Người Tìm Xác
-
Chương 6: Thi thể cô gái trong rừng trúc
Vì đang là giờ cơm, chẳng mấy chốc, xung quanh chúng tôi đã ngồi đầy người. Mọi người tới đây ăn cơm rất nhiều nên chắc thức ăn ở đây rất ngon.
“Hưng Nghiệp? Lâu rồi không gặp?” Một người đàn ông nhiệt tình tới chào Tôn Hưng Nghiệp.
Tôn Hưng Nghiệp nhìn lại rồi đứng dậy bắt tay người kia ngay: “Anh Triệu! Đúng là lâu rồi không gặp! Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
Người đó gật đầu: “Anh vẫn như cũ thôi, vẫn thu mua trúc, anh nghe nói em gái cậu gặp nạn… Thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa?”
Mặt Tôn Hưng Nghiệp tối sầm lại: “Vẫn chưa ạ, cảnh sát đã tìm hơn một tháng nay mà vẫn chưa có manh mối nào, bố mẹ em ngày nào cũng đau buồn đến chết đi sống lại!”
Người đàn ông vỗ vai Tôn Hưng Nghiệp: “Đừng suốt ruột, chuyện xảy ra rồi cũng đành phải kiên nhẫn chờ thôi. Bây giờ cậu không thể suy sụp được, trong nhà chỉ trông cậy vào cậu thôi!”
Tôi đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, biết người này chuyên thu mua trúc thì đẩy đẩy Tôn Hưng Nghiệp, ra hiệu anh ta giới thiệu với tôi, Tôn Hưng Nghiệp hiểu ý ngay.
“Anh Triệu, đây là bạn của em, Trương Tiến Bảo.” Nói rồi anh ta bảo tôi: “Tiến Bảo, anh Triệu đây là đàn anh mà anh đã quen rất nhiều năm rồi!”
Tôi chủ động bắt tay với anh Triệu: “Chào anh Triệu!”
“Nghe giọng cậu hình như là người phương Bắc, được, cậu là bạn của Hưng Nghiệp thì sau này cũng sẽ là bạn của anh!” Anh Triệu phóng khoáng nói.
Cả ba chúng tôi cùng cười rồi ngồi xuống bàn, Tôn Hưng Nghiệp gọi phục vụ lấy thêm bát đũa và một chai bia.
“Anh Triệu, anh chuyên thu mua trúc ạ, em có chuyện muốn hỏi thăm anh một chút.” Tôi vào thẳng vấn đề.
Anh Triệu gắp một miếng thức ăn: “Em nói đi, chỉ cần biết thì anh sẽ trả lời.”
Tôi và Tôn Hưng Nghiệp cùng nhìn vào anh ấy: “Anh có biết trúc của nhà nào có viết chữ Hạ lên thân cây không?”
“Chữ Hạ?” Anh Triệu nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi thu mua trúc cũng có mấy nhà viết chữ lên cây để đánh dấu những cây cần chặt, nhưng viết chữ Hạ thì là lần đầu tiên nghe thấy.”
Tôi cảm thấy hơi thất vọng, ngay lúc đang nghĩ lại tốn công rồi thì đột nhiên anh Triệu vỗ đầu nói: “A? Chữ em nói có phải là chữ Biện không?”
*Chữ Hạ: 下; chữ Biện: 卞
Tôi và Tôn Hưng Nghiệp đều hoang mang nhìn anh ta, thấy chúng tôi không hiểu, anh ta chấm tay vào cốc bia rồi viết hai chữ lên bàn: “Hai đứa nhìn đi, đây là chữ Hạ, còn đây là chữ Biện.”
Nhất thời tôi như người bị say, anh Triệu nói phải, chữ kia chính là chữ “Biện”! Bởi vì lúc ấy Tôn Hưng Mai sắp hôn mê nên ánh mắt của cô ấy rất mơ hồ, làm tôi nhầm chữ “Biện” thành chữ “Hạ“.
Tôi suy nghĩ rõ ngọn ngành rồi mới phấn khích nắm tay anh Triệu, kích động nói: “Anh Triệu! Vậy anh có biết rừng trúc của nhà ai viết chữ này không?”
Anh Triệu thắc mắc nhìn tôi và Tôn Hưng Nghiệp, tuy không biết vì sao chúng tôi lại phấn kích đến thế, nhưng vẫn nói với chúng tôi: “Biết chứ! Rừng trúc của nhà Biện Hải Lương, rừng trúc của nhà anh ta cách nơi này rất xa, nhưng anh biết nhà anh ta…”
Tối nay trăng vừa to vừa tròn, nghe thông báo là sẽ xuất hiện “siêu trăng” mấy chục năm mới có một lần. Nhưng mà tôi và Tôn Hưng Nghiệp không có lòng dạ thưởng thức trong mảnh rừng trúc âm u đầy quỷ dị này.
Dù sao Tôn Hưng Nghiệp cũng là người địa phương, anh Triệu chỉ cần tả sơ là anh ấy đã biết vị trí cụ thể của khu rừng này rồi. Nhưng đúng là cách chỗ chúng tôi ở quá xa! Tôn Hưng Nghiệp lái xe bán tải chở tôi đi trong đêm tới hơn một giờ mới đến nơi.
Tôi nghe Tôn Hưng Nghiệp kể, bây giờ đang là mùa mưa, nước mưa trút rất nhiều nên ở đây cũng có biệt hiệu gọi là “Thành phố mưa“. Nhưng đêm nay trời lại quang đãng không một gợn mây, mặt trăng siêu lớn treo trên đầu giúp chúng tôi soi sáng mọi thứ xung quanh. Mà có lẽ vì Tôn Hưng Mai dưới âm tào địa phủ cũng đang hi vọng chúng tôi có thể nhanh chóng tìm được xác của cô ấy chăng?
Xe bán tải đến chân núi thì không thể chạy tiếp được, quãng đường còn lại chỉ có thể dựa vào hai chân mình. Tôi rất ít khi đi ra ngoài vào ban đêm, một nguyên nhân là vì tôi nhát gan, từ nhỏ đã sợ bóng tối. Một nguyên nhân khác là chú họ từng nói với tôi rằng: bát tự của tôi quá đặc biệt, ra ngoài vào ban đêm sẽ dễ bị những thứ không sạch sẽ bám theo! Cho nên nếu không có chuyện quan trọng thì hầu như tôi không ra ngoài. “
Không biết tôi và Tôn Hưng Nghiệp đã đi trên con đường mòn này được bao lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy một cây trúc rất cao và to, bên trên viết một chữ Biện bằng dầu màu đỏ, chúng tôi mới xác định được mình đã đến nơi.
Vừa thấy chữ “Biện” trên thân trúc kia, tôi nhận ra ngay đây chính là nơi Tôn Hưng Mai bị sát hại…
Tôi nhìn quanh mảnh rừng, sau đó nhắm mắt lại, dùng tâm để cảm nhận… Chốc lát sau, tôi mở mắt ra, chỉ về một hướng và nói: “Ở hướng Tây Bắc! “
Tôn Hưng Nghiệp nghe xong, cảm kích gật đầu rồi chúng tôi chạy về hướng đó. Chưa chạy được bao lâu, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, xem ra chúng tôi cách Tôn Hưng Mai không còn xa nữa.
Càng đến gần thi thể, cảm giác của tôi càng mãnh liệt, mỗi suy nghĩ và cảm xúc trước khi chết của Tôn Hưng Mai đều được tôi cảm nhận rất rõ ràng. Cô ấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, không ngừng thầm gọi anh trai Tôn Hưng Nghiệp, hi vọng anh ấy có thể đến cứu mình… Thế nhưng bây giờ, khi anh trai tìm được thì cô ấy đã biến thành một thi thể bị phân hủy rồi.
Khi Tôn Hưng Nghiệp nhìn thấy thi thể kia, anh ta cứ đứng ngốc ra ở đó. Tôi biết anh ta không có can đảm tới gần để nhìn, vì anh ta sợ cái xác này thật sự là em gái Tôn Hưng Mai của mình.
Không khí trong rừng trúc rất ẩm ướt, xác của Tôn Hưng Mai đã sớm mục nát thành màu đen, từ xa nhìn lại trông giống một khối thịt khô bị biến chất, càng đến gần thì mùi càng nồng hơn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thi thể đang phân hủy ở khoảng cách gần như vậy.
Nói thật, nếu lúc ấy không phải vì không nỡ nhìn ánh mắt mong đợi của cha mẹ Tôn Hưng Mai, thì tôi cũng không có dũng khí qua đó.
“Đây là Hưng Mai?” Tôn Hưng Nghiệp đứng im lặng một lúc lâu rồi đột ngột hỏi.
Tôi hiểu vì sao anh ta lại hỏi như vậy. Nếu tôi là người bình thường, cho dù biết Tôn Hưng Mai hay không thì cũng sẽ không nhận ra được, vì cỗ thi thể này đã bị phân hủy đến mức không nhìn ra hình dáng nữa rồi.
Nhưng tôi biết đây chính là Tôn Hưng Mai, dù sự thật tàn khốc nhưng tôi chỉ có thể nhẫn tâm gật đầu. Giờ đây chắc chỉ có mỗi chân tướng mới giúp nỗi đau khổ của họ kết thúc…
Tôn Hưng Nghiệp hít thở thật sâu, anh ta cố gắng tỉnh táo lại: “Báo cảnh sát… Đúng rồi, chúng ta phải báo cảnh sát!” Nhưng đôi tay run rẩy của anh không tài nào cầm chắc điện thoại được.
Cuối cùng tôi cầm điện thoại gọi 110. Nhưng tín hiệu ở nơi này quá kém, gọi mấy lần cũng không thông, cuối cùng, tôi đành rời khỏi đây với Tôn Hưng Nghiệp, đến chỗ có tín hiệu tốt hơn.
“Hưng Nghiệp? Lâu rồi không gặp?” Một người đàn ông nhiệt tình tới chào Tôn Hưng Nghiệp.
Tôn Hưng Nghiệp nhìn lại rồi đứng dậy bắt tay người kia ngay: “Anh Triệu! Đúng là lâu rồi không gặp! Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”
Người đó gật đầu: “Anh vẫn như cũ thôi, vẫn thu mua trúc, anh nghe nói em gái cậu gặp nạn… Thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa?”
Mặt Tôn Hưng Nghiệp tối sầm lại: “Vẫn chưa ạ, cảnh sát đã tìm hơn một tháng nay mà vẫn chưa có manh mối nào, bố mẹ em ngày nào cũng đau buồn đến chết đi sống lại!”
Người đàn ông vỗ vai Tôn Hưng Nghiệp: “Đừng suốt ruột, chuyện xảy ra rồi cũng đành phải kiên nhẫn chờ thôi. Bây giờ cậu không thể suy sụp được, trong nhà chỉ trông cậy vào cậu thôi!”
Tôi đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, biết người này chuyên thu mua trúc thì đẩy đẩy Tôn Hưng Nghiệp, ra hiệu anh ta giới thiệu với tôi, Tôn Hưng Nghiệp hiểu ý ngay.
“Anh Triệu, đây là bạn của em, Trương Tiến Bảo.” Nói rồi anh ta bảo tôi: “Tiến Bảo, anh Triệu đây là đàn anh mà anh đã quen rất nhiều năm rồi!”
Tôi chủ động bắt tay với anh Triệu: “Chào anh Triệu!”
“Nghe giọng cậu hình như là người phương Bắc, được, cậu là bạn của Hưng Nghiệp thì sau này cũng sẽ là bạn của anh!” Anh Triệu phóng khoáng nói.
Cả ba chúng tôi cùng cười rồi ngồi xuống bàn, Tôn Hưng Nghiệp gọi phục vụ lấy thêm bát đũa và một chai bia.
“Anh Triệu, anh chuyên thu mua trúc ạ, em có chuyện muốn hỏi thăm anh một chút.” Tôi vào thẳng vấn đề.
Anh Triệu gắp một miếng thức ăn: “Em nói đi, chỉ cần biết thì anh sẽ trả lời.”
Tôi và Tôn Hưng Nghiệp cùng nhìn vào anh ấy: “Anh có biết trúc của nhà nào có viết chữ Hạ lên thân cây không?”
“Chữ Hạ?” Anh Triệu nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi thu mua trúc cũng có mấy nhà viết chữ lên cây để đánh dấu những cây cần chặt, nhưng viết chữ Hạ thì là lần đầu tiên nghe thấy.”
Tôi cảm thấy hơi thất vọng, ngay lúc đang nghĩ lại tốn công rồi thì đột nhiên anh Triệu vỗ đầu nói: “A? Chữ em nói có phải là chữ Biện không?”
*Chữ Hạ: 下; chữ Biện: 卞
Tôi và Tôn Hưng Nghiệp đều hoang mang nhìn anh ta, thấy chúng tôi không hiểu, anh ta chấm tay vào cốc bia rồi viết hai chữ lên bàn: “Hai đứa nhìn đi, đây là chữ Hạ, còn đây là chữ Biện.”
Nhất thời tôi như người bị say, anh Triệu nói phải, chữ kia chính là chữ “Biện”! Bởi vì lúc ấy Tôn Hưng Mai sắp hôn mê nên ánh mắt của cô ấy rất mơ hồ, làm tôi nhầm chữ “Biện” thành chữ “Hạ“.
Tôi suy nghĩ rõ ngọn ngành rồi mới phấn khích nắm tay anh Triệu, kích động nói: “Anh Triệu! Vậy anh có biết rừng trúc của nhà ai viết chữ này không?”
Anh Triệu thắc mắc nhìn tôi và Tôn Hưng Nghiệp, tuy không biết vì sao chúng tôi lại phấn kích đến thế, nhưng vẫn nói với chúng tôi: “Biết chứ! Rừng trúc của nhà Biện Hải Lương, rừng trúc của nhà anh ta cách nơi này rất xa, nhưng anh biết nhà anh ta…”
Tối nay trăng vừa to vừa tròn, nghe thông báo là sẽ xuất hiện “siêu trăng” mấy chục năm mới có một lần. Nhưng mà tôi và Tôn Hưng Nghiệp không có lòng dạ thưởng thức trong mảnh rừng trúc âm u đầy quỷ dị này.
Dù sao Tôn Hưng Nghiệp cũng là người địa phương, anh Triệu chỉ cần tả sơ là anh ấy đã biết vị trí cụ thể của khu rừng này rồi. Nhưng đúng là cách chỗ chúng tôi ở quá xa! Tôn Hưng Nghiệp lái xe bán tải chở tôi đi trong đêm tới hơn một giờ mới đến nơi.
Tôi nghe Tôn Hưng Nghiệp kể, bây giờ đang là mùa mưa, nước mưa trút rất nhiều nên ở đây cũng có biệt hiệu gọi là “Thành phố mưa“. Nhưng đêm nay trời lại quang đãng không một gợn mây, mặt trăng siêu lớn treo trên đầu giúp chúng tôi soi sáng mọi thứ xung quanh. Mà có lẽ vì Tôn Hưng Mai dưới âm tào địa phủ cũng đang hi vọng chúng tôi có thể nhanh chóng tìm được xác của cô ấy chăng?
Xe bán tải đến chân núi thì không thể chạy tiếp được, quãng đường còn lại chỉ có thể dựa vào hai chân mình. Tôi rất ít khi đi ra ngoài vào ban đêm, một nguyên nhân là vì tôi nhát gan, từ nhỏ đã sợ bóng tối. Một nguyên nhân khác là chú họ từng nói với tôi rằng: bát tự của tôi quá đặc biệt, ra ngoài vào ban đêm sẽ dễ bị những thứ không sạch sẽ bám theo! Cho nên nếu không có chuyện quan trọng thì hầu như tôi không ra ngoài. “
Không biết tôi và Tôn Hưng Nghiệp đã đi trên con đường mòn này được bao lâu, mãi cho đến khi nhìn thấy một cây trúc rất cao và to, bên trên viết một chữ Biện bằng dầu màu đỏ, chúng tôi mới xác định được mình đã đến nơi.
Vừa thấy chữ “Biện” trên thân trúc kia, tôi nhận ra ngay đây chính là nơi Tôn Hưng Mai bị sát hại…
Tôi nhìn quanh mảnh rừng, sau đó nhắm mắt lại, dùng tâm để cảm nhận… Chốc lát sau, tôi mở mắt ra, chỉ về một hướng và nói: “Ở hướng Tây Bắc! “
Tôn Hưng Nghiệp nghe xong, cảm kích gật đầu rồi chúng tôi chạy về hướng đó. Chưa chạy được bao lâu, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, xem ra chúng tôi cách Tôn Hưng Mai không còn xa nữa.
Càng đến gần thi thể, cảm giác của tôi càng mãnh liệt, mỗi suy nghĩ và cảm xúc trước khi chết của Tôn Hưng Mai đều được tôi cảm nhận rất rõ ràng. Cô ấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, không ngừng thầm gọi anh trai Tôn Hưng Nghiệp, hi vọng anh ấy có thể đến cứu mình… Thế nhưng bây giờ, khi anh trai tìm được thì cô ấy đã biến thành một thi thể bị phân hủy rồi.
Khi Tôn Hưng Nghiệp nhìn thấy thi thể kia, anh ta cứ đứng ngốc ra ở đó. Tôi biết anh ta không có can đảm tới gần để nhìn, vì anh ta sợ cái xác này thật sự là em gái Tôn Hưng Mai của mình.
Không khí trong rừng trúc rất ẩm ướt, xác của Tôn Hưng Mai đã sớm mục nát thành màu đen, từ xa nhìn lại trông giống một khối thịt khô bị biến chất, càng đến gần thì mùi càng nồng hơn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thi thể đang phân hủy ở khoảng cách gần như vậy.
Nói thật, nếu lúc ấy không phải vì không nỡ nhìn ánh mắt mong đợi của cha mẹ Tôn Hưng Mai, thì tôi cũng không có dũng khí qua đó.
“Đây là Hưng Mai?” Tôn Hưng Nghiệp đứng im lặng một lúc lâu rồi đột ngột hỏi.
Tôi hiểu vì sao anh ta lại hỏi như vậy. Nếu tôi là người bình thường, cho dù biết Tôn Hưng Mai hay không thì cũng sẽ không nhận ra được, vì cỗ thi thể này đã bị phân hủy đến mức không nhìn ra hình dáng nữa rồi.
Nhưng tôi biết đây chính là Tôn Hưng Mai, dù sự thật tàn khốc nhưng tôi chỉ có thể nhẫn tâm gật đầu. Giờ đây chắc chỉ có mỗi chân tướng mới giúp nỗi đau khổ của họ kết thúc…
Tôn Hưng Nghiệp hít thở thật sâu, anh ta cố gắng tỉnh táo lại: “Báo cảnh sát… Đúng rồi, chúng ta phải báo cảnh sát!” Nhưng đôi tay run rẩy của anh không tài nào cầm chắc điện thoại được.
Cuối cùng tôi cầm điện thoại gọi 110. Nhưng tín hiệu ở nơi này quá kém, gọi mấy lần cũng không thông, cuối cùng, tôi đành rời khỏi đây với Tôn Hưng Nghiệp, đến chỗ có tín hiệu tốt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook