Người Ở Rể Đệ Nhất Của Giang Thành
-
Chương 17
Sau khi than nhẹ một tiếng, Mạnh Phi ném tàn thuốc xuống, sau đó cũng đi về phía cửa đối diện, bởi vì nơi đó cũng mở cửa, nhưng hắn ta vừa mới bước đôi chân ra thì nghe sau lưng truyền đến giọng nói quái gở: "Thế nào, còn nghĩ qua đó làm à, đáng tiếc, cậu ngươi bị đuổi việc rồi, ha hả..."
"Mạnh Phi nha, nghe nói trong nhà cha vợ của cậu rất có tiền, vợ lại bạch phú mỹ, làm gì mà cũng phải đi giao hàng chuyển phát nhhắn vậy, mỗi ngày nằm ở nhà, ăn bám váy đàn bà, chẳng phải là càng tốt hơn nhiều, càng sung sướng sao, ha ha... Còn phải đi làm cu li? Đem sức lực dùng ở trên người vợ, vậy thật là tốt!"
Mấy câu nói này, khá là chói tai, cho dù Mạnh Phi thành thật đến đâu, cũng không nhịn được, nhưng hắn vừa mới xoay người, cũng hít sâu một hơi, cũng tự nói với mình, bây giờ tìm công việc quan trọng, cái khác không quan trọng, ông ta muốn nói cái gì, thì để cho ông ta đi nói đi.
Thế nhưng mà, Mạnh Phi vừa mới chuẩn bị đi, cũng không muốn để ý đến ông ta, thì nghe tên mập mạp chết bầm này lại bắt đầu quá đáng lên: "Thế nào, tức rồi? Nói đến chỗ đau của cậu rồi sao? Ha ha... Sự thực chính là như vậy, đừng giả bộ, được tiện nghi còn khoe mẽ, cũng không khóc lóc om sòm rồi đái bãi nước tiểu soi lại mình một cái xem bộ dáng của hắn như thế nào, cái gì cơ, cải trắng tốt cũng để cho cậu gặm á, phi..."
"Ngày kia, tôi chuyển khoản đưa cho cậu, không cần phải tới nơi này đòi tiền, nhìn thấy cậu cũng phiền, cút nhhắn lên!"
Lúc này đây, Mạnh Phi là thật sự tức giận rồi, trợn mắt nghiến răng, toàn thân đang phát run, nhưng hắn không có nổi nóng, nổi nóng cũng vô dụng, không thay đổi được sự thực, hiện tại không chỉ là ông ta nói như vậy, bằng hữu thân thích xung quanh, tất cả đều nhìn như vậy, muốn muốn thay đổi toàn bộ cục diện, làm cho tất cả mọi người đổi mới, có trhắn chấp ngoài miệng cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thật sự trở nên mạnh mẽ, mới có thể ngăn chặn được những cái miêng độc địa xoi mói của người khác.
Cho nên, Mạnh Phi nghĩ thông suốt, bắt đầu từ hôm nay, bản thân mình phải cứng rắn lên, dùng sự thực nói chuyện!
Mạnh Phi đứng tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, cũng không giải thích gì đó, trực tiếp đi về phía công ty ở phía đối diện, mà tên béo đáng chết kia, vẫn còn đang khinh thường cười, càng là hướng về Mạnh Phi bóng lưng, nhổ mấy bãi nước bọt, rồi sau đó mới bước vào trong công ty.
Đến trước cửa ra vào của công ty này, Mạnh Phi hít sâu một hơi, không muốn đưa cảm xúc vừa nãy cho người khác, sau đó gõ cửa một cái: "Xin chào, xin hỏi nơi này các bạn có còn tuyển người giao hàng không? Tôi có kinh nghiệm, trước đó chính là người đưa chuyển phát nhhắn, không sợ đau khổ không sợ mệt mỏi."
Ông chủ ngồi trước máy vi tính, cách cửa kính trong suốt, gật gật đầu, ra hiệu cho Mạnh Phi bước vào nói chuyện, sau đó cũng chỉ chỉ một cái rương lớn bên cạnh: "Cậu nâng lên tới xem một chút, nếu có thể được, sáng ngày mai đi làm, tiền lương cơ bản là hai ngàn, không có bảo hiểm không có trợ cấp, bữa trưa tự bản thân mình ăn, một cái kiện trích phần trăm năm đồng."
Người ông chủ này, nhưng thật ra thẳng thắn thoải mái, đãi ngộ cũng coi như còn ổn, cho nên Mạnh Phi cũng không có nói thêm cái gì, trực tiếp nâng lên một cái rương lớn như vậy.
Cái rương này, bên trong đều là bát sứ, hơn nữa đựng không ít, đoán chừng có thể có bảy mươi, tám mươi cân, chuyện này đối với Mạnh Phi mà nói thì đương nhiên không tính là gì, dù sao cũng quen làm việc chân tay, nhưng hôm nay nâng lên lại muốn dùng ít sức hơn so trước đó, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này, cái cái rương này, ở trong tay Mạnh Phi, giống như chỉ có ba mươi, bốn mươi cân giống như, hắn gần như không có mất sức, vừa nâng rương lớn lên, chính hắn cũng không biết tình huống thế nào, mặt không đỏ không thở gấp, quả thực chính là thoải mái thêm vui vẻ, khiến cho ông chủ ở một bên cũng ngạc nhiên, dù sao đây chính là bảy mươi, tám mươi cân đấy, người bình thường mặc dù cũng có thể cầm lên, nhưng tuyệt đối không có thể thoải mái như vậy.
"Vãi luôn, có thể nha, thể lực này không tệ, tôi thích, ha ha... Đúng, nơi này còn có một cái cái vali, cậu xem một chút có thể vác lên được hay không đi?"
Ông chủ cười cười, vừa chỉ chỉ một cái rương khác, cái rương này càng to lớn hơn, gần như là gấp đôi sao với cái rương vừa nãy, bên trong đồng dạng là bát sứ, đoán chừng có thể nặng lên đến 150 cân.
Mạnh Phi không lên tiếng, sau khi thả cái vali xuống thì nâng cái rương lớn như vậy lên cũng rất dễ dàng, cảm giác chỉ có bảy mươi, tám mươi cân, căn bản không phí sức, chuyện này khiến ông chủ trừng mắt nhìn, đôi mắt sắp lồi ra hết rồi, Mạnh Phi cũng giống như vậy, còn đang buồn bực tự hỏi trong đầu, sao sức lực của bản thân mình lại lớn như vậy, điều này cũng quá không bình thường, chuyện gì thế này vậy?
Lẽ nào là có quan hệ với làn ánh sáng đen đó? Hay là nói, có quan hệ với cái hình xăm biến sắc đó? Đây cũng quá thần kỳ rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook