Tỉnh thành là một nơi rất lớn nhưng cũng rất hỗn loạn.
Hỗn loạn kiểu không sạch sẽ: Vô số xe cộ chen chúc trên con đường chật hẹp phát ra đủ loại tiếng ồn và nhiều người chen nhau để đi tới nơi có không khí trong lành hơn.

Trong thành phố mang khí hậu gió mùa lục địa có rất ít gió nên có thể thấy một lớp bụi tích tụ trên các tòa nhà và công trình công cộng khác nhau, trông như lớp sương mù mênh mông.

Còn khô nữa, trước khi nhận ra điều đó, trên môi đã có một vết khô nứt nho nhỏ rồi.
Sau đó là lớn, rộng lớn không thấy giới hạn.

Tôi đang đi trên một con đường xa lạ, nghe mẹ nói với tài xế: “Hướng Tây, tới đường Giải Phóng rồi lại rẽ hướng Nam…” Hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đây là một con đường hẹp và dài, đi mãi chưa thấy điểm cuối.

Mà những tòa nhà hay đám đông xung quanh đang nói cho bạn biết rằng: Bạn đang ở thành phố, trước sau luôn ở trong thành phố.
Đi lâu như vậy mà vẫn ở trong thành phố chứ không phải vùng ngoại thành?
Tôi thừa nhận trông mình rất giống nhà quê mới lên thành phố, nhìn gì cũng thấy mới mẻ.
Thật ra ý thức về phương hướng của tôi chưa bao giờ tốt, tôi không thể nhớ được những con đường lắt léo như thế này, chỉ biết dùng ánh mắt tò mò và kinh ngạc để ngắm nhìn thế giới bên ngoài xe —— Nó lớn như vậy, chỉ cách tôi một cánh cửa kính xe TEXI, tôi đang ở trong lòng nó mà nó chính là niềm hy vọng của tôi.

Ngày xưa cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn trong thị trấn nhỏ, đối với tôi thế giới là một bản đồ tồn tại theo tỉ lệ 1:33000000.

Khi ấy tôi như ếch ngồi đáy giếng, tâm hồn đơn thuần mà ngây thơ, chưa bao giờ nghĩ rằng: Thật ra thế giới rất xa, xa đến nỗi bạn đứng ở một điểm rồi dõi mắt nhìn ra xa cũng chẳng thể nhìn thấy cuối, không tìm thấy phương hướng, hoang mang và mờ mịt.
Hóa ra điều đáng sợ nhất khi ở thành phố không phải là bụi bẩn hay hỗn loạn mà là xa lạ.
Tôi bỗng thấy hơi sợ: Tôi phải sống một mình trong thành phố xa lạ này thật ư?
Nhưng cũng thấy hơi hơi hiếu kỳ: Phải mất bao lâu thành phố này mới không còn xa lạ với tôi nữa?
Tôi quay mặt ra ngoài cửa kính, tò mò ngắm nhìn thành phố.

Tôi nghĩ, giả sử một ngày nào đó bạn đi ngang qua thành phố và thấy một cô gái ngồi trong một chiếc xe TEXI có vẻ mặt khát khao, sợ sệt, tò mò cùng với ánh mắt không tìm thấy phương hướng, như vậy có thể chứng minh trong thành phố rộng lớn này, bạn và tôi đã từng lướt qua nhau.
So với thành phố rộng lớn này, Học viện Nghệ thuật nhỏ nằm ngoài mong đợi của tôi.
Nó nhỏ thật —— còn không rộng bằng khuôn viên trường trung học của tôi, không có rừng cây nhỏ, sân vận động như tiểu thuyết mô tả, chỉ có một quảng trường nho nhỏ nằm ở đối diện với cổng trường.
Trên quảng trường có vài ba tác phẩm điêu khắc, một tấm gỗ được đặt cạnh đó với vài dòng chữ rất lớn “Triển lãm Báo cáo Chuyên ngành Điêu khắc bậc 99”.

Có vài người trông như giáo viên mặc áo khoác dày đứng trước các tác phẩm điêu khắc và chỉ trỏ gì đó.


Ngoài ra còn có mấy sinh viên nam đang đứng nói chuyện xung quanh các tác phẩm.

Lúc này có mấy cô gái bước tới và chào hỏi những người trông như giáo viên hướng dẫn, đang là mùa đông nhưng bọn họ đều mặc váy.
Tôi nhìn quanh khuôn viên trường, thấy nó thật nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có mấy khu nhà dạy học: Trong đó có một khu đang truyền ra tiếng nhạc du dương, có người đang đàn piano, có người đang hát, có người thổi sáo; Có một tòa liên tục có người ra vào, mấy chàng trai bê những bức tượng thạch cao cực lớn ra, bọn họ còn đeo cả tạp dề nữa; Còn có một tòa nhà nhìn là biết ký túc xá bởi vì bên trong rèm cửa sổ xinh đẹp có thể thấy bình hoa được đặt trên cửa sổ và những bông hoa màu đỏ chẳng rõ là hoa gì…
Nhưng tất cả những thứ này, những thứ trông chẳng ấn tượng cho lắm này lại đột nhiên khiến tôi thích thú!
Tôi nhìn mấy cô gái xinh đẹp đang ríu rít cách đó không xa và những gương mặt trẻ trung đi ngang qua mình bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ, trong lòng thầm nghĩ —— Nếu tôi có thể thi đỗ vào nơi này, có khi nào tôi sẽ xinh đẹp, vui vẻ và tự tin như bọn họ hay không?
Tôi nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra: Thi đỗ đại học, tôi sẽ có thể vui vẻ đi trong sân trường, mỉm cười xán lạn và ân cần chào hỏi mỗi khi nhìn thấy giáo viên giống như những anh chị sinh viên này.
Đại học cứ thế đi vào giấc mơ của tôi.
Tôi gọi bạn học của mẹ tôi là dì Tống.
Dì ấy là một người phụ nữ có ngoại hình thanh tú, nước da rất đẹp, dáng người cân đối, ăn mặc thướt tha, cao quý mà xinh đẹp.

Hôm ấy dì mặc chiếc áo len màu đen cao cổ và chiếc quần đen trông không dày lắm, khoác một chiếc áo khoác dài màu be có viền, rồi bước nhanh tới chỗ chúng tôi.


Dì ấy mỉm cười, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười của dì trông rạng rỡ hẳn lên.
Đến gần mới nhìn rõ trên áo len của dì ấy là những viên đá nhỏ mô phỏng hình giọt nước, trên cổ áo khoác có đính một chiếc ghim cài màu vàng rực rỡ, bên trên là hình bông hoa nhỏ với những cánh hoa màu vàng và xanh lục trông giống như thạch anh vậy.
Ở cổng trường, dì ấy dang tay ôm mẹ tôi thật chặt.

Lúc cười rộ lên, khóe mắt dì cong cong, dì ôm mẹ tôi vui vẻ nói: “Thẩm Văn, Thẩm Văn, bao nhiêu năm tớ không được gặp cậu rồi?”
Mẹ tôi trông cũng kích động: “16 năm, lần trước gặp nhau Oánh Oánh mới chào đời thôi.”
Mẹ chỉ vào tôi, dì Tống lập tức ngoảnh mặt sang.

Dì ấy nhìn tôi, vẫn mỉm cười tủm tỉm: “Chào cháu, Oánh Oánh, cháu lớn vậy rồi sao!”
Sự nhiệt tình của dì không hề giả tạo chút nào, khiến bạn cảm thấy thật vui vẻ và ấm áp.
Dì Tống độc thân.
Tôi chưa từng thấy dấu vết của phái nam trong cuộc sống của dì.

Dì chỉ là chính dì, sống cuộc đời của riêng mình, quy luật mà lại đơn giản.


Có lẽ phái nam duy nhất chính là cháu ngoại trai của dì ấy, một chàng trai tên là Trịnh Dương hơn tôi 1 tuổi, chúng tôi cùng học một chuyên ngành.

Dựa theo lời dì Tống, hai người chúng tôi có thể xem là “sư huynh sư muội đồng môn” cho nên cần “giám sát lẫn nhau và giúp đỡ cho nhau”.
Lúc nghe thấy cách xưng hô này, tôi thấy có hơi buồn cười, đột nhiên nhớ đến Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San [1] —— Cách xưng hô sư huynh sư muội này đúng là hơi có khuynh hướng giang hồ, tôi còn cười trộm hai tiếng, tiện thể đưa mắt quan sát chàng trai luôn tỏ ra được giáo dưỡng tốt từ lúc xuất hiện cho tới bây giờ.

Ánh mắt anh ta hơi mơ hồ, không nhìn tôi, cũng chẳng biết anh đang nhìn cái gì.
[1] Nhân vật trong Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Điều đó khiến tôi hiếu kỳ cho nên càng cố gắng quan sát anh ta hơn: Lúc ăn tối anh ngồi đối diện tôi, dáng vẻ lúc ăn thật sự rất nhã nhặn, tôi nhìn mà trợn mắt há mồm; Tôi nhìn chằm chằm dao nĩa trong tay anh rồi lại cúi đầu nhìn mấy miếng thịt nướng Brazil lộn xộn trong đĩa mình, chẳng hiểu sao chúng có thể ngoan ngoãn dưới tay anh như thế; Anh không hay nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu khéo léo trả lời mấy câu hỏi của mẹ tôi, quy củ đến nỗi tôi thấy mà xấu hổ…
Thầm nghĩ tôi cũng là người đọc vạn cuốn sách mà lớn lên, sao có thể chênh lệch lớn như vậy nhỉ?
Tôi quên nói, chàng trai ngồi đối diện tôi này, tôi phải thừa nhận rằng anh ta rất đẹp trai.
Không đẹp trai theo kiểu năng động và xán lạn như ánh dương, cũng không phải kiểu già dặn như ông cụ non, cảm giác vẻ đẹp trai của anh như mấy nam MC trong bản tin trên TV vậy —— Chỉ cần ngồi một bên màn hình, cho dù tuổi không lớn vẫn có thể khiến bạn cảm thấy giọng điệu, ngữ khí và biểu cảm của anh vô cùng bình tĩnh và thoải mái.
Hơn nữa tôi rất thích ánh mắt của anh ta: Không quá dịu dàng cũng không quá cứng cỏi —— Chàng trai có ánh mắt cứng cỏi, ngoài ưu điểm là sự rắn rỏi và dứt khoát ra thì đa phần sẽ khiến cuộc sống có cảm giác xa cách; Chàng trai có ánh mắt dịu dàng chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy có hơi nữ tính, không đủ nam tính.

Mà ánh mắt của Trịnh Dương vừa hay ở giữa, khiến người ta càng thêm tín nhiệm.
Cho nên không thể phủ nhận rằng ấn tượng đầu tiên Trịnh Dương mang lại cho tôi ngày hôm đó quả thật tốt không thể tốt hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương