Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành
-
Chương 22
Nói xong mấy câu nói, tên béo đáng chết lập tức lấy ra một tấm thẻ, cũng không nói bên trong có bao nhiêu tiền, trực tiếp nhét vào trong tay Mạnh Phi, sau đó liền đi, giống như lo Mạnh Phi trả lại vậy, cũng coi như là sài tiền mua chút yên tâm, nếu không thì ông ta mới vừa nói vậy, khẳng định sẽ bị xào qua 180 lần, cũng may là Mạnh Phi là người tốt, nếu không ai có thể bỏ qua cho ông ta.
"Chuyện này..."
Mạnh Phi không biết nói cái gì, vừa mới nghĩ đuổi kịp tên béo đáng chết, đưa thẻ ngân hàng trả lại, cũng nhìn ông ta trực tiếp đi thẳng, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Mạnh Phi nháy đôi mắt mấy lần, nhìn tấm thẻ ngân hàng vàng rực rỡ kia một chút, cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, thôi nhận, nói vậy thì bên trong cũng sẽ không có bao nhiêu, dù sao mập mạp chết bầm này luôn luôn rất keo kiệt, thế nhưng chờ khi hắn đi tới ATM, lại nhất thời ngẩn ra, bởi vì bên trong lại có 10 vạn tệ.
Vãi luôn, mập mạp chết bầm này thực sự là bỏ ra vốn lớn ra luôn, ha ha...
Cũng tốt, nếu như vậy, vậy thì từ chối lại bất kính, dù sao thì bình thường cái tên này không ít lần nghiền ép Mạnh Phi và Trương Cường, số tiền kia coi như là bồi thường.
Ông cụ cho một triệu, Mạnh Phi cảm thấy nhận lấy thì ngại, nhưng tên béo đáng chết đưa mười vạn tệ, hắn lại yên tâm thoải mái cầm.
Cất thẻ ngân hàng cẩn thận, Mạnh Phi hít sâu một hơi, cũng một ngày, lại có một triệu mười vạn tệ vào sổ tiết kiệm, cái bất ngờ này có chút quá lớn, khiến cho người ta khó chịu nổi, hơn nữa còn có công việc một năm kiếm hai mươi vạn, đãi ngộ tốt như vậy, có thể không đi làm, điều này khiến người ta từ chối như thế nào?
Trong lúc nhất thời, Mạnh Phi có chút hỗn độn...
Vừa lúc đó, Mạnh Phi còn đang say sưa, liền nghe có người hô: "Phi tử, hắn lần này kiểu như trâu bò, tôi vừa mới trở về lấy kiện hàng, đều nghe được hết rồi, đều thấy được hết rồi, nhóc con nhà hắn được đó, ấy vậy mà quen biết chủ tịch tập đoàn, tôi cũng không biết, ẩn giấu đủ sâu đấy?"
"Đến đây, anh em mình nói với nhau, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao tôi có cảm giác như là nằm mơ vậy? Đúng, bây giờ anh đều được như vậy, thành giám đốc khu vực, cũng không thể để cho tôi làm một tên giao hàng chuyển phát nhhắn ở cơ sở chứ? Thế nào cũng phải làm quản lý chi nhánh gì đó chứ, tối thiểu cũng phải mạnh hơn so với tên béo đáng chết, để cho tôi cố gắng dạy bảo ông ta, đòi lại những thứ trước đây, nghĩ đến là thấy sướng, ha ha..."
Chuyện này, Mạnh Phi vốn dĩ không có ý định nói, nhưng bây giờ Trương Cường biết rồi, cũng không thể giấu diếm, chỉ có điều hắn không biết nói thế nào, cũng không thể nói, cho nên khẽ cười cười: "Chính là ma xui quỷ khiến cứu ông ấy, cho nên... Được rồi, không nói những thứ này, tôi còn chưa nghĩ ra, về nhà suy nghĩ một chút, cậu trhắn thủ thời gian đi làm việc đi, nếu là có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ không quên mất cậu!"
"Cái gì? Còn chưa nghĩ ra? Phi tử, có phải hắn ngốc hay không vậy, lương một năm hai mươi vạn, có phòng làm việc của mình, còn có thư ký và xe, còn có chia hoa hồng hằng năm, hắn lại còn nói suy nghĩ thêm, anh bị teo não hay sao vậy? Hắn phải biết, đây là bát cơm bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không giành được, bây giờ anh có dễ như trở bàn tay, còn muốn mẹ nó nghĩ lại? Anh, anh muốn tôi nói cái gì cho được đây hả?"
"Nghe tôi, đừng suy nghĩ, qua thôn này, sẽ không có cái tiệm này, tranh thủ thời gian đồng ý, trhắn thủ lúc chủ tịch hội đồng quản trị còn chưa đổi ý, biết rõ không? Phi tử, không, giám đốc khu vực của tôi, những ngày sau này của tôi, đều trông cậy vào anh đây? Lại nói, không phải anh cũng muốn xoay người mà, đây chính là cơ hội đấy!"
Đây thực sự là, Hoàng Đế không vội mà thái giám vội chết rồi!
Cũng nhìn Mạnh Phi còn chưa quyết tâm, chuyện này khiến cho Trương Cường gấp, đã không xong rồi, còn đứng ở nơi đó vò đầu bứt tai, thật muốn bổ đầu Mạnh Phi ra nhìn, đến tột cùng bên trong lớn lên như thế nào, điều kiện tốt như vậy, ấy vậy mà hắn không đồng ý, não óc toàn cức à?
"Phi Tử, chớ do dự, quyết định như vậy đi, thời cơ không thể để mất được, một đi là không trở lại, hiểu câu đó không? Đi, cùng tôi đi về, khoe khoang ở trước mặt tên béo đáng chết một chút, đi, ha ha..."
Trương Cường nhịn không được, vừa nói, vừa kéo Mạnh Phi đi, nhưng mà Mạnh Phi cũng không muốn về, lập tức tránh thoát khỏi hai tay của Trương Cường: "Ổn rồi, Cường Tử, đừng làm rộn, tôi tự có chừng mực, cậu đi về trước rồi làm việc đi, có chuyện tốt thì tất nhiên không quên được cậu đâu!"
Thực ra, Mạnh Phi vẫn một mực chờ đợi một cơ hội, mà lần này chính là một cơ hội, hơn nữa vừa nghe Trương Cường nói như vậy, cũng có chút lung lay, dù sao đây thực sự là một thời cơ tốt để xoay người, nông nô có thể hát vang bài ca tự do.
Trong chốc lát, xe công cộng tới rồi, Mạnh Phi cũng không ở thêm, ngồi xe trực tiếp đi, đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện này, cho đến nửa giờ sau, xe công cộng dừng lại tại công viên Giang Thành, mới đi theo dòng người nhảy xuống xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook