Người Mẹ Vị Thành Niên
-
Chương 135: hắn sẽ chết sao?
“Cô cho rằng hiện tại cô có tư cách để cầu xin tôi sao? Nếu Lâm Duyệt có chuyện gì không hay xảy ra, tôi thành toàn cho các người chôn cùng một chỗ!” Mạc Lặc Nghị Phàm cầm lấy cánh tay cô xiết chặt hơn, không để ý tới cô có khóc kêu la hay không, kéo cô hướng ngoài cửa đi tới. “Nghị, anh đã đáp ứng stôi là sẽ cứu anh ấy nha! Anh không thể nuốt lời, Nghị ca ca, cầu anh đưa anh ấy rời khỏi nơi này…” Diệp Giai cố chết giãy giụa, nhưng vẫn là tránh không thoát khống chế của Mạc Lặc Nghị Phàm. Mạc Lặc Nghị Phàm kéo cô, ở thời điểm lướt qua người Lâm Trúc, hướng ông nói: “Cho ông một cơ hội làm chút chuyện tốt.” Nói xong điẻm huyệt một cái người đang không động đậy Long Hạo Hiên, sau đố bước nhanh rời đi. Sắc mặt Lâm Trúc trầm xuống, hướng bóng dáng hắn nói: “Đặc ân cậu đưa ra cũng tốt quá đi, vừa mới ném cho tôi một lão già, hiện tại lại ném cho tôi một tên hoạt tử nhân nha….” Lời còn chưa dứt, thân ảnh Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Diệp Giai đã biến mất ở chỗ rẽ gấp khúc hành lang, Lâm Trúc bất đắc dĩ thở dài, hướng thủ hạ ngoài cửa ngoắc tay, ý bảo bọn họ tiến vào mà xử lý! Mạc Lặc Nghị Phàm túm Diệp Giai trở lại khách sạn, đem cô nhét vào phía sau xe xong, cầm lấy điện thoại phân phó thủ hạ nhanh chóng đặt vé máy bay sớm nhất, hắn muốn lập tức về nước tìm Lâm Duyệt. Một khắc hắn cũng không thể chờ đợi nữa. “Nghị ca ca, tôi không muốn trở về với anh, tôi phải ở lại chỗ này.” Cô muốn ở lại Nhật Bản cùng Long Hạo Hiên, ngay cả hắn sống hay chết cô còn không biết a! Làm sao có thể để một mình hắn ở Nhật Bản? Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có để ý tới cô, mắt lạnh liếc cô, chất vấn nói: “Nói mau, rốt cuộc mục đích mà cô tiếp cận tôi là cái gì?” “Tôi thật sự không có mục đích gì.” Diệp Giai nghẹn ngào nói: “Lâm Duyệt nói cho tôi biết, anh nhận sai người đem cô ấy biến thàng tôi, nói cho tôi biết anh là chồng của tôi. Sau đó quyết định đem anh cùng tiểu Thư Tình trả lại cho tôi, tôi chỉ nhớ rõ bản thân có yêu một người sát thủ lãnh khốc, lại thật không ngờ người sát thủ kia căn bản không phải là anh, mà là Long Hạo Hiên, sự tình chính là đơn giản như vậy, tôi cùng Lâm Duyệt đều không có ác ý, chúng tôi vãn chờ mong đối phương được hạnh phúc.” “Nhưng là hiện tại tôi tìm không thấy Lâm Duyệt!” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng cô gầm nhẹ nói, điện thoại của nàng không thông, phái người đi tìm đến nay không có tin tức, hắn làm sao có thể không lo lắng không nóng nảy? “Lâm Duyệt kỳ thực là rất yêu anh, nhưng cô ấy vẫn luôn cảm thấy người anh yêu là vợ trước của mình, không nghĩ tiếp tục lừa gạt anh nữa, cho nên mới lựa chọn rời đi. Nghị ca ca, chỉ cần anh nguyện ý đi tìm, nhất định sẽ tìm được cô ấy!” “Tôi đã từng nói mấy vạn lần với cô ấy vợ của tôi kêu Lâm Duyệt, tôi không có khả năng đến vợ của chính mình cũng nhận sai!” Mạc Lặc Nghị Phàm thấp giọng lẩm bẩm, nàng thực ngốc, ngu ngốc! Nàng thật sự muốn hắn tức chết mới hài lòng sao? Lâm Duyệt! Em cho rằng bản thân em vĩ đại vậy sao? Cái này gọi là thiện lương sao?! Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng ở trong lòng nổi giận mắng. Ngay tại lúc Mạc Lặc Nghị Phàm đang còn trầm ngâm, cửa phòng truyền đến một trận tiếng đập cửa, Diệp Giai dè dặt cẩn trọng liếc hắn liếc mắt một cái sau đó chuyển hướng đi đến mở cửa. Vừa kéo của ra , liền truyền đến thanh âm khoan khoái của tiểu Thư Tình: “Mẹ…” Ngay sau đó là một thân hình nho nhỏ xông vào trong lòng của cô, Diệp Giai ôm nó, đánh giá nó, trong lòng một mảnh sầu não. Nguyên lai tiểu Thư Tình không phải là nữ nhi của cô, nhưng là, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn giống cô y như đúc này, cô vẫn là cảm thấy thân thiết. Một tay đem nó ôm lấy, miễn cưỡng cười vui nói: “Thư Tình ngoan, ngày hôm qua có nghe lời các dì không?” “Có!” Tiểu Thư Tình gật đầu lớn tiếng nói, sau đó từ trong lòng của cô giãy giụa nhảy xuống đất, chạy chậm vọt vào phòng, lao vào ôm ấp của Mạc Lặc Nghị Phàm. “Thiếu phu nhân, tiểu thư đã đưa đến an toàn, chúng tôi đi trước.” Một người phun nữ có trang điểm cười cười nói, Diệp Giai hướng cô gật gật đầu sau đó xoay người nhìn hai cha con. “Ba ba, ba mang con cùng mẹ đi chơi!” Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói, lần này đi chơi, đều chưa có vui đùa tý nào nga! Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà thở dài, cho dù là phiền chán, cũng sẽ không thể đem tức giận trút lên đầu trẻ con. Một tay ôm lấy nó, ôn nhu an ủi nói: “Bảo bối, thực xin lỗi, ba ba còn có chuyện rất vội, đợi sau khi trở về lại mang con đi chơi được không?” “Ba ba nói phải giữ lời đó nga.” Tiểu Thư Tình thất vọng nhìn hắn nói. Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu, lập tức ôm nó hướng cửa phòng đi đến, lúc đi qua trước mặt Diệp Giai. Sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống, nói: “Đem mấy thứ thu dọn đi sân bay!” “Tôi không muốn!” Diệp Giai không tự giác từng bước lui về phía sau, lắc đầu. “Chẳng lẽ cô muốn tôi gọi người mang cô trở về sao?” Âm thanh của Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng nói: “Trước khi tôi tìm được Lâm Duyệt phía, mạng của cô cũng không thuộc bản thân cô, rõ chưa?” Nói xong, cất bước rời đi, khiến Thư Tình ghé vào trên vai hắn, nhìn Diệp Giai đỏ mắt, nói: “Ba ba, mẹ khóc, mẹ vì sao khóc nha? Chúng ta mau đợi mẹ một chút nha.” Nói xong, dùng sức hướng về phía Diệp Giai hô: “Mẹ! Mẹ nhanh chút nha!” “Thiếu phu nhân, mời đi.” Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai vị nam tử, hướng Diệp Giai cung kính nói. Diệp Giai sửng sốt, biết rõ Mạc Lặc Nghị Phàm là sẽ không bỏ qua cho bản thân, đành phải bất đắc dĩ đi theo . Một đường trầm mặc đến sân bay, vừa khéo đến thời gian đăng ký, Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn đất nước mà cô không muốn rời đi này, nước mắt lại chảy xuống. “Long Hạo Hiên… Anh ấy còn sống không? Anh ấy chảy nhiều máu như vậy, khẳng định sẽ không sống được đi?” Radiô lại thúc giục đăng ký, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia không đành lòng, nhưng là lại rất mau bị chính mình áp chế đi, mặt không chút thay đổi nói: “Còn không đăng ký, máy bay sẽ bay mất!” Diệp Giai đi theo phía sau hắn, rơi lệ hỏi: “Nghị ca ca, anh nói Long Hạo Hiên anh ấy sẽ chết sao? Sẽ không chết đúng hay không?” Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không quay đầu lại nói: “Có thể chết hay không cô hẳn là rõ ràng hớn tôi, cô mới chân chính nhìn thấy anh ta bị thương” Hắn căn bản không quan tâm Long Hạo Hiên có chết hay không, bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không thích xem vào chuyện của người khác. “Anh ấy chảy rất nhiều máu.” Diệp Giai vẫn như cũ lẩm bẩm, đúng vậy, cô mới là người nhìn hắn trúng đạn bị thương, nhìn hắn ngã xuống trước mặt, hình ảnh tàn nhẫn như vậy, vì sao để cho cô chứng kiến chứ! Vì sao muốn ơ rthời điểm cô vừa gặp lại hắn, lại đã bị dùng cách này để ép phải tách ra? Chẳng lẽ đây là số mệnh của cô sao ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook