Người Mẹ Quỷ
-
Chương 38: Thầy trò tư được minh oan – ánh sáng hi vọng
Sáng ngày hôm đó thầy Tàu vẫn bảo Kha đi mua thức ăn cho vợ như bình thường, nhưng cà ba người sau đó đều đi khỏi nhà. Tìm một chỗ vắng thầy tàu dừng chân lại nghỉ ngơi rồi hỏi Kha:
— Nếu cậu còn muốn xem cảnh vợ mình ăn uống như nào thì ta sẽ dẫn cậu quay lại nhà trong một khoảng thời gian nữa.
Kha đáp:
— Con lạy thầy, con tin rồi. Chuyện đêm qua tất cả đều đúng như thầy nói, nhưng thầy ơi chẳng phải thầy đã bảo con con vẫn còn sống ư..? Thầy làm ơn cứu con con với, con cắn rơm cắn cỏ mong thầy ra tay cứu giúp.
Thầy tàu trả lời:
— Chẳng phải ngay bây giờ ta vẫn đang ở đây để giúp gia đình cậu hay sao..? Theo như ta đoán vợ cậu đêm qua đi ra ngoài là để tìm thức ăn. Chắc chắn cô ta đã đi rình mò bắt gà, bắt vịt của dân làng xung quanh. Điều này làm ta chợt nhớ lại một chuyện.
Quay sang Tư thầy tàu hỏi:
— Con còn nhớ hôm đầu tiên thầy trò ta phát hiện xác con gà chết ở sau vườn nhà ông Phúc không..?
Tư đáp:
— Tất nhiên là con nhớ..? Trời đất ơi…Chẳng lẽ, chẳng lẽ người ăn thịt con gà hôm ấy không phải con quỷ do lão sư kia yểm mà lại là…..
Thầy tàu gật đầu:
— Đúng vậy, rất có thể đó là vợ Kha đã ăn…? Điều đó cũng chứng minh cho việc vì sao ta đoán con quỷ sẽ quay lại vì nhà ông Phúc có trẻ con nhưng lại không thấy nó đâu. Bởi vì con quỷ chưa hề đến nhà ông Phúc, điều chúng ta không thể ngờ đến đó là chuyện cùng một thời điểm làng này lại xuất hiện hai con quỷ.
Nhưng Tư vẫn hơi do dự:
— Nhưng cũng đâu có thể chắc được ạ, bởi vì cũng rất có thể là con quỷ kia lắm chứ thầy..?
Thầy tàu tiếp tục:
— Đó là vì con mèo đen, cả đêm qua nằm suy nghĩ ta có thể kết luận được như thế này. Vẫn chưa ai biết vợ Kha vì sao mà chết, nhưng có một điều chắc chắn ý chí sống còn của cô ấy vô cùng mạnh mẽ. Có lẽ vì đứa con sắp sinh trong bụng nên cô ta không cam lòng chết. Hoặc cô ta chết đúng vào giờ thiêng, chết vì bất đắc kỳ tử nên không biết rằng mình đã chết. Nhưng cho dù có vì lý do gì thì đến bây giờ vợ Kha vẫn cố gắng để con mình được sống.
Tư và Kha chăm chú lắng nghe từng câu chữ, thầy tàu nói:
— Vì lý do không cam tâm chết, tình yêu thương đứa con chưa chào đời mà vợ Kha đã được Linh Miêu, một con mèo có thể đi qua cánh cửa của trung giới kéo linh hồn quay trở lại. Ta chỉ có thể hiểu Linh Miêu chính là nguyên nhân khiến vợ Kha thành quỷ. Mặc dù không hiểu vì sao nó lại làm như thế, nhưng có một điều chắc chắn đó là nó vẫn đi theo bảo vệ vợ Kha mỗi khi cô ta đi ra ngoài. Chính vì thế việc nó luôn lảng vảng xung quanh nhà ông Phúc là bởi vì vợ Kha từng đến đó, và việc chúng ta giết con quỷ ở nhà ông Phúc cũng là một nguyên nhân khiến nó xuất hiện ở đó. Bởi con quỷ do lão sư thầy yểm hóa cũng là một dạng linh hồn người chết nhưng cố gắng lưu lại cõi trần.
Tư vội hỏi:
— Thế theo thầy Linh Miêu là tốt hay xấu…?
Thầy Tàu lắc đầu:
— Chính vì không hiểu nguyên nhân vì sao Linh Miêu lại đem người đã chết quay lại dương gian. Nhưng rõ ràng điều đó không thể cứu vãn được tình hình hiện tại, vợ Kha vẫn chết, chỉ còn là cái xác vương chút linh hồn. Nếu cố gắng ở lại trần gian quá lâu thì vợ Kha sẽ hóa quỷ hoàn toàn, lúc đó sẽ không thể nói được nữa. Giờ đây cô ấy vẫn nói được một vài câu vì phần linh hồn chưa bị tiêu tán. Con có nhớ con quỷ bị con đâm chết, nó là một ví dụ cho chuyện hóa quỷ. Bản thân nó không nói được, chỉ hành động theo sự sai khiến bởi nó bị yểm hóa. Còn trường hợp của vợ Kha nếu linh hồn tiêu tan khi hóa quỷ cô ấy sẽ trở lên điện dại, ăn thịt những gì mình nhìn thấy…Sau này không thể siêu sinh, sống mãi kiếp quỷ.
Kha định nói gì đó nhưng thầy tàu ngăn lại:
— Ta hiểu cậu muốn nói gì, đó cũng chính là điều mà ta chưa thể lý giải. Đó là vì sao với cái xác đang ngày ngày bị phân rã đó vợ cậu lại vẫn có thể giữ được đứa con trong bụng và nó vẫn đang sống. Có khi nào tất cả là do Linh Miêu, hoặc cô ta chỉ là đang cố gắng đến cả khi chết vẫn muốn con được sống. Nhưng đừng nóng vội, ta vẫn đang cố gắng tìm cách để giúp gia đình cậu.
Tư đáp:
— Nhưng con chưa hiểu lắm, tại sao cô ấy lại sang nhà ông Phúc ạ..? Liệu có khi nào cô ấy có liên quan đến lão sư trụ trì kia không..? Ý con là cái chết của cô ta…?
Thầy tàu trả lời:
— Lý do vì sao cô ta sang nhà ông Phúc bởi có lẽ do trước đây ông Phúc có qua lại giúp đỡ vợ chồng Kha, nói nôm na thì gần giống như người chết thường hay đi theo người thân trong gia đình vậy..? Còn chuyện về lão sư trụ trì vợ Kha không liên quan gì cả, đúng là ý trời sắp đặt, mọi chuyện trùng hợp đến lạ kỳ. Nhưng cũng chính nhờ vợ Kha mà chúng ta lại đi tìm quỷ để rồi vô tình phát hiện ra trong làng còn có một hiểm họa được che giấu hàng nhiều năm về trước. Chính vì cũng nghĩ đến điều ngẫu nhiên này mà ta nhận thấy người cứu cả làng chính là vợ Kha mới đúng. Nếu ngày hôm đó cô ta không lẻn vào nhà ông Phúc ăn thịt gà thì có khi ngày hôm sau thầy trò ta đã rời làng trong im lặng. Để rồi không ai có thể phát hiện ra con quỷ ẩn náu trong làng hơn 20 năm qua, tất cả là ý trời, ý trời…
Lời nói của thầy tàu dường như đã lý giải gần hết mọi việc xảy ra trong những ngày qua. Khó tin nhưng hoàn toàn hợp lý, nhưng vấn đề bây giờ đó chính là làm thế nào để một người chết có thể sinh con, hơn nữa làm sao để đứa con đó còn sống. Chuyện nghe như là điều không tưởng, người chết sinh con..? Một câu hỏi mà thầy Tàu vẫn chưa đưa ra được lời giải đáp.
Quay sang nhìn Kha thầy tàu nói:
— Giờ chúng ta có thể quay về được rồi, cho ta thêm ít thời gian, ta sẽ có câu trả lời cho cậu.
Kha dập đầu cảm ơn thầy tàu, cả ba quay trở lại nhà khi trời cũng đã gần giữa trưa. Vừa đặt chân đến cửa nhà thì đã thấy ông Phúc ngồi ở trong đợi sẵn, nhìn thấy mọi người ông Phúc vội chạy ra đón:
— Ôi trời ơi, mọi người đi đâu mà lại đi cũng nhau thế này. Vào đến nhà mà gọi không ai thưa, chỉ thấy gian nhà dưới có tiếng động lạ, gọi hỏi thì mãi sau giọng cái Hoan mới đáp lại. Cứ tưởng xảy ra chuyện gì…?
Thầy tàu hỏi ngay:
— Thế ngươi đến đây lâu chưa..?
Ông Phúc đáp:
— Thưa thầy con mới đến vừa xong đâu được 5 phút, đợi mà sốt hết cả ruột.
Ông Phúc chỉ vào chỗ thức ăn để ở cột nhà bảo Kha:
— Bác mua chút đồ ăn cho vợ cháu tẩm bổ đấy, nhớ làm gì thì làm phải chăm sóc vợ chu đáo đấy. Đi đâu cũng liệu liệu căn cơ mà về, vợ chửa ở nhà một mình nhỡ may….À mà thôi nói lại gở mồm.
Kha nghe ông Phúc nói mà rưng rưng nước mắt, cảm động một phần, một phần vì những lời ông Phúc nói nó đã xảy ra từ bao giờ, bởi vợ Kha đã chết rồi còn đâu. Nhưng nhớ lời thầy tàu dặn, Kha nén đau thương mỉm cười gượng gạo đáp:
— Dạ vâng, cháu cảm ơn bác….Bác sang thăm là tốt rồi, lần nào cũng mua đồ ăn thức uống thế này …
Ông Phúc cười khà khà:
— Hôm nay sang đây thăm cái Hoan là việc nhỏ, còn thực ra bác sang đây là muốn nói với hai thầy trò đây việc quan trọng.
Tư hỏi:
— Việc gì mà ông vui thế, mà tay ông sao lại băng y hệt tay tôi thế kia…?
Ông Phúc mừng rỡ trả lời:
— Thầy ơi, dân làng….dân làng đến ngôi chùa ma để tìm hiểu…..Cả làng phát hiện trong ngôi chùa còn có mật thất, nơi đó chứa đựng rất nhiều thứ đáng sợ, đầu lâu, xương người, rồi cả những thứ ghê rợn như xác người chết khô nằm trong quan tài, bùa chú, mật pháp …Ở trong gian nhà chùa có một cái xác mặc áo thầy tu, dân làng nghi đó là xác của lão sư trụ trì năm xưa, tuy cái xác chỉ đã rữa thối ra gần hết. Chưa hết người làng còn tìm thấy một bản vẽ mà theo con đoán đó chính là bản đồ địa hình nơi gò đất chung nơi chúng ta tìm thấy ngôi mộ. Vậy là cả làng đều đã biết tất cả mọi việc trong làng từ trước đến giờ đều do lão sư trụ trì gây ra. Hai người đã được minh oan rồi….Nay con đến đây để đón hai người về, con muốn dẫn hai người đến gặp trưởng làng, người dân trong làng để họ biết ai là ân nhân cứu giúp cả làng khỏi cơn đại nạn…..
Tư quên mất buột mồm:
— Nhưng ở đây chúng tôi vẫn còn…việc…
Thầy Tàu cười lớn:
— Ha Ha Ha Ha…..Vậy là tốt rồi, tốt rồi….Nhưng tạm thời để ta ở lại đây 1 ngày nữa, ta đang nhờ Kha tìm cho ít thuốc để trị thương. Mà cậu Kha này hay đi làm ở những nơi bờ bụi, dễ tìm thấy. Xong việc ta sẽ quay lại nhà của ngươi, mà nhìn khí sắc ta đoán gia đình đoàn tụ rồi phải không..?
Ông Phúc tròn mắt ;
— Thầy đúng là thần cơ diệu toán, vợ con con đã quay về nhà từ hôm qua. Cả đêm qua nghe con kể chuyện mà vợ con bà ấy biết ơn thầy lắm. Còn nguyện ăn chay cả năm cơ đấy. Làng này đúng là nhờ phúc của thầy nên thoát nạn. Mà trưởng làng đang cho mọi người dỡ ngôi chùa đi để xây mới đó thầy ạ. Vậy con theo ý thầy, giờ con về đây. Kha nhớ chăm vợ nhé, bác gài đang bảo khi nào sinh sẽ sang bế cháu đấy.
Ông Phúc vui vẻ ra về, việc ông Phúc thông báo quả là tin mừng. Nhưng trong ngôi nhà sau khi ông Phúc rời đi không khí lại trở nên ảm đạm vô cùng. Liệu rằng ngày Hoan sinh vợ ông Phúc có được bế cháu hay không…? Thầy tàu đăm chiêu hướng mắt nhìn xuống gian nhà dưới, đôi mắt ông sáng lên bất ngờ, dường như ông đã phát hiện ra một điều gì đó. Khuôn mặt ông rạng rỡ vô cùng, ông khẽ cười một nụ cười mãn nguyện.
— Nếu cậu còn muốn xem cảnh vợ mình ăn uống như nào thì ta sẽ dẫn cậu quay lại nhà trong một khoảng thời gian nữa.
Kha đáp:
— Con lạy thầy, con tin rồi. Chuyện đêm qua tất cả đều đúng như thầy nói, nhưng thầy ơi chẳng phải thầy đã bảo con con vẫn còn sống ư..? Thầy làm ơn cứu con con với, con cắn rơm cắn cỏ mong thầy ra tay cứu giúp.
Thầy tàu trả lời:
— Chẳng phải ngay bây giờ ta vẫn đang ở đây để giúp gia đình cậu hay sao..? Theo như ta đoán vợ cậu đêm qua đi ra ngoài là để tìm thức ăn. Chắc chắn cô ta đã đi rình mò bắt gà, bắt vịt của dân làng xung quanh. Điều này làm ta chợt nhớ lại một chuyện.
Quay sang Tư thầy tàu hỏi:
— Con còn nhớ hôm đầu tiên thầy trò ta phát hiện xác con gà chết ở sau vườn nhà ông Phúc không..?
Tư đáp:
— Tất nhiên là con nhớ..? Trời đất ơi…Chẳng lẽ, chẳng lẽ người ăn thịt con gà hôm ấy không phải con quỷ do lão sư kia yểm mà lại là…..
Thầy tàu gật đầu:
— Đúng vậy, rất có thể đó là vợ Kha đã ăn…? Điều đó cũng chứng minh cho việc vì sao ta đoán con quỷ sẽ quay lại vì nhà ông Phúc có trẻ con nhưng lại không thấy nó đâu. Bởi vì con quỷ chưa hề đến nhà ông Phúc, điều chúng ta không thể ngờ đến đó là chuyện cùng một thời điểm làng này lại xuất hiện hai con quỷ.
Nhưng Tư vẫn hơi do dự:
— Nhưng cũng đâu có thể chắc được ạ, bởi vì cũng rất có thể là con quỷ kia lắm chứ thầy..?
Thầy tàu tiếp tục:
— Đó là vì con mèo đen, cả đêm qua nằm suy nghĩ ta có thể kết luận được như thế này. Vẫn chưa ai biết vợ Kha vì sao mà chết, nhưng có một điều chắc chắn ý chí sống còn của cô ấy vô cùng mạnh mẽ. Có lẽ vì đứa con sắp sinh trong bụng nên cô ta không cam lòng chết. Hoặc cô ta chết đúng vào giờ thiêng, chết vì bất đắc kỳ tử nên không biết rằng mình đã chết. Nhưng cho dù có vì lý do gì thì đến bây giờ vợ Kha vẫn cố gắng để con mình được sống.
Tư và Kha chăm chú lắng nghe từng câu chữ, thầy tàu nói:
— Vì lý do không cam tâm chết, tình yêu thương đứa con chưa chào đời mà vợ Kha đã được Linh Miêu, một con mèo có thể đi qua cánh cửa của trung giới kéo linh hồn quay trở lại. Ta chỉ có thể hiểu Linh Miêu chính là nguyên nhân khiến vợ Kha thành quỷ. Mặc dù không hiểu vì sao nó lại làm như thế, nhưng có một điều chắc chắn đó là nó vẫn đi theo bảo vệ vợ Kha mỗi khi cô ta đi ra ngoài. Chính vì thế việc nó luôn lảng vảng xung quanh nhà ông Phúc là bởi vì vợ Kha từng đến đó, và việc chúng ta giết con quỷ ở nhà ông Phúc cũng là một nguyên nhân khiến nó xuất hiện ở đó. Bởi con quỷ do lão sư thầy yểm hóa cũng là một dạng linh hồn người chết nhưng cố gắng lưu lại cõi trần.
Tư vội hỏi:
— Thế theo thầy Linh Miêu là tốt hay xấu…?
Thầy Tàu lắc đầu:
— Chính vì không hiểu nguyên nhân vì sao Linh Miêu lại đem người đã chết quay lại dương gian. Nhưng rõ ràng điều đó không thể cứu vãn được tình hình hiện tại, vợ Kha vẫn chết, chỉ còn là cái xác vương chút linh hồn. Nếu cố gắng ở lại trần gian quá lâu thì vợ Kha sẽ hóa quỷ hoàn toàn, lúc đó sẽ không thể nói được nữa. Giờ đây cô ấy vẫn nói được một vài câu vì phần linh hồn chưa bị tiêu tán. Con có nhớ con quỷ bị con đâm chết, nó là một ví dụ cho chuyện hóa quỷ. Bản thân nó không nói được, chỉ hành động theo sự sai khiến bởi nó bị yểm hóa. Còn trường hợp của vợ Kha nếu linh hồn tiêu tan khi hóa quỷ cô ấy sẽ trở lên điện dại, ăn thịt những gì mình nhìn thấy…Sau này không thể siêu sinh, sống mãi kiếp quỷ.
Kha định nói gì đó nhưng thầy tàu ngăn lại:
— Ta hiểu cậu muốn nói gì, đó cũng chính là điều mà ta chưa thể lý giải. Đó là vì sao với cái xác đang ngày ngày bị phân rã đó vợ cậu lại vẫn có thể giữ được đứa con trong bụng và nó vẫn đang sống. Có khi nào tất cả là do Linh Miêu, hoặc cô ta chỉ là đang cố gắng đến cả khi chết vẫn muốn con được sống. Nhưng đừng nóng vội, ta vẫn đang cố gắng tìm cách để giúp gia đình cậu.
Tư đáp:
— Nhưng con chưa hiểu lắm, tại sao cô ấy lại sang nhà ông Phúc ạ..? Liệu có khi nào cô ấy có liên quan đến lão sư trụ trì kia không..? Ý con là cái chết của cô ta…?
Thầy tàu trả lời:
— Lý do vì sao cô ta sang nhà ông Phúc bởi có lẽ do trước đây ông Phúc có qua lại giúp đỡ vợ chồng Kha, nói nôm na thì gần giống như người chết thường hay đi theo người thân trong gia đình vậy..? Còn chuyện về lão sư trụ trì vợ Kha không liên quan gì cả, đúng là ý trời sắp đặt, mọi chuyện trùng hợp đến lạ kỳ. Nhưng cũng chính nhờ vợ Kha mà chúng ta lại đi tìm quỷ để rồi vô tình phát hiện ra trong làng còn có một hiểm họa được che giấu hàng nhiều năm về trước. Chính vì cũng nghĩ đến điều ngẫu nhiên này mà ta nhận thấy người cứu cả làng chính là vợ Kha mới đúng. Nếu ngày hôm đó cô ta không lẻn vào nhà ông Phúc ăn thịt gà thì có khi ngày hôm sau thầy trò ta đã rời làng trong im lặng. Để rồi không ai có thể phát hiện ra con quỷ ẩn náu trong làng hơn 20 năm qua, tất cả là ý trời, ý trời…
Lời nói của thầy tàu dường như đã lý giải gần hết mọi việc xảy ra trong những ngày qua. Khó tin nhưng hoàn toàn hợp lý, nhưng vấn đề bây giờ đó chính là làm thế nào để một người chết có thể sinh con, hơn nữa làm sao để đứa con đó còn sống. Chuyện nghe như là điều không tưởng, người chết sinh con..? Một câu hỏi mà thầy Tàu vẫn chưa đưa ra được lời giải đáp.
Quay sang nhìn Kha thầy tàu nói:
— Giờ chúng ta có thể quay về được rồi, cho ta thêm ít thời gian, ta sẽ có câu trả lời cho cậu.
Kha dập đầu cảm ơn thầy tàu, cả ba quay trở lại nhà khi trời cũng đã gần giữa trưa. Vừa đặt chân đến cửa nhà thì đã thấy ông Phúc ngồi ở trong đợi sẵn, nhìn thấy mọi người ông Phúc vội chạy ra đón:
— Ôi trời ơi, mọi người đi đâu mà lại đi cũng nhau thế này. Vào đến nhà mà gọi không ai thưa, chỉ thấy gian nhà dưới có tiếng động lạ, gọi hỏi thì mãi sau giọng cái Hoan mới đáp lại. Cứ tưởng xảy ra chuyện gì…?
Thầy tàu hỏi ngay:
— Thế ngươi đến đây lâu chưa..?
Ông Phúc đáp:
— Thưa thầy con mới đến vừa xong đâu được 5 phút, đợi mà sốt hết cả ruột.
Ông Phúc chỉ vào chỗ thức ăn để ở cột nhà bảo Kha:
— Bác mua chút đồ ăn cho vợ cháu tẩm bổ đấy, nhớ làm gì thì làm phải chăm sóc vợ chu đáo đấy. Đi đâu cũng liệu liệu căn cơ mà về, vợ chửa ở nhà một mình nhỡ may….À mà thôi nói lại gở mồm.
Kha nghe ông Phúc nói mà rưng rưng nước mắt, cảm động một phần, một phần vì những lời ông Phúc nói nó đã xảy ra từ bao giờ, bởi vợ Kha đã chết rồi còn đâu. Nhưng nhớ lời thầy tàu dặn, Kha nén đau thương mỉm cười gượng gạo đáp:
— Dạ vâng, cháu cảm ơn bác….Bác sang thăm là tốt rồi, lần nào cũng mua đồ ăn thức uống thế này …
Ông Phúc cười khà khà:
— Hôm nay sang đây thăm cái Hoan là việc nhỏ, còn thực ra bác sang đây là muốn nói với hai thầy trò đây việc quan trọng.
Tư hỏi:
— Việc gì mà ông vui thế, mà tay ông sao lại băng y hệt tay tôi thế kia…?
Ông Phúc mừng rỡ trả lời:
— Thầy ơi, dân làng….dân làng đến ngôi chùa ma để tìm hiểu…..Cả làng phát hiện trong ngôi chùa còn có mật thất, nơi đó chứa đựng rất nhiều thứ đáng sợ, đầu lâu, xương người, rồi cả những thứ ghê rợn như xác người chết khô nằm trong quan tài, bùa chú, mật pháp …Ở trong gian nhà chùa có một cái xác mặc áo thầy tu, dân làng nghi đó là xác của lão sư trụ trì năm xưa, tuy cái xác chỉ đã rữa thối ra gần hết. Chưa hết người làng còn tìm thấy một bản vẽ mà theo con đoán đó chính là bản đồ địa hình nơi gò đất chung nơi chúng ta tìm thấy ngôi mộ. Vậy là cả làng đều đã biết tất cả mọi việc trong làng từ trước đến giờ đều do lão sư trụ trì gây ra. Hai người đã được minh oan rồi….Nay con đến đây để đón hai người về, con muốn dẫn hai người đến gặp trưởng làng, người dân trong làng để họ biết ai là ân nhân cứu giúp cả làng khỏi cơn đại nạn…..
Tư quên mất buột mồm:
— Nhưng ở đây chúng tôi vẫn còn…việc…
Thầy Tàu cười lớn:
— Ha Ha Ha Ha…..Vậy là tốt rồi, tốt rồi….Nhưng tạm thời để ta ở lại đây 1 ngày nữa, ta đang nhờ Kha tìm cho ít thuốc để trị thương. Mà cậu Kha này hay đi làm ở những nơi bờ bụi, dễ tìm thấy. Xong việc ta sẽ quay lại nhà của ngươi, mà nhìn khí sắc ta đoán gia đình đoàn tụ rồi phải không..?
Ông Phúc tròn mắt ;
— Thầy đúng là thần cơ diệu toán, vợ con con đã quay về nhà từ hôm qua. Cả đêm qua nghe con kể chuyện mà vợ con bà ấy biết ơn thầy lắm. Còn nguyện ăn chay cả năm cơ đấy. Làng này đúng là nhờ phúc của thầy nên thoát nạn. Mà trưởng làng đang cho mọi người dỡ ngôi chùa đi để xây mới đó thầy ạ. Vậy con theo ý thầy, giờ con về đây. Kha nhớ chăm vợ nhé, bác gài đang bảo khi nào sinh sẽ sang bế cháu đấy.
Ông Phúc vui vẻ ra về, việc ông Phúc thông báo quả là tin mừng. Nhưng trong ngôi nhà sau khi ông Phúc rời đi không khí lại trở nên ảm đạm vô cùng. Liệu rằng ngày Hoan sinh vợ ông Phúc có được bế cháu hay không…? Thầy tàu đăm chiêu hướng mắt nhìn xuống gian nhà dưới, đôi mắt ông sáng lên bất ngờ, dường như ông đã phát hiện ra một điều gì đó. Khuôn mặt ông rạng rỡ vô cùng, ông khẽ cười một nụ cười mãn nguyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook