Người Thừa Kế Hào Môn
Chương 50: Sao giang uyển lại ở đây?

Sắc mặt Vương Thiện Long càng tệ hơn, thấy đối phương hùng hổ hăm dọa như vậy, cắn răng nói: “Tổng giám đốc Trần, chỗ nào có thể khoan dung thì hãy độ lượng, không nhất thiết phải quá quắt như vậy.”

Trần Bình im lặng, yên tĩnh nhìn.

Vương Thiện Long không thể nào chịu đựng được nổi, liền giận dữ nói: “Trần Bình đừng ép người quá đáng! Vương Thiện Long, đừng ép người quá đáng! Vương Thiện Long tôi đã lăn lộn ở Thành phố Thượng Giang biết bao năm nay, địa vị xã hội cũng lên tới 300 tỷ! Người tôi quen biết, cậu tuyệt đối không thể nào đắc tội nổi! Nếu biết điều, hãy bỏ qua chuyện này, nếu không thể thì, tôi chắc chắn sẽ liều chết với cậu!”

Ông ta thật sự nổi giận.

Từ trước tới giờ mình chưa nhẫn nhịn như vậy, đã ăn nói khép nép, thế nhưng đối phương không hề nhường bộ chút nào.

Trần Bình vẫn im lặng.

“Được, vậy chúng tay hãy đợi mà xem!”

Nói xong, Vương Thiện Long lôi điện thoại ra, gọi cho Tống Nhạc: “Anh Tống, anh nhất định phải giúp em, thằng nhãi này đã hạ quyết tâm làm khó em!”

Đầu dây bên kia, Tống Nhạc ngồi trong phòng đọc sách, sắc mặt hơi nặng nề, nói: “Cậu đưa điện thoại cho cậu ta, để tôi nói chuyện với cậu ta.”

Vương Thiện Long nhíu mày, đưa điện thoại cho Trần Bình, lạnh lùng cười: “Bảo cậu nghe điện thoại.”

Vương Thiện Long biết, chỉ cần anh Tống ra mặt, vậy chắc chắn mình sẽ không sao.

Ông ta không tin rằng, còn có người đánh lại anh Tống! Cho nên, ông ta nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Trần, mong cậu nghe xong cuộc gọi này, cậu có thể đưa ra một kết luận thông minh.”

Trần Bình bình thản nhìn Vương Thiện Long, giơ tay nhận lấy điện thoại, đặt bên tai.

Một giọng cười bằng mặt nhưng không bằng lòng vàng tới ở đầu dây bên kia, “Tổng giám đốc Trần, nửa đêm rồi còn muốn gây sự gì nữa, nếu Vương Thiện Long và con trai cậu ta có chỗ nào không phải với cậu, tôi sẽ xin lỗi với cậu thấy bọn họ, được chứ?”

Trần Bình bình tĩnh đáp: “Tống Nhạc, ông nghĩ nếu những chứng cứ ăn hối lộ để làm trái pháp luật của ông bị đưa ra ngoài, thì sẽ thế nào?”

Không có bất kỳ chuẩn bị nào.

Lời nói của Trần Bình như một đòn chí mạng, đâm thẳng vào lồng ngực Tống Nhạc.

Tống Nhạc hoảng loạn! Cậu ta biết mình! Bao gồm những việc mình làm! Xoạch! Tống Nhạc chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, thanh điệu lúc cao lúc trầm, ánh mắt u ám lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Trần, nếu cậu không có chứng cứ về những thứ đó, thì đó là phỉ báng đấy.”

“03762.”

Trần Bình nhìn chiếc điện thoại khác, đọc từng chữ số.

Còn Tống Nhạc ở đầu dây bên kia, sau khi nghe thấy dãy số này, liền sợ hãi tới mức cơ thể mềm nhũn ra ngồi liệt xuống chiếc ghế dựa, ánh mắt hoảng hốt, mồ hôi lạnh toát ra từ hai bên trán.

Sao có thể? Đây là tài khoản ngân hàng của mình ở Thụy Sĩ.

Chỉ có mỗi Tống Nhạc biết, đến cả vợ ông ta cũng không biết! Thế nhưng bây giờ, đối phương đã điều tra ra! Đây là nguồn lực và có gia thế khủng đến mức nào? Nếu đã thẳng thắn như vậy, hiển nhiên, đối phương đã biết thủ đoạn của mình và Vương Thiện Long.

“Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Trần, tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể thương lượng lại với nhau.”

Tống Nhạc hoảng loạn, chân đang run rẩy, vội vàng nói, giọng nói có sự cầu khẩn, “Thế này đi tổng giám đốc Trần, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của Vương Thiện Long nữa, chúng ta có thể gặp mặt không?”

Hy sinh cái nhỏ để bảo vệ cái lớn.

“Muộn rồi!”

Trần Bình lạnh lùng nói, sau đó trả điện thoại lại cho Vương Thiện Long.

Khuôn mặt Vương Thiện Long nở nụ cười lạnh lùng, ông ta không biết họ đã nói gì trong cuộc gọi, thế nhưng kinh nghiệm trong quá khứ mách bảo ông ta, chỉ cần chỗ dựa vững chãi của mình ra mặt, không có chuyện gì là không thể.

“ Lúc ông ta cần lấy điện thoại:”

Anh Tống, vẫn là anh có cách..

“ Thế nhưng, tiếng phá cửa lại rầm vang lên từ đầu dây bên kia:”

Tống Nhạc, ông có liên quan đến tham ô, ăn hối lộ và lạm dụng chức quyền, bây giờ chính thức bị bắt, xin ông hãy phối hợp để chúng tôi điều tra, đưa về! “ Bộp! Âm thanh điện thoại rơi xuống đất.

Bỗng chốc vọng lại trong lòng Vương Thiện Long.

Bị bắt rồi sao? Sao lại có thể đường đột như vậy! Đây là chỗ dựa vững chắc của mình mà! Vương Thiện Long chỉ cảm thấy mình như thể bị rút đi xương sống, cơ thể mềm nhũn, ngồi gục xuống sàn nhà, nhìn Trần Bình bằng vẻ mặt thất kinh, lắp bắp nói:”

Là..

là cậu làm sao? “ Trần Bình không phủ nhận, nhìn đồng hồ, gửi tin nhắn cho Kiều Phú Quý: Đã đến lúc rồi! Chỉ 4 chữ đơn giản, Kiều Phú Quý đã chuẩn bị xong từ lâu lập tức gọi cho một số điện thoại.

Sau đó, chỉ trong vòng 3 phút.

Vương Thiện Long liền nhận được những cuộc điện thoại thúc tiết liên hồi.



Chủ tịch Vương, xảy ra chuyện rồi, các nhà đầu tư thiên thần đã rút vốn đầu tư, đã lấy lại số vốn đầu tư hơn 60 tỷ đồng! “ ”

Chủ tịch Vương, bây giờ tôi đang ở New York, khoản đầu tư tài chính của chúng ta đã thất bại! “ ”

Chủ tịch Vương, không hay rồi, người của cục công thương và phòng tội phạm kinh tế đã đến điều tra chúng ta! Chúng ta phải làm thế nào đây? “ Cuộc gọi này nối tiếp cuộc gọi khác, đều là tin xấu! Vương Thiện Long ngồi bệt trêи sàn nhà, sắc mặt trắng bệnh.

Xong rồi, mọi thứ đều tiêu đời! ”

Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy bố, bố mau nói gì đi chứ.

“Vương Vĩ Trạch thấy bộ dạng này của bố mình, sợ hãi tới mức toàn thân lạnh toát.

Vương Thiện Long tức giận đứng dậy, tay đấm chân đá vào người Vương Vĩ Trạch, giận dữ mắng chửi:”

Bố này đã bị mày hại chết rồi! Thằng con bất Hiếu này! Bố mày đánh chết cmm! “ Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Vương Thiện Long đánh đập giữ dội con trai mình, mãi đến khi cảnh sát tới, hai người họ đều bị đưa lên xe cảnh sát.

Đến khi xe cảnh sát đi khỏi, mọi người mới nhìn Trần Bình bằng ánh mắt kính trọng.

Quả thực là quá ngầu! Tô Tình càng hồi hộp hơn, cô không ngờ, vậy mà Trần Bình lại có nguồn lực to lớn như vậy! Cả quá trình cô đều đứng bên cạnh, nên biết rõ Trần Bình đã làm gì.

Người đàn ông này, thật sự càng ngày càng bí ẩn! Mọi người giải tán, ra khỏi khách sạn.

Trần Bình tìm chỗ để hút một điếu thuốc, giải tỏa áp lực trong lòng.

Thế nhưng, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên gần phía bên cạnh người anh.



Trần Bình, sao anh lại ở đây? “ Trần Bình quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy khuôn mặt nghi ngờ của Giang Uyển, đang đeo túi xách bước tới.

Biểu cảm trêи mặt có chút không vui.

Lại hút thuốc! Trần Bình vội dập đầu thuốc lá, ngượng ngùng nói:”

À, công ty bọn anh hôm nay liên hoan, nên đến đây ăn cơm! “ Trong lòng Trần Bình có chút hoảng loạn, nhớ lại chuyện trước đó Giang Uyển đã liên hệ vào chiếc điện thoại khác của mình, nên hơi lo lắng.”

Lo rằng thân phận của mình sẽ bị bại lộ.

Giang Uyển bước tới, lương anh, nói: “Mễ Lạp đâu?”

“Công ty bọn anh có người trông, lát nữa anh sẽ đi đón con bé.”

Trần Bình vui vẻ cười đáp.

Bỗng nhiên, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt anh.

“Trần Bình, không ngờ anh cũng ở đây.”

Tào Quân vừa đỗ xe xong rồi từ bãi đỗ xe đi tới đây.

Hai người vừa chạm mặt, bầu không khí liền trở nên vô cùng tế nhị.

Gượng gạo, nhìn nhau bằng con mắt căm thù.

Giang Uyển cũng biết hai người bọn họ vì mình mà đối đầu, cho nên vội vàng nghiêm mặt nói với Trần Bình: “Anh hãy mau chóng quay về đón Mễ Lạp!”

Nói xong, cô liền quay người định bỏ đi.

Bước chân Giang Uyển sững lại, quay đầu nói: “Tôi còn chút chuyện cần thương lượng với Tào Quân, có lẽ tối nay sẽ về rất muộn, anh hãy chăm sóc tốt cho Mễ Lạp.”

Sẽ về rất muộn? Muộn là đến lúc nào? Hơn nữa, tôi là chồng cô, bây giờ cô đứng trước mặt tôi, đi cùng Tào Quân đến Khải Hoàn Môn ăn cơm là có ý gì? Cô không biết tôi và Tào Quân có mâu thuẫn sao? Trần Bình có chút tức giận, biểu cảm trêи mặt có chút gượng gạo.

Tào Quân đứng bên cạnh như thể cố ý, vỗ lên vai Trần Bình nói: “Trần Bình, mau chóng về đi, tôi và Giang Uyển còn có chuyện cần bàn bạc, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đưa cô ấy trở về an toàn.”

Bộp! Trần Bình liền vung tay đánh bật cánh tay của Tào Quân ra, lạnh lùng nói: “Tào Quân, tao cảnh cáo mày, đừng để bố mày biết mày có ý đồ gì khác! Nếu không thì tao nhất định phải khiến mày hối hận!”

“Trần Bình, anh làm gì vậy?”

Giang Uyển lôi Trần Bình ra, lườm Trần Bình đầy bất mãn, ra lệnh nói: “Đây không phải chuyện của anh, anh mau chóng về nhà đi.”

Trần Bình ngây ra, anh không ngờ Giang Uyển lại giúp Tào Quân, trái tim thắt lại.

Thế nhưng, anh lại không thể nào hận Giang Uyển.

Cho nên, anh chỉ thẳng vào Tào Quân mắng: “Thằng họ Tào kia, có gì thì nói luôn ở đây, đừng tưởng rằng tao không biết mày định làm gì, tao là chồng của Giang Uyển, mày có mơ cũng đừng hòng!”

Bốp! Giang Uyển giận dữ đến đỉnh điểm, vung một cát tái lên mặt Trần Bình, trách mắng: “Anh điên rồi sao? Anh biết tôi bàn bạc chuyện gì với Tào Quân không? Anh đừng có cả ngày đa nghi rồi nhúng tay vào được không?”

Đôi mắt Giang Uyển ngấn lệ, cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc của mình.

Hôm nay cô tìm Tào Quân để nói chuyện, chính là để vay tiền! Chữa bệnh cho Mễ Lạp.

Thế nhưng, Trần Bình không hề hiểu cô.

Lúc này, Tào Quân mới lạnh lùng mỉa mai một câu: “Trần Bình, thật sự là tôi đã đánh giá cao anh quá rồi, không ngờ anh lại vô dụng như vậy! Khiến Giang Uyển phải khóc vì anh, anh thật là một người đàn đông tốt.

Tiền cũng không có, địa vị cũng không, tôi thực sự không hiểu, loại người như anh sao có thể xứng đáng làm chồng Giang Uyển, xứng đáng làm bố Mễ Lạp.”

Trước đây, Tào Quân và Trần Bình chuyện gì đều có thể kể cho nhau nghe.

Là anh em, rất thân thiết.

Thế nhưng, 3 4 năm nay, tất cả đều đã thay đổi.

Anh em của ngày trước, giờ đã trở thành kẻ thù.

“Thôi, cậu đừng nói nữa!”

Giang Uyển hét lên.

Sau đó, cô quay mặt lại, nhìn Trần Bình, lạnh lùng lên tiếng: “Trần Bình, tôi rất thất vọng về anh!”

Trần Bình đau khổ cười vài tiếng, anh biết địa vị của mình trong lòng Giang Uyển.

Đồ bỏ đi! Nhưng tôi thật sự là đồ bỏ đi sao? Giang Uyển, có lẽ cô không biết, chồng cô là người đàn ông giàu có nhất thế giới này.

Dòng họ của anh sở hữu 70% của cải thế giới.

Giậm chân một cái, nền kinh tế của một quốc gia cũng phải lung lay.

“Giang Uyển, tôi biết, cô vẫn luôn cho rằng tôi là đồ bỏ đi, mấy năm nay, tôi chưa hề cho cô và Mễ Lạp được cuộc sống tốt đẹp, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Trần Bình lạnh lùng nói, “Thế nhưng hôm nay tôi phải nói cho cô biết, Trần Bình tôi không phải đồ bỏ đi! Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho cô thấy! Tiền? Địa vị? Tôi đều có!”

Nói xong, Trần Bình quay người bước đến bãi đỗ xe.

Một trăm chiếc mô tô BMW được đỗ ở đó, và cả 100 người lái thuê.

Giang Uyển trông thấy cảnh này, trái tim bỗng thắt lại.

Anh định làm gì? Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, chắc chắn là cô không gánh vác nổi.

Giang Uyển đuổi theo, hét lớn: “Trần Bình, anh điên rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương