Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ
-
C4: Đừng Sợ, Làm Đi!
Biên tập: Nguyệt Mẫn
=====
Triệu Bằng Vũ gõ cửa nhà dì Vương, nhìn thấy một dì hơi mập đi ra, sắc mặt Cố Diệp càng lúc càng lạnh lẽo, dường như đã nổi giận.
Cái loại khí đậm mùi chết chóc này nếu như chậm hai ngày nữa thì nơi đây chắc chắn sẽ xảy ra thảm sát diệt môn. Nó căn bản không phải tự nhiên mà thành, mà là có kẻ trong bóng tối giở trò xấu. Cố Diệp ghét nhất loại người này, không có bản lĩnh thì đi gạt người, thiếu đòn, có bản lĩnh thì đi hại người, dm đúng là thiếu chết.
Từ tướng mạo của dì Vương thì có thể nhìn ra Triệu Bằng Vũ nói không hề sai, dì này bụng dạ là người thiện lương, tính tình ngay thẳng, đối xử với bạn bè cũng rất trọng nghĩa. Nhưng mắt bà hơi lồi ra ngoài, mũi không đều, điều này thể hiện dì đây không phải là người biết xử trí các mối quan hệ bạn bè, sự hiền lành khiến bà dễ dàng tin tưởng bè bạn, dễ dàng bị người bên cạnh lừa gạt, cho nên đến hôm nay bà mới ngộ ra.
"Vị này chắc là tiểu tiên sinh mà mẹ con nói, mời vào nhà." Dì Vương cả một đêm không ngủ nên sắc mặt tái nhợt, tóc hơi rối, nhìn ra được là mới từ ngoài về, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp cởi. Bà vội vàng mời hai người vào trong rồi nói bảo mẫu pha trà cho hai người họ.
Triệu Bằng Vũ ngồi xuống ghế salon nhà dì Vương: "Dì Vương dì đừng gấp, tụi con vừa ăn cơm nên không khát đâu ạ, dì mau ngồi nghỉ ngơi chút đi, chú giờ thế nào rồi ạ?"
"May mắn là chỉ gãy xương tay." Dì Vương cũng cảm thấy may mắn sau tai nạn đó: "Từ trên cầu cao lao xuống như vậy mà không lấy mạng của ổng là ông trời phù hộ."
Nhân lúc hai người còn đang trò chuyện, Cố Diệp đã đánh giá phòng khách này một lượt, bài trí cũng khiến cho cậu thấy đau đầu. Loại không khí lộn xộn này, hẳn là đã nhờ không ít đại sư đến xem qua, đại sư này bày cái bình này, đại sư kia bày tấm gương kia, trên bậc thang lên lầu còn vẽ một phù văn chuyên dụng cho đạo gia, nhìn đến bàn cúng tế, trong nhà thành cái kiểu này, dù không có cũng mời được ma quỷ đến.
Nhìn người dì Vương, khí đen không ám vào đươc bà, thứ đang phát sáng đeo trên cổ bà đã chặn đi không ít, đây cũng là lý do vì sao người trong nhà bà đều xảy ra chuyện mà chỉ có bà là không sao.
Cố Diệp trực tiếp hỏi: "Dì Vương, có thể cho cháu xem thứ trên cổ dì được không?"
"Được chứ, là cái tượng phật nhỏ này." Dì Vương tháo vòng cổ xuống đưa cho Cố Diệp: "Không phải thứ đáng giá gì, là di vật của bà nội dì, từ nhỏ dì đã đeo rồi."
Cố Diệp không cầm lấy: "Nó cứu dì một mạng, dì và phật hữu duyên, sau khi chuyện này ổn thỏa dì hãy nhớ vào miếu thắp nén hương nhé."
"À, được!" Dì Vương ngẩn người xong thì mới phản ứng lại được, mau đeo thứ này vào cổ rồi mới nói: "Nhất định sẽ dâng hương cho Đức Phật, Bồ Tát, quyên tiền hương hỏa!"
Khóe miệng Cố Diệp cong lên, cũng không nói nhảm: "Tổ tiên bên chồng dì ngày xưa buôn thuyền trên bờ biển, ba mươi năm trước giàu lên mới vào đất liền đổi sang làm đồ chơi trẻ em, phải không ạ?"
"Đúng rồi." Dì Vương được Cố Diệp nói một tràng như vậy thì lại càng sốt ruột, tổ tiên nhà chồng bà đúng là chế thuyền, sau khi vào đất liền cũng không còn nhắc lại nữa, đó là chuyện của vài thập niên về trước, tiểu tiên sinh thế mà cũng xem được, quả là như thần!
Cố Diệp tiếp tục nói: "Nhà dì làm người đều rất trung hậu, chưa từng làm chuyện gì xấu, theo mệnh số cũng chưa đến lúc kết thúc."
"Vậy nghĩa là sao?"
"Tức là, có người muốn bốn cái mạng nhà dì, con trai của dì gặp chuyện không hay, con gái cũng thế, công việc làm ăn của chồng thì không tốt, hôm qua còn suýt nữa thì xảy ra chuyện, tính đi tính lại, ba tháng này tổn thất đại khái phải hơn mười triệu, trong nhà còn nợ nần."
Dì Vương biến sắc, vẻ mặt tối sầm, đúng cả rồi!
Chi tiêu trong nhà đã thắt chặt vì không dám làm ảnh hưởng đến mối làm ăn bên ngoài, chuyện này cũng không hề nói cho ai. Tiểu tiên sinh này coi đúng như thế, quá thần kỳ! Kỳ lạ đến phát sợ!
Cố Diệp cười: "Dì Vương, dì tin con chứ?"
Nói đến nước này, dì Vương cũng căng thẳng đáp: "Tin! Tiểu tiên sinh có việc gì cứ nói thẳng."
"Tin là tốt rồi, bây giờ dì gọi cho con gái gì, nói cô ấy về nhà thì đi từ phía đông."
Dì Vương nghĩ đến con gái bà biết tin cha mình gặp chuyện thì đi cả đêm để về, vừa rồi bà có gọi nói cô đi taxi, nếu theo tính của con gái bà tình chắc đã đi thăm cha nó trước rồi. Từ sân bay đến bệnh viện, vừa hay là đi từ phía tây, trong lòng dì Vương nóng lòng hồi hộp, vừa nghĩ con gái mình xảy ra chuyện thì lập tức run rẩy cầm điện thoại gọi đi.
Con gái bà là Hàng Tư Vấn đột nhiên lại nghe mẹ mình thình lình đòi đổi đường thì bất đắc dĩ nói: "Con còn 20 phút nữa là đến bệnh viện rồi, đổi đường khác phải mất một tiếng."
Dì Vương sốt ruột đến phát khóc: "Con ơi nghe mẹ nói, đổi đường đi! Nhất định phải đi ở hướng đông!"
Hàng Tư Vấn mệt mỏi: "Có phải mẹ lại mời thầy về không, giờ là năm nào rồi hả, con đã nói mẹ bao nhiêu lần rồi! Mấy tên thầy đó đều là gạt người, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học chứ."
"Con nghe mẹ, đổi đường đi!" Dì Vương cũng tức giận: "Tiểu tiên sinh này thật sự xem được, ngay cả chuyện tổ tiên thế nào cũng biết rõ ràng, con không phải cãi với mẹ, đổi đường! Mẹ con không hại con đâu!"
Hàng Tư Vấn nghe mẹ cô cúp điện thoại, tức giận quăng di động vào túi: "Đến lúc này rồi còn phải đổi đường, đúng là tuyệt vọng thì cái gì cũng thử."
Tài xế kia cũng vui vẻ: "Thời đại này rồi mà còn coi bói à? Mấy tên xưng là thầy chỉ cần đến nhà cô nhìn một cái là có thể đoán ra được nhà cô đang làm gì từ các chi tiết mà, toàn mấy lão già chuyên đi lừa gạt bà chủ gia đình người ta."
"Chứ còn gì nữa?" Hàng Tư Vấn tức giận nói: "Cái loại lừa đảo đó phải bắt lại để dạy dỗ!"
Đang nói chuyện thì đã đến con đường chuyển sang hướng đông, lái xe hỏi nhiều một câu: "Có đổi đường không?"
Mắt thấy đã sắp đến bệnh viện, Hàng Tư Vấn do dự một chút rồi nói: "Được rồi, nghe bà, đổi dường đi, bằng không bà biết lại giận nữa."
Lái xe vui vẻ vòng lại, lại có thể kiếm thêm hai trăm rồi.
Taxi vừa mới quay đi thì nghe một tiếng va đập chói tai sau lưng, lái xe nhìn vào gương, sắc mặt bị dọa trắng bệch: "Đù má!"
Hàng Tư Vấn cũng nhìn lại, thấy rõ ràng chuyện vừa xảy ra sau lưng, hoảng sợ trừng to mắt, lạnh cả người. Con đường vốn dĩ họ định đi kia, một xe chở dầu tông vào rào chắn bốc lửa. Hai người tài xế nhảy xuống khỏi xe điên cuồng dập lửa.
Suýt chút nữa họ đã ở trên con đường đó rồi tông vào chiếc xe kia, đến lúc đó tông thành cái dạng gì còn chưa nói, lỡ như bị lửa thiêu thì ngay cả cứu hỏa đến cũng không kịp.
Hai người không nói lời nào, im lặng suốt vỏn vẹn năm phút.
Rốt cuộc lái xe cũng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "À thì, cô gái, cô quét một phát thêm bạn với tôi đi. Mẹ cô mời thầy ở đâu, lát về nói với tôi một tiếng."
Hàng Tư Vấn mới hết hồn, còn chưa kịp định thần lại, cô nuốt nước miếng nói: "Ừm."
Dì Vương lại gọi điện thoại cho con trai bởi vì Cố Diệp nói với bà bảo con trai tháng này đừng đi về phía Đông. Chuyện làm ăn trong nhà xảy ra vấn đề, để xoay vòng vốn nên mấy ngày trước con trai dì Vương đã ra ngoài. Sau khi tắt điện thoại, dì Vương vẫn còn lo lắng trong lòng, chỉ sợ có đứa con nào không nghe lời bà nói rồi lại xảy ra chuyện gì.
Cố Diệp chờ bà bình tĩnh lại rồi mới nói: "Ngày tháng năm sinh của nhà dì đã cho ai rồi?"
"Ngày tháng năm sinh à." Dì Vương nghĩ nghĩ: "Có cho một người bạn, là bạn bè lớn lên cùng với nhau, nhưng không thể liên quan đến cô ấy được, trước khi cô ấy đi thì nhà đã gặp chuyện rồi."
"Vận may của con người sẽ không ngừng thay đổi, lâu lâu gặp chuyện không may một chút là chuyện bình thường, đừng lúc nào cũng than phiền, vì càng than phiền thì vận may càng yếu đi."
"Thật ra dì có than phiền với vài người bạn một chút, cô ấy nói là muốn đi bái lạy thần linh sẵn cầu bình an cho nhà dì nên dì mới đưa ngày tháng năm sinh cho cô ấy." Dì Vương vô cùng tin tưởng: "Chắc chắn là không liên quan đến cô ấy, cô ấy không thể nào hại dì được. Dì và cô ấy là bạn từ nhỏ, nhà cô ấy nghèo nên dì thường xuyên giúp đỡ, ngay cả tiệm hoa bây giờ cũng là dì tìm người mở cho."
Cố Diệp cười cười, cũng không giải thích gì, chỉ vào không ít thứ đồ lộn xộn trong nhà: "Vứt cả đi, không phải cứ bày ra càng nhiều thì càng tốt."
"Được, lát sẽ ném hết, cháu nói đổi thế nào thì dì sẽ đổi như vậy." Dì Vương cũng thật sự xem Cố Diệp như thần.
"Cháu có thể lên lầu xem một chút không?"
"Được chứ, trên lầu là phòng ngủ của dì và chồng, còn có phòng sách của ông ấy, phòng trà, các cháu theo dì."
Sau khi ba người đi lên, sát khí đậm đến mức Cố Diệp phải dụi dụi mắt.
Triệu Bằng Vũ không mở thiên nhãn nên không thấy gì, chỉ quan tâm hỏi: "Ngủ không ngon à?"
Cố Diệp lắc đầu, mắt bị kích thích nên có chút không thoải mái. Cậu lên lầu nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở chậu cây phát tài ở góc tường, cây này đã cao hơn người thường, cành lá um tùm, lá cây màu xanh sẫm tạo thành một ụ, nhìn là biết nuôi rất tốt.
Cố Diệp ngồi xổm xuống, nhìn chậu hoa bị lá cây che kín.
Dì Vương thấy Cố Diệp dừng ở đây, nhớ đến lúc trước Cố Diệp có hỏi bà về bát tự, trong lòng hơi hơi bất an: "Chậu hoa này là do một người bạn tặng, có vấn đề gì không?"
Cố Diệp cười nhẹ, vén tay áo dùng lực, trực tiếp ôm chậu hoa lên, ngay lúc dì Vương còn đang kinh ngạc về sức lực của cậu thì Cố Diệp đã trực tiếp ném chậu hoa xuống đất Rầm một tiếng. Sau tiếng chậu hoa vỡ nát là một mùi máu tươi khiến cho người ta buồn nôn tràn ngập cả phòng khách.
Dì Vương che miệng, nhìn Cố Diệp móc móc từ trong đó ra một phong bì giấy dầu, mở ra xem thì thấy một lá bùa đỏ tươi như máu, nhìn cũng biết không phải cát tường. Bên trong có một trang giấy viết ngày sinh tháng đẻ của bốn người nhà bà, nhìn đến đây, dì Vương sững sờ tại chỗ, trừng to mắt, run rẩy không dám tin, nét chữ này quá quen thuộc.
Cố Diệp cầm tấm bùa giấy kia, nhìn sang dì Vương đang lộ ra dáng vẻ không thể nào tin được: "Tác dụng giống hệt như bùa Chiêu sát Tang Môn, nhưng có phần độc hơn. Thứ này không những làm cho nhà dì chết oan chết uổng, mà cái bùa hình nhân này có thể hút đi tất cả vận tốt, chuyển dời lên người dùng pháp."
Sắc mặt dì Vương trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, bà cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức cả người phát run, đến bây giờ trong đầu bà chỉ còn một câu: "Tại sao? Chuyện này rốt cuộc là sao???"
"Chuyện bạn bè của dì không phải là thứ cháu có thể quản lý được, cháu có cách khác." Cố Diệp vuốt tấm bùa giấy kia, cười lạnh: "Thứ trông không ra gì, nhưng thật ra lại rất độc."
Triệu Bằng Vũ đỡ dì Vương, cũng cảm thấy lòng người khó lường khiến cho người ta lạnh gáy, cậu ta cúi đầu hỏi Cố Diệp đang ngồi xổm: "Phải hủy đi sao?"
"Tất nhiên, còn phải trị cái người dùng phù chú hại người này một trận." Cố Diệp nheo mắt lại, giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo: "Kẻ đó còn không biết rằng, trên thế giới này còn có một kẻ tâm thần như tôi, lấy hung trị tà, sợ hãi thì chết, kiên cường thì sống, sống chết đều do bản lĩnh của chính bản thân mình."
Triệu Bằng Vũ nghe mấy lời này mà cả người phát lạnh, dm đây chẳng phải là kiên cường bằng cả mạng sống à? Quả là đấu pháp đáng sợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook