Người Quan Trọng Nhất Của Em
-
Chương 12
Nên mua gì đây? Tố Tố nói không cần mua đồ đắt nhưng nếu mua đồ bình thường thì…
– Sếp!
Nó giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Nhìn vị tỷ tỷ trước mặt, trưởng phòng kinh doanh người đang chịu trách nhiệm dự án này, nó lạnh giọng nói:
– Trưởng phòng Đường cô không gõ cửa.
Người kia hừ nhẹ, xòe ngón tay ra:
– Sếp, tôi gõ muốn gãy tay rồi. Chuyện gì có thể khiến sếp tôi thất thần đây?
Nó nhướn mày:
– Chị càng ngày không coi tôi ra gì. Có vẻ lương tháng này đã đủ không cần thưởng.
– Này, em là tư bản bóc lột à?
Nó bỏ ngang câu chuyện, tay đan vào nhau đặt trên bàn:
– Chị vào đây muốn nói gì?
Nữ nhân họ Đường đặt lên bàn nó tệp giấy:
– Tôi điều tra rồi. Có người động tay muốn phá dự án.
Nó lật xem từng dòng, nhíu mày:
– Cho chị toàn quyền, có thể “tiền trảm hậu tấu”.
– Được.
Nữ nhân đó nhận lại tập giấy rời khỏi phòng.
Cửa vừa hé ra, phía sau có tiếng gọi giật hồn lại.
– Trưởng phòng Đường, lần đầu chị ra mắt mua gì?
Hai mắt trưởng phòng mở to, miệng có thể nhét vừa quả trứng:
– Trần tổng, em nói gì tôi nghe không rõ?
Nó lạnh lùng nói:
– Không nghe thì thôi. Trưởng phòng nên khi khám tai đi. Chị đi được rồi.
– Ấy, em sao đuổi người như vậy. Để tôi cho em biết. Lần đầu ra mắt nên để lại ấn tượng tốt không chỉ với phụ huynh mà còn với tất cả những người họ hàng cô dì chú bác anh chị em nội ngoại hàng xóm. Nói chung chỉ cần để lại ấn tượng tốt.
– Cái đấy chị không cần nói. Cần mua gì?
– Mua theo sở thích phụ huynh là được.
Nó vuốt cằm, lấy điện thoại bấm gọi ai đó, tay phất phất ý đuổi người liền quay đi chỗ khác cũng không quan tâm người kia đã đi chưa.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, nó ngay lập tức nói:
– Chị dạy xong chưa?
– Vừa xong. Sao vậy?
– Em muốn hỏi hai bác có sở thích gì đặc biệt không?
– Em đừng hoang phí.
– Không có mà, người ta là muốn tạo ấn tượng tốt. Nhỡ gây ác cảm thì con đường rước bảo bối về nhà sẽ khó khăn rồi.
– Xì. Dẻo miệng. Em mà biết sợ? Lo làm việc đi. Chiều cùng đi mua đồ được không?
– Tuân mệnh.
Nó nói xong còn gửi qua đó nụ hôn gió, cô phì cười bảo nó trẻ con.
Vừa xoay ghế lại, đập vào mắt nó là con người đang chết đứng, toàn thân hóa đá. Nó gõ xuống bàn, lạnh giọng:
– Còn chưa đi?
– Em có phải sếp tổng không?
Nó cau mày:
– Chị luyên thuyên cái gì?
Trưởng phòng Đường vội xua tay rồi ra ngoài.
Đáng sợ a, sếp yêu rồi. Mặt sắt của công ty biết yêu rồi. Thế giới sắp sụp đổ rồi.
– Đừng mua, đắt.
– Không được quá lãng phí.
– Cái này cũng….
– Thôi mà chị, sao cái nào chị cũng bảo đắt thế.
Nó ngắt lời cô bằng nụ hôn, nhân lúc người kia còn ngây ngốc, nhanh tay đem món đồ hợp mắt ra quầy thanh toán.
Cô thấy nó đem chiếc túi xách ra quầy muốn ngăn cũng không kịp. Chỉ có thể nhéo eo nó trừng mắt:
– Em giàu lắm sao?
Nó thản nhiên gật đầu:
– Đủ nuôi chị.
– Ai cần nhóc nuôi.
Cô dậm chân xuống nền gạch xoay người ra ngoài. Nó lắc đầu thở dài, sải chân nhanh chóng đuổi theo người kia.
Nó lay lay tay cô:
– Đừng giận mà. Em chỉ muốn mua đồ cho bố mẹ thôi.
Cô giãy tay ra:
– Ai bố mẹ em?
Nó lại bắt lấy tay cô, lần này còn tựa cằm lên vai cô:
– Bố mẹ chị cũng là bố mẹ em. Chị là của em.
– Ai nói. Tránh ra tôi ra.
Cô đỏ mặt bước vội ra xe. Nó mỉm cười đuổi theo. Bộ dạng đáng yêu như vậy bảo sao nó không muốn khi dễ.
Cuối cùng cái ngày định mệnh đã đến. Tay nó đan chặt tay cô, tay còn lại nắm chặt túi đồ. Mồ hôi không cần nói cũng biết ra nhiều thế nào.
Cô kéo tay nó, theo thế nó cũng nghiêng người xuống. Nhanh như chớp cảm giác ướŧ áŧ bao trùm má nó.
Cô hôn lên má nó rồi lấy tay kia xóa vết son trên đó.
– Em không cần căng thẳng. Có gì đã có tôi đây rồi.
Nó gật đầu như giã lạc. Dù vậy nó vẫn nắm chặt tay cô.
Vừa bước tới cổng nhà, nó liền quay sang cô bằng ánh mắt cầu cứu. Cô cũng không khác gì nó. Bởi hiện tại sân nhà cô đang diễn ra “hội nghị”.
Thế nào cô lại quên mất hôm nay là lịch họp gia đình. Mấy đứa cháu của cô đang chơi ngoài sân, trong nhà cũng vọng ra tiếng cười đùa của các bô lão cùng hậu bối.
Cô nhìn nó:
– Xin lỗi em. Tôi quên mất. Hàng tháng gia đình sẽ có buổi tụ tập như vậy. Cũng lâu tôi không về nên quên mất.
Nó nhếch khóe môi, thở hắt một hơi:
– Không cần xin lỗi. Như vậy cũng tốt. Chúng ta vào thôi.
Cô bất ngờ trước thái độ nó. Bộ dạng thỏ đế nhát chết ban nãy biến mất đi đâu rồi.
Cô định gọi cửa thì bên trong đã có người thấy cô và ra mở cửa.
Cô cười nhẹ cúi đầu chào:
– Chị dâu lâu không gặp.
Cô quay sang nó:
– Chị dâu, đây là Trần Dương. Trần Dương, đây là chị dâu tôi, Nhạc Ly.
Nó hạ thấp người, đưa tay ra trước:
– Em chào chị. Em là Trần Dương, người yêu Hữu Tố.
Nhạc Ly bất ngờ đáp lại nó. Không khí quỷ dị bị phá vỡ bởi giọng nam nhân.
– Nhạc Ly, ai vậy con?
Chị nói vọng vào:
– Dạ, là Hữu Tố ạ. Em ấy về rồi.
Từ trong nhà, nam nhân hơn ngũ tuần cao lớn bước ra. Ông nhìn cô rồi tới nó. Nó nuốt khan một cái. Nó cảm giác ánh mắt kia muốn băm nó ra làm từng mảnh.
– Mấy đứa vào đây.
Giọng khàn khàn không rõ tâm trạng. Nó hít hơi sâu trấn tĩnh.
Sao tim đập nhanh như vậy. Ngay cả ký hợp đồng trăm tỷ cũng không hồi hộp như vậy.
Cô nắm tay nó, xoa nhẹ, nói nhỏ:
– Có tôi ở đây.
– Sếp!
Nó giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Nhìn vị tỷ tỷ trước mặt, trưởng phòng kinh doanh người đang chịu trách nhiệm dự án này, nó lạnh giọng nói:
– Trưởng phòng Đường cô không gõ cửa.
Người kia hừ nhẹ, xòe ngón tay ra:
– Sếp, tôi gõ muốn gãy tay rồi. Chuyện gì có thể khiến sếp tôi thất thần đây?
Nó nhướn mày:
– Chị càng ngày không coi tôi ra gì. Có vẻ lương tháng này đã đủ không cần thưởng.
– Này, em là tư bản bóc lột à?
Nó bỏ ngang câu chuyện, tay đan vào nhau đặt trên bàn:
– Chị vào đây muốn nói gì?
Nữ nhân họ Đường đặt lên bàn nó tệp giấy:
– Tôi điều tra rồi. Có người động tay muốn phá dự án.
Nó lật xem từng dòng, nhíu mày:
– Cho chị toàn quyền, có thể “tiền trảm hậu tấu”.
– Được.
Nữ nhân đó nhận lại tập giấy rời khỏi phòng.
Cửa vừa hé ra, phía sau có tiếng gọi giật hồn lại.
– Trưởng phòng Đường, lần đầu chị ra mắt mua gì?
Hai mắt trưởng phòng mở to, miệng có thể nhét vừa quả trứng:
– Trần tổng, em nói gì tôi nghe không rõ?
Nó lạnh lùng nói:
– Không nghe thì thôi. Trưởng phòng nên khi khám tai đi. Chị đi được rồi.
– Ấy, em sao đuổi người như vậy. Để tôi cho em biết. Lần đầu ra mắt nên để lại ấn tượng tốt không chỉ với phụ huynh mà còn với tất cả những người họ hàng cô dì chú bác anh chị em nội ngoại hàng xóm. Nói chung chỉ cần để lại ấn tượng tốt.
– Cái đấy chị không cần nói. Cần mua gì?
– Mua theo sở thích phụ huynh là được.
Nó vuốt cằm, lấy điện thoại bấm gọi ai đó, tay phất phất ý đuổi người liền quay đi chỗ khác cũng không quan tâm người kia đã đi chưa.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, nó ngay lập tức nói:
– Chị dạy xong chưa?
– Vừa xong. Sao vậy?
– Em muốn hỏi hai bác có sở thích gì đặc biệt không?
– Em đừng hoang phí.
– Không có mà, người ta là muốn tạo ấn tượng tốt. Nhỡ gây ác cảm thì con đường rước bảo bối về nhà sẽ khó khăn rồi.
– Xì. Dẻo miệng. Em mà biết sợ? Lo làm việc đi. Chiều cùng đi mua đồ được không?
– Tuân mệnh.
Nó nói xong còn gửi qua đó nụ hôn gió, cô phì cười bảo nó trẻ con.
Vừa xoay ghế lại, đập vào mắt nó là con người đang chết đứng, toàn thân hóa đá. Nó gõ xuống bàn, lạnh giọng:
– Còn chưa đi?
– Em có phải sếp tổng không?
Nó cau mày:
– Chị luyên thuyên cái gì?
Trưởng phòng Đường vội xua tay rồi ra ngoài.
Đáng sợ a, sếp yêu rồi. Mặt sắt của công ty biết yêu rồi. Thế giới sắp sụp đổ rồi.
– Đừng mua, đắt.
– Không được quá lãng phí.
– Cái này cũng….
– Thôi mà chị, sao cái nào chị cũng bảo đắt thế.
Nó ngắt lời cô bằng nụ hôn, nhân lúc người kia còn ngây ngốc, nhanh tay đem món đồ hợp mắt ra quầy thanh toán.
Cô thấy nó đem chiếc túi xách ra quầy muốn ngăn cũng không kịp. Chỉ có thể nhéo eo nó trừng mắt:
– Em giàu lắm sao?
Nó thản nhiên gật đầu:
– Đủ nuôi chị.
– Ai cần nhóc nuôi.
Cô dậm chân xuống nền gạch xoay người ra ngoài. Nó lắc đầu thở dài, sải chân nhanh chóng đuổi theo người kia.
Nó lay lay tay cô:
– Đừng giận mà. Em chỉ muốn mua đồ cho bố mẹ thôi.
Cô giãy tay ra:
– Ai bố mẹ em?
Nó lại bắt lấy tay cô, lần này còn tựa cằm lên vai cô:
– Bố mẹ chị cũng là bố mẹ em. Chị là của em.
– Ai nói. Tránh ra tôi ra.
Cô đỏ mặt bước vội ra xe. Nó mỉm cười đuổi theo. Bộ dạng đáng yêu như vậy bảo sao nó không muốn khi dễ.
Cuối cùng cái ngày định mệnh đã đến. Tay nó đan chặt tay cô, tay còn lại nắm chặt túi đồ. Mồ hôi không cần nói cũng biết ra nhiều thế nào.
Cô kéo tay nó, theo thế nó cũng nghiêng người xuống. Nhanh như chớp cảm giác ướŧ áŧ bao trùm má nó.
Cô hôn lên má nó rồi lấy tay kia xóa vết son trên đó.
– Em không cần căng thẳng. Có gì đã có tôi đây rồi.
Nó gật đầu như giã lạc. Dù vậy nó vẫn nắm chặt tay cô.
Vừa bước tới cổng nhà, nó liền quay sang cô bằng ánh mắt cầu cứu. Cô cũng không khác gì nó. Bởi hiện tại sân nhà cô đang diễn ra “hội nghị”.
Thế nào cô lại quên mất hôm nay là lịch họp gia đình. Mấy đứa cháu của cô đang chơi ngoài sân, trong nhà cũng vọng ra tiếng cười đùa của các bô lão cùng hậu bối.
Cô nhìn nó:
– Xin lỗi em. Tôi quên mất. Hàng tháng gia đình sẽ có buổi tụ tập như vậy. Cũng lâu tôi không về nên quên mất.
Nó nhếch khóe môi, thở hắt một hơi:
– Không cần xin lỗi. Như vậy cũng tốt. Chúng ta vào thôi.
Cô bất ngờ trước thái độ nó. Bộ dạng thỏ đế nhát chết ban nãy biến mất đi đâu rồi.
Cô định gọi cửa thì bên trong đã có người thấy cô và ra mở cửa.
Cô cười nhẹ cúi đầu chào:
– Chị dâu lâu không gặp.
Cô quay sang nó:
– Chị dâu, đây là Trần Dương. Trần Dương, đây là chị dâu tôi, Nhạc Ly.
Nó hạ thấp người, đưa tay ra trước:
– Em chào chị. Em là Trần Dương, người yêu Hữu Tố.
Nhạc Ly bất ngờ đáp lại nó. Không khí quỷ dị bị phá vỡ bởi giọng nam nhân.
– Nhạc Ly, ai vậy con?
Chị nói vọng vào:
– Dạ, là Hữu Tố ạ. Em ấy về rồi.
Từ trong nhà, nam nhân hơn ngũ tuần cao lớn bước ra. Ông nhìn cô rồi tới nó. Nó nuốt khan một cái. Nó cảm giác ánh mắt kia muốn băm nó ra làm từng mảnh.
– Mấy đứa vào đây.
Giọng khàn khàn không rõ tâm trạng. Nó hít hơi sâu trấn tĩnh.
Sao tim đập nhanh như vậy. Ngay cả ký hợp đồng trăm tỷ cũng không hồi hộp như vậy.
Cô nắm tay nó, xoa nhẹ, nói nhỏ:
– Có tôi ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook