Người Mẹ Năng Lượng Cao
-
Chương 19
Tộc trưởng đang ngồi trên rương gỗ đấm bóp cái chân đau nhức của mình, vừa nhìn thấy cái hộp gỗ trong tay cô, liền vội vàng nhìn quanh xem có ai không.
Đúng lúc có mấy người chắp tay từ sân sau đi vào, Giang Thư Hàm nghe thấy có động tĩnh, theo bản năng ném cái hộp gỗ xuống hố, dùng đất che lên.
Mấy người kia đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ đã có chút không vui, đá cái rương gỗ bên cạnh tộc trưởng, “Trong này là cái gì?”
Tộc trưởng nhiệt tình trả lời, “Đều là sách. Chúng ta sợ có người đốt chứng cứ phạm tội cho nên đem đi chôn. Các ngươi có muốn giúp một tay không?”
Mấy người đó chế nhạo một tiếng, vươn tay lật rương gỗ lên, quả nhiên toàn là sách, ném sách vào trong rương rồi quay đầu bỏ đi.
Tộc trưởng lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi đám người đó rời đi, tộc trưởng thấp giọng hỏi, “Hộp gỗ đâu rồi?”
Giang Thư Hàm lại đào hộp gỗ ra, “Ở chỗ này. Chúng ta trở về rồi xem. Ở đây nhiều người nhiều mắt, không an toàn.”
Tộc trưởng gật đầu.
Đã hai canh giờ kể từ khi chôn hết toàn bộ đống sách. Huyện nha có quá nhiều hồ sơ. Chỗ rương kia không chất đủ, hầu hết sách đều được đóng trong bao tải rồi ném thẳng xuống hố. Hy vọng những cuốn sách này sẽ sớm được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Nếu không, nó thực sự sẽ thối rữa dưới lòng đất.
Cả ba người rời khỏi huyện nha, chuẩn bị quay lại cổng huyện thành.
Vừa đi được vài bước đã nhìn thấy đồ tể và bà mối Hoa đang cùng nhau lao tới đây. Nhìn thấy ba người bọn họ, hai người vội vàng chào đón, “Chao ôi, sao bây giờ các ngươi mới về. Chúng ta còn tưởng là các ngươi đã xảy ra chuyện rồi.”
Giang Thư Hàm cười nói, “Chúng ta đến huyện nha giúp chôn sách. Bây giờ huyện thành đã loạn thành một nồi cháo rồi.”
Chỉ một lời nói thôi đã có rất nhiều người chạy đến vây quanh bọn họ.
Bà mối Hoa vỗ đùi, rất kích động nói, “Ai da, còn không phải à. Vừa nãy chúng ta suýt nữa bị dọa cho tè ra quần rồi. Lá gan của những người đó thật lớn, dám treo đầu huyện lệnh lên tường thành. Còn có mấy nha dịch ở cổng thành cũng bị bọn họ đánh chết luôn. Cả não cũng phọt ra ngoài.”
Giang Thư Hàm xoa xoa cánh tay, trong lòng cảm thấy ghê sợ, cô bước lên kéo cánh tay bà mối Hoa, “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt cũng không quên liếc nhìn hai bên đường phố.
Mấy cửa tiệm trên phố vừa đóng cửa lúc nãy đã mở ra gần hết, trên mặt ai nấy đều lộ ra niềm vui chiến thắng.
Đây là cảm giác loại bỏ được đám mây đen trên đỉnh đầu, lộ ra trời xanh mây trắng, mặt mày sảng khoái, trong lòng vui vẻ.
Trước cửa một tiệm bán gạo, tộc trưởng nói với mọi người, “Ta đi đặt mua gạo trước, các ngươi đi gọi bọn họ qua đây đi.”
Ông ấy mệt mỏi đến nỗi chân cũng co quắp. Có thể tránh đi lại được chút nào hay chút ấy.
Giang Thư Hàm còn mệt hơn so với bọn họ, lập tức nói với đồ tể và bà mối Hoa, “Đúng vậy, ta cũng muốn nghỉ ở bên này một chút. Các ngươi đi gọi mọi người đến đây đi.”
Đồ tể thấy hai người nói chuyện cũng không quên sờ cánh tay mình, biết hai người đã mệt nên không nhiều lời nữa, “Được, chúng ta đi ngay.”
Đặt lương thực xong, ba người Giang Thư Hàm đi đến một tửu lầu đặt một gian phòng.
Trời không còn sớm nữa, nhưng hôm nay bọn họ cũng chưa vội lên đường, trước tiên xem trong hộp gỗ này có bảo vật gì đã.
Ổ khóa trên hộp gỗ đã bị rỉ sét, Giang Thư Hàm dùng một tảng đá đập mở ổ khóa.
Sau khi mở ra, bên trong là mười thỏi vàng được xếp ngay ngắn, trên mặt thỏi vàng có khắc dấu ấn, thời gian, trọng lượng và người đúc.
“Đây là mười lượng.”
Một thỏi mười lượng, vậy mười thỏi là một trăm lượng.
Bọn họ không phải phát tài rồi sao?
Hai mắt Giang Thư Hàm phát sáng nhìn hộp vàng, lại nuốt một ngụm nước miếng, nói với tộc trưởng, “Chúng ta phân chia thế nào đây?”
Theo lý thuyết, hộp vàng này là do cô tìm được, chắc chắn cô sẽ được chiếm nhiều hơn, nhưng những người nhìn thấy nó đều có phần, hơn nữa không có cô thì tộc trưởng cũng có thể đào được vàng.
Tộc trưởng chưa kịp mở miệng, Hứa Trọng Văn ở bên cạnh đã nói, “Hai người các ngươi tự chia hộp vàng này đi. Ta không tham gia đâu.”
Mặc dù ai nhìn thấy đều có phần, nhưng bọn họ đã hỗ trợ hắn ăn uống suốt chặng đường.
Nếu không có lòng hảo tâm tương trợ của bọn họ, hắn đã chết đói ở ngoài thành Trương Quan rồi.
Cho dù lúc bọn họ vào thành Trương Quan tìm huyện lệnh lấy trình nghi, tên huyện lệnh đó nể mặt mũi hắn mới gặp bọn họ. Hơn nữa hắn cũng nể mặt mũi con trai cả của tộc trưởng. Đống bạc này, hắn mà cầm sẽ phỏng tay.
Tộc trưởng cười nói, “Ai thấy đều có phần hết. Nếu ngươi không lấy chút nào, chúng ta sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Hứa Trọng Văn xua tay, “Ta thật sự không khách sáo với các ngươi. Các ngươi cứ bàn bạc đi, muốn chia thế nào thì chia thế đó. Ta sẽ không tham gia.”
Thấy hắn thật sự không cần, tộc trưởng nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Thế này đi, ngươi lấy năm thỏi, ta lấy bốn thỏi, cất lại một thỏi để chi tiêu trên đường.”
Giang Thư Hàm suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta cũng lấy bốn thỏi thôi. Chúng ta mua thêm vài con bò, lúc nào cũng kéo xe đẩy, chỉ có thể ăn hoang ngủ bụi ngoài trời. Chuyện đã xảy ra lần trước không thể để xảy ra lần nữa.”
Đêm hôm qua, bọn họ ngủ được nửa giấc, gọi mấy thanh niên trai tráng ra gác đêm, nhưng thật ra ai cũng mệt mỏi buồn ngủ không chịu nổi.
Nửa đêm có sói tru, tất cả mọi người đều bị dọa tỉnh, cả một đêm ngủ không được ngon, trời chưa sáng hẳn đã lên đường rồi.
Tộc trưởng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý. Được rồi, cứ làm như vậy đi.
Sau khi bàn bạc xong chuyện này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Trọng Văn đi ra mở cửa, thấy đồ tể và bà mối Hoa đứng bên ngoài, “Sao các ngươi lại đến đây ăn cơm, đồ ăn ở đây đắt lắm.”
Đã nghèo thành như vậy rồi, thế mà lại chạy đến đây ăn cơm. Vừa nãy chưởng quầy của tiệm gạo nói cho bọn họ, bọn họ còn tưởng người đó nói đùa.
Tộc trưởng đứng dậy, “Mọi người đều đến cả rồi à?”
“Tất cả đều đang đứng ngoài cửa.” Họ không dám vào, mọi người ai ai cũng biến thành cái dáng vẻ này, sợ đi vào sẽ làm bẩn chỗ ngồi của người ta.
Giang Thư Hàm cũng chưa gọi món gì, nhưng tới đây rồi thì không thể không bỏ tiền ra.
Cô đưa cho tiểu nhị một đồng tiền, xem như tiền thưởng, hỏi hắn xem có tiệm nào bán chân giò ở gần đây không.
Tiểu nhị chỉ đường cho bọn họ, tiễn bọn họ ra ngoài.
Ra khỏi cửa, bà mối Hoa lôi kéo tay áo của Giang Thư Hàm, “Lúc nãy ngươi ăn gì mà trả cho người ta nhiều tiền vậy?”
“Chúng ta chỉ mượn chỗ nói chuyện thôi, đó là tiền thưởng.”
Bà mối Hoa dùng ánh mắt như nhìn một kẻ đốt tiền nhìn cô.
Giang Thư Hàm vỗ vỗ bả vai bà ấy.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Tới tiệm gạo, tộc trưởng ra hiệu cho mấy thanh niên trai tráng kéo gạo lên xe.
Sau khi thanh toán xong xuôi, cũng sắp tiêu hết mấy mẩu bạc vụn của tộc trưởng rồi, đều là gạo thô giống nhau, nhưng giá cả lại khác nhau, đắt hơn ba mươi phần trăm lận.
“Tại sao càng đi về phía Nam, lương thực càng trở nên đắt đỏ vậy?”
Phải biết rằng, Giang Nam là vùng đất giàu cá nhiều thóc, dù cho cả nước có hạn hán thì phía Nam vẫn sẽ có mưa. Nhưng giá lương thực ở đây còn đắt hơn cả thành Trương Quan.
Tộc trưởng suy nghĩ một chút, “Chắc là dân buôn ở đây đều đã biết chuyện đất Thục gặp hạn hán rồi.”
Nơi này cách đất Thục không xa, thương nhân thì trục lợi, đoán không chừng bọn họ muốn vận chuyển gạo đến đất Thục để bán với giá cao hơn. Sở dĩ nơi này có giá cao hơn Trương Quan là bởi vì, huyện lệnh của Trương Quan là một người tương đối có năng lực, kiểm soát chặt chẽ giá cả. Vì thế, thương nhân không dám tùy tiện tăng giá theo ý muốn. Mà huyện lệnh ở đây vừa mới chết, chẳng phải giá cả sẽ do thương nhân tùy ý định đoạt sao?
Chuyển lương thực xong, bọn họ đi thẳng đến tiệm chân giò.
Lần này có tổng cộng mười một phòng đã được đặt trước, mọi người có thể vào tiệm nghỉ ngơi.
Nhóm mấy thanh niên trai tráng thấy mọi người đều đi vào nghỉ ngơi thì liên tục xua tay, “Thôi, việc này không được, chúng ta phải tiết kiệm chút tiền.”
Có người vò đầu bứt tóc, “Có phải chúng ta sắp đến Tương Châu rồi không?” Cho nên mới muốn tiêu hết tiền?
Tộc trưởng cười không nói, vẫn trả tiền phòng.
Nữ nhân vào bếp chưng lương khô, hai quản sự từ các nhà chen chúc vào phòng tộc trưởng.
Khi mọi người nhìn thấy hai thỏi vàng đặt trên chiếu, tất cả đều sững sờ.
Dân chúng bình thường, đừng nói đến vàng, ngay cả bạc cũng ít khi được thấy. Bây giờ lại nhìn thấy hai thỏi vàng, đồ tể cầm lấy một thỏi, vô thức bỏ vào trong miệng cắn thử.
Vàng là một kim loại rất mềm, chỉ cần là vàng thật, chắc chắn có thể cắn móp.
Mọi người nhìn chằm chằm vào thỏi vàng không chớp mắt, khi thấy đồ tể lấy vàng ra khỏi miệng, trên đó có hai dấu răng, ai cũng trợn tròn mắt: “Ôi trời ơi, là vàng thật.”
Giọng nói cất lên cao vút, những người khác lập tức suỵt một tiếng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Tiền bạc không được để lộ, đề phòng kẻ gian trộm cắp.
Mọi người lần lượt che miệng lại vì sợ phát ra tiếng động.
Đồ tể nhỏ giọng hỏi, “Tộc trưởng, vàng này ở đâu ra vậy?”
Tộc trưởng liếc nhìn Giang Thư Hàm, khóe miệng cong lên một cái, “Là tẩu tử đào được trong hố đấy.”
“Trời ạ. Vận khí của tẩu tử cũng quá tốt rồi đó.” Mấy đại nam nhân đều giơ ngón cái lên với Giang Thư Hàm.
Cô xua tay nói, “Chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu như tộc trưởng không bảo ta đào sâu hơn một tí, ta đã không đào được rồi.” Nghĩ đến chuyện xảy ra ở sân sau trong huyện nha, cô không khỏi thở dài, “Đáng tiếc chúng ta đến quá muộn, số tiền mà huyện lệnh tham nhũng được đã bị người khác cướp mất từ lâu rồi.”
Phải biết rằng, tên huyện lệnh này là một đại tham quan, nhưng lúc cô đi vào hậu viện lại không thấy ai khiêng rương đi cả, chỉ có mấy người đang vơ vét những thứ cần thiết hàng ngày. Chắc là nhóm giết chết huyện lệnh đã mang hết số tiền tham ô đi rồi.
Ngoài ra, cô cũng không thấy gia đinh nào trong nhà của huyện lệnh, đoán không chừng cũng bị bắt đi luôn rồi.
Bà mối Hoa lắc đầu, “Chuyện này khó mà lường được. Nếu để chúng ta đi một mình đã không thể tìm được chút vàng này rồi.”
Những người khác cũng phụ họa, “Đúng vậy, đây cũng không ít.”
Giang Thư Hàm mỉm cười, nói sang chuyện khác, “Nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta mau lấy vàng đi mua gia súc. Ở huyện thành này không có huyện lệnh, rất nhanh triều đình sẽ phái huyện lệnh mới xuống đây. Chúng ta phải trốn đi càng sớm càng tốt.”
Chủ yếu vì bọn họ là người bên ngoài, lỡ như bị dân địa phương đẩy ra làm thủ phạm thế tội thì thật là oan uổng.
Cả đám đều gật đầu.
Giờ có tiền rồi, bọn họ không phải lo trâu bò bị cướp nữa. Hơn nữa, kể từ khi chiến tranh được huyện Trương Quan ngăn chặn, bọn họ cũng không còn gặp nhiều người tị nạn trên đường đi.
Giang Thư Hàm nhìn xuống chân của đồ tể, “Còn phải mua thêm giày nữa.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía đồ tể. Giày của hắn đã không thể gọi là giày nữa rồi. Ván gỗ làm đế, rơm lúa mì làm mặt, dùng dây thừng quấn chân, cho nên chân bị quấn cong. Lâu lâu sợi dây thừng lại cọ sát vào lòng bàn chân dẫn đến bị đứt, hắn còn phải dừng lại, đổi một sợi dây thừng khác.
Những người khác cũng không tốt hơn đồ tể là bao. Dưới chân bọn họ đều mang giày rơm. Chỉ có nhà tộc trưởng và Giang Thư Hàm biết từ trước nên đã chôn tay nải trên núi, khi chạy nạn thì đào lên để dùng.
Sau đó lương thực bị cướp mất, tất cả tiền đều dùng để đóng phí vào thành, bọn họ càng không thể mua giày.
Cho dù sau này tộc trưởng lấy được một trăm lượng trình nghi, bọn họ cũng ngại mở miệng đòi tiền ông ấy để mua giày, xét cho cùng, một trăm lượng này dùng để mua lương thực đồ ăn, tiền bạc thì để tiêu, không thể lãng phí.
Bây giờ khác rồi, có tiền trong tay, Giang Thư Hàm không đành lòng nhìn mọi người đi những đôi giày thô sơ như vậy.
Ánh mắt bọn họ nhìn Giang Thư Hàm có chút cảm kích.
Tộc trưởng gật đầu đồng ý, đồng thời hỏi nữ nhân của các nhà, phải mua bao nhiêu đôi giày và kích cỡ mà họ muốn. Mỗi người hai đôi, thống kê xong, ông ấy bảo mấy thanh niên trai tráng cùng nhau ra ngoài mua đồ.
Đám nữ nhân vào nhà bếp, đun nước để tắm. Từ khi ra khỏi Thọ An, bọn họ vẫn chưa được tắm, đầu tóc đều buộc lên hết, còn thảm hơn cả ăn mày.
Giang Thư Hàm mệt đến không chịu nổi, để hai người con dâu làm việc, còn mình về phòng nghỉ ngơi trước.
Một ngày mệt mỏi, quả thực không phải cuộc sống dành cho con người. Cô thực sự không ngờ có ngày mình lại thảm như vậy.
Không thịt, không cá, hàng ngày phải ăn lương khô, thậm chí cơm cháo thôi cũng đã trở thành một món xa xỉ.
Giang Thư Hàm nằm trên giường gỗ, hai tay hai chân giang thành chữ X, ngủ ngon lành.
Đúng lúc có mấy người chắp tay từ sân sau đi vào, Giang Thư Hàm nghe thấy có động tĩnh, theo bản năng ném cái hộp gỗ xuống hố, dùng đất che lên.
Mấy người kia đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ đã có chút không vui, đá cái rương gỗ bên cạnh tộc trưởng, “Trong này là cái gì?”
Tộc trưởng nhiệt tình trả lời, “Đều là sách. Chúng ta sợ có người đốt chứng cứ phạm tội cho nên đem đi chôn. Các ngươi có muốn giúp một tay không?”
Mấy người đó chế nhạo một tiếng, vươn tay lật rương gỗ lên, quả nhiên toàn là sách, ném sách vào trong rương rồi quay đầu bỏ đi.
Tộc trưởng lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi đám người đó rời đi, tộc trưởng thấp giọng hỏi, “Hộp gỗ đâu rồi?”
Giang Thư Hàm lại đào hộp gỗ ra, “Ở chỗ này. Chúng ta trở về rồi xem. Ở đây nhiều người nhiều mắt, không an toàn.”
Tộc trưởng gật đầu.
Đã hai canh giờ kể từ khi chôn hết toàn bộ đống sách. Huyện nha có quá nhiều hồ sơ. Chỗ rương kia không chất đủ, hầu hết sách đều được đóng trong bao tải rồi ném thẳng xuống hố. Hy vọng những cuốn sách này sẽ sớm được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.Nếu không, nó thực sự sẽ thối rữa dưới lòng đất.
Cả ba người rời khỏi huyện nha, chuẩn bị quay lại cổng huyện thành.
Vừa đi được vài bước đã nhìn thấy đồ tể và bà mối Hoa đang cùng nhau lao tới đây. Nhìn thấy ba người bọn họ, hai người vội vàng chào đón, “Chao ôi, sao bây giờ các ngươi mới về. Chúng ta còn tưởng là các ngươi đã xảy ra chuyện rồi.”
Giang Thư Hàm cười nói, “Chúng ta đến huyện nha giúp chôn sách. Bây giờ huyện thành đã loạn thành một nồi cháo rồi.”
Chỉ một lời nói thôi đã có rất nhiều người chạy đến vây quanh bọn họ.
Bà mối Hoa vỗ đùi, rất kích động nói, “Ai da, còn không phải à. Vừa nãy chúng ta suýt nữa bị dọa cho tè ra quần rồi. Lá gan của những người đó thật lớn, dám treo đầu huyện lệnh lên tường thành. Còn có mấy nha dịch ở cổng thành cũng bị bọn họ đánh chết luôn. Cả não cũng phọt ra ngoài.”
Giang Thư Hàm xoa xoa cánh tay, trong lòng cảm thấy ghê sợ, cô bước lên kéo cánh tay bà mối Hoa, “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Lúc cô nói chuyện, đôi mắt cũng không quên liếc nhìn hai bên đường phố.
Mấy cửa tiệm trên phố vừa đóng cửa lúc nãy đã mở ra gần hết, trên mặt ai nấy đều lộ ra niềm vui chiến thắng.
Đây là cảm giác loại bỏ được đám mây đen trên đỉnh đầu, lộ ra trời xanh mây trắng, mặt mày sảng khoái, trong lòng vui vẻ.
Trước cửa một tiệm bán gạo, tộc trưởng nói với mọi người, “Ta đi đặt mua gạo trước, các ngươi đi gọi bọn họ qua đây đi.”
Ông ấy mệt mỏi đến nỗi chân cũng co quắp. Có thể tránh đi lại được chút nào hay chút ấy.
Giang Thư Hàm còn mệt hơn so với bọn họ, lập tức nói với đồ tể và bà mối Hoa, “Đúng vậy, ta cũng muốn nghỉ ở bên này một chút. Các ngươi đi gọi mọi người đến đây đi.”
Đồ tể thấy hai người nói chuyện cũng không quên sờ cánh tay mình, biết hai người đã mệt nên không nhiều lời nữa, “Được, chúng ta đi ngay.”
Đặt lương thực xong, ba người Giang Thư Hàm đi đến một tửu lầu đặt một gian phòng.
Trời không còn sớm nữa, nhưng hôm nay bọn họ cũng chưa vội lên đường, trước tiên xem trong hộp gỗ này có bảo vật gì đã.
Ổ khóa trên hộp gỗ đã bị rỉ sét, Giang Thư Hàm dùng một tảng đá đập mở ổ khóa.
Sau khi mở ra, bên trong là mười thỏi vàng được xếp ngay ngắn, trên mặt thỏi vàng có khắc dấu ấn, thời gian, trọng lượng và người đúc.
“Đây là mười lượng.”
Một thỏi mười lượng, vậy mười thỏi là một trăm lượng.
Bọn họ không phải phát tài rồi sao?
Hai mắt Giang Thư Hàm phát sáng nhìn hộp vàng, lại nuốt một ngụm nước miếng, nói với tộc trưởng, “Chúng ta phân chia thế nào đây?”
Theo lý thuyết, hộp vàng này là do cô tìm được, chắc chắn cô sẽ được chiếm nhiều hơn, nhưng những người nhìn thấy nó đều có phần, hơn nữa không có cô thì tộc trưởng cũng có thể đào được vàng.
Tộc trưởng chưa kịp mở miệng, Hứa Trọng Văn ở bên cạnh đã nói, “Hai người các ngươi tự chia hộp vàng này đi. Ta không tham gia đâu.”
Mặc dù ai nhìn thấy đều có phần, nhưng bọn họ đã hỗ trợ hắn ăn uống suốt chặng đường.
Nếu không có lòng hảo tâm tương trợ của bọn họ, hắn đã chết đói ở ngoài thành Trương Quan rồi.
Cho dù lúc bọn họ vào thành Trương Quan tìm huyện lệnh lấy trình nghi, tên huyện lệnh đó nể mặt mũi hắn mới gặp bọn họ. Hơn nữa hắn cũng nể mặt mũi con trai cả của tộc trưởng. Đống bạc này, hắn mà cầm sẽ phỏng tay.
Tộc trưởng cười nói, “Ai thấy đều có phần hết. Nếu ngươi không lấy chút nào, chúng ta sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Hứa Trọng Văn xua tay, “Ta thật sự không khách sáo với các ngươi. Các ngươi cứ bàn bạc đi, muốn chia thế nào thì chia thế đó. Ta sẽ không tham gia.”
Thấy hắn thật sự không cần, tộc trưởng nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Thế này đi, ngươi lấy năm thỏi, ta lấy bốn thỏi, cất lại một thỏi để chi tiêu trên đường.”
Giang Thư Hàm suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta cũng lấy bốn thỏi thôi. Chúng ta mua thêm vài con bò, lúc nào cũng kéo xe đẩy, chỉ có thể ăn hoang ngủ bụi ngoài trời. Chuyện đã xảy ra lần trước không thể để xảy ra lần nữa.”
Đêm hôm qua, bọn họ ngủ được nửa giấc, gọi mấy thanh niên trai tráng ra gác đêm, nhưng thật ra ai cũng mệt mỏi buồn ngủ không chịu nổi.
Nửa đêm có sói tru, tất cả mọi người đều bị dọa tỉnh, cả một đêm ngủ không được ngon, trời chưa sáng hẳn đã lên đường rồi.
Tộc trưởng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý. Được rồi, cứ làm như vậy đi.
Sau khi bàn bạc xong chuyện này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Trọng Văn đi ra mở cửa, thấy đồ tể và bà mối Hoa đứng bên ngoài, “Sao các ngươi lại đến đây ăn cơm, đồ ăn ở đây đắt lắm.”
Đã nghèo thành như vậy rồi, thế mà lại chạy đến đây ăn cơm. Vừa nãy chưởng quầy của tiệm gạo nói cho bọn họ, bọn họ còn tưởng người đó nói đùa.
Tộc trưởng đứng dậy, “Mọi người đều đến cả rồi à?”
“Tất cả đều đang đứng ngoài cửa.” Họ không dám vào, mọi người ai ai cũng biến thành cái dáng vẻ này, sợ đi vào sẽ làm bẩn chỗ ngồi của người ta.
Giang Thư Hàm cũng chưa gọi món gì, nhưng tới đây rồi thì không thể không bỏ tiền ra.
Cô đưa cho tiểu nhị một đồng tiền, xem như tiền thưởng, hỏi hắn xem có tiệm nào bán chân giò ở gần đây không.
Tiểu nhị chỉ đường cho bọn họ, tiễn bọn họ ra ngoài.
Ra khỏi cửa, bà mối Hoa lôi kéo tay áo của Giang Thư Hàm, “Lúc nãy ngươi ăn gì mà trả cho người ta nhiều tiền vậy?”
“Chúng ta chỉ mượn chỗ nói chuyện thôi, đó là tiền thưởng.”
Bà mối Hoa dùng ánh mắt như nhìn một kẻ đốt tiền nhìn cô.
Giang Thư Hàm vỗ vỗ bả vai bà ấy.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Tới tiệm gạo, tộc trưởng ra hiệu cho mấy thanh niên trai tráng kéo gạo lên xe.
Sau khi thanh toán xong xuôi, cũng sắp tiêu hết mấy mẩu bạc vụn của tộc trưởng rồi, đều là gạo thô giống nhau, nhưng giá cả lại khác nhau, đắt hơn ba mươi phần trăm lận.
“Tại sao càng đi về phía Nam, lương thực càng trở nên đắt đỏ vậy?”
Phải biết rằng, Giang Nam là vùng đất giàu cá nhiều thóc, dù cho cả nước có hạn hán thì phía Nam vẫn sẽ có mưa. Nhưng giá lương thực ở đây còn đắt hơn cả thành Trương Quan.
Tộc trưởng suy nghĩ một chút, “Chắc là dân buôn ở đây đều đã biết chuyện đất Thục gặp hạn hán rồi.”
Nơi này cách đất Thục không xa, thương nhân thì trục lợi, đoán không chừng bọn họ muốn vận chuyển gạo đến đất Thục để bán với giá cao hơn. Sở dĩ nơi này có giá cao hơn Trương Quan là bởi vì, huyện lệnh của Trương Quan là một người tương đối có năng lực, kiểm soát chặt chẽ giá cả. Vì thế, thương nhân không dám tùy tiện tăng giá theo ý muốn. Mà huyện lệnh ở đây vừa mới chết, chẳng phải giá cả sẽ do thương nhân tùy ý định đoạt sao?
Chuyển lương thực xong, bọn họ đi thẳng đến tiệm chân giò.
Lần này có tổng cộng mười một phòng đã được đặt trước, mọi người có thể vào tiệm nghỉ ngơi.
Nhóm mấy thanh niên trai tráng thấy mọi người đều đi vào nghỉ ngơi thì liên tục xua tay, “Thôi, việc này không được, chúng ta phải tiết kiệm chút tiền.”
Có người vò đầu bứt tóc, “Có phải chúng ta sắp đến Tương Châu rồi không?” Cho nên mới muốn tiêu hết tiền?
Tộc trưởng cười không nói, vẫn trả tiền phòng.
Nữ nhân vào bếp chưng lương khô, hai quản sự từ các nhà chen chúc vào phòng tộc trưởng.
Khi mọi người nhìn thấy hai thỏi vàng đặt trên chiếu, tất cả đều sững sờ.
Dân chúng bình thường, đừng nói đến vàng, ngay cả bạc cũng ít khi được thấy. Bây giờ lại nhìn thấy hai thỏi vàng, đồ tể cầm lấy một thỏi, vô thức bỏ vào trong miệng cắn thử.
Vàng là một kim loại rất mềm, chỉ cần là vàng thật, chắc chắn có thể cắn móp.
Mọi người nhìn chằm chằm vào thỏi vàng không chớp mắt, khi thấy đồ tể lấy vàng ra khỏi miệng, trên đó có hai dấu răng, ai cũng trợn tròn mắt: “Ôi trời ơi, là vàng thật.”
Giọng nói cất lên cao vút, những người khác lập tức suỵt một tiếng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Tiền bạc không được để lộ, đề phòng kẻ gian trộm cắp.
Mọi người lần lượt che miệng lại vì sợ phát ra tiếng động.
Đồ tể nhỏ giọng hỏi, “Tộc trưởng, vàng này ở đâu ra vậy?”
Tộc trưởng liếc nhìn Giang Thư Hàm, khóe miệng cong lên một cái, “Là tẩu tử đào được trong hố đấy.”
“Trời ạ. Vận khí của tẩu tử cũng quá tốt rồi đó.” Mấy đại nam nhân đều giơ ngón cái lên với Giang Thư Hàm.
Cô xua tay nói, “Chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu như tộc trưởng không bảo ta đào sâu hơn một tí, ta đã không đào được rồi.” Nghĩ đến chuyện xảy ra ở sân sau trong huyện nha, cô không khỏi thở dài, “Đáng tiếc chúng ta đến quá muộn, số tiền mà huyện lệnh tham nhũng được đã bị người khác cướp mất từ lâu rồi.”
Phải biết rằng, tên huyện lệnh này là một đại tham quan, nhưng lúc cô đi vào hậu viện lại không thấy ai khiêng rương đi cả, chỉ có mấy người đang vơ vét những thứ cần thiết hàng ngày. Chắc là nhóm giết chết huyện lệnh đã mang hết số tiền tham ô đi rồi.
Ngoài ra, cô cũng không thấy gia đinh nào trong nhà của huyện lệnh, đoán không chừng cũng bị bắt đi luôn rồi.
Bà mối Hoa lắc đầu, “Chuyện này khó mà lường được. Nếu để chúng ta đi một mình đã không thể tìm được chút vàng này rồi.”
Những người khác cũng phụ họa, “Đúng vậy, đây cũng không ít.”
Giang Thư Hàm mỉm cười, nói sang chuyện khác, “Nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta mau lấy vàng đi mua gia súc. Ở huyện thành này không có huyện lệnh, rất nhanh triều đình sẽ phái huyện lệnh mới xuống đây. Chúng ta phải trốn đi càng sớm càng tốt.”
Chủ yếu vì bọn họ là người bên ngoài, lỡ như bị dân địa phương đẩy ra làm thủ phạm thế tội thì thật là oan uổng.
Cả đám đều gật đầu.
Giờ có tiền rồi, bọn họ không phải lo trâu bò bị cướp nữa. Hơn nữa, kể từ khi chiến tranh được huyện Trương Quan ngăn chặn, bọn họ cũng không còn gặp nhiều người tị nạn trên đường đi.
Giang Thư Hàm nhìn xuống chân của đồ tể, “Còn phải mua thêm giày nữa.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía đồ tể. Giày của hắn đã không thể gọi là giày nữa rồi. Ván gỗ làm đế, rơm lúa mì làm mặt, dùng dây thừng quấn chân, cho nên chân bị quấn cong. Lâu lâu sợi dây thừng lại cọ sát vào lòng bàn chân dẫn đến bị đứt, hắn còn phải dừng lại, đổi một sợi dây thừng khác.
Những người khác cũng không tốt hơn đồ tể là bao. Dưới chân bọn họ đều mang giày rơm. Chỉ có nhà tộc trưởng và Giang Thư Hàm biết từ trước nên đã chôn tay nải trên núi, khi chạy nạn thì đào lên để dùng.
Sau đó lương thực bị cướp mất, tất cả tiền đều dùng để đóng phí vào thành, bọn họ càng không thể mua giày.
Cho dù sau này tộc trưởng lấy được một trăm lượng trình nghi, bọn họ cũng ngại mở miệng đòi tiền ông ấy để mua giày, xét cho cùng, một trăm lượng này dùng để mua lương thực đồ ăn, tiền bạc thì để tiêu, không thể lãng phí.
Bây giờ khác rồi, có tiền trong tay, Giang Thư Hàm không đành lòng nhìn mọi người đi những đôi giày thô sơ như vậy.
Ánh mắt bọn họ nhìn Giang Thư Hàm có chút cảm kích.
Tộc trưởng gật đầu đồng ý, đồng thời hỏi nữ nhân của các nhà, phải mua bao nhiêu đôi giày và kích cỡ mà họ muốn. Mỗi người hai đôi, thống kê xong, ông ấy bảo mấy thanh niên trai tráng cùng nhau ra ngoài mua đồ.
Đám nữ nhân vào nhà bếp, đun nước để tắm. Từ khi ra khỏi Thọ An, bọn họ vẫn chưa được tắm, đầu tóc đều buộc lên hết, còn thảm hơn cả ăn mày.
Giang Thư Hàm mệt đến không chịu nổi, để hai người con dâu làm việc, còn mình về phòng nghỉ ngơi trước.
Một ngày mệt mỏi, quả thực không phải cuộc sống dành cho con người. Cô thực sự không ngờ có ngày mình lại thảm như vậy.
Không thịt, không cá, hàng ngày phải ăn lương khô, thậm chí cơm cháo thôi cũng đã trở thành một món xa xỉ.
Giang Thư Hàm nằm trên giường gỗ, hai tay hai chân giang thành chữ X, ngủ ngon lành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook