Người Thứ Ba 2 - Vkook
C4: Ba Lớn Ốm Rồi

Chườm khăn ấm lên trán người nằm trên giường. Jungkook bày ra vẻ mặt không thể lo lắng hơn. Dùng tay áp vào má xem nhiệt độ có giảm chút nào không. Lúc sáng hắn nói cảm thấy không khoẻ, đến trưa thì phát sốt tận ba mươi chín độ.
3

Dù đã được bác sĩ đến khám và kê thuốc nhưng nhiệt độ vẫn chưa có dấu hiệu giảm. Jungkook nhân lúc hắn say giấc mà xuống nhà nấu ít cháo. Kim Taehyung lúc bệnh chính là vô cùng khó chiều, thuốc không chịu uống, cháo cũng chỉ ăn vài muỗng. Khi nãy phải vất vả lắm cậu mới dụ được hắn uống thuốc.

Giấc ngủ của hắn chỉ kéo dài tầm ba mươi phút. Tỉnh giấc trong cơn đau đầu dữ dội, tay xoa xoa hai bên thái dương, cố ngồi dậy dù đang rất mệt, nhìn quanh phòng một lượt không thấy cậu đâu, vẻ tủi thân thoáng hiện trên mặt.

"Jungkook, Jungkook ơi."

Chất giọng trầm khàn phát ra vô cùng nhỏ, giờ hắn không chỉ đau đầu mà còn khàn cả giọng. Thường ngày giọng nói đã rất trầm rồi, giờ bị bệnh còn trầm hơn. May sao cậu vừa lúc đẩy cửa vào chứ với cái âm thanh nhỏ xíu ấy có gọi đến chiều cũng chẳng ai nghe thấy.

"Em đây."

Vừa ngồi xuống giường đã bị hắn ghì chặt vào lòng, cậu mỉm cười, tay xoa xoa lưng hắn. Về cái khoảng này thì hắn và Taeho giống nhau y như đúc, mỗi lần bệnh là bé con lại làm nũng với cậu như thế, có khi còn dính chặt không để cậu đi xa quá ba bước.

"Em bỏ anh đi đâu thế?"

"Em xuống nhà nấu cháo cho anh mà."

"Anh không muốn ở một mình đâu, Jungkook ở đây với anh đi."

"Biết anh cảm thấy cô đơn nên em mang theo phụ tá nhỏ đến chăm sóc anh đây này."

Vừa dứt lời đã thấy bé con từ ngoài cửa chạy vào, trên tay là ống nghe và kim tiêm đồ chơi, nghe ba nhỏ nói ba lớn bị sốt là bé liền lôi hết mấy món đồ chơi bác sĩ được bà nội mua cho hôm trước ra, bé con muốn khám bệnh cho ba lớn đó mà.

Cố gắng trèo lên giường rồi ngồi xuống cạnh hắn, bắt trước dáng vẻ đeo ống nghe lên tai của mấy bác sĩ bé thường được xem trên TV, sau một lúc "bác sĩ nhỏ" mới tháo ống nghe ra đặt xuống giường.

"Bác sĩ à, rốt cuộc là tôi bị bệnh gì thế ạ?"


"Ba lớn bị sốt rồi, đây này, trán ba nóng ơi là nóng, để bé tiêm thuốc cho ba mau khoẻ nhé."
1

Cả hai cùng lúc bật cười vì dáng vẻ đáng yêu ấy. Chăm chú quan sát từng hành động của Taeho không rời mắt. Bàn tay mũm mĩm cầm lấy kim tiêm, vờ như đang bơm thuốc vào rồi đưa đến trước mặt hắn.

"Bác sĩ ơi, tôi sợ tiêm thuốc lắm, có thể thay thế bằng cái thơm má của bác sĩ không, khi đó chắc tôi sẽ khoẻ lại ngay lập tức luôn đấy."

"Thật sao ạ, bé biết rồi, để bé thơm ba lớn một cái."

Cái miệng chúm chím chu ra, tiến gần đến thơm vào má hắn. Nhận thấy ba lớn vẫn không khá hơn cho mấy, bé con bèn quay sang nhìn ba nhỏ bằng ánh mắt cún con.

"Ba nhỏ cũng thơm ba lớn đi ạ."

"Ba cũng phải thơm sao, ba đâu phải là bác sĩ như Taeho."

"Nhưng ba là chồng của ba lớn, có đúng không ạ, Taeho thường nghe ba lớn gọi ba là chồng nhỏ mà."

Đúng là con trai yêu quý của Kim Taehyung. Sinh ra bảo bối đáng yêu này hắn còn điều gì phải hối tiếc nữa đâu chứ.

Nghiêng mặt sang một bên để cậu dễ thơm má hơn một chút. Bé con đã lên tiếng chắc chắn cậu không thể từ chối rồi.

"Em nghe con nói rồi chứ."

"Là anh dạy thằng bé đúng không?"

"Không có nhé, đây là do con trai anh quá hiểu chuyện và hiếu thuận, con trai biết ba lớn cần gì nên mới nói vậy."

Ba nhỏ thơm một cái vào má ba lớn.

Xong xuôi bèn bế bé con cùng ra ngoài để hắn có thời gian nghỉ ngơi. Taeho có chút không nỡ, bé muốn ở lại chăm sóc ba lớn cơ.

Một lớn một nhỏ cùng nhau xuống bếp hoàn thành món cháo còn đang nấu dở. Taeho được giao cho một nhiệm vụ quan trọng đó là mang cốc nước lên cho hắn. Cái điệu bộ cẩn trọng từng chút một lúc bước lên cầu thang trong có đáng yêu không chứ.

Đôi chân trần chạy lon ton đến cạnh giường, vô tình vấp phải tấm thảm dưới sàn, kết quả cả cốc nước hất thẳng vào mặt hắn.
7

...




Lúc cậu chạy lên đến nơi thì mọi chuyện đã rồi, ba lớn nằm trên giường không nói được lời nào, chỉ biết ôm bạn nhỏ đang rưng rưng nước mắt vào lòng. Hắn chưa mắng mà đã mếu máo vậy rồi. Thật là biết cách làm người khác xiêu lòng.

"Ngoan nào, ba có mắng bé đâu chứ."

"Taeho xin lỗi ba, Taeho chỉ muốn mang nước cho ba uống, tại tấm thảm ấy cản đường làm Taeho ngã đấy ạ."


"Ba biết, ba biết."

Thật sự là không thể nhịn thêm được nữa, Jungkook đưa tay che miệng rồi bật cười, ai bảo cuộc đối thoại của ba con bọn họ buồn cười quá làm gì.

Nhanh chóng thay quần áo rồi lau khô tóc giúp hắn, để lâu kẻo bệnh lại nặng hơn.

Vừa ra khỏi phòng một lúc là lại có người lẽo đẽo theo sau. Cậu đang múc cháo vào tô thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay lưng lại liền bắt gặp "chú gấu con" tiến đến gần mình. Hắn mặc bộ đồ ngủ màu nâu, đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở đi đến ôm chầm lấy cậu. Trông chẳng khác gì gấu con cả.

"Sao không chờ em trên phòng mà lại xuống đây?"

"Anh xa Jungkook không được."

Cái miệng này càng ngày càng ngọt, có khi ngọt hơn cả mật ong.

Những lúc bị ốm là những lúc hắn cực kỳ dính người, hết ôm rồi lại hôn, vắng một chút là lập tức đi tìm.

Taehyung ngồi ngay ngắn trên bàn chờ đợi tô cháo thơm lừng, vậy mà lúc tô cháo đặt ngay trước mặt lại chỉ nhìn chứ không ăn.

"Sao thế anh?"

"Tay anh không còn sức nữa, em đút anh ăn đi."

"Có thật là không còn sức không đó?"

"Thật mà, em nhìn này, đến giơ tay lên anh còn làm không được."

Cậu thừa biết hắn giả vờ, giơ tay lên không được nhưng ôm eo cậu thì được nhỉ, cái tay dưới bàn sờ soạng eo cậu được một lúc rồi.

Bé con Taeho bên ngoài phòng khách nghe thấy toàn bộ những gì hai người nói với nhau. Ba lớn lớn rồi mà còn làm nũng với ba nhỏ, không ngoan như Taeho gì cả. Ba lớn hư quá rồi đấy ạ.














End chap 4

Jungkookie vất vả nhỉ, chăm sóc một gấu lớn và một gấu nhỏ 🐻














mith💜

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương