lại.
"Thật ra thì anh chỉ muốn nói cho em biết : em làm bữa sáng rất ngon, rất hợp khẩu vị của anh." Mặc dù anh tương đối muốn ăn cô hơn.
Lương Dĩnh Nhi đỏ mặt, giống như một quả táo, làm cho người ta thèm nhỏ dãi : "Anh ăn ngon là tốt rồi."
Cô chạy vào bếp như một làn khói. Tai còn nghe thấy tiếng cười của Sở Phong và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.
Tại sao trái tim cô lại đập loạn như vậy? Là bởi vì lần đầu tiên có đàn ông khen ngợi tài nghệ nấu ăn của cô sao? Hay bởi vì cô. . . . . . Thích anh ta rồi?
"Có khả năng này sao?" Lương Dĩnh Nhi lầm bầm lầu bầu, từng cái mâm sứ màu trắng trên tay được cô đặt lại chỗ cũ.
"A!" Sơ ý một cái, cô bị đồ sứ cắt vào tay.
Máu từ đầu ngón tay chảy xuống, đổ vào lòng bàn tay. Lương Dĩnh Nhi muốn cầm tờ giấy lau vết máu, nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, sau lưng, một cái bóng vội vàng chạy tới, không chút do dự đem ngón tay cô ngậm vào miệng.
"Cô ngốc này! Dọn cái khay cũng để bị thương."
"Tôi dùng giấy lau cầm máu là được rồi." Lương Dĩnh Nhi ngượng ngùng muốn rút tay lại, nhưng động tác của cô lại khiến cho vết thương nứt ra.
"Dùng giấy lau cầm máu sẽ dễ bị nhiễm khuẩn." Sở Phong thừa cơ giải thích, tại sao anh lại làm ra động tác vừa rồi.
Dùng giấy lau cầm máu sẽ bị nhiễm khuẩn sao?
"Ừm . . . . . Vậy anh làm sao biết tôi bị thương vậy?" Đây mới là điều cô tò mò nhất.
Sở Phong không được tự nhiên quay đầu đi: "Mới vừa rồi, em kêu lớn tiếng như vậy. Như bị người ta đâm một đao, anh sao có thể không biết."
Dĩ nhiên anh sẽ không nói cho cô biết. Thật ra thì anh vẫn ở phía sau cô, nhìn cô một người loay hoay như một con quay xoay a xoay a.
"Ơ, thất lễ quá, thật ra thì bình thường tôi sẽ không như vậy. Chỉ vì vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, cho nên mới bị thương." Cô kêu lớn tiếng lắm sao? Lương Dĩnh Nhi nhíu mày lại.
"Vậy em đang suy nghĩ gì đấy?" Thay cô băng bó kỹ, hắn lại không an phận lau môi đỏ mọng của cô, chọc cho cô tức giận thở hổn hển.
Cho đến khi trêu chọc cô đủ rồi, anh mới buông tay ra, chờ nghe đáp án của cô.
Lương Dĩnh Nhi bị trêu chọc như vậy, trong đầu ong ong, trống rỗng.
Cô không tự chủ mở miệng nói: "Tôi đang suy nghĩ, tôi có phải thích anh hay không?"
Không còn kịp che lại những tâm sự của cô. Lương Dĩnh Nhi trợn to cặp mắt âm thầm lo lắng, không biết Sở Phong sẽ nghĩ sao về cô.
Anh có cho rằng cô là loại người tùy tiện không, mới cùng anh chung đụng không tới hai ngày đã nói thích anh. Hay là cho rằng cô có mục đích khác nên mới nói như vậy?
Những ý niệm hỗn độn trong đầu khiến cho cô không biết phải làm sao? Cô giỏi nhất là lấy tay che mặt trốn tránh, đứng một góc trong phòng bếp. Không nhìn thấy phản ứng của Sở Phong, cô tự nhiên cũng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ cùng với nghiền ngẫm của anh.
"Sau khi dọn dẹp xong, em có thể ở trong phòng làm bất kỳ chuyện gì, nhưng không thể quấy rầy đến giấc ngủ của anh." Sở Phong nói, lúc trước còn mang theo nhiệt tình đột nhiên biến mất, làm cho người ta cảm thấy không khí lạnh đến dọa người.
Anh cất bước rời đi. Lúc này, Lương Dĩnh Nhi mới dám thả lỏng, thân thể xụi lơ trượt xuống đất, tay chân vô lực khiến cô đứng không nổi, ngay cả ngồi cũng không vững.
Anh nói vậy là có ý gì? Một lát trước đối với cô nhiệt tình, một lát sau lại hướng cô lạnh lùng. Là bởi vì cô nói cô thích anh, cho nên anh mới trở nên lãnh đạm như vậy sao?
Cũng đúng a...! Chung đụng không tới hai ngày, đã nói thích người ta, thật sự là làm cho người khác khó mà tin nổi.
Chỉ là, khi cảm giác tới, ai có thể ngăn cản đây? Đây chính là cái mà người ta gọi là nhất khiến chung tình đi!
Không hề có kinh nghiệm trong tình yêu - Lương Dĩnh Nhi cứ như vậy ngồi ở một góc trong bếp suy nghĩ lung tung, vượt qua một buổi chiều.
Sáu giờ sáng mỗi ngày, Lương Dĩnh Nhi liền rời giường. Cô nhảy xuống giường khi còn chưa tỉnh ngủ, theo trí nhớ đi đến phòng tắm.
Phanh! Lương Dĩnh Nhi che mũi, ngã ngồi trên sàn nhà.
"Buổi sáng tinh mơ, không có chuyện gì đâm đầu vào tường làm gì? Muốn tự sát cũng không phải làm như vậy đi!" Bởi vì tiếng va chạm quá vang dội. Sở Phong bò dậy, vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi ngồi trên mặt đất. Có thể dễ dàng liên tưởng đến cô vừa mới xảy ra chuyện gì.
"Tôi, tôi nhận lầm nơi." Lương Dĩnh Nhi đỏ mặt xin lỗi, từ từ bò đến bên giường. Cuối cùng mới lấy tay chống đỡ cơ thể mình trở lại trên giường.
"Có đau không?" Sở Phong vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng. Làm cho Lương Dĩnh Nhi sợ run cả người .
Cô gái nhỏ này, anh vừa mới không để ý đến cô, cô liền xảy ra chuyện.
"Không đau! Anh xem, đau đau đều bay đi!" Lương Dĩnh Nhi học theo mấy lão xiếc trước kia "Đau đau bay đi". Nhưng khi ngón tay của cô chạm đến trán của mình, lại không nhịn được hơi co rúm lại, nước mắt đã vận sức chờ phát động.
"Còn nói không đau." Lúc này ánh mắt của anh không chỉ lãnh, thậm chí có thể đem nước sôi đóng băng. "Tới đây, tôi giúp cô xoa , vết bầm mới đỡ hơn được."
"Không cần đâu." Nếu làm vậy sẽ rất đâu đó! Lương Dĩnh Nhi bày ra bộ mặt đau khổ, từ chối tiếp nhận ý tốt của anh.
"Cô, dám, nói, không, cần." Sở Phong nhếch mày kiếm, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm. Trên gương mặt anh tuấn còn mang theo nụ cười quỷ dị.
"Xoa liền xoa đi! Hung dữ cái gì mà hung dữ." Lương Dĩnh Nhi chu miệng lên tỏ vẻ không cam lòng, lại nhích gần tới Sở Phong.
"Nằm ở trên đùi tôi."
"Ờ." Lương Dĩnh Nhi nằm xuống. Rồi sau đó, bàn tay ngăm đen của Sở Phong liền vân vê trán cô. Tiếp đó, cô nhịn không được muốn la to!
Trời ạ! Cơn đau này thật sự quá sức chịu đựng rồi.
"Nhịn một chút! Sau khi chườm nóng, cô sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều."
Ôi! Cái trán của cô.
"Cô xem, đúng như tôi nói phải không?" Sở Phong liếc xéo Lương Dĩnh Nhi đang nằm trên đùi anh.
"Anh xoa trán tôi như bị người đánh qua, thì sao có thể tốt hơn được." Vết bầm đã mờ đi, nhưng cái trán cô lại có vết màu cà phê nhạt.
"Tôi còn có thể làm sao nữa? Là cô tự mình đụng đầu vào tường, cũng không phải do tôi ép cô đi." Sở Phong lại lộ ra bộ mặt lạnh như băng kia. Sau đó mới nói mấy câu ‘An ủi’ cô: "Dù sao cô là nhân viên của công ty mỹ phẩm. Tùy tiện dùng mỹ phẩm che một cái là có thể che kín vết bầm, không cần gấp gáp đúng không!"
"Anh thật cho rằng trang điểm có thể dễ dàng như vậy sao?" Lương Dĩnh Nhi trả lại cho anh một câu, lại đột nhiên mới nhận ra có gì không đúng, liền hỏi: "Tại sao anh biết tôi làm ở công ty mỹ phẩm?"
Chính xác mà nói, phải là đi làm ở H&B.
Khóe miệng Sở Phong hơi giơ lên rồi hạ xuống : "Cô nói ra trong lúc ngủ mơ." A, lần này anh có thể thấy bộ dáng hoang mang sợ hãi của cô đi?
"Trong lúc ngủ mơ. . . . . . Anh ngủ cùng tôi sao?" Trong đáy mắt Lương Dĩnh Nhi tràn đầy nghi ngờ."Thì ra tôi có thể nói mớ trong lúc ngủ a! đến bây giờ tôi mới biết."
Sở Phong nhìn trong mắt, nghe vào trong tai, tức ở trong lòng.
"Trọng điểm không phải cô có nói mớ hay không? Mà là cô ngủ cùng tôi, hai chúng ta ngủ chung một giường. Chẳng lẽ, cô không cảm thấy xấu hổ hay sợ hãi sao?" Anh hoài nghi là ông trời cố ý phái cô gái này tới kích động anh.
"Ờ, đúng, tôi nên cảm thấy xấu hổ mới đúng." Lương Dĩnh Nhi cảm thấy ngượng nên từ trên đùi Sở Phong đứng lên. Bị anh ta nói như thế, cô lại không dám dựa quá gần vào anh ta.
Vào lúc này cô ngồi nghiêm chỉnh, mặt đối mặt với anh. Có thế này mới phát hiện ra, anh rất đẹp trai. Trong số những người đàn ông cô từng gặp, anh ta là đẹp trai nhất. Nhất là môi của anh, có thể khiến cô chìm vào mơ màng.
"Cô làm gì mà ngồi cứng ngắt như vậy?" Anh tỏ vẻ buồn cười, ngón tay có vết chai đụng vào gò má non mền của cô, khiến Lương Dĩnh Nhi nhịn không được run lên.
Trong số những người phụ nữ anh từng gặp, cô chưa tính là người đẹp nhất. Nhưng da thịt mềm mại trắng như tuyết của cô, con ngươi sáng ngời, đôi môi đỏ thắm, làm cho anh không tự chủ được nhìn cô chằm chằm.
"Anh, chính anh nói. Nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên. . . . . . Tôi, tôi mới có thể. . . . . ." Lương Dĩnh Nhi trả lời lắp bắp, tầm mắt vẫn dừng lại ở trước ngực Sở Phong. Không có can đảm nhìn lên nữa, chứ nói chi là cùng anh mặt đối mặt .
Từ nhỏ lớn lên ở thôn làng chất phác, cha mẹ quản giáo nghiêm khắc. Bắt đầu từ lúc học trung học, cô liền vào trường nữ. Đừng nói đến quen bạn trai, ngay cả bạn phái nam cũng không nhiều, vì vậy kinh nghiệm chung sống với đàn ông của cô thật sự rất ít ỏi. Cô luôn nghĩ rằng tình huống như thế sẽ thay đổi khi đi làm, không nghĩ tới đồng nghiệp trong công ty tất cả đều là nữ.
Cho nên đừng trách cô tại sao có loại phản ứng này, hoàn toàn là hoàn cảnh tạo thành a.
"Cô thật nhiều lời!" Sở Phong một tay kéo cô lại gần hơn, dâng lên môi mỏng.
Anh gặm nhẹ môi mềm của cô, đó là một nụ hôn ý vị sâu xa. Không có tiến thêm bước nữa, chỉ là đơn thuần muốn hôn cô.
Sở Phong từ trên môi Lương Dĩnh Nhi rời đi, mới phát hiện cô bị dọa sợ.
Không biết nên phản ứng thế nào, Lương Dĩnh Nhi chỉ có thể sững sờ ngồi đó, mắt cũng quên nhắm lại.
"Đứa ngốc này, mắt không nhắm lại sao?"
Nghe vậy, Lương Dĩnh Nhi nhanh chóng đem mắt nhắm lại. Rồi sau đó, một nụ hôn lại tới , đúng tiêu chuẩn của một nụ hôn nóng bỏng.
Tính tình ác ma của Sở Phong vào lúc này hoàn toàn phát huy. Lưỡi của anh dò vào trong miệng cô, quyến rũ cái lưỡi thơm của cô, hấp dẫn cô cùng anh ‘gây tội’.
"Đây chính là hôn môi sao?" Lương Dĩnh Nhi thở gấp, không thể tin được cô lại cùng Sở Phong hôn môi! Ngày hôm qua, cô và anh cũng chỉ là người xa lạ thôi, không nghĩ tới. . . . . .
"Phản ứng của em thật không lưu loát, là lần đầu tiên sao?" Nếu đúng vậy, anh sẽ điên lên vì vui sướng.
Lương Dĩnh Nhi chậm rãi gật đầu.
Sở Phong vui vẻ ôm cô vào lòng. Rồi sau đó lại cau mày, dường như vì chuyện gì đó mà cảm thấy quấy nhiễu.
"Ngày hôm qua, tại sao em lại xuất hiện ở nơi đó?" Ngày hôm qua có tổ chức ngày hội tình hữu nghị của các nhân vật nổi tiếng trong giới chính thương. Rất nhiều cô gái mơ mộng hão huyền muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng đều chạy tới giúp vui, chẳng lẽ cô cũng vậy?
"Ngày hôm qua, không phải là buổi hữu nghị của nhân viên H&B và phần tử tinh anh của ngành khoa học kỹ thuật sao?" Thật kỳ quái, anh ta hỏi cái này làm gì?
Sở Phong nhíu chặt mày, nhìn cô gái trong lòng. Cô. . . . . . Nhất định là bị người ta gạt!
"Ngày hôm qua, không chỉ có phần tử tinh anh của ngành khoa học kỹ thuật. Còn có rất nhiều nhân vật trong xã hội thượng lưu đến tham dự. Nếu chỉ là quan hệ hữu nghị đơn thuần, làm sao có thể có nhiều người như vậy?" Nói xong, anh rõ ràng cảm thấy bả vai người trong ngực suy sụp, vô lực mà xụi lơ. "Nhưng, rất nhiều cô gái trẻ tới hiện trường muốn chim sẻ thành phượng hoàng, tự nguyện làm ‘ KTV (kỹ thuật viên) bồi rượu’."
Nói các cô là KTV xem như là nể mặt rồi, nói các cô là gái tiếp rượu thì đúng hơn.
"Ừ. . . . . . Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên hình như lừa tôi." Cô nhẹ giọng nói ra, giọng nói mềm như nước.
"Không phải hình như, mà đúng vậy!"
Mặc dù anh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ nản lòng của Lương Dĩnh Nhi, anh đại khái cũng biết cô bị gạt rồi!
Trầm mặc một lúc lâu, Lương Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nóng rực kia của Sở Phong, cả khuôn mặt đỏ bừng, mở miệng cũng lúng ta lúng túng: "Ngài Sở, tôi muốn lấy lại đồ của tôi, tôi cần phải quay về."
Ánh mắt anh trở nên buồn bã, dường như anh không thích cách xưng hô này của cô lắm :"Gọi anh Sở Phong là được rồi! Dĩ nhiên, anh không ngại em gọi anh là Phong, như vậy sẽ làm cho mối quan hệ giữa hai chúng ta càng thêm thân mật hơn."
"Tôi. . . . . . Tôi sẽ suy nghĩ." Dù thế nào cũng chỉ là suy nghĩ, cô nhất định kêu không được.
"Còn nữa, anh nghĩ em cũng không cần đi. Ngày mai anh trực tiếp đưa em đến chỗ làm." Anh quả quyết nói lên đề nghị của mình.
"Nhưng. . . . . ." Mẹ cô có dặn rằng không được qua đêm với đàn ông!
"Không nhưng nhị gì hết. Dù sao em cũng đã ở lại chỗ này cả đêm, đợi thêm một ngày nữa cũng không sao." Dĩ nhiên, đây là từ góc độ của anh mà nói.
Ác ma a! Làm sao có thể tốt bụng cho thiên sứ quyền lợi lựa chọn như vậy, nhất là khi đối mặt một thiên sứ ngây ngốc như vậy.
"Nhưng mà. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Lười phải nghe cô nói thêm gì nữa, Sở Phong trực tiếp đè đầu cô xuống, ép cô nằm trên giường.
"Ngủ!"
"Ơ. . . . . . Bây giờ là buổi sáng mà! Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh ngủ." Lương Dĩnh Nhi bất bình oán trách, cái miệng nhỏ nhắn không khép lại được, cuối cùng chỉ đổi được một chữ —— "Ngủ!"
Nào có người nào có dáng vẻ như vậy a! Lương Dĩnh Nhi mếu máo, kéo chăn lên che ở trên người. Rồi sau đó mới không cam lòng đưa lưng về phía Sở Phong.
"Một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê. . . . . ."
Ơ, phía sau thế nào lại truyền đến tiếng hút không khí? Lương Dĩnh Nhi muốn quay đầu lại nhìn lén, nhưng lại sợ Sở Phong sẽ mắng cô, đành phải thôi.
"Một trăm ba mươi con dê, một trăm ba mươi mốt con dê. . . . . ."
A? Tại sao tất cả gối đầu và chăn đều không cánh mà bay rồi? Lương Dĩnh Nhi đầy một bụng thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cho rằng Sở Phong có tư thế ngủ kém, vì vậy lại bắt đầu đếm cừu.
"Năm trăm hai mươi mốt con dê, năm trăm hai mươi hai con dê, năm trăm hai mươi ba con dê. . . . . ."
Mệt quá mệt quá! Rốt cuộc muốn đếm tới lúc nào mới có thế ngủ đây?
Lương Dĩnh Nhi nghỉ ngơi một lát, len lén xoay người về phía Sở Phong, muốn xem xem bộ dáng đang ngủ của anh. Nhưng vừa quay qua một cái, cô liền bị đôi mắt đen của anh dọa cho sững sờ.
"Cuối cùng cô cũng đếm xong rồi sao?" Gương mặt của Sở Phong chỉ rõ rằng chủ nhân của nó đang không được vui.
Lúc cô bắt đầu đếm dê, anh còn có thể làm bộ như không nghe thấy. Lúc cô đếm tới hai trăm con dê, sự chịu đựng của anh đã bị cô mài hết. Khi cô đếm tới năm trăm con dê, anh hận không thể đem miệng cô che lại.
"Người ta không ngủ được." Lương Dĩnh Nhi nhỏ giọng nói.
Cô cũng đã cố duy trì đếm dê! Nhưng cô ngủ không được, còn cách nào khác đâu!
"Không ngủ được cô có thể không cần ngủ." Chính là cô không nên quấy rầy giấc ngủ của anh.
"Là anh muốn tôi ngủ, bây giờ anh lại trách tôi!" Lương Dĩnh Nhi đối với hắn làm mặt quỷ.
Nhảy xuống giường, cô muốn vận động thư giãn gân cốt một phen.
"Cô có thể nói với tôi cô không muốn ngủ." Cô không nói, ai biết cô không muốn ngủ!
Lương Dĩnh Nhi chớp chớp mắt, quay đầu lại nói với Sở Phong vẫn đang nằm ở trên giường: "Không phải tôi đã nói qua sao?" Tại sao anh có thể đần như vậy! Cô đã nói trước đó rồi mà cũng không nhớ được.
"Cô chỉ nói : bây giờ là ban ngày, còn nữa : cô vừa mới tỉnh ngủ mà thôi." Anh hối hận đã cho cô gái này ở lại, để bây giờ cô ở sau lưng anh khinh miệt anh!
Lương Dĩnh Nhi nghe anh nói, nở nụ cười :"Tôi vừa mới ngủ dậy, làm sao có thể còn muốn ngủ nữa!"
Aiz! Cô đột nhiên phát hiện mình rất tốt bụng. Dù Sở Phong đần như vậy, nhưng cô cũng không ghét anh ta. Ngược lại còn giống như thiên sứ nhắc nhở anh !
Sở Phong sửng sốt, không biết nên nói cái gì.
Thật sự là trí thông minh của anh bị hạ thấp sao? Tại sao khi nghe lời nói của Lương Dĩnh Nhi, thì đầu óc của anh sẽ trở nên trống rỗng?
"Hắc! Sao anh không nói chuyện vậy?" Tay nhỏ bé phất phất trước mặt Sở Phong, phát hiện anh không có phản ứng. Lương Dĩnh Nhi lại hảo tâm đề nghị: "Tôi đi giúp anh nấu bữa sáng, anh muốn ăn cái gì không?"
"Anh. . . . . ." Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh không thể nói ra lời.
"Không cần quá cảm động, tôi là vì báo đáp anh có ân chứa chấp tôi." Hắn cư nhiên cảm động đến nói không ra lời, xem ra cô làm người thật là quá thành công.
"Cô. . . . . ." Anh vẫn như cũ nói không ra lời.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi, anh cảm thấy cô hồn nhiên đáng yêu. Lần thứ hai nhìn thấy cô, anh lại thấy cô ngốc ngếch, dại dột có chút buồn cười. Nhưng đến giờ phút này, anh chỉ muốn đuổi cô ngốc này ra khỏi nhà.
"Phòng bếp ở đâu? Tôi đi xem một chút." Lương Dĩnh Nhi như một con con ruồi không đầu lượn quanh lượn quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy phòng bếp với phong cách châu Âu.
Ừm, trong phòng bếp rất đầy đủ, dao, thớt gỗ, bếp gas, mọi thứ cần đều có. Lại nhìn tủ lạnh một chút, cá thịt trứng sữa, rau dưa trái cây, mọi thứ đầy đủ.
Không tệ lắm! Không ngờ một người đàn ông có thể đem phòng bếp để ý sạch sẽ như thế."Sở Phong, anh muốn ăn cái gì? Sandwich cùng sữa tươi, hay là bánh nướng kẹp dầu chao quẩy* thêm sữa đậu nành."
"Tùy tiện, cô thích là được." Sở Phong dùng gối che đầu mình lại. Bây giờ, anh chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Cuộc sống của người bình thường không phải là thứ anh có thể trôi qua. Anh là con mèo đêm, trừ khi có hội nghị quan trọng muốn mở. Nếu không ban ngày anh chỉ ngủ, buổi tối mới dậy làm việc. Thấy Lương Dĩnh Nhi đối đãi với anh như vậy, anh trừ chấp nhận vẫn là chấp nhận.
"Vậy sao? Vậy thì làm sandwich đi, nếu không còn phải ra ngoài mua thêm nguyên liệu." Lương Dĩnh Nhi lầm bầm lầu bầu.
Cô trước lấy nguyên liệu cần dùng từ trong tủ lạnh ra, sau đó bắt đầu nấu nướng.
Đầu tiên đem sandwich nướng đến xốp giòn. Rồi đem chân giò hun khói bỏ vào microware (lò vi sóng) nướng, khiến mùi thơm tản mát ra. Sau đó chiên trứng, lại đem tất cả đồ ăn từng tầng từng tầng một chồng lên, dùng tăm cố định. Một bữa sáng phong phú cứ như vậy hoàn thành! Ơ, cô thiếu chút nữa quên rót ly sữa tươi.
"Sở Phong, ăn sáng!" Lương Dĩnh Nhi một tay cầm khay, một tay kéo kéo Sở Phong.
"Ưmh. . . . . . Đừng kêu." Sở Phong gạt tay nhỏ bé của Lương Dĩnh Nhi ra, chuyển phương hướng, tiếp tục ngủ.
Lương Dĩnh Nhi nhìn thấy hắn như vậy không khỏi than thở, một người đàn ông trưởng thành mà lại tùy hứng như đứa trẻ.
"Bữa sáng thơm lắm cơ!" Lương Dĩnh Nhi cầm lấy sandwich, thả vào lỗ mũi Sở Phong "Anh phải ăn sáng mới có sức, ngoan ngoãn đi! Ăn xong bữa sáng, anh muốn ngủ chị đây cho anh ngủ." Lương Dĩnh Nhi đùa hắn cực kỳ vui vẻ, chỉ cần Sở Phong không nhịn được lật người, cô sẽ đem sandwich thơm ngào ngạt để trước mũi anh.
"Phiền." Sở Phong không hề lật người nữa, cũng không gạt tay Lương Dĩnh Nhi ra.
Bàn tay thô dày của anh bắt được cổ tay Lương Dĩnh Nhi, một tay kéo cô xuống, môi mỏng nhắm ngay môi cô vô cùng chính xác.
Hôn thật sâu, Sở Phong không nỡ buông cô ra, còn Lương Dĩnh Nhi lại là quên giãy giụa.
Cho đến khi khó thở, hai người mới thở gấp chậm rãi tách ra.
"Thay vì ăn điểm tâm, anh tình nguyện ăn em." Cô vẫn ngọt ngào như khi nãy! Sở Phong hài lòng nâng lên khóe miệng : "Còn nữa, em nhỏ tuổi hơn anh, đừng tự xưng chị, người ta nghe mà cảm thấy buồn nôn."
Sở Phong gọn gàng xuống giường, liếc thấy sandwich đang nằm trên khay, lợi dụng tư thế “gió thu cuốn hết lá vàng khô” giải quyết nó, sau đó lại ung dung đối mặt với Lương Dĩnh Nhi.
Chỉ có Lương Dĩnh Nhi, gương mặt ửng hồng, đầu cúi thật thấp, như muốn đào cái động chui vào đó.
"Anh. . . . . . Ăn, ừm, như vậy là được rồi, tôi đi dọn dẹp phòng bếp. . . . . ." Mang vẻ mặt hốt hoảng, cô tùy tiện lấy cớ chạy đi.
"Làm gì mà gấp như vậy?" Sở Phong không để cho cô đi, bàn tay ra sức nắm lấy tay cô.
"Tôi. . . . . . Anh nếu ăn xong rồi, tôi, tôi cũng nên đi dọn dẹp. . . . . . Như vậy, như vậy sẽ không làm dơ. . . . . ."
Sở Phong đem Lương Dĩnh Nhi ôm vào trong lòng, không cho cô chạy trốn : "Anh đang rất rảnh rỗi."
Ôm cô có cảm giác mềm mại , ấm áp, còn có mùi hương của cô ập vào mũi anh.
Cảm giác ôm cô tốt như vậy, đừng mơ hắn sẽ không buông cô ra!
"Bây giờ, anh không buông tôi ra, tôi liền về nhà." Lương Dĩnh Nhi phồng má, như con mèo hoang.
Đi làm việc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lương Dĩnh Nhi tức giận, cũng là lần đầu tiên cô nghiêm mặt với người khác.
"Được, anh buông." Sở Phong buông tay, tùy tiện nằm nghiêng trên giường. "Nhưng mà, em cũng đừng trốn vào phòng bếp. Nếu em vào lâu quá khiến anh không nhẫn được, như vậy anh sẽ tự mình đi vào đem em ‘ mang ’ ra ngoài."
" ừm." Thật là một người đàn ông bá đạo, nhưng mà, anh ta làm sao biết cô muốn tránh ở phòng bếp vậy?
Lương Dĩnh Nhi dọn dẹp ly chén xong, đang định xoay người vào phòng bếp. Nhưng đột nhiên Sở Phong xuất hiện bắt được cô.
Lương Dĩnh Nhi đứng không vững, bước chân lảo đảo, quay đầu lại muốn mắng Sở Phong. Ai ngờ anh ta thế nhưng lại thừa dịp che miệng cô lại.
"Thật ra thì anh chỉ muốn nói cho em biết : em làm bữa sáng rất ngon, rất hợp khẩu vị của anh." Mặc dù anh tương đối muốn ăn cô hơn.
Lương Dĩnh Nhi đỏ mặt, giống như một quả táo, làm cho người ta thèm nhỏ dãi : "Anh ăn ngon là tốt rồi."
Cô chạy vào bếp như một làn khói. Tai còn nghe thấy tiếng cười của Sở Phong và tiếng tim đập thình thịch của bản thân.
Tại sao trái tim cô lại đập loạn như vậy? Là bởi vì lần đầu tiên có đàn ông khen ngợi tài nghệ nấu ăn của cô sao? Hay bởi vì cô. . . . . . Thích anh ta rồi?
"Có khả năng này sao?" Lương Dĩnh Nhi lầm bầm lầu bầu, từng cái mâm sứ màu trắng trên tay được cô đặt lại chỗ cũ.
"A!" Sơ ý một cái, cô bị đồ sứ cắt vào tay.
Máu từ đầu ngón tay chảy xuống, đổ vào lòng bàn tay. Lương Dĩnh Nhi muốn cầm tờ giấy lau vết máu, nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, sau lưng, một cái bóng vội vàng chạy tới, không chút do dự đem ngón tay cô ngậm vào miệng.
"Cô ngốc này! Dọn cái khay cũng để bị thương."
"Tôi dùng giấy lau cầm máu là được rồi." Lương Dĩnh Nhi ngượng ngùng muốn rút tay lại, nhưng động tác của cô lại khiến cho vết thương nứt ra.
"Dùng giấy lau cầm máu sẽ dễ bị nhiễm khuẩn." Sở Phong thừa cơ giải thích, tại sao anh lại làm ra động tác vừa rồi.
Dùng giấy lau cầm máu sẽ bị nhiễm khuẩn sao?
"Ừm . . . . . Vậy anh làm sao biết tôi bị thương vậy?" Đây mới là điều cô tò mò nhất.
Sở Phong không được tự nhiên quay đầu đi: "Mới vừa rồi, em kêu lớn tiếng như vậy. Như bị người ta đâm một đao, anh sao có thể không biết."
Dĩ nhiên anh sẽ không nói cho cô biết. Thật ra thì anh vẫn ở phía sau cô, nhìn cô một người loay hoay như một con quay xoay a xoay a.
"Ơ, thất lễ quá, thật ra thì bình thường tôi sẽ không như vậy. Chỉ vì vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, cho nên mới bị thương." Cô kêu lớn tiếng lắm sao? Lương Dĩnh Nhi nhíu mày lại.
"Vậy em đang suy nghĩ gì đấy?" Thay cô băng bó kỹ, hắn lại không an phận lau môi đỏ mọng của cô, chọc cho cô tức giận thở hổn hển.
Cho đến khi trêu chọc cô đủ rồi, anh mới buông tay ra, chờ nghe đáp án của cô.
Lương Dĩnh Nhi bị trêu chọc như vậy, trong đầu ong ong, trống rỗng.
Cô không tự chủ mở miệng nói: "Tôi đang suy nghĩ, tôi có phải thích anh hay không?"
Không còn kịp che lại những tâm sự của cô. Lương Dĩnh Nhi trợn to cặp mắt âm thầm lo lắng, không biết Sở Phong sẽ nghĩ sao về cô.
Anh có cho rằng cô là loại người tùy tiện không, mới cùng anh chung đụng không tới hai ngày đã nói thích anh. Hay là cho rằng cô có mục đích khác nên mới nói như vậy?
Những ý niệm hỗn độn trong đầu khiến cho cô không biết phải làm sao? Cô giỏi nhất là lấy tay che mặt trốn tránh, đứng một góc trong phòng bếp. Không nhìn thấy phản ứng của Sở Phong, cô tự nhiên cũng bỏ qua vẻ mặt khinh bỉ cùng với nghiền ngẫm của anh.
"Sau khi dọn dẹp xong, em có thể ở trong phòng làm bất kỳ chuyện gì, nhưng không thể quấy rầy đến giấc ngủ của anh." Sở Phong nói, lúc trước còn mang theo nhiệt tình đột nhiên biến mất, làm cho người ta cảm thấy không khí lạnh đến dọa người.
Anh cất bước rời đi. Lúc này, Lương Dĩnh Nhi mới dám thả lỏng, thân thể xụi lơ trượt xuống đất, tay chân vô lực khiến cô đứng không nổi, ngay cả ngồi cũng không vững.
Anh nói vậy là có ý gì? Một lát trước đối với cô nhiệt tình, một lát sau lại hướng cô lạnh lùng. Là bởi vì cô nói cô thích anh, cho nên anh mới trở nên lãnh đạm như vậy sao?
Cũng đúng a...! Chung đụng không tới hai ngày, đã nói thích người ta, thật sự là làm cho người khác khó mà tin nổi.
Chỉ là, khi cảm giác tới, ai có thể ngăn cản đây? Đây chính là cái mà người ta gọi là nhất khiến chung tình đi!
Không hề có kinh nghiệm trong tình yêu - Lương Dĩnh Nhi cứ như vậy ngồi ở một góc trong bếp suy nghĩ lung tung, vượt qua một buổi chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook