1.

Tôi trọng sinh, trọng sinh trở lại sinh nhật lần thứ 23 của mình.

Nhớ lần đầu tiên Vinh Gia Ngôn đưa Lý Tĩnh đến trước mặt tôi: "Cô ấy là cháu gái của chú Lý nhà anh. Cha mẹ đều qua đời. Lên đây đi học, hoàn cảnh rất đáng thương."

Kiếp trước, tôi thực sự coi Lý Tĩnh như em gái mình, đồng cảm với cảnh đời khốn khổ của cô ta. Cô ta đến phòng ngủ tôi dạo quanh một vòng, nhìn vào thứ gì đó không chớp mắt, là tôi liền tặng thứ đó cho cô ta.

Sau lại, cô ta nhìn tôi với vẻ oán hận: "Cô nghĩ mình làm vậy là tốt bụng sao? Hành vi như kiểu bố thí này của cô sẽ chỉ khiến tôi trở nên xấu xí hơn! Còn nữa, cô có biết điều tôi muốn nhất là gì không? Tôi muốn nhất, chính là Vinh Gia Ngôn! Nếu cô thật sự hào phóng, thì đưa hắn cho tôi đi!"

“Dao Dao, em làm sao vậy?” Mà lúc này, Vinh Gia Ngôn đang dịu dàng nhìn tôi, trong lòng trong mắt đều là tôi.

Kiếp trước, đã bao lâu hắn không thèm liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần? Có thể là một năm, cũng có thể là hai năm?

Hắn thích mặc áo sơ mi trắng nhất, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, mắt như sao trời, là mẫu người con trai mà bao cô gái mê mẩn, là hình mẫu trong mơ của mọi cô gái thời trẻ…

Tôi vốn cũng đã từng lún sâu vào đó một lần, cả thời thanh xuân của tôi đều là hắn, rồi chúng tôi thuận lý thành chương kết hôn với nhau, có một cô con gái. Nhưng tôi chẳng bao giờ ngờ, khi tôi ở nhà chăm sóc con gái, hắn sẽ lên giường với Lý Tĩnh trong lúc đi công tác. Khi con gái hắn mắc bệnh bạch cầu cấp tính, đợi hắn đến thăm trong bệnh viện, hắn đang cùng với Lý Tĩnh...


Thật khó để tưởng tượng, người đàn ông trung niên không thèm về nhà, không quan tâm đến vợ con mình sẽ là chàng trai trẻ trước mặt này.

Cha mẹ hai bên đang chuẩn bị cho hôn lễ của chúng tôi.

Nhưng hắn bắt đầu động lòng với Lý Tĩnh từ khi nào? Và tại sao lại cưới tôi?

Tôi không biết, có lẽ, khi tôi còn ngây thơ đắm chìm trong tình yêu, tình yêu của hắn dành cho tôi đã biến mất. Có chăng chỉ là những suy tính thực dụng, hai nhà liên hôn, tài nguyên dung hợp, sự thịnh vượng của gia tộc sẽ được nâng cao hơn.

Ai quan tâm hắn có chung thủy sau hôn nhân không, ai quan tâm hắn có yêu tôi không?

Tôi đẩy tay hắn ra, nói: "Em có chút không thoải mái, mọi người chơi đi. Em đi trước."

Những người khác ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì đây là bữa tiệc sinh nhật hắn tổ chức cho tôi, nhân vật chính đi rồi thì sao đây? Hơn nữa, hoạt động tiếp theo, chính là nghi thức cầu hôn mà Vinh Gia Ngôn đã chuẩn bị cho tôi.

Rất lãng mạn, dòng chữ "Dao Dao Marry Me" được thắp sáng trên tòa nhà cao nhất thành phố, được phát đi phát lại suốt đêm, thậm chí còn leo lên hot search.

Nhưng mà, tôi thật sự không có tâm tư nghĩ đến cảm xúc của người khác, khi con gái ch.ế.t trong vòng tay tôi, trên đời này, cũng chỉ còn có tôi và con bé nương tựa vào nhau thôi.

Lý Tĩnh rụt rè liếc nhìn tôi, sau đó quay sang hỏi Vinh Gia Ngôn: "Anh Gia Ngôn, là do em đến đây nên chị Dao Dao mới không vui phải không anh? Thôi hay là em về nha, em biết mình có xuất thân không tốt, không xứng làm bạn với chị Dao Dao."

Tôi liếc nhìn cô ta, rồi nhìn Vinh Gia Ngôn, không nói gì, hai người bọn họ thích ở bên nhau thì ở bên nhau đi, tôi không còn kỳ vọng hay tình yêu gì với Vinh Gia Ngôn nữa rồi.

Sự xuất hiện của Lý Tĩnh có lẽ là minh chứng cho câu nói – thanh mai trúc mã không thắng nổi mệnh trời.

Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ thêm nữa, cầm túi xách đi về.

Tôi trọng sinh, tôi không bao giờ muốn giẫm lên vết xe đổ.


2.

Tôi vừa về đến nhà, Vinh Gia Ngôn cũng đã đuổi theo trở về, hắn kéo tôi lại nói: “Dao Dao, anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên đưa Lý Tĩnh lại đây, anh biết em ghét người lạ, nhưng Tĩnh Tĩnh cô ấy... một mình lên đây đi học, không có bạn bè, nếu anh không đưa cô ấy đi cùng, cô ấy sẽ…”

“Chia tay đi.” Tôi lạnh lùng nói.

"Cái gì???" Anh ta mở to mắt sự hoài nghi hiện lên trên khuôn mặt.

“Tôi không thích anh nữa,” tôi nói.

"Tại sao? Em đã yêu người khác à?" Anh ta sốt sắng hỏi: "Có điều gì anh làm chưa tốt sao? Nói cho anh biết, anh sẽ thay đổi tất cả."

Ở kiếp trước tôi cũng đã nói qua câu này, khi tôi biết anh ta có tình nhân ở bên ngoài, tôi đã cầu xin anh ấy thay đổi suy nghĩ sau khi làm loạn rồi phát điên lên. Nhưng Khi đó, anh ta hờ hững kéo tay tôi ra, vẻ mặt ủ rũ, đường quai hàm căng chặt, lúc đó câu trả lời của anh là: “Anh không yêu em nữa, em làm bất cứ điều gì cũng vô ích thôi."

Bố và mẹ kế của tôi bước ra và hỏi: "Có chuyện gì với con vậy?"

Tôi nói với họ: "Con muốn chia tay với anh ấy, con sẽ không kết hôn, bố mẹ hủy đám cưới đi".

Ba tôi tức giận tát tôi một cái, "Con đã 23 tuổi rồi mà! Còn chưa chịu nghiêm túc, không có trách nhiệm sao! Bây giờ thiệp mời đã phát đi rồi, con còn nói hủy hôn hả?! Không được!"


Một nụ cười giễu cợt trào ra từ miệng mẹ kế của tôi, bà ấy vội vàng trấn áp lại, thuyết phục: “Ôi, đứa nhỏ này sao vậy, anh không được tức giận đừng theo ý nó!”

Mẹ tôi mất sớm, mẹ tôi mất chưa đầy một năm thì mẹ kế tôi vác bụng bầu đến ở nhà tôi. Tôi rất bất hạnh, từ nhỏ đến lớn đều là, Vinh Gia Ngôn bảo vệ tôi, chính sự tồn tại của anh ấy đã nói với người khác rằng tôi sẽ là vợ tương lai của anh ấy. Bất chấp, cả sự phản đối của nhà họ Vinh.

Ai lại không thích vị hoàng tử cầm kiếm thề sống chết bảo vệ riêng mình chứ?

Nhưng tình cảm của anh ấy, sau khi thay đổi, đã trở thành lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ nhất để đâm vào người tôi, con dao đó đã bịt kín cổ họng tôi bằng máu.

“Chú, dì để cháu nói chuyện với cô ấy.” Gia Ngôn nói.

Người lớn luôn tin tưởng anh ta. Chúng tôi đi lên lầu, anh ta theo tôi vào phòng, vừa vào phòng liền ôm lấy tôi, ghé sát vào tai tôi, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Bảo bối? Anh đã làm gì chọc giận em sao?"

Vì mẹ mất sớm nên từ nhỏ tôi đã rất nhạy cảm. Tôi bị cha đánh dẫn đến việc điếc một bên tai, từ nhỏ đến lớn tôi không nói được lâu, người ta cho là tôi bị câm. Chỉ có Vinh Gia Ngôn luôn là người kiên nhẫn dỗ dành, an ủi tôi.

Có lẽ... Sự dịu dàng của anh ta chưa bao giờ biến mất, cũng không thay đổi, anh chỉ chuyển tình yêu và sự dịu dàng của mình cho một cô gái khác mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương