Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ
-
C25: Bạo Lực Internet
Chương 43: Bạo lực Internet
Trước một ngày đại học thủ đô khai giảng thì trường đã phát một thông báo qua mạng, nói là sinh viên có mặt sớm ở trường để vào ký túc xá, xử lý phiếu ăn gì đó. Tóm lại là trước khi nhập học phải lo xong việc sinh hoạt lặt vặt, bạn có thể ăn cơm chậm nhưng không thể đến lớp chậm được
Cách một ngày Cố Diệp đã mang hành lý lên để cha mẹ đưa đến căn phòng mà hai ông bà đã mua trước đó. Gần trường học có rất nhiều khu nhà, có nhiều phòng thuê cho sinh viên, giao thông xung quanh tiện lợi, đời sống vật chất rất đầy đủ, ngay cổng cư xá còn có siêu thị lớn. Quan trọng nhất là đi bộ đến trường chỉ có năm phút
Cố Đức Thành rất vừa ý căn nhà mà trợ lý mua: "Được, an toàn là quan trọng nhất, cha thấy công tác bảo vệ làm rất tốt, buổi sáng con bớt ngủ để còn đi học, con sống lười quen quá rồi, còn trẻ sao một chút nghị lực cũng không có thế?"
Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu: "Cha nói rất đúng ạ."
Cố Đức Thành cũng hài lòng gật đầu: "Sau này ở một mình coi như là thích ứng với xã hội, có chuyện gì cũng phải thử tự giải quyết, đừng dựa vào người khác. Nếu như muốn dùng tiền để giải quyết thì con phải tự kiếm lấy."
Quan niệm nuôi con của giám đốc Cố chính là: Có thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, không cần con phải dùng tay chân, nhưng con phải dùng đầu óc của mình để kiếm tiền
"Dạ được cha, cha nói rất đúng."
Với chuyện con trai nghe lời ngoan ngoãn thế này khiến giám đốc Cố rất vui mừng, đi dạo quanh nhà một vòng, lầu một là ba phòng hai sảnh, một bên được dùng làm phòng sách, trợ lý còn rất nhiệt tình mua nhiều sách để ở bên trong, còn có một cái bàn lớn có thể dùng để luyện chữ một chút. Giám đốc Cố hài lòng gật đầu: "Chăm đọc sách vào, tu thân dưỡng tính."
Cố Diệp máy móc gật đầu: "Cha nói gì cũng đúng cả."
Căn thứ ba ở một bên trống không, ý trợ lý là Cố Diệp thích cái gì thì hắn sẽ đi mua ngay, xếp gọn trong một ngày, chỉ cần cậu thích là được. Cố Diệp nhìn sắc mặt cha mình, nghiêm túc nói: "Mua cho con mấy cái giá sách là được, không cần mua sách đâu để con tự mua."
Giám đốc Cố rất vui mừng, con trai càng lúc càng thích học tập
Cố phu nhân ỏ bên cạnh lén lén lút lút đem cờ thưởng và bùa chú tới cho cậu, im lặng đi vào phòng bếp, người già phải biết suy nghĩ cho huyết áp nữa, vẫn nên bảo dưỡng tốt một chút thì hơn
"Đồ dùng trong bếp đều mua đủ cho con rồi, nếu con không thích ăn ngoài thì có thể tự nấu." Sau Cố phu nhân đi ra thì nói cho Cố Diệp: "Mỗi ngày mẹ sẽ cho người đến lấy đầy tủ lạnh cho con, còn quét dọn vệ sinh nữa..."
"Nó làm được rồi cần gì tìm, em không cần lo đâu." Cố Đức Thành cắt lời vợ mình: "Nó lớn rồi, tự mình làm chuyện của mình, em đừng nuông chiều nó."
Cố Diệp cười khổ, cho nên mới nói, cha cậu một ngày trăm công ngày việc, vì sao còn đích thân tiễn cậu đi học? Ai cũng nói thế giới này có cùng một người cha, không biết cha khác có như thế này không, thấy cái gì là sẽ mượn cớ dễ dạy dỗ con cái
Lầu hai bây giờ vẫn trống không, Cố Diệp ở một mình, quả thực có hơi vắng vẻ, Cố phu nhân đề nghị: "Hay là con đem cho đến là bạn nhé?"
Giám đốc Cố nghiêm túc bác bỏ: "Nó đến để học, nuôi chó làm gì? Sau này tốt nghiệp rồi tính."
Cố Diệp thở dài, nghĩ bụng, quả nhiên
Cố phu nhân cũng không còn cách nào khác, đồng cảm nhìn Cố Diệp dặn dò: "Vậy được rồi, con ở một mình phải chú ý an toàn, đừng dắt mấy đứa hư hỏng về. Nếu vừa mắt cô bé nào cũng không được vớ vẩn, chưa kết hôn với người ta thì không được qua đêm."
Cố Diệp muốn phát cuồng: "Con là loại người vậy sao?"
"Đây là mẹ dặn con trước, con có thể muốn một cô gái bình thường, nhưng con không được là tổn hại con gái nhà người ta, con cũng lớn rồi, cha mẹ không ở đây, nhưng mà, mẹ sẽ bất ngờ đến điều tra đấy." Cố phu nhân lo lắng nhìn Cố Diệp: "Con cẩn thận đừng để bị hồ ly tinh lừa, gái hư bây giờ ghê gớm lắm."
Cố Diệp muốn quỳ lạy hai người: "Cha mẹ à, chúng ta nên đến trường học nhanh đi, sắp đến thời gian làm thủ tục rồi."
"Được, được, được, không nói nữa." Cố phu nhân thở dài nặng nề, có những đứa con lớn rồi không cần để cha mẹ lo lắng nữa
Cố Diệp mệt mỏi đi đến cửa, lừa lúc thấy hai người xác hai cái vali lớn đi vào, Cố Diệp nhân ra bảo bối của mình thì vội vàng nói: "Đem mấy thứ này để trong cái phòng trống bên kia, còn lại các anh không cần quan tâm nữa, để đó cho em dọn." Nói xong lật tức chạy tới ôm một tay cha ôm một tay mẹ mình, kéo ra ngoài: "Muộn rồi muộn rồi! Hai người mau đi thôi!"
***
Đại học thủ đô, thành lập vào các năm đầu của thế kỷ mười chín, trải qua những năm tháng khó khăn nhất của thời đại tư bản chủ nghĩa tại Trung Quốc xưa, gian khổ hơn trăm năm cho đến nay đã trở thành một trường danh tiếng đảng cấp thế giới với rộng hơn 6000 mẫu, đào tạo ra vô số nhân tài phục vụ cho đất nước
Người thi đậu vào đây, có thể nói rằng đã đặt một cơ sở rất vững chắc cho tương lai sau này. Có khả năng nuôi dưỡng đứa con trở nên ưu tú nư thế, phần lớn trong nhà đều có mức kinh tế vững chắc
Bãi đỗ xe cạnh trường học nhìn thoáng đã thấy vô số chiếc sang trọng, chiếc xe Cố Đức Thành dừng lại vẫn như hạt giữa bầy gà, một nhà ba người xuống xe nhanh chóp đã bị phóng viên vây lấy
"Nghe nói người con thứ ba của ngài trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên năm nay, con trai ngài xuất sắc như vậy, giám đốc Cố có gì muốn nói với cậu ấy không?"
"Tôi là phóng viên mạng của học sinh Hoa Hạ, hôm nay hai vị lại đưa con trai đi nhập học, đúng là cơ hội hiếm có, chụp trước cửa trường học một tấm ảnh chung nhé."
"Giám đốc Cố có mong đợi gì vào tương lai của người con này không? Có phải ông cũng mong rằng cậu ấy sẽ lập công ty giống hai người anh của mình?"
"Người nối nghiệp của giám đốc Cố là ai vậy? Là cậu ba sao?"
...
Mắt thấy đám phóng viên vây quanh, Cố Đức Thành xụ mặt nói một câu: "Cha đưa con trai đi nhập học có gì lạ lắm sao? Đâu ra nhiều vấn đề quá vậy?"
Một câu đã khiến đám phóng viên cười gượng, không dám hỏi. Nhưng cũng không đi liền, bọn họ lẽo đẽo không gần không xa sau lưng Cố Đức thành, đi một hàng như đám anh em Hồ Lô
Cố Diệp lấy thư thông báo trúng tuyển, đi vào cổng trường, lập tức đã đến nơi tiếp đón tân sinh viên, được kha khá các chị cấp trên giới thiệu đường đi như thế nào, đầu tiên làm sao, sau đó thế nào. Có người được cha mẹ hỏi them cho, Cố Diệp thì xông lên trước, sau khi hỏi rõ cũng tự mình làm
Cậu đi đằng trước, cha mẹ cậu theo sau, phía sau nữa là đám phóng viên theo trà trộn khiến không ít người nhìn bọn họ
Cố Diệp lại đắn đo chuyện tuổi tác của cha mình nên tìm một chỗ nghĩ ở trường học: "Cha mẹ cứ ở đây chờ con, xong rồi con sẽ về lại, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, đừng đi lung tung nhé."
Đôi vợ chồng dở khóc dở cười, Cố Đức Thành khoát khoát tay: "Coi cha mẹ đây là con nít sao? Đi nhanh đi!"
Cố Diệp cười cười rồi đi mất.
Bên cạnh có người lén lút bàn luận: "Hotboy chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đến rồi! Đẹp trai quá đi!"
"Cười lên nhìn đẹp ghê, tớ thấy cả thế giới này đều ngọt ngào luôn í, Emma! Tim tớ đập thình thịch này!"
"Đó là Cố Đức Thành! Cha Cố thanh lịch ghê, sáu mươi rồi còn chưa có tóc trắng! Giống như ông chú ấy!"
"Mẹ cậu ấy cũng đẹp thật, trẻ quá!"
"Suỵt! Là mẹ kết của cậu ấy đó, nhỏ hơn cha cậu ấy hai mươi tuổi thì sao mà không trẻ cho được?"
"Quan tâm chuyện mẹ ruột mẹ kế làm gì, đây chính là do Cố Đức Tành có sức sống! Chụp nhanh đi! Cha Cố phù hộ cho con sau này tìm được công việc tốt!"
...
Cha Cố nhìn đám phóng viên đang lén lén lút lút sau đó lại nhìn đám sinh viên đang nhìn trộm, sắc mặt ông đen lại: "Trẻ con bây giờ đúg là không ra gì, cứ thì là gọi ta là cha! Vừa mắt thằng ba rồi hay sao? Nó cũng chỉ cưới được một người thôi! Láo nháo thì ta đánh gãy chân nó!"
Cố phu nhân uống một hớp nước, nói một cách bình tĩnh với người bạn già: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, mấy cô đó là để ý cả Úc Trạch của Úc gia nữa, nhà đó có đứa con một, còn con nhà chúng ta thằng hai gọi là chồng, gọi thằng ba là chồng nhỏ, bạn trai nhỏ, giới trẻ giờ là vậy đấy, anh lạc hậu ghê."
Mặt giám đốc Cố đen lại: "Đúng là không ra gì! Cái đó thích gọi gì là gọi được sao? Vớ va vớ vẩn!"
Cố phu nhân bị chọc bật cười, ôm cánh tay người bạn già mình khen ngợi: "Ai cha, anh như vầy nhìn đáng yêu quá đi!"
Mặt giám đốc Cố còn đen hơn nữa, đúng là bệnh! Bệnh hết cả rồi!
Rất nhanh Cố Diệp đã làm xong ổn thỏa rồi trở về, đột nhiên phía sau có người hô: "Cố Diệp? Em là Cố Diệp à?"
Cố Diệp quay đầu, nghi hoặc nhìn cô gái đang đuổi theo, tóc ngắn, cách ăn mặt thoải mái, nhìn có vẻ không giống tân sinh viên: "Học tỷ tìm em có việc gì không?"
"Em không biết chị sao?" Chị gái trợn mắt, chỉ vào mặt mình vẻ đau lòng: "Chúng ta gặp nhau ở thang máy đấy, chị là Hàng Tư Vấn, mẹ chị họ Vương, em có đến nhà chị xem phong thủy và cứu bốn mạng nhà chị đấy."
Cố Diệp giật mình: "A, em nhớ rồi, chị là con gái củ dì Vương, mắng Triệu Bằng Vũ là tên đầu đường xó chợ."
Hàng Tư Vấn cười ngượng ngùng: "Do hồi trước nó vô lại quá, đừng nhắc đến nó nữa, cảm ơn em đã cứu cả nhà chị, chị học năm hai ngành thiết kế, cũng trong hội học sinh, sau này có việc gì cứ đến tìm chị nhé." Hàng Tư Vấn lấy note stick trong túi ra viết số điện thoại của mình: "Số điện thoại và wechat của chị, em đừng ngại nha."
Cố Diệp nhận lấy: "Cảm ơn học tỷ."
"Đúng rồi, sau nhà chị xảy ra chuyện đó chị có thành lập một club thần quái, em có muốn tham gia không? Chị có thể tặng em vị trí đội trưởng."
Cố Diệp cười: "Cảm ơn chị nhưng mà em không tham gia đâu."
Hàng Tư Vấn thất vọng, nói chuyện uể oải: "Vậy, được rồi, em cứ suy nghĩ thêm đi."
Lúc đang nói chuyện Cố Diệp phát hiện mình bị xung quanh dòm ngó, không chỉ tân sinh viên mà ngay cả những anh chị học cấp trên cũng nhìn cậu, lập tức Cố Diệp cảm thấy chuyện mình dọn ra ngoài là đúng. Vội vàng tạm biệt Hàng Tư Vấn, lúc cậu đến chỗ cha mẹ mình đã phát hiện hai người cũng đang bị vây xem. Sắc mặt cha Cố cực kỳ nghiêm túc, mẹ cậu còn đang khuyên nhủ. Vừa thấy Cố Diệp về thì cặp vợ chồng đều đứng lên: "Xong rồi?"
"Xong ạ." Cố Diệp cười nói: "Nhưng mà, chắc còn phiền cha mẹ một lần nữa, con được chọn làm biểu tượng cho tân sinh viên, để phát biểu trong buổi họp chào mừng sinh viên năm nhất, trường có mời cha mẹ tham gia nữa, nếu cha không rảnh thì mẹ đi cũng được."
Cố Đức Thành xụ mặt, một giây cân nhắc cũng không có: "Vậy để mẹ con đi đi."
Cố phu nhân thì lại không nói gì, dù sao ai thấy cũng khen bà vừa trẻ vừa đẹp, bà không ngại chuyện chạy đến đây hai chuyến, nghe nói buổi lễ chào đón tân sinh viên của đại học Đế Đô đều rất long trọng, trường còn livestream. Còn có đài truyền hình, phóng viên các trang web lớn đến phỏng vấn, ngay cả đài quốc gia cũng rất coi trọng nó. Đến khi ấy, các trang web cũng sẽ livestream, chắc chắn Cố Diệp sẽ bị chụp cận cảnh, là mẹ của đại biểu tân sinh viên, nhất định cũng sẽ bị chụp. Cố phu nhân sửa sang tóc tai của mình, hãnh diện nói: "Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cho con mất mặt."
Cố Diệp nhịn cười nịnh bà: "Tất nhiên rồi, mẹ con đẹp nhất trên đời mà."
"Ai cha! Cái thằng bé này, đúng là biết nói chuyện!" Cố phu nhân vui vẻ bóp mặt Cố Diệp cười đến híp cả mắt
Cố Diệp dở khóc dở cười nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ hơn: "Chúng ta đi ăn đi, cơm nước xong thì cha mẹ về được rồi, con tự làm được."
Cố Diệp và cha mẹ rời khỏi trường học, vừa khép lướt qua một cô nũ sinh. Cô gái kia lập tức ngừng bước kinh ngạc quay đầu nhìn bóng lưng Cố Diệp, trông thấy cách cậu ăn mặt, cha mẹ khí chất tao nhã, đột nhiên nghĩ đến bối cảnh gia đình cậu. Cô suy nghĩ một chút, mở to miệng, thế nhưng vẫn tự ti không dám lên tiếng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook