Người Tìm Xác
Chương 1891: Đội quân xương khô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng trừ cách này ra chúng tôi lại không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có nó mới ổn thỏa và an toàn nhất.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Đinh Nhất lại muốn tiếp tục tiến lên, anh ta sợ chậm thêm một giây thì bên phía chủ họ lại nguy hiểm thêm một phần

Nhưng khi tôi đỡ Đinh Nhất cùng tiến lên và chiếu đèn về phía trước, thì chúng tôi giật mình phát hiện con đường phía trước bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người.

Biến cố này đến quá nhanh, tôi và Đinh Nhất chưa ai kịp phản ứng mà cứ đứng sững ở đó, không dám cử động

Những bóng người này cách chúng tôi chưa đầy ba mét, nhưng3rõ ràng lúc chúng tôi nghỉ ngơi, khu vực đó vẫn không có gì!

Bực mình nhất là những người này đứng vừa khéo ngoài phạm vi chiếu sáng, cho nên chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ

Nhưng nhìn thoáng qua dáng người thì chắc bọn họ là đàn ông, hơn nữa phía sau họ còn có vài thứ khác.

Thế là tôi và Đinh Nhất làm theo nguyên tắc “Địch không động ta không động” để giằng co với đối phương một lúc lâu, đến tận khi chấn tối hơi mỏi mới không nhịn được mà nói nhỏ với Đinh Nhất: “Mấy người phía trước chẳng lẽ là tượng đá?” Đinh Nhất lắc đầu trả lời: “Không rõ lắm, nhưng bọn họ1xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động, điều này thật khó hiểu!” Đúng là như vậy, trước đó lúc chúng tôi nghỉ ngơi, rõ ràng là bọn họ không ở đó, bây giờ lại đột nhiên xông ra! Nếu không phải trước đó chúng tôi bị mù, vậy thì những thứ trước mắt này biết “dịch chuyển không gian”

Sau đó tôi và Đinh Nhất lại đợi thêm một lúc nhưng thấy mấy bóng người đó vẫn không nhúc nhích, thể là chúng tôi can đảm bước về phía trước hai bước, có như vậy đèn pin mới có thể soi được những bóng người đó

Khi tôi nhìn rõ hình ảnh thật của những người này, trong lòng lập tức thấy buồn nôn, chẳng9lẽ đây chính là binh lính xương khô mà ông chủ homestay đã nói sao?

Những bộ xương này cầm trường mẫu trong tay, thân hình thẳng tắp cử như còn sống..

Nếu không phải khi tia sáng chiếu vào người họ lộ ra bộ xương trắng hếu, chắc sẽ làm người ta có ảo giác như binh lính đang giữ vững vị trí của mình

Tôi buồn bực hỏi: “Bọn họ đã chết hơn hai nghìn năm, làm sao bộ xương vẫn có thể đứng vững được nhỉ?” Đinh Nhất trầm giọng đáp lại: “Tôi không muốn biết họ đúng kiểu gì, bây giờ tôi chỉ muốn biết chúng ta vượt qua bằng cách nào...” Nghe Đinh Nhất nói tôi mới phát hiện, những lính xương3khổ này đứng thành từng hàng giao với nhau và chắn con đường cực kỳ chặt chẽ

Đến gần mới phát hiện, phía sau những binh lính xương khô này còn có vài bộ xương ngựa chiến, nếu không phải bọn họ chỉ còn là những bộ xương thì trông cực kỳ giống một đội quân đang chuẩn bị xuất phát

Tôi biết những bộ xương binh lính này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn phía sau họ mới là lối vào chính của mộ cổ

Nghĩ tới đây tôi bèn chuẩn bị đi tới trước mặt đám lính xương đó để kiểm tra xem, với vóc người của tôi và Đinh Nhất có thể xuyên qua đó được hay3không

Đinh Nhất thấy tôi muốn đi qua đó thì vội vàng kéo tôi lại và nói: “Trên thân thể của những bộ xương này có chứa ký ức tàn hồn, tốt nhất cậu đừng đụng chạm vào bọn họ...” Tôi gật đầu đáp: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì.” Đến gần xem xét mới phát hiện những lính xương này đúng là đứng trên mặt đất, trên người cũng không có cái gì để chống đỡ, ví dụ như giả gỗ..

Xem ra cảnh tượng trước mặt không thể dùng khoa học để giải thích được

Thật ra với thân hình của tôi và Đinh Nhất, nếu muốn xuyên qua đám lính xương khổ này cũng được thôi, nhưng điều phiền toái là phía sau lưng bọn chúng có vài bộ xương ngựa chiến, vừa vặn bịt chặt những khe hở này

Nhìn đến đây trong lòng tôi lập tức thấy bực mình, thật muốn giơ chân lên đạp mấy bộ xương này thành một cục

Thế nhưng ý nghĩ này vừa nhô lên đã bị tôi cưỡng ép đè xuống, có trời mới biết bên trong lối đi này còn có cơ quan nào khác không? Đám lính xương và bộ xương ngựa đứng ở đây chắc chắn không chỉ đơn giản là để hù dọa người

Lúc này tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Hiện giờ bọn họ cũng chỉ còn là bộ xương, chắc sẽ không biến thành cương thi chứ?” Kết quả Đinh Nhất lại lắc đầu trả lời: “Điều này cũng khó mà nói, tôi thấy trên giáp của bọn họ đều khắc phù văn khóa hồn, có lẽ âm hồn của bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn bị nhốt trong cái thân thể này.” Tôi nghe mà cảm thấy lạnh cả người, hồn phách bị nhốt ở đây hai nghìn năm là khái niệm gì? Kể cả linh hồn hiền lành chỉ sợ cũng sẽ bị tra tấn biến thành ác linh với oán khí cực lớn mất? Nghĩ đến đây tôi vội quay sang Đinh Nhất hỏi dò: “Anh có thể siêu độ những vong hồn này không?” Đinh Nhất nghe xong không hề suy nghĩ mà trả lời ngay: “Không thể...” Tôi trợn mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ Chú Lê đã nhận một đồ đệ giả à? Tại sao Đinh Nhất không hề biết mấy chuyện như chiếu hổn, khu quỷ, vãng sinh, siêu độ? Bây giờ tôi đã hiểu vì sao lúc Chú Lê nhận Đàm Lỗi là đệ tử chính thức lại mừng như thế! Đinh Nhật thấy tôi liếc mắt nhìn anh ta thì ra vẻ vô tội nói: “Sư phụ không dạy tôi mấy thứ này...” Tôi nghe thấy cũng đúng, xem ra phải trách chính bản thân Chú Lê

Nhưng tôi đoán Chú Lê cũng có lý do riêng khi không dạy cho Đinh Nhất những thứ đó, chỉ là lúc mấu chốt này hại tôi quá thảm

Tôi nhìn thoáng qua thời gian, chúng tôi đã xuống mộ được hai tiếng rồi, nếu như bây giờ quay đầu về đón Chú Lê vào đây chắc trời cũng sáng mất

Ai ngờ trong lúc chúng tôi đang không có cách nào, thì đột nhiên phía sau lưng lại truyền đến một tiếng hát kỳ quái, nghe giống như một người phụ nữ đang hát đồng dao

Nhưng giai điệu này quá buồn bã khiến cho người nghe phải rùng mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương