Người Quan Trọng
-
Chương 19
—— Phật dạy rằng, kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua, huống chi là người, chỉ là người, chỉ có người, quan trọng đến vậy...
Sáng sớm, xung quanh vẫn còn sương mù dày đặc bao phủ, trong khu vườn của dãy phòng học, chim hót líu lo không ngừng.
Hôm nay người hướng dẫn cùng chủ nhiệm lớp đến từ rất sớm, thật ra cũng hiếm thấy người hướng dẫn lắm, huấn luyến lâu vậy, vẫn là lần thứ hai gặp mặt cô ấy, lần đầu là lúc đến báo danh...
"Chào buổi sáng, các học viên lớp 1 của lớp y học lâm sàng." Chủ nhiệm lớp cười nói, "Hôm nay cô đến hỏi thăm tình hình huấn luyện gần đây của các em, nhận tiện mở họp lớp, bầu lớp trưởng lớp ta luôn nhé." Tưởng Đông Hiểu ngáp ngắn ngáp dài ở sau đội ngũ, lưng mỏi eo đau, còn mất ngủ liên miên nữa chứ, có điều nghe thấy chuyện bầu lớp trưởng xong liền phấn chấn trở lại.
"Em nào xung phong thì đứng lên nhé." Người hướng dẫn nói.
"Em!" Một nam sinh đứng ra.
"Tới đây nhé, đứng trước mặt mọi người.
Còn ai tự ứng cử nữa không?" Chủ nhiệm lớp nói.
"Em!" Giọng Tưởng Đông Hiểu vang dội.
"Còn ai nữa? " Chủ nhiệm lớp nhìn đội ngũ, thấy không có ai trả lời nữa, quay đầu lại hài lòng nhìn hai người trước mặt.
"Mọi người bỏ phiếu chọn nhé."
Trong lớp xôn xao một trận, các bạn học yêu cầu hai người họ thể hiện tài năng của mình mới quyết định được.
"Được rồi, mọi người yêu cầu các em thể hiện tài năng của mình, vậy các em tiện thể giới thiệu về mình luôn nhé."
Tưởng Đông Hiểu ngơ ra, hát nhảy gì đó cậu mù tịt có biết chi đâu, giờ đào đâu ra tài nghệ gì để thể hiện kia chứ.
Đang suy nghĩ miên man, người bên cạnh ôn tồn lễ độ giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, tôi là Lý An Dương, An trong an ninh, Dương trong thái dương.
Tôi đến từ Thượng Hải." Sống mũi người kia cao vút, thân hình mảnh mai, cao ráo, nhưng không hề thô kệch, làn da trắng trẻo, vẻ ngoài có vẻ phóng khoáng không câu nệ.
"Nói về biểu diễn tài năng, nếu mọi người không chê, tôi xin phép múa rìu qua mắt thợ vậy." Dứt lời, Lý An Dương khom người xuống bắt đầu nhảy street dance, các động tác tuyệt đẹp lại ung dung như lộn ngược, bật lên vân vân mây mây, mọi người nhốn nháo chồm đầu lên nhìn, xung quanh náo động hẳn lên, đặc biệt là các bạn nữ.
Lý An Dương nhảy xong còn vô cùng tao nhã gập người cúi chào.
Mọi người reo hò vỗ tay rào rào, Tưởng Đông Hiểu mắt thấy tới lượt mình rồi, giờ mình thể hiện tài nghệ gì mới được chứ, người vừa nãy cướp hết ánh đèn sân khấu cả rồi, cái gì mà núi còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn kia chứ, nói cứ như thật ấy, Tưởng Đông Hiểu nghĩ.
"Chào mọi người! Tôi là Tưởng Đông Hiểu, đến từ Triều Sán Quảng Đông, tài năng của tôi là...!Nghiêm túc có trách nhiệm giúp đỡ mọi người trong mọi công việc! Mẹ già vui vẻ chăm lo đàn con nhé!" Tưởng Đông Hiểu cứng ngắc người, nhướng mày rậm lên, nhìn bạn học trợn mắt há mồm bên dưới, mồ hơi rơi như vã.
Lát sau, mọi người phá lên cười sảng.
Hâm à! Dương Văn Húc đang tập chạy đều tình cờ nhìn thấy một màn coi mình như mẹ già kia của Tưởng Đông Hiểu, mặt mũi đầy hắc tuyến, y chang tên ngốc ấy, thà bôi nhọ hình tượng của mình cũng muốn làm lớp trưởng chứ gì, lớp trưởng thì hay ho chỗ nào chứ, chẳng hiểu nổi cậu ta mà.
Có điều, cách giới thiệu của Tưởng Đông Hiểu lại dễ gần còn hài hước đã nhận được sự công nhận của các bạn cùng lớp, nhưng cũng chỉ suýt xoát cao hơn Lý An Dương một phiếu thôi.
Hơn nữa cái cậu Lý An Dương kia, sau khi đội ngũ giải tán, cậu ta còn lich sự bước tới chào Tưởng Đông Hiểu: "Lớp trưởng Tưởng!"
Tưởng Đông Hiểu cảm thấy có hơi xấu hổ, dùng ngón trỏ sờ sờ mũi, nói: "Cậu nhảy đẹp lắm đấy."
"Nào có chứ, ngược lại chính là thái độ hết lòng phục vụ nhân dân của lớp trưởng Tưởng mới khiến Lý mỗ đây khâm phục đấy!" Lý An Dương cười, sống mũi cao anh tuấn, lông mi dày cong vút, khuôn mặt trắng nõn, cách ăn nói cũng siêu ngầu.
Nghe thấy "phục vụ nhân dân", Dương Văn Húc lại nhớ đến cái từ mẹ già kia không khỏi phụt cười, Lý An Dương chú ý đến người bên cạnh Tưởng Đông Hiểu, mặc quân phục xanh lá giản dị cũng không che giấu được vẻ ngoài lẫn khí chất toát lên bên trong người cậu, da trắng như sữa, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, môi đỏ mọng, lông mày như được họa ra, Lý An Dương không khỏi nhìn ngơ ngác.
"Cậu cười cái gì?" Tưởng Đông Hiểu hỏi.
"Cười cậu đó!" Dương Văn Húc cười nói.
"Có gì buồn cười đâu chứ, xuy!" Tưởng Đông Hiểu đỏ mặt.
"Lớp trưởng Tưởng, đây là?" Lý An Dương hỏi.
"Oh, bạn học cấp ba của tôi, ách, bây giờ cũng là bạn đại học chứ."
"Chào cậu, tôi là Lý An Dương, mong được giúp đỡ." Lý An Dương duỗi tay ra, nhìn chằm chằm vào mắt Dương Văn Húc.
"À, chào cậu, tôi là Dương Văn Húc." Dương Văn Húc đưa tay ra chạm nhẹ một cái rồi buông.
"Tình cảm giữa hai cậu tốt thật đấy, cấp ba hẹn nhau vào cùng một trường đại học sao?" Lý An Nhiên tò mò hỏi.
"Uh." Tưởng Đông Hiểu lúc nói nhìn sang Dương Văn Húc, Dương Văn Húc đang hý hoái cúc áo trên tay áo mình, không tham gia vào.
"Oa, hiếm thấy thật, tôi chẳng có người bạn nào như vậy hết." Lý An Dương hâm mộ nói.
"Haha." Đang đi, Tưởng Đông Hiểu nhận thấy nhà ăn chật ních người, vội nói: "An Dương này, bọn tôi đi ăn trước đây, có dịp lại tám tiếp." Dứt lời, nắm tay Dương Văn Húc chạy tới nhà ăn.
Lý An Dương đầy ẩn ý nhìn bóng lưng hai người rời đi một lúc mới rời khỏi.
Bên trong nhà ăn.
"Ah ~ ah, món gì đây, sao cho lắm dầu thế." Dương Văn Húc ném phần ăn đang ăn dở sang một bên.
"Thế này mới ngon, hiểu không?"
"Làm gì có chuyện đó, chỉ có cậu nói thế thôi."
Thấy trên đĩa Dương Văn Húc còn quá trời đồ, Tưởng Đông Hiểu san hết vào bát mình, nói: "Cậu không ăn, tôi ăn."
"Ở nhà còn nấu ngon hơn..." Cứ thế mình thích ăn gì thì ăn nấy.
"Ai nấu đây, cậu chủ Dương nhà tôi?"
"Cậu đấy, đồ mẹ già."
"Còn gọi tôi mẹ già, gọi này gọi nữa này." Tưởng Đông Hiểu cầm lấy đầu đũa làm bộ muốn đánh Dương Văn Húc.
Dương Văn Húc đứng dậy tránh "đòn tấn công" của cậu, cười khúc khích nói: "Mẹ già, chăm lo cho con chút đi nha."
"Hừ! Chỉ bằng thái độ này của cậu thôi à, bố đây còn phải suy nghĩ một lúc."
"Gì chứ, gọi cậu là mẹ già rồi, còn chưa đủ tôn trọng?" Dương Văn Húc cười xấu xa nói.
"Còn mẹ già!" Tưởng Đông Hiểu làm bộ muốn đánh Dương Văn Húc, Dương Văn Húc cười haha lủi mất.
Tháng chín, khí trời mát mẻ, nhưng nắng vẫn khá chói chang, huấn luyện quân sự vẫn khiến người ta cảm thấy gian nan nóng bức.
Đứng trong tư thế nghiêm lâu vậy rồi, Dương Văn Húc bỗng thấy đầu óc có hơi choáng váng, tay chân bủn rủn hết cả, cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch.
"Tập hợp!" Huấn luyến viên hét lên.
Dương Văn Húc nhanh chóng đặt cốc nước xuống chạy về phía đội ngũ, chỉ lo mình là người cuối cùng vào hàng sẽ bị phạt.
"Sau đây, chúng ta sẽ rèn luyện về tốc độ phản ứng và chạy bộ, người đầu tiên của mỗi nhóm chạy về xong nhanh chóng cầm dùi cui đưa cho người kế tiếp, cứ lần lượt như thế đến hết, nhóm nào về chót sẽ bị phạt, đã nghe rõ chưa!" Huấn luyện viên nói.
"Rõ!"
"Bắt đầu!" Nói xong, hàng đầu tiên liền chạy đi, không hổ trải qua vài ngày huấn luyện xong, ai nấy đều chạy rất nhanh.
Dương Văn Húc lo lắng nhìn các bạn cùng lớp đang chạy vun vút, mắt thấy sắp đến lượt mình, ký ức ngất xỉu trong lần chạy đường dài hồi cấp 3 khiến cậu vô cùng sợ hãi.
Đến lượt mình, Dương Văn Húc hồi hộp chạy đi, đến lưng chừng nửa đường, do bước chân quá nhanh, thân thể chao đảo mất cân bằng, ngã mạnh xuống sàn bê tông, còn lăn vài vòng trên đất.
"Huấn luyện viên, có người bị ngã!"
Dương Văn Húc muốn đứng dậy nhưng không dậy được, chỉ cảm thấy hai chân rất đau.
Huấn luyện viên nhanh chóng chạy đến, "Bạn học, không sao chứ?" Huấn luyện viên hỏi, Dương Văn Húc không trả lời, "Có thể đứng dậy được không?" Người kia hỏi lại.
Dương Văn Húc gật nhẹ đầu, "Đầu gối của cậu bị dập rồi, mất máu nhiều quá, đến phòng y tế khử trùng trước đi.
Đi xong lại về." Huấn luyện viên nói.
Dương Văn Húc gật nhẹ đầu, cố gắng từ từ đứng dậy, đương lúc này, có người chạy tới trước mặt cậu, dùng cánh tay chắc khỏe nâng cậu lên, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Vẫn ổn chứ?" Người này là Tưởng Đông Hiểu, Dương Văn Húc không trả lời, Tưởng Đông Hiểu phát hiện bên gối cậu có một lỗ thủng lớn, máu theo đó ào ào chạy ra, cậu quay đầu lại nói một tiếng với huấn luyện viên bên lớp Dương Văn Húc đưa cậu ấy đến phòng y tế, sau đó bế Dương Văn Húc lên, đến trước mặt huấn luyện viên lớp mình, người kia thấy đầu gối Dương Văn Húc chảy máu đầm đìa, hoảng sợ.
Tưởng Đông Hiểu nói, "Huấn luyện viên, em xin phép nghỉ, bạn học của em bị thương rất nghiêm trọng..." Cậu chưa dứt lời, huấn luyện viên đã phất tay nói: "Đi đi.
Giải quyết xong thì trở về." "Rõ." Nhìn thấy cảnh này, trong đội ngũ xôn xao bàn luận, huấn luyện viên nói: "Lớp trưởng lớp cô cậu được đấy chứ."
Trên đường đi, Dương Văn Húc bảo Tưởng Đông Hiểu đặt mình xuống để mình tự đi, sau khi Tưởng Đông Hiểu đặt cậu xuống, Dương Văn Húc cảm thấy chóng mặt, thậm chí không tìm thấy phương hướng, Tưởng Đông Hiểu lại bế cậu lên, mắng: "Cứ ở đấy cậy mạnh đi, để té nữa coi, đau chết cậu."
Dương Văn Húc gối đầu lên cánh tay cậu, bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Tôi không đến phòng y tế đâu, đưa tôi về nhà."
"Không được! Nhất định phải đến phòng y tế sát trùng với cầm máu đã!"
"Cậu không hiểu đâu, mau đưa tôi về đi, ở nhà có nước khử trùng với thuốc." Dương Văn Húc lo lắng nói, ánh mắt cầu xin nhìn Tưởng Đông Hiểu, nói tiếp, "Làm ơn?" Tưởng Đông Hiểu chưa bao giờ thấy biểu tình như vậy trên mặt Dương Văn Húc, không đúng, từ lâu về trước đã từng thấy rồi...
Về tới nhà, Tưởng Đông Hiểu vội vàng lấy túi sơ cứu từ ngăn kéo dưới bàn ra, Dương Văn Húc nói: "Để tôi đi tắm rửa thay quần áo trước rồi bôi thuốc được không?"
"Ơ uh." Tưởng Đông Hiểu đồng ý, cậu có thể thấy được sắc mặt của Dương Văn Húc lúc này rất tệ.
Bên trong phòng tắm.
Dương Văn Húc nghiến chặt răng xối nước lạnh rửa sạch vết thương, bình tĩnh nhìn máu chảy ra từ bắp chân, còn có...!giữa đùi, một lúc sau, Dương Văn Húc cuối cùng cũng đi ra, Tưởng Đông Hiểu đang cầm tăm bông tẩm oxy già, chờ Dương Văn Húc tới.
Sắc mặt Dương Văn Húc tái nhợt, cậu bước đi từ từ, cúi thấp người xuống, chịu đựng cơn đau rồi ngồi xuống sàn, duỗi đầu gối bị thương ra trước mặt Tưởng Đông Hiểu.
Tưởng Đông Hiểu cau mày, nhẹ nhàng giúp cậu lau vết thương, nhìn Dương Văn Húc nghiến chặt răng, sắc mặt trắng bệch, lo lắng nói: "Đau sao?" Dương Văn Húc lắc đầu, khẽ nói: "Cậu cứ bôi thuốc đi."
Băng bó xong, Tưởng Đông Hiểu lau mồ hôi trên trán, nói: "Không thì cậu đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi đã.
Tôi xin phép giúp cậu." Dương Văn Húc gật nhẹ đầu, Tưởng Đông Hiểu từ từ đỡ cậu dậy, tới bên giường rồi nói: "Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi, đừng tùy tiện đi lại." Dương Văn Húc gật đầu, Tưởng Đông Hiểu lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, đóng cửa lại rời đi.
Ở một mình trong phòng, Dương Văn Húc mím chặt môi, đưa mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, cứ nhìn hoài nhìn mãi như thế...
Ai đã khiến cậu kiên trì đến thành phố xa lạ này, điều gì khiến cậu học cách chôn chặt bí mật bình tĩnh chấp nhận bản thân kia chứ, giúp cậu trở nên mạnh mẽ đối mặt với mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Tưởng Đông Hiểu, Tưởng Đông Hiểu...!Bắt đầu từ khi nào, vị trí của cậu ấy trong lòng cậu đã quan trọng như vậy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook