Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành
-
Chương 19
"Cái kia, chuyện là như thế này..."
Mạnh Phi đứng tại chỗ, đem chuyện nói lại đơn giản một lần, hoàn toàn là ăn ngay nói thật, cũng không có thêm mắm dặm muối, ông cụ vừa nghe, không khỏi nổi trận lôi đình, sau đó cũng kéo tay của Mạnh Phi, trực tiếp đi vào công ty Giang Thành Express
"Chú, đây là chú đang muốn làm gì? Người ông chủ này không dễ trêu chọc đâu, chú lại mới ra bệnh viện, đừng có nên tức giận á chú, huống hồ tôi không sao, cũng tìm được việc làm, chú cũng..."
Mạnh Phi muốn tránh thoát, thế nhưng ông cụ sức lực không nhỏ, mà nói cũng chưa nói xong, đã bị tự cho mình là giỏi tiến vào, sau đó cũng nhìn ông cụ khẽ mỉm cười: "Không có chuyện gì, chuyện của cậu, tôi quản!"
"Chuyện này..."
Mạnh Phi không muốn gây phiền toái, càng không muốn đem ông cụ giận rồi nguy hiểm tính mạng, cho nên không biết nói thế nào, thế nhưng ông cụ lại không quan tâm, sau khi phất phất tay, ra hiệu Mạnh Phi đừng nói nữa, sau đó cũng vỗ bàn một cái: "Họ Lâm, tranh thủ thời gian lăn ra đây cho tôi!"
Nghe thấy ông cụ la như vậy, Mạnh Phi lại bối rối, tên béo đáng chết kia cũng họ Lâm, bây giờ ông cụ dám la như vậy, đây là hành vi gì vậy?
"Ai vậy, sáng sớm đã la la hét hét gì đó nha, còn mẹ nó để cho tao lăn, tại sao mày không đi lăn phân..."
Tên mập mạp chết bầm này, người không đến, mà mồm tới trước, vừa thấy cũng không phải là người dễ trêu vào, nhưng mà lúc ông ta nói xong lời cuối, lại đem lời nói đằng sau mạnh mẽ nuốt trở vào, bởi vì sau khi ông ta nhìn đến ông cụ, lập tức ngây ngẩn cả người, cũng lộ ra vẻ mặt vẻ mặt bối rối.
Mặt khác, khi ông ta nhìn thấy Mạnh Phi đứng ở bên cạnh ông cụ, hai người còn kéo tay, cũng cảm giác được không tốt, sắc mặt lập tức trắng bệch một , liền mảnh trong nháy mắt mặt cắt không còn một giọt máu, muốn bao nhiêu lúng túng thì có bao nhiêu lúng túng.
Lúc này đây, cuối cùng Mạnh Phi cũng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, mặc dù thân phận của ông cụ hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn ta biết rõ, ông cụ này này nhất định còn trâu bò hơn so với tên béo đáng chết, nếu không thì sao ông ta có thể im mồm như thế được?
Phải biết, cái tên họ Lâm này, cũng là người có tiếng không dễ trêu chọc, Mạnh Phi ở đây cũng được mấy năm, cũng không nhìn ông ta sợ ai, càng chưa từng nhìn ông ta ăn nói khép nép như vậy.
Mà bây giờ, tựa như con chuột thấy mèo vậy!
"Ai nha, hóa ra là Vương tổng nha, tôi còn tưởng rằng là ai đó, ngài đại giá quang lâm, như thế nào không sớm thông báo một tiếng, tôi cho người đi đón ngài, ngài nhìn, đây không phải là chậm trễ ngài rồi sao, ha ha..."
Tên béo đáng chết vỗ tay một cái, bỗng nhiên nói vài câu như thế, sau đó cũng cười tủm tỉm đi tới, còn nhíu mày, đánh giá Mạnh Phi vài lần, cũng lộ ra biểu cảm khó hiểu: "Sao cậu lại tới đây, không phải nói ngày kia chuyển khoản cho cậu sao? Đi đi đi, té sang một bên, đừng làm phiền tôi và Vương tổng nói chuyện!"
"Vương tổng, xin lỗi ngài, đừng để cho thằng nhóc này làm hỏng hứng thú của chúng ta, vào đây, xin mời vào, chúng ta uống trà đi."
Mạnh Phi vẫn luôn không lên tiếng, cũng có chút xấu hổ lúng túng, dù sao lại bị quở trách một trận, thực sự là oan uổng, hơn nữa đã không phải là nhân viên của nơi này, dựa vào cái gì, nhưng là bây giờ tiền lương còn chưa lấy được, hắn không dám trhắn luận, nhưng ông cụ không để yên: "Uống trà gì mà uống trà? Họ Lâm, tôi cho cậu biết, cậu không động đến cậu nhóc này được đâu, không chỉ không động được, hơn nữa tôi còn muốn thăng chức tăng lương cho hắn ta, hiểu không?"
"Bắt đầu từ hôm nay, Mạnh Phi chính là giám đốc nơi này, nơi này có hơn mười chi nhánh của Giang Thành Express, sau này cậu ta sẽ là lão đại ở đây, cậu, họ Lâm cũng chỉ là giám đốc một cửa hàng, sau này nên đối xử như thế nào với người lãnh đạo trực tiếp, cũng nên biết làm như thế nào chứ? !"
Gì đó? Trực tiếp thăng chức làm giám đốc khu vực? Quản lý hơn mười chi nhánh của Giang Thành Express?
Lão già này, rốt cuộc là có lai lịch gì, Mạnh Phi nghe mà ù ù cạc cạc, nếu không phải là tên béo đáng chết sợ đến mức choáng váng, căn bản là hắn sẽ không tin tưởng.
"Gì vậy, Vương tổng, ngài, ngài muốn thăng chức cho cậu ta làm giám đốc khu vực sao? !"
Tên béo đáng chết hồi phục tinh thần lại, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng, nhưng mà khi hỏi xong ông ta cũng hối hận rồi, bởi vì thế nhưng mà Vương tổng là người sáng lập của Giang Thành Express, cũng là của Giang Thành Express, ông cụ muốn làm cái gì, ra quyết định gì, căn bản không tới phiên tên béo đáng chết xen mồm vào.
"Thế nào, cậu có ý kiến, hay là không muốn làm giám đốc chi nhánh này nữa?"
Ông cụ trợn trắng mắt liếc tên béo đáng chết một cái, giọng điệu nói chuyện rất khinh thường, nhưng nhìn về phía Mạnh Phi lúc, vẫn thân mật như vậy, tựa như một lão già nhìn nhóc con vậy.
"Không, không phải, ngài nhìn, ngài nói, tôi chỉ hỏi một chút, hỏi một chút mà thôi, ha hả..."
Tên béo đáng chết không dám nhiều lời, vội vã cười theo, sau đó nhìn Mạnh Phi một chút.
"Khục... Cái kia, Mạnh Phi, à, không không không, quản lý Mạnh, chào quản lý Mạnh, sau này xin hắn giúp đỡ nhiều hơn nha, trước đó là tôi không tốt, tạo thành một ít hiểu lầm, nhưng tôi không biết hắn và Vương tổng có tầng quan hệ này nha, cậu làm sao vậy, không nói sớm, nếu không sẽ có hiểu lầm như vậy sao? Khục..."
"Thực ra, đều là tôi không đúng, tôi không nên đối với cậu như vậy, cũng không nên nói chuyện như thế với cậu, ngàn sai chục ngàn sai đều là tôi sai, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tuyệt đối đừng đem chuyện trước đây để ở trong lòng, tôi một nhà này già trẻ, đều trông cậy vào tôi kiếm tiền!"
"Quản lý Mạnh, đang ở đây tôi nhận lỗi với cậu, thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi, tôi không phải người, tôi miệng chó không thể khạc ra ngà voi, tôi... Nói chung đều là tôi không đúng, chỉ cần hắn không đuổi việc tôi, sau này tôi nhất định sẽ làm rất tốt, cũng không tiếp tục nói những điều vô dụng kia nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook