Người Thừa Kế Hào Môn
-
Chương 8: Đừng ép tôi giả ngốc
Giọng nói này khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Ngẩng đầu nhìn theo, lập tức thấy một tên đàn ông béo tai to, ưỡn chiếc bụng bia ra, vẻ mặt chế nhạo nhìn Trần Bình.
Bản thân tôi ăn bám hay không liên quan gì đến mẹ gì đến anh chứ? Vả lại, tôi và anh thân quen lắm à? Trần Bình khẽ mím môi, không định để ý đến tên kia, anh quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng tên béo ú chết tiệt kia không định buông tha cho anh, tiến lên, ngăn Trần Bình lại, rồi quang co lòng vòng móc mỉa: “Không để ý người à? Cũng kiêu ngạo lắm đấy chứ! Nghe nói anh lập nghiệp thất bại, ăn ở đều do phó tổng giám đốc Giang của chúng tôi lo.
Anh cũng mặt dày phết nhỉ! Một người đàn ông trưởng thành thế mà lại ăn bám vợ.”
Trần Bình nhíu mày lại, biểu tình cực kỳ khó coi.
Anh biết người này, tên này là Triệu Cương – giám đốc bộ phận thị trường của xông ty Giang Uyển.
Tên này từng quấy rối Giang Uyển, sau đó bị anh cho một trận.
Không ngờ tới, tên này nhìn thấy bản thân anh nghèo túng, liền lập tức không kiêng kỵ chút nào mà chế nhạo anh.
Giờ phút này mấy người đồng nghiệp khác của Giang Uyển cũng dùng ánh mắt khác lạ nhìn Trần Bình.
Bọn họ ít nhiều cũng quen biết Trần Bình, trước kia người đàn ông lập nghiệp đầy hăng hái, nhưng giờ đây lại biến thành thằng đưa đồ ăn nghèo kiết xác.
Giang Uyển đứng giữa đám người, mày cau chặt lại, nhìn về phía Trần Bình, cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Trần Bình, anh mau đi về đi.”
Giang Uyển nói.
Triệu Cương nghe thấy lời này liền nhướng mày, sự khinh thường trong mắt càng tăng thêm.
Những người đồng nghiệp khác cũng rối rít ra vẻ chế giễu.
Tên Trần Bình này đến cả vợ hắn cũng ghét bỏ hắn, đúng là thất bại mà! Lúc này đây Trần Bình cũng không muốn ở lại, trực tiếp quay người bỏ đi.
Nhưng tên Triệu Cương lại không buông tha nói: “Trần Bình, đừng đi chứ! Không bằng ăn cơm cùng chúng tôi đi? Vợ anh hôm qua vừa mới ký được đơn hàng có giá một triệu nhân dân tệ, anh có giao đồ ăn mười năm cũng không được thành tích như thế này đâu, không cùng chúc mừng cô ấy với chúng tôi sao?”
Đơn hàng một triệu? Giang Uyển bàn bạc thành công rồi.
Trong lòng Trần Bình hiểu rõ, nhưng cũng không muốn ở lại đây.
Đến cả vợ anh cũng muốn đuổi anh đi, anh còn ở đây tự chuốc lấy nhục nhã hay sao? Giang Uyển ơi Giang Uyển, nếu như cô biết đơn hàng này của cô là tôi giúp, vậy cô sẽ có phản ứng như thế nào? “Không cần, tôi còn phải đến bệnh viện.”
Trần Bình lạnh lùng nói.
Triệu Cương không nói năng gì, lôi Trần Bình vào nhà hàng, còn thân mật khoác vai anh nói: “Có gì phải ngại chứ! Dù sao cũng là vợ anh mời cơm, không ăn chẳng phải lãng phí hay sao!”
Đã ăn bám lại còn ra vẻ.
Lúc này, đám người đi vào trong đại sảnh của Tụ Hiền Các, Trần Bình bị cưỡng ép kéo vào trong, nhưng vẫn như cũ cô độc đứng nơi góc xó.
Mà Giang Uyển đứng cùng chỗ với đám đồng nghiệp, hưng phấn và kϊƈɦ động kể lại đơn hàng kia mình đã làm sao ký kết thành công.
“Phó giám đốc Giang, ý cô là có người giúp đỡ cô nên đơn hàng này mới ký kết thành công.”
Một cô gái ăn diện xinh đẹp kinh ngạc nói.
Giang Uyển gật đầu, nói: “Vốn tổng giám đốc Vương của công ty thuốc Lực Thắng gây đủ loại khó dễ với tôi.
Các cô cũng biết đấy, ông ta đã hẹn tôi đi ăn đến mấy lần rồi, nhưng mà ngày hôm qua, sau khi ông ta nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên ký hợp đồng với tôi, còn rất thành khẩn mà xin lỗi tôi nữa.”
Nói xong, Giang Uyển không khỏi nhìn Trần Bình đang ngây người đứng nơi góc xó.
Trong lòng không tránh được cảm thấy thất vọng cùng lạc lõng.
Cô rất hy vọng người đã giúp đỡ mình kia là Trần Bình, nhưng cô biết mãi mãi không có khả năng này.
“Chao ôi, là ai yêu thầm Phó tổng giám đôc Giang của chúng ta giúp cô như vậy chứ? Đây là đơn hàng có giá một triệu đó!”
Cô gái kia lại thét to lên, cố ý nói to để Trần Bình nghe thấy.
Tên vô tích sự nhà anh nhìn một chút, vợ của anh đều bị người khác dòm ngó rồi mà anh còn ngu ngốc đứng đó.
Đúng là vô dụng! Ngay lúc đám người đang ríu rít thảo luận, Triệu Cương mang vẻ mặt xoắn xuýt đi tới, nói: “Không ăn được, chỗ này thế nhưng phải hẹn trước, chỉ có hội viên mới có thể lâm thời đặt chỗ.”
Triệu Cương cũng không dám tin rằng Tụ Hiền Các vậy mà cũng cần hẹn trước.
Mà làm thẻ hội viên còn cần tiêu phí một năm trêи triệu nhân dân tệ! Mỗi năm tiêu một triệu nhân dân tệ để ăn cơm cũng chỉ có nhà giàu mà thôi! Giang Uyển lập tức đứng dậy, sắc mặt bối rối nói: “Vậy làm thế nào đây? Không bằng chúng ta đổi chỗ nhé?”
Hôm nay vốn đã nói lời mời mọi người ăn cơm, kết quả lại cần đặt hẹn trước.
Giang Uyển cũng là lần thứ nhất đến Tụ Hiền Các, còn nghe gợi ý của đồng nghiệp.
“Hả? Không phải chứ giám đốc Triệu? Chúng ta phải đi xa lắm mới tới được đây đó.”
“Giám đốc Triệu, anh nghĩ biện pháp đi! Tôi nghe nói đồ ăn Tụ Hiền Các cực kỳ ngon.”
“Thực sự là không được, thôi đổi chỗ đi!”
Mốt số người cảm thấy bất mãn, ồn ào nói không ngừng.
Triệu Cương cũng bất đắc dĩ, hắn ta vội vàng như vậy không phải là muốn tạo ấn tượng tốt đẹp với Giang Uyển hay sao! Nhưng thẻ hội viên tiền triệu ở chỗ này, hắn lấy ở đâu ra? “ ”
Không bằng chúng ta đi Đức Trang nhé? Chỗ này cần hẹn trước, tôi cũng không có cách nào cả.
“Triệu Cương nhún vai nói.
Người phụ nữ kêu gào to nhất trước tiên kia tên là Hứa Hồng, thư ký của Triệu Cương.
Đương nhiên, cô ta đồng ý chuyện này.
Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký.
Hứa Hồng với đôi chân dài bước tới, một phát ôm lấy cánh tay của Triệu Cương, ỏn ẻn làm nũng nói:”
Giám đốc Triệu, lần đầu tiên người ta tới đây mà! Không phải anh nói anh quen với giám đốc ở đây sao? Bảo anh ta thêm một bàn giúp chúng ta đi! “ Nghe thấy lời này, Giang Uyển cùng mấy người đồng nghiệp khác cũng chờ mong nhìn về phía Triệu Cương.
Triệu Cương đã cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được.
Hắn nào có quen biết giám đốc ở đây, chỉ là đến lúc nói khoác mà thôi! ”
Đây..
Hình như cũng không tiện cho lắm! Đừng làm khó ngươi ta, chúng ta đi Đức Trang, tôi mời khách.
“Triệu Cương lập tức nói.
Đức Trang cũng không quý, chỗ này chỉ có bảy tám người, ăn một bữa cũng không hơn một nghìn nhân dân tệ.
Mình muốn mượn nước đẩy thuyền mời cơm, nói không chừng Giang Uyển còn sẽ cảm ơn mình.
Nhưng mà mấy người đồng nghiệp tỏ vẻ không vui.
Hứa Hồng liêc mắt nhìn Giang Uyển, bất mãn nói:”
Phó giám đốc Giang, cô đã nói mời chúng tôi ăn cơm ở Tụ Hiền Các, như thế này cũng quá mất hứng rồi đấy! “ Ả ta vốn đã ghen ghét với Giang Uyển, tuổi trẻ đã bò lên chức phó giám đốc, còn nhận được sự ưu ái của giám đốc Triệu và chủ tịch Hoàng.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc cô ta xinh đẹp hay sao? Chẳng lẽ bản thân cô không xinh đẹp? Tôi không những xinh đẹp mà còn quyến rũ, đám đàn ông thối các người soa không để ý đến tôi chứ! ”
Được rồi, được rồi, phó giám đốc Giang cũng không biết phải hẹn trước mà, đi Đức trang thôi! “Triệu Cương giúp Giang Uyển, thái độ có chút cứng rắn.
Giang Uyển cũng ngại ngùng xin lỗi:”
Xin lỗi, đi Đức Trang để tôi mời nhé! Vốn là do tôi mời khách mà, cũng không nên phiền giám đốc Triệu tiêu tốn.
“ Mấy người đồng nghiệp lạnh lùng lườm Giang Uyển một cái, không nói bất cứ lời nào quay người rời đi.
Tức đến nó luôn rồi, còn ăn cái mẹ gì nữa! Ngay lúc đám nguwoif khó chịu không vui, một giọng nói vang lên phá tan sự bình tĩnh.
”
Tôi có thẻ hội viên không bằng đưa các người dùng? “Trần Bình đứng nơi góc xó bất thình lình nói.
Anh vẫn không nhịn được giúp cô, dù sao Giang Uyển cũng là vợ của anh.
Cô bị đồng nghiệp trách mắng khinh thường như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu.
”
Anh có thẻ? Trần Bình, không nói dối sẽ không chết.
Anh biết đây là đâu không? Tụ Hiền Các, thẻ hội viên mỗi năm phải chi tiêu ít nhất một triệu nhân dân tệ.
“ Lúc này Triệu Cương lên tiếng một cách kỳ quái.
Mấy người đứng bên cạnh anh ta cũng dùng ánh mắt phủ định nhìn Trần Bình, trêи mặt họ nhiều thêm vẻ tươi cười trào phúng.
Giang Uyển cũng hơi hơi ngạc nhiên, biểu cảm ngại ngùn nhìn Trần Bình, đi qua muốn kéo anh ra khỏi cửa, cô thấp giọng nói:”
Anh muốn làm cái gì hả? Mau đến bệnh viện với con đi.
“ Cô như vậy là sợ anh làm mất mặt nên vội vàng đuổi anh đi mà.
Trần Bình cũng không giải thích, nếu nhưu cô đã không muốn anh giúp đỡ, anh đi là được.
Nhưng Triệu Cương lại nổi lên hứng thú, khinh miệt nói:”
Phó giám đốc Giang, đừng vội mà! Nếu chồng cô đã nói anh ta có thẻ hội viên, vậy để anh ta giúp chúng ta đặt bàn đi.
“ Triệu Cương cả mặt trào phúng, hắn ta càng muốn nhìn thấy Trần Bình xấu mặt.
Tên nghèo kiết xác này còn muốn ra vẻ ta đây.
Chẳng lẽ vừa nãy anh ta không nghe thấy, với thẻ hội viên của Tụ Hiền Các, thẻ ngân hàng bình thường mỗi năm phải chi tiêu một triệu nhân dân tệ sao? Cũng được, nếu để anh ta xấu mặt trước mọi người, có lẽ Giang Uyển sẽ càng thêm thất vọng về anh ta.
Bản thân hắn cũng có thể nhân cơ hội này mà xen vào.
”
Trần Bình! Anh đừng gây chuyện nữa, mau về đi! “ Giang Uyển lạnh lẽo nói, cô cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Tại sao anh ta cứ phải xuất hiện vào lúc này chứ? Loại chuyện mất mặt này rất hay ho sao? Vốn khi nói chuyện chồng con trước mặt các đồng nghiệp cô đã không thể ngẩng đầu lên được rồi, anh ta còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu.
Đúng là tức chết đi được! ”
Uyển Nhi.
Tôi thật sự có thẻ hội viên.
“Trần Bình thản nhiên nói.
Dứt lời, Trần Bình cùng những người khác đều cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta thật sự có thẻ? Nhưng suy nghĩ lại, biểu cảm của Triệu Cương càng thêm khinh bỉ.
”
Trần Bình, đây không phải là thẻ nhân viên giao thức ăn của anh đấy chứ? Lấy ra lừa mọi người không hay lắm đâu! “Triệu Cương kiêu căng cười nhạo nói.
Còn Trần Bình dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Triệu Cương.
Khiến Triệu Cương cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tên nghèo kiết hủ lậu này dựa vào cái gì có thể bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ chiếc thẻ đó là thật? Không thể nào! Cũng ngay lúc này, Hứa Hồng đi giày cao gót, cướp lấy chiếc thẻ hội viên trong tay Trần Bình, kiêu căng xấc xược cười nhạo nói:”
Nếu chông phó giám đốc Giang đã nói là thẻ hội viên, vậy chúng ta thử xem.
“ Dứt lời, ả ta cầm lấy thẻ, uốn éo bờ ʍôиɠ mềm mại đầy đặn chạy về phía quầy tiếp tân.
Giang Uyển thấy vậy nhưng cũng không kịp đề phòng, chỉ có thể dậm mạnh chân một cái, tức giận trừng mắt nhìn Trần Bình:”
Trần Bình, anh khiến tôi thất vọng quá đấy! “ Đúng vậy, người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, lại có thích giả vờ.
Bây giờ thì hay rồi, lát nữa lời nói dối bị vạch trần, người mất mặt không chỉ có anh ta mà còn có cả cô nữa! Nụ cười trào phúng trêи mặt Triệu Cương cùng vài đồng nghiệp khác càng thêm tươi rói.
”
Đi đi đi, hôm nay nhờ phúc của Trần Bình, chúng ta mau đi xem đặt được chưa.”
Trong lòng Triệu Cương cảm thấy sảng kɧօáϊ, vội vàng muốn xem Trần Bình xấu hổ.
Hắn ta đã chuẩn bị xong một đống lời nói đợi chút nữa trào phúng anh.
Mấy người cười vang, vây quanh Trần Bình và Giang Uyển đang đi về phía quầy lễ tân giống như sợ anh chạy mất.
Ngẩng đầu nhìn theo, lập tức thấy một tên đàn ông béo tai to, ưỡn chiếc bụng bia ra, vẻ mặt chế nhạo nhìn Trần Bình.
Bản thân tôi ăn bám hay không liên quan gì đến mẹ gì đến anh chứ? Vả lại, tôi và anh thân quen lắm à? Trần Bình khẽ mím môi, không định để ý đến tên kia, anh quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng tên béo ú chết tiệt kia không định buông tha cho anh, tiến lên, ngăn Trần Bình lại, rồi quang co lòng vòng móc mỉa: “Không để ý người à? Cũng kiêu ngạo lắm đấy chứ! Nghe nói anh lập nghiệp thất bại, ăn ở đều do phó tổng giám đốc Giang của chúng tôi lo.
Anh cũng mặt dày phết nhỉ! Một người đàn ông trưởng thành thế mà lại ăn bám vợ.”
Trần Bình nhíu mày lại, biểu tình cực kỳ khó coi.
Anh biết người này, tên này là Triệu Cương – giám đốc bộ phận thị trường của xông ty Giang Uyển.
Tên này từng quấy rối Giang Uyển, sau đó bị anh cho một trận.
Không ngờ tới, tên này nhìn thấy bản thân anh nghèo túng, liền lập tức không kiêng kỵ chút nào mà chế nhạo anh.
Giờ phút này mấy người đồng nghiệp khác của Giang Uyển cũng dùng ánh mắt khác lạ nhìn Trần Bình.
Bọn họ ít nhiều cũng quen biết Trần Bình, trước kia người đàn ông lập nghiệp đầy hăng hái, nhưng giờ đây lại biến thành thằng đưa đồ ăn nghèo kiết xác.
Giang Uyển đứng giữa đám người, mày cau chặt lại, nhìn về phía Trần Bình, cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Trần Bình, anh mau đi về đi.”
Giang Uyển nói.
Triệu Cương nghe thấy lời này liền nhướng mày, sự khinh thường trong mắt càng tăng thêm.
Những người đồng nghiệp khác cũng rối rít ra vẻ chế giễu.
Tên Trần Bình này đến cả vợ hắn cũng ghét bỏ hắn, đúng là thất bại mà! Lúc này đây Trần Bình cũng không muốn ở lại, trực tiếp quay người bỏ đi.
Nhưng tên Triệu Cương lại không buông tha nói: “Trần Bình, đừng đi chứ! Không bằng ăn cơm cùng chúng tôi đi? Vợ anh hôm qua vừa mới ký được đơn hàng có giá một triệu nhân dân tệ, anh có giao đồ ăn mười năm cũng không được thành tích như thế này đâu, không cùng chúc mừng cô ấy với chúng tôi sao?”
Đơn hàng một triệu? Giang Uyển bàn bạc thành công rồi.
Trong lòng Trần Bình hiểu rõ, nhưng cũng không muốn ở lại đây.
Đến cả vợ anh cũng muốn đuổi anh đi, anh còn ở đây tự chuốc lấy nhục nhã hay sao? Giang Uyển ơi Giang Uyển, nếu như cô biết đơn hàng này của cô là tôi giúp, vậy cô sẽ có phản ứng như thế nào? “Không cần, tôi còn phải đến bệnh viện.”
Trần Bình lạnh lùng nói.
Triệu Cương không nói năng gì, lôi Trần Bình vào nhà hàng, còn thân mật khoác vai anh nói: “Có gì phải ngại chứ! Dù sao cũng là vợ anh mời cơm, không ăn chẳng phải lãng phí hay sao!”
Đã ăn bám lại còn ra vẻ.
Lúc này, đám người đi vào trong đại sảnh của Tụ Hiền Các, Trần Bình bị cưỡng ép kéo vào trong, nhưng vẫn như cũ cô độc đứng nơi góc xó.
Mà Giang Uyển đứng cùng chỗ với đám đồng nghiệp, hưng phấn và kϊƈɦ động kể lại đơn hàng kia mình đã làm sao ký kết thành công.
“Phó giám đốc Giang, ý cô là có người giúp đỡ cô nên đơn hàng này mới ký kết thành công.”
Một cô gái ăn diện xinh đẹp kinh ngạc nói.
Giang Uyển gật đầu, nói: “Vốn tổng giám đốc Vương của công ty thuốc Lực Thắng gây đủ loại khó dễ với tôi.
Các cô cũng biết đấy, ông ta đã hẹn tôi đi ăn đến mấy lần rồi, nhưng mà ngày hôm qua, sau khi ông ta nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên ký hợp đồng với tôi, còn rất thành khẩn mà xin lỗi tôi nữa.”
Nói xong, Giang Uyển không khỏi nhìn Trần Bình đang ngây người đứng nơi góc xó.
Trong lòng không tránh được cảm thấy thất vọng cùng lạc lõng.
Cô rất hy vọng người đã giúp đỡ mình kia là Trần Bình, nhưng cô biết mãi mãi không có khả năng này.
“Chao ôi, là ai yêu thầm Phó tổng giám đôc Giang của chúng ta giúp cô như vậy chứ? Đây là đơn hàng có giá một triệu đó!”
Cô gái kia lại thét to lên, cố ý nói to để Trần Bình nghe thấy.
Tên vô tích sự nhà anh nhìn một chút, vợ của anh đều bị người khác dòm ngó rồi mà anh còn ngu ngốc đứng đó.
Đúng là vô dụng! Ngay lúc đám người đang ríu rít thảo luận, Triệu Cương mang vẻ mặt xoắn xuýt đi tới, nói: “Không ăn được, chỗ này thế nhưng phải hẹn trước, chỉ có hội viên mới có thể lâm thời đặt chỗ.”
Triệu Cương cũng không dám tin rằng Tụ Hiền Các vậy mà cũng cần hẹn trước.
Mà làm thẻ hội viên còn cần tiêu phí một năm trêи triệu nhân dân tệ! Mỗi năm tiêu một triệu nhân dân tệ để ăn cơm cũng chỉ có nhà giàu mà thôi! Giang Uyển lập tức đứng dậy, sắc mặt bối rối nói: “Vậy làm thế nào đây? Không bằng chúng ta đổi chỗ nhé?”
Hôm nay vốn đã nói lời mời mọi người ăn cơm, kết quả lại cần đặt hẹn trước.
Giang Uyển cũng là lần thứ nhất đến Tụ Hiền Các, còn nghe gợi ý của đồng nghiệp.
“Hả? Không phải chứ giám đốc Triệu? Chúng ta phải đi xa lắm mới tới được đây đó.”
“Giám đốc Triệu, anh nghĩ biện pháp đi! Tôi nghe nói đồ ăn Tụ Hiền Các cực kỳ ngon.”
“Thực sự là không được, thôi đổi chỗ đi!”
Mốt số người cảm thấy bất mãn, ồn ào nói không ngừng.
Triệu Cương cũng bất đắc dĩ, hắn ta vội vàng như vậy không phải là muốn tạo ấn tượng tốt đẹp với Giang Uyển hay sao! Nhưng thẻ hội viên tiền triệu ở chỗ này, hắn lấy ở đâu ra? “ ”
Không bằng chúng ta đi Đức Trang nhé? Chỗ này cần hẹn trước, tôi cũng không có cách nào cả.
“Triệu Cương nhún vai nói.
Người phụ nữ kêu gào to nhất trước tiên kia tên là Hứa Hồng, thư ký của Triệu Cương.
Đương nhiên, cô ta đồng ý chuyện này.
Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký.
Hứa Hồng với đôi chân dài bước tới, một phát ôm lấy cánh tay của Triệu Cương, ỏn ẻn làm nũng nói:”
Giám đốc Triệu, lần đầu tiên người ta tới đây mà! Không phải anh nói anh quen với giám đốc ở đây sao? Bảo anh ta thêm một bàn giúp chúng ta đi! “ Nghe thấy lời này, Giang Uyển cùng mấy người đồng nghiệp khác cũng chờ mong nhìn về phía Triệu Cương.
Triệu Cương đã cưỡi lên lưng hổ khó mà xuống được.
Hắn nào có quen biết giám đốc ở đây, chỉ là đến lúc nói khoác mà thôi! ”
Đây..
Hình như cũng không tiện cho lắm! Đừng làm khó ngươi ta, chúng ta đi Đức Trang, tôi mời khách.
“Triệu Cương lập tức nói.
Đức Trang cũng không quý, chỗ này chỉ có bảy tám người, ăn một bữa cũng không hơn một nghìn nhân dân tệ.
Mình muốn mượn nước đẩy thuyền mời cơm, nói không chừng Giang Uyển còn sẽ cảm ơn mình.
Nhưng mà mấy người đồng nghiệp tỏ vẻ không vui.
Hứa Hồng liêc mắt nhìn Giang Uyển, bất mãn nói:”
Phó giám đốc Giang, cô đã nói mời chúng tôi ăn cơm ở Tụ Hiền Các, như thế này cũng quá mất hứng rồi đấy! “ Ả ta vốn đã ghen ghét với Giang Uyển, tuổi trẻ đã bò lên chức phó giám đốc, còn nhận được sự ưu ái của giám đốc Triệu và chủ tịch Hoàng.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc cô ta xinh đẹp hay sao? Chẳng lẽ bản thân cô không xinh đẹp? Tôi không những xinh đẹp mà còn quyến rũ, đám đàn ông thối các người soa không để ý đến tôi chứ! ”
Được rồi, được rồi, phó giám đốc Giang cũng không biết phải hẹn trước mà, đi Đức trang thôi! “Triệu Cương giúp Giang Uyển, thái độ có chút cứng rắn.
Giang Uyển cũng ngại ngùng xin lỗi:”
Xin lỗi, đi Đức Trang để tôi mời nhé! Vốn là do tôi mời khách mà, cũng không nên phiền giám đốc Triệu tiêu tốn.
“ Mấy người đồng nghiệp lạnh lùng lườm Giang Uyển một cái, không nói bất cứ lời nào quay người rời đi.
Tức đến nó luôn rồi, còn ăn cái mẹ gì nữa! Ngay lúc đám nguwoif khó chịu không vui, một giọng nói vang lên phá tan sự bình tĩnh.
”
Tôi có thẻ hội viên không bằng đưa các người dùng? “Trần Bình đứng nơi góc xó bất thình lình nói.
Anh vẫn không nhịn được giúp cô, dù sao Giang Uyển cũng là vợ của anh.
Cô bị đồng nghiệp trách mắng khinh thường như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu.
”
Anh có thẻ? Trần Bình, không nói dối sẽ không chết.
Anh biết đây là đâu không? Tụ Hiền Các, thẻ hội viên mỗi năm phải chi tiêu ít nhất một triệu nhân dân tệ.
“ Lúc này Triệu Cương lên tiếng một cách kỳ quái.
Mấy người đứng bên cạnh anh ta cũng dùng ánh mắt phủ định nhìn Trần Bình, trêи mặt họ nhiều thêm vẻ tươi cười trào phúng.
Giang Uyển cũng hơi hơi ngạc nhiên, biểu cảm ngại ngùn nhìn Trần Bình, đi qua muốn kéo anh ra khỏi cửa, cô thấp giọng nói:”
Anh muốn làm cái gì hả? Mau đến bệnh viện với con đi.
“ Cô như vậy là sợ anh làm mất mặt nên vội vàng đuổi anh đi mà.
Trần Bình cũng không giải thích, nếu nhưu cô đã không muốn anh giúp đỡ, anh đi là được.
Nhưng Triệu Cương lại nổi lên hứng thú, khinh miệt nói:”
Phó giám đốc Giang, đừng vội mà! Nếu chồng cô đã nói anh ta có thẻ hội viên, vậy để anh ta giúp chúng ta đặt bàn đi.
“ Triệu Cương cả mặt trào phúng, hắn ta càng muốn nhìn thấy Trần Bình xấu mặt.
Tên nghèo kiết xác này còn muốn ra vẻ ta đây.
Chẳng lẽ vừa nãy anh ta không nghe thấy, với thẻ hội viên của Tụ Hiền Các, thẻ ngân hàng bình thường mỗi năm phải chi tiêu một triệu nhân dân tệ sao? Cũng được, nếu để anh ta xấu mặt trước mọi người, có lẽ Giang Uyển sẽ càng thêm thất vọng về anh ta.
Bản thân hắn cũng có thể nhân cơ hội này mà xen vào.
”
Trần Bình! Anh đừng gây chuyện nữa, mau về đi! “ Giang Uyển lạnh lẽo nói, cô cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.
Tại sao anh ta cứ phải xuất hiện vào lúc này chứ? Loại chuyện mất mặt này rất hay ho sao? Vốn khi nói chuyện chồng con trước mặt các đồng nghiệp cô đã không thể ngẩng đầu lên được rồi, anh ta còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu.
Đúng là tức chết đi được! ”
Uyển Nhi.
Tôi thật sự có thẻ hội viên.
“Trần Bình thản nhiên nói.
Dứt lời, Trần Bình cùng những người khác đều cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta thật sự có thẻ? Nhưng suy nghĩ lại, biểu cảm của Triệu Cương càng thêm khinh bỉ.
”
Trần Bình, đây không phải là thẻ nhân viên giao thức ăn của anh đấy chứ? Lấy ra lừa mọi người không hay lắm đâu! “Triệu Cương kiêu căng cười nhạo nói.
Còn Trần Bình dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Triệu Cương.
Khiến Triệu Cương cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Tên nghèo kiết hủ lậu này dựa vào cái gì có thể bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ chiếc thẻ đó là thật? Không thể nào! Cũng ngay lúc này, Hứa Hồng đi giày cao gót, cướp lấy chiếc thẻ hội viên trong tay Trần Bình, kiêu căng xấc xược cười nhạo nói:”
Nếu chông phó giám đốc Giang đã nói là thẻ hội viên, vậy chúng ta thử xem.
“ Dứt lời, ả ta cầm lấy thẻ, uốn éo bờ ʍôиɠ mềm mại đầy đặn chạy về phía quầy tiếp tân.
Giang Uyển thấy vậy nhưng cũng không kịp đề phòng, chỉ có thể dậm mạnh chân một cái, tức giận trừng mắt nhìn Trần Bình:”
Trần Bình, anh khiến tôi thất vọng quá đấy! “ Đúng vậy, người đàn ông này lúc nào cũng như vậy, lại có thích giả vờ.
Bây giờ thì hay rồi, lát nữa lời nói dối bị vạch trần, người mất mặt không chỉ có anh ta mà còn có cả cô nữa! Nụ cười trào phúng trêи mặt Triệu Cương cùng vài đồng nghiệp khác càng thêm tươi rói.
”
Đi đi đi, hôm nay nhờ phúc của Trần Bình, chúng ta mau đi xem đặt được chưa.”
Trong lòng Triệu Cương cảm thấy sảng kɧօáϊ, vội vàng muốn xem Trần Bình xấu hổ.
Hắn ta đã chuẩn bị xong một đống lời nói đợi chút nữa trào phúng anh.
Mấy người cười vang, vây quanh Trần Bình và Giang Uyển đang đi về phía quầy lễ tân giống như sợ anh chạy mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook