Người Mẹ Năng Lượng Cao
-
Chương 8
Đến Đinh Tự Nhai, bọn họ bị nha dịch đưa vào cái hẻm có nhiều sân nhỏ.
Bởi vì lúc trước Giang Thư Hàm khóc lóc kể lể ở cửa thành, nha dịch đương nhiên cũng cho rằng cô là người một nhà với tộc trưởng, cho nên mới sắp xếp cho bọn họ ở chung một sân.
Về phần những người khác đều được sắp xếp ở một sân không xa bọn họ.
Mỗi sân có bốn đến năm phòng ở, tức là chỉ có nhà tộc trưởng mới được ở gian phòng tốt như thế này. Gạch xanh ngói đen tốt nhất, đồ nội thất hoa cúc lê tốt nhất, còn có những kệ giá sách cổ này, có lẽ trước kia là nhà của người đọc sách.
Được cho ở một gian phòng tốt như vậy, mọi người đều không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn cảm thấy kỳ quái.
“Nương? Bên kia có người.” Liễu Nhị Lang tinh mắt, rất nhanh đã phát hiện có một người đang trốn sau bức tường sân bên cạnh nhìn vào nhà bọn họ. Khi bọn họ nhìn sang, người nọ nhanh chóng rụt cổ chạy ra ngoài.
Giang Thư Hàm ra hiệu cho Liễu Nhị Lang tiến lên nghe ngóng.
Liễu Nhị Lang giẫm lên một hòn đá, dựa vào bức tường của sân, nói nhỏ gì đó với đối phương.
Một lúc sau, Liễu Nhị Lang quay lại, trầm giọng nói, “Nương, con vừa hỏi người đó. Hắn nói rằng tất cả các ngõ ở Đinh Tự Nhai đều có người canh gác. Nếu không có lệnh bài đi ra ngoài, làm chuyện gì không đúng sẽ bị những người kia bẻ chân ngay tại chỗ.”
Cái này chính là nhốt bọn họ lại không cho ra ngoài.
Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên một tràng tiếng chiêng, ngay sau đó những người ở sân nhỏ khác đều chạy đến.
Giang Thư Hàm và đám người cất đồ đạc vào phòng rồi vội vã đi ra ngoài.
Tất cả tập trung trong một khoảng sân rộng. Sân này trông rộng rãi và hoành tráng hơn những sân khác. Nhưng mỗi nơi trong khu vườn đều có một cái hố được đào lên, bên trong tất cả đều có đầy phân.
Bốc mùi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nhiệm vụ hàng ngày của người dân Đinh Tự Nhai là đem người từ Ất Tự Nhai đến Nha Thự Thiêu để ủ phân.
Ngoại trừ tộc trưởng, tất cả mọi người đều đã quen với công việc đồng áng, nên không ai phản đối.
Có một nha dịch ở cổng sân giám sát công việc của họ.
Giang Thư Hàm múc lấy phân ủ, trong lúc nha dịch không để ý, liền đến gần một người xa lạ hỏi thăm tình hình.
Tổng cộng có hơn hai trăm người ở Đinh Tự Nhai. Trừ hơn một trăm người trong số họ, những người còn lại đều là hạ nhân nhà huyện lệnh. Những người này đã ở đây hơn nửa tháng rồi.
Giang Thư Hàm không nghĩ ra, “Tại sao lại ghét bỏ người đọc sách như vậy?”
Những người đó vừa biết tộc trưởng là người đọc sách đã định chém xuống. Đây có phải là thù hằn người đọc sách không?
Bà lão liếc mắt nhìn nha dịch ngoài cửa, nói: “Còn có thể vì sao? Huyện lệnh hiện tại là giả. Trước kia hắn từng là thổ phỉ trên núi, bị người đọc sách lừa xuống núi mới bị bắt vào nhà lao. Chính vì vậy hắn rất ghét người đọc sách. Trước kia ngõ hẻm này từng có rất nhiều người đọc sách.”
“Vậy những người đọc sách đó đâu rồi?”
“Hơn phân nửa đều bị phạt đi lao động khổ sai, một khi có người bất mãn với bọn họ, những tên nha dịch giả danh kia sẽ vặn gãy đầu bọn họ. Các ngươi được bọn họ đưa đến Đinh Tự Nhai là nhân từ lắm rồi đấy.”
Giang Thư Hàm nhíu mày, loại người này mà cũng có thể chiêu mộ nhiều dân chúng để đánh thắng Sa Giang như vậy, đây là cái vận khí quỷ quái gì?
Cô cau mày kết thân cùng những người này. Những người này cũng muốn biết lai lịch của bọn cô, Giang Thư Hàm chỉ đành giải thích thực thực giả giả.
Phần thực: Bọn họ đúng là từ An Chiếu đến đây. Phần giả: Bọn họ không phải vì muốn trốn khỏi bệnh dịch mà đến đây tìm nơi nương tựa.
Khi đã nghe được tin mình muốn, Giang Thư Hàm trở về đội ngũ của mình, ra hiệu cho đương gia mấy nhà đến.
Tám cái đầu chụm vào giữa, những người còn lại hỗ trợ che đậy.
Giang Thư Hàm đem toàn bộ tin tức mà mình nghe được nói cho nhóm người biết.
Trước khi những người khác kịp nói, Trần Hạt Tử đã không nhịn được, “Chúng ta không thể tiếp tục ủ phân ở đây được? Mọi người mau chóng nghĩ cách đi.”
Hắn vốn bị mù nên không thể làm công việc này. Nhưng cuộc sống quá nặng nề, đến cả trẻ nhỏ cũng phải ra mặt chứ đừng nói đến những người lớn như hắn.
Những người khác cũng không khá hơn Trần Hạt Tử là bao. Một số người nhìn vào tộc trưởng, số còn lại nhìn Giang Thư Hàm.
Trước kia, bọn họ sẽ không bao giờ hỏi ý kiến nữ nhân. Nhưng lúc Giang Thư Hàm ra tay ở cổng thành đã khiến mọi người sửng sốt.
Đặc biệt, cô vừa phân tích đã đoán được nha dịch trước cổng thành không phải là nha dịch, mà là phản quân, bọn họ vô cùng khâm phục vì phản ứng nhanh nhạy và khả năng nghĩ ra cách giải quyết trong thời gian ngắn của cô. Ở thời điểm mấu chốt, đứng trong loại tình huống này mà cô vẫn có thể bình tĩnh được khiến tất cả mọi người đều vô cùng bội phục.
Tộc trưởng cúi đầu suy nghĩ, không nói gì.
Giang Thư Hàm ra hiệu cho mọi người nhìn về phía Tây.
“Ta đã hỏi cẩn thận rồi, Thọ An ngoài trừ hai cửa Nam Bắc, còn có một ngọn núi ở phía Tây, nếu chúng ta muốn trốn thoát, chỉ có một cách duy nhất là băng qua núi.”
Mọi người đều là dân nghèo, đường núi gồ ghề như thế nào, bọn họ cũng không phải là chưa từng đi qua. Giang Thư Hàm cũng không cần lo lắng đến chuyện những người này ngại đường khó, mà là…
Cô dừng lại, không thể không nói cho bọn họ tình huống xấu nhất, “Ta nghe những người kia nói ngọn núi này có sâu lớn, đã từng chạy xuống núi cắn chết mấy người.”
Chuyện này xảy ra vào năm ngoái, sâu lớn đã cắn chết vài người. Nó có mũi và mắt, không có vẻ gì là giả cả.
“Hả? Sâu lớn? Thế thì không được.” Mọi người đồng loạt nhìn về phía thợ săn. Trong số rất nhiều người, chỉ có thợ săn mới có thể săn được.
Sắc mặt thợ săn tái xanh, rồi chuyển sang trắng bệch, tay chân run đến mơ hồ, sợ mọi người bắt mình bắt hổ, giọng nói bắt đầu cà lăm, “Ta… Ta chưa từng bắt hổ.”
Đúng là An Chiếu có núi, nhưng trong núi đó không có thú dữ, đừng nói là hổ, sói, đến cả lợn rừng cũng không nhìn thấy. Nhiều nhất chỉ có rắn độc, thỏ hoang, gà rừng linh tinh mà thôi.
Thợ săn vỗ nhẹ vào vai mình, trấn an mọi người, “Không sao đâu, nhỡ mà có gặp, chúng ta nhiều người như vậy có thể bắt được. Dù sao cũng vẫn hơn kiên cường ủ phân. Bắt được con mồi, chúng ta còn có thể ăn.”
Những lời này vừa nói ra đã bị Giang Thư Hàm bác bỏ, “Những động vật hoang dã đó đều có vi rút bên trong. Ta đã từng mơ thấy nhiều người chết vì ăn phải động vật hoang dã. Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy. Phải tự giải quyết chuyện khẩu phần lương thực thôi.”
“Giải quyết khẩu phần lương thực như thế nào? Mỗi ngày chỉ cho hai cái bánh bao, chúng ta có muốn bớt cũng bớt không được.”
Đây chính là lý do khiến đồ tể muốn rời khỏi đây. Một tráng hán như hắn miễng cưỡng lắm cũng phải ăn ba cái bánh bao một bữa. Mỗi ngày hai cái, chưa được bao lâu đã đói đến hoa mắt chóng mặt rồi.
Giang Thư Hàm nghĩ, “Lúc chúng ta đến đây, những cửa tiệm trên mặt đường vẫn còn mở. Việc cấp bách là phải đi ra ngoài trước. Chỉ cần một người có thể đi ra ngoài, sau đó tìm cách giấu một ít đồ ăn ở chân núi, như vậy không phải đã được rồi sao.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cách này cũng không tệ, nhưng làm cách nào để ra ngoài đây?
“Trước hết chúng ta phải góp tiền đã. Sau đó sẽ quyết định chọn người.”
Tám hộ gia đình, ngoại trừ Giang Thư Hàm chỉ có mấy chục văn tiền, những người khác đều đưa mấy lượng bạc nhỏ, tộc trưởng đưa nhiều nhất, khoảng mười lượng. Tất cả đều góp vào, tổng cộng góp được hai mươi ba lượng bạc.
May mắn thay, nha dịch không lục soát người của bọn họ khi vào thành, nếu không đến tiền bọn họ cũng không giữ được.
Không phải Giang Thư Hàm không muốn đưa bạc, mà là cô có bao nhiêu tiền người trong nhà đều biết. Bây giờ cô lấy ra thì dùng lý do gì.
“Bạc đã có đủ, chúng ta thương lượng xem ai sẽ đi ra ngoài.”
Mọi người đều nhìn về phía Giang Thư Hàm, thậm chí ngay cả tộc trưởng cũng để ý cô.
Giang Thư Hàm rụt cổ, thoạt nhìn cô rất giống quỷ đoản mệnh sao? Thế mà bảo cô đi tặng đầu cho người ta.
Đồ tể là người đầu tiên đề cử Giang Thư Hàm, “Tẩu tử, ngươi thông minh hơn chúng ta, ở cửa thành nếu không phải ngươi phản ứng nhanh, chúng ta đều đã bị bắt rồi.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý. Đúng vậy, ấn tượng của mọi người về Giang Thư Hàm trong quá khứ rất nhức nhối. Một bộ quần áo, ba đứa trẻ thay nhau mặc. Lớn mặc rồi đến nhỏ mặc, nhỏ mặc xong lại đem đi làm giày. Không lãng phí chút nào.
Bà mối Hoa cũng đồng ý, “Trước đây ta vốn tưởng rằng bản thân rất biết nói chuyện. Nhưng không ngờ gặp phải tình cảnh đó lại nhát gan như vậy. Đối mặt với đám người kia mà tay chân cứ run lẩy bẩy.”
Những người khác cũng khen ngợi Giang Thư Hàm không ngại nguy hiểm, rất dũng cảm.
Những lời tán dương thi nhau đội lên đầu cô.
Giang Thư Hàm không nói nên lời. Cảm thấy mệt mỏi khi nghe thấy nó.
Tuy vậy, cô vẫn đồng ý.
Thứ nhất, gia đình cô đưa ít bạc nhất. Thứ hai, cô không muốn ở đây ủ phân chút nào, hôi thối đến đáng sợ.
Tiếp theo, mọi người cùng nhau tập hợp lại để bàn bạc cách đi ra ngoài sao cho an toàn nhất.
Có câu nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. ngay sau đó mọi người đã nảy ra một số ý tưởng.
Loại bỏ những cái không đáng tin cậy và nguy hiểm ra, mọi người quyết định sử dụng phương pháp an toàn nhất.
Mặt trời từ từ mọc lên từ phía Đông, trong sân đầy những tia sáng.
Trong sân lớn nhất Đinh Tự Nhai, tất cả mọi người đều đã ủ phân hơn một tiếng đồng hồ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cho đến khi một đại nương từ từ đẩy xe vận lương ra cửa. Tiếng bánh xe vừa ngừng lại, mọi người vứt xẻng phân trên tay xuống, xúm lại vây quanh.
Nói là xe vận lương nhưng thực chất chỉ có hai cái giỏ tre, bên trong là lương thực phụ và bánh bột ngô đã hấp chín.
Số lượng bánh bột ngô có hạn, nếu di chuyển chậm hơn một chút sẽ không còn nữa. Vì vậy, khi mọi người làm việc, tất cả đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Mấy trăm người tụ tập xung quanh, có người còn chưa kịp chạm vào bánh bột ngô đã bị những người khác kéo ra ngoài. Người bị kéo không cam lòng, lại đi kéo người phía trước.
Mỗi lần như vậy đều có rất nhiều người đánh nhau.
Giang Thư Hàm không tranh đoạn, chỉ tiến đến trước mặt đại nương.
Đại nương nhíu mày: “Làm gì?”
Giang Thư Hàm nắm chặt tay bà ta, “Đại muội tử, cháu gái ta sinh bệnh, mong ngươi rủ lòng thương xót nói với mấy vị quan gia kia một tiếng, để ta ra ngoài bốc thuốc cho cháu gái.”
Hoa Nhi không còn sốt nữa, nhưng mấy ngày nay ăn rất ít, đứa bé không có tinh thần, vô cùng yếu ớt.
Hai mắt đại nương sáng lên: “Bốc thuốc? Có bạc không?”
Giang Thư Hàm đau khổ lắc đầu, “Ta không có tiền, nhưng con gái ta có thể thêu, hơn nữa còn thêu rất đẹp, con dâu cả tay chân lanh lẹ, giặt quần áo thu vén việc nhà rất nhanh, còn ta thành thạo chuyện bếp núc, làng trên xóm dưới mà có cỗ toàn tìm đến ta thôi đấy.”
Thật ra, so với đến tìm Điền đại phu thì cô muốn đến tiệm thuốc giúp đỡ hơn. Nhưng mà xin người ta giúp đỡ, không phải là cô biết cái gì thì mới cho người ta lấy cái đó. Mà là nghĩ xem người khác muốn gì, cô mới cho cái đó. Gây ấn tượng với đại nương trước, xem bà ta muốn gì mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Cô còn chưa nói hết đã bị đại nương cắt ngang, “Ngươi biết nấu ăn? Có ngon không?”
“Ngon chứ, rất ngon.” Giang Thư Hàm vội vã gật đầu.
Nguyên chủ chưa từng được ăn nhiều đồ ngon, đương nhiên sẽ không biết làm. Nhưng cô thì khác.
Sau giờ làm việc, vì để tiết kiệm tiền mua nhà, cô sẽ tự mình nấu cơm. Kỹ năng nấu nướng cũng luyện được khá tốt. Tuy rằng không bằng một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng so với người thường thì tốt hơn rất nhiều.
Đại nương lại càng thích thú, “Vậy ngươi biết nấu món gì?”
Giang Thư Hàm đếm những món nhà nấu bằng đầu ngón tay, “Gà Cung Bảo, gà hầm nấm, thịt kho tàu, thịt băm cà tím, miến xào cay… Còn có Địa Tam Tiên (*)…”
(*) Địa Tam Tiên: Một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.
Cô nói một lúc hơn chục món, đại nương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn từng mảnh vá trên quần áo cô, không giống như người đã từng nếm qua đồ ăn ngon. Nhưng cô có thể gọi tên nhiều món ăn như vậy, xem ra cũng không đơn giản chút nào.
Đại nương suy nghĩ một lúc, “Buổi chiều ta mang cho ngươi một ít đồ ăn, ngươi làm thử một món để ta nếm thử. Nếu ngon thật, ta sẽ đề cử ngươi với tướng quân.”
Tướng quân? Giang Thư Hàm sửng sốt.
Đại nương chán nản vỗ vỗ miệng, nhanh chóng đổi lời, “Sai rồi, không phải tướng quân, mà là huyện lệnh.”
Giang Thư Hàm nghĩ, vị huyện lệnh mà đại nương nói hẳn là Lý Khởi.
Chuyện Lý Khởi giả làm quan, thẳng cho đến khi sứ thần triều đình đến mới bùng lên.
Bởi vì lúc này, Lý Khởi chưa giết huyện lệnh, mà chỉ đưa hắn vào sân sau của huyện phủ để tra tấn hàng ngày.
Tất nhiên, tra tấn chỉ là phụ, điều quan trọng nhất là thỉnh thoảng bắt huyện lệnh phải viết báo cáo công việc cho tri phủ.
Tri phủ lại không biết rằng thuộc hạ của mình đã trở thành con rối lâu như vậy.
Khi ông ta biết chuyện này, toàn bộ phủ Thanh Châu đã trở thành ổ dịch, dù cho ông ta có muốn quản cũng không còn thời gian quản nữa.
Bởi vì lúc trước Giang Thư Hàm khóc lóc kể lể ở cửa thành, nha dịch đương nhiên cũng cho rằng cô là người một nhà với tộc trưởng, cho nên mới sắp xếp cho bọn họ ở chung một sân.
Về phần những người khác đều được sắp xếp ở một sân không xa bọn họ.
Mỗi sân có bốn đến năm phòng ở, tức là chỉ có nhà tộc trưởng mới được ở gian phòng tốt như thế này. Gạch xanh ngói đen tốt nhất, đồ nội thất hoa cúc lê tốt nhất, còn có những kệ giá sách cổ này, có lẽ trước kia là nhà của người đọc sách.
Được cho ở một gian phòng tốt như vậy, mọi người đều không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn cảm thấy kỳ quái.
“Nương? Bên kia có người.” Liễu Nhị Lang tinh mắt, rất nhanh đã phát hiện có một người đang trốn sau bức tường sân bên cạnh nhìn vào nhà bọn họ. Khi bọn họ nhìn sang, người nọ nhanh chóng rụt cổ chạy ra ngoài.
Giang Thư Hàm ra hiệu cho Liễu Nhị Lang tiến lên nghe ngóng.
Liễu Nhị Lang giẫm lên một hòn đá, dựa vào bức tường của sân, nói nhỏ gì đó với đối phương.
Một lúc sau, Liễu Nhị Lang quay lại, trầm giọng nói, “Nương, con vừa hỏi người đó. Hắn nói rằng tất cả các ngõ ở Đinh Tự Nhai đều có người canh gác. Nếu không có lệnh bài đi ra ngoài, làm chuyện gì không đúng sẽ bị những người kia bẻ chân ngay tại chỗ.”
Cái này chính là nhốt bọn họ lại không cho ra ngoài.
Đang nói chuyện, bên ngoài vang lên một tràng tiếng chiêng, ngay sau đó những người ở sân nhỏ khác đều chạy đến.
Giang Thư Hàm và đám người cất đồ đạc vào phòng rồi vội vã đi ra ngoài.
Tất cả tập trung trong một khoảng sân rộng. Sân này trông rộng rãi và hoành tráng hơn những sân khác. Nhưng mỗi nơi trong khu vườn đều có một cái hố được đào lên, bên trong tất cả đều có đầy phân.
Bốc mùi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nhiệm vụ hàng ngày của người dân Đinh Tự Nhai là đem người từ Ất Tự Nhai đến Nha Thự Thiêu để ủ phân.
Ngoại trừ tộc trưởng, tất cả mọi người đều đã quen với công việc đồng áng, nên không ai phản đối.
Có một nha dịch ở cổng sân giám sát công việc của họ.
Giang Thư Hàm múc lấy phân ủ, trong lúc nha dịch không để ý, liền đến gần một người xa lạ hỏi thăm tình hình.
Tổng cộng có hơn hai trăm người ở Đinh Tự Nhai. Trừ hơn một trăm người trong số họ, những người còn lại đều là hạ nhân nhà huyện lệnh. Những người này đã ở đây hơn nửa tháng rồi.
Giang Thư Hàm không nghĩ ra, “Tại sao lại ghét bỏ người đọc sách như vậy?”
Những người đó vừa biết tộc trưởng là người đọc sách đã định chém xuống. Đây có phải là thù hằn người đọc sách không?
Bà lão liếc mắt nhìn nha dịch ngoài cửa, nói: “Còn có thể vì sao? Huyện lệnh hiện tại là giả. Trước kia hắn từng là thổ phỉ trên núi, bị người đọc sách lừa xuống núi mới bị bắt vào nhà lao. Chính vì vậy hắn rất ghét người đọc sách. Trước kia ngõ hẻm này từng có rất nhiều người đọc sách.”
“Vậy những người đọc sách đó đâu rồi?”
“Hơn phân nửa đều bị phạt đi lao động khổ sai, một khi có người bất mãn với bọn họ, những tên nha dịch giả danh kia sẽ vặn gãy đầu bọn họ. Các ngươi được bọn họ đưa đến Đinh Tự Nhai là nhân từ lắm rồi đấy.”
Giang Thư Hàm nhíu mày, loại người này mà cũng có thể chiêu mộ nhiều dân chúng để đánh thắng Sa Giang như vậy, đây là cái vận khí quỷ quái gì?
Cô cau mày kết thân cùng những người này. Những người này cũng muốn biết lai lịch của bọn cô, Giang Thư Hàm chỉ đành giải thích thực thực giả giả.
Phần thực: Bọn họ đúng là từ An Chiếu đến đây. Phần giả: Bọn họ không phải vì muốn trốn khỏi bệnh dịch mà đến đây tìm nơi nương tựa.
Khi đã nghe được tin mình muốn, Giang Thư Hàm trở về đội ngũ của mình, ra hiệu cho đương gia mấy nhà đến.
Tám cái đầu chụm vào giữa, những người còn lại hỗ trợ che đậy.
Giang Thư Hàm đem toàn bộ tin tức mà mình nghe được nói cho nhóm người biết.
Trước khi những người khác kịp nói, Trần Hạt Tử đã không nhịn được, “Chúng ta không thể tiếp tục ủ phân ở đây được? Mọi người mau chóng nghĩ cách đi.”
Hắn vốn bị mù nên không thể làm công việc này. Nhưng cuộc sống quá nặng nề, đến cả trẻ nhỏ cũng phải ra mặt chứ đừng nói đến những người lớn như hắn.
Những người khác cũng không khá hơn Trần Hạt Tử là bao. Một số người nhìn vào tộc trưởng, số còn lại nhìn Giang Thư Hàm.
Trước kia, bọn họ sẽ không bao giờ hỏi ý kiến nữ nhân. Nhưng lúc Giang Thư Hàm ra tay ở cổng thành đã khiến mọi người sửng sốt.
Đặc biệt, cô vừa phân tích đã đoán được nha dịch trước cổng thành không phải là nha dịch, mà là phản quân, bọn họ vô cùng khâm phục vì phản ứng nhanh nhạy và khả năng nghĩ ra cách giải quyết trong thời gian ngắn của cô. Ở thời điểm mấu chốt, đứng trong loại tình huống này mà cô vẫn có thể bình tĩnh được khiến tất cả mọi người đều vô cùng bội phục.
Tộc trưởng cúi đầu suy nghĩ, không nói gì.
Giang Thư Hàm ra hiệu cho mọi người nhìn về phía Tây.
“Ta đã hỏi cẩn thận rồi, Thọ An ngoài trừ hai cửa Nam Bắc, còn có một ngọn núi ở phía Tây, nếu chúng ta muốn trốn thoát, chỉ có một cách duy nhất là băng qua núi.”
Mọi người đều là dân nghèo, đường núi gồ ghề như thế nào, bọn họ cũng không phải là chưa từng đi qua. Giang Thư Hàm cũng không cần lo lắng đến chuyện những người này ngại đường khó, mà là…
Cô dừng lại, không thể không nói cho bọn họ tình huống xấu nhất, “Ta nghe những người kia nói ngọn núi này có sâu lớn, đã từng chạy xuống núi cắn chết mấy người.”
Chuyện này xảy ra vào năm ngoái, sâu lớn đã cắn chết vài người. Nó có mũi và mắt, không có vẻ gì là giả cả.
“Hả? Sâu lớn? Thế thì không được.” Mọi người đồng loạt nhìn về phía thợ săn. Trong số rất nhiều người, chỉ có thợ săn mới có thể săn được.
Sắc mặt thợ săn tái xanh, rồi chuyển sang trắng bệch, tay chân run đến mơ hồ, sợ mọi người bắt mình bắt hổ, giọng nói bắt đầu cà lăm, “Ta… Ta chưa từng bắt hổ.”
Đúng là An Chiếu có núi, nhưng trong núi đó không có thú dữ, đừng nói là hổ, sói, đến cả lợn rừng cũng không nhìn thấy. Nhiều nhất chỉ có rắn độc, thỏ hoang, gà rừng linh tinh mà thôi.
Thợ săn vỗ nhẹ vào vai mình, trấn an mọi người, “Không sao đâu, nhỡ mà có gặp, chúng ta nhiều người như vậy có thể bắt được. Dù sao cũng vẫn hơn kiên cường ủ phân. Bắt được con mồi, chúng ta còn có thể ăn.”
Những lời này vừa nói ra đã bị Giang Thư Hàm bác bỏ, “Những động vật hoang dã đó đều có vi rút bên trong. Ta đã từng mơ thấy nhiều người chết vì ăn phải động vật hoang dã. Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy. Phải tự giải quyết chuyện khẩu phần lương thực thôi.”
“Giải quyết khẩu phần lương thực như thế nào? Mỗi ngày chỉ cho hai cái bánh bao, chúng ta có muốn bớt cũng bớt không được.”
Đây chính là lý do khiến đồ tể muốn rời khỏi đây. Một tráng hán như hắn miễng cưỡng lắm cũng phải ăn ba cái bánh bao một bữa. Mỗi ngày hai cái, chưa được bao lâu đã đói đến hoa mắt chóng mặt rồi.
Giang Thư Hàm nghĩ, “Lúc chúng ta đến đây, những cửa tiệm trên mặt đường vẫn còn mở. Việc cấp bách là phải đi ra ngoài trước. Chỉ cần một người có thể đi ra ngoài, sau đó tìm cách giấu một ít đồ ăn ở chân núi, như vậy không phải đã được rồi sao.”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cách này cũng không tệ, nhưng làm cách nào để ra ngoài đây?
“Trước hết chúng ta phải góp tiền đã. Sau đó sẽ quyết định chọn người.”
Tám hộ gia đình, ngoại trừ Giang Thư Hàm chỉ có mấy chục văn tiền, những người khác đều đưa mấy lượng bạc nhỏ, tộc trưởng đưa nhiều nhất, khoảng mười lượng. Tất cả đều góp vào, tổng cộng góp được hai mươi ba lượng bạc.
May mắn thay, nha dịch không lục soát người của bọn họ khi vào thành, nếu không đến tiền bọn họ cũng không giữ được.
Không phải Giang Thư Hàm không muốn đưa bạc, mà là cô có bao nhiêu tiền người trong nhà đều biết. Bây giờ cô lấy ra thì dùng lý do gì.
“Bạc đã có đủ, chúng ta thương lượng xem ai sẽ đi ra ngoài.”
Mọi người đều nhìn về phía Giang Thư Hàm, thậm chí ngay cả tộc trưởng cũng để ý cô.
Giang Thư Hàm rụt cổ, thoạt nhìn cô rất giống quỷ đoản mệnh sao? Thế mà bảo cô đi tặng đầu cho người ta.
Đồ tể là người đầu tiên đề cử Giang Thư Hàm, “Tẩu tử, ngươi thông minh hơn chúng ta, ở cửa thành nếu không phải ngươi phản ứng nhanh, chúng ta đều đã bị bắt rồi.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý. Đúng vậy, ấn tượng của mọi người về Giang Thư Hàm trong quá khứ rất nhức nhối. Một bộ quần áo, ba đứa trẻ thay nhau mặc. Lớn mặc rồi đến nhỏ mặc, nhỏ mặc xong lại đem đi làm giày. Không lãng phí chút nào.
Bà mối Hoa cũng đồng ý, “Trước đây ta vốn tưởng rằng bản thân rất biết nói chuyện. Nhưng không ngờ gặp phải tình cảnh đó lại nhát gan như vậy. Đối mặt với đám người kia mà tay chân cứ run lẩy bẩy.”
Những người khác cũng khen ngợi Giang Thư Hàm không ngại nguy hiểm, rất dũng cảm.
Những lời tán dương thi nhau đội lên đầu cô.
Giang Thư Hàm không nói nên lời. Cảm thấy mệt mỏi khi nghe thấy nó.
Tuy vậy, cô vẫn đồng ý.
Thứ nhất, gia đình cô đưa ít bạc nhất. Thứ hai, cô không muốn ở đây ủ phân chút nào, hôi thối đến đáng sợ.
Tiếp theo, mọi người cùng nhau tập hợp lại để bàn bạc cách đi ra ngoài sao cho an toàn nhất.
Có câu nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. ngay sau đó mọi người đã nảy ra một số ý tưởng.
Loại bỏ những cái không đáng tin cậy và nguy hiểm ra, mọi người quyết định sử dụng phương pháp an toàn nhất.
Mặt trời từ từ mọc lên từ phía Đông, trong sân đầy những tia sáng.
Trong sân lớn nhất Đinh Tự Nhai, tất cả mọi người đều đã ủ phân hơn một tiếng đồng hồ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cho đến khi một đại nương từ từ đẩy xe vận lương ra cửa. Tiếng bánh xe vừa ngừng lại, mọi người vứt xẻng phân trên tay xuống, xúm lại vây quanh.
Nói là xe vận lương nhưng thực chất chỉ có hai cái giỏ tre, bên trong là lương thực phụ và bánh bột ngô đã hấp chín.
Số lượng bánh bột ngô có hạn, nếu di chuyển chậm hơn một chút sẽ không còn nữa. Vì vậy, khi mọi người làm việc, tất cả đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Mấy trăm người tụ tập xung quanh, có người còn chưa kịp chạm vào bánh bột ngô đã bị những người khác kéo ra ngoài. Người bị kéo không cam lòng, lại đi kéo người phía trước.
Mỗi lần như vậy đều có rất nhiều người đánh nhau.
Giang Thư Hàm không tranh đoạn, chỉ tiến đến trước mặt đại nương.
Đại nương nhíu mày: “Làm gì?”
Giang Thư Hàm nắm chặt tay bà ta, “Đại muội tử, cháu gái ta sinh bệnh, mong ngươi rủ lòng thương xót nói với mấy vị quan gia kia một tiếng, để ta ra ngoài bốc thuốc cho cháu gái.”
Hoa Nhi không còn sốt nữa, nhưng mấy ngày nay ăn rất ít, đứa bé không có tinh thần, vô cùng yếu ớt.
Hai mắt đại nương sáng lên: “Bốc thuốc? Có bạc không?”
Giang Thư Hàm đau khổ lắc đầu, “Ta không có tiền, nhưng con gái ta có thể thêu, hơn nữa còn thêu rất đẹp, con dâu cả tay chân lanh lẹ, giặt quần áo thu vén việc nhà rất nhanh, còn ta thành thạo chuyện bếp núc, làng trên xóm dưới mà có cỗ toàn tìm đến ta thôi đấy.”
Thật ra, so với đến tìm Điền đại phu thì cô muốn đến tiệm thuốc giúp đỡ hơn. Nhưng mà xin người ta giúp đỡ, không phải là cô biết cái gì thì mới cho người ta lấy cái đó. Mà là nghĩ xem người khác muốn gì, cô mới cho cái đó. Gây ấn tượng với đại nương trước, xem bà ta muốn gì mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Cô còn chưa nói hết đã bị đại nương cắt ngang, “Ngươi biết nấu ăn? Có ngon không?”
“Ngon chứ, rất ngon.” Giang Thư Hàm vội vã gật đầu.
Nguyên chủ chưa từng được ăn nhiều đồ ngon, đương nhiên sẽ không biết làm. Nhưng cô thì khác.
Sau giờ làm việc, vì để tiết kiệm tiền mua nhà, cô sẽ tự mình nấu cơm. Kỹ năng nấu nướng cũng luyện được khá tốt. Tuy rằng không bằng một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng so với người thường thì tốt hơn rất nhiều.
Đại nương lại càng thích thú, “Vậy ngươi biết nấu món gì?”
Giang Thư Hàm đếm những món nhà nấu bằng đầu ngón tay, “Gà Cung Bảo, gà hầm nấm, thịt kho tàu, thịt băm cà tím, miến xào cay… Còn có Địa Tam Tiên (*)…”
(*) Địa Tam Tiên: Một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào.
Cô nói một lúc hơn chục món, đại nương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn từng mảnh vá trên quần áo cô, không giống như người đã từng nếm qua đồ ăn ngon. Nhưng cô có thể gọi tên nhiều món ăn như vậy, xem ra cũng không đơn giản chút nào.
Đại nương suy nghĩ một lúc, “Buổi chiều ta mang cho ngươi một ít đồ ăn, ngươi làm thử một món để ta nếm thử. Nếu ngon thật, ta sẽ đề cử ngươi với tướng quân.”
Tướng quân? Giang Thư Hàm sửng sốt.
Đại nương chán nản vỗ vỗ miệng, nhanh chóng đổi lời, “Sai rồi, không phải tướng quân, mà là huyện lệnh.”
Giang Thư Hàm nghĩ, vị huyện lệnh mà đại nương nói hẳn là Lý Khởi.
Chuyện Lý Khởi giả làm quan, thẳng cho đến khi sứ thần triều đình đến mới bùng lên.
Bởi vì lúc này, Lý Khởi chưa giết huyện lệnh, mà chỉ đưa hắn vào sân sau của huyện phủ để tra tấn hàng ngày.
Tất nhiên, tra tấn chỉ là phụ, điều quan trọng nhất là thỉnh thoảng bắt huyện lệnh phải viết báo cáo công việc cho tri phủ.
Tri phủ lại không biết rằng thuộc hạ của mình đã trở thành con rối lâu như vậy.
Khi ông ta biết chuyện này, toàn bộ phủ Thanh Châu đã trở thành ổ dịch, dù cho ông ta có muốn quản cũng không còn thời gian quản nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook