Người Mẹ Năng Lượng Cao
-
Chương 13
Xuống núi, đi được mấy dặm rốt cuộc cũng nhìn thấy một thôn làng, mọi người chia làm ba đường rồi gõ cửa từng nhà.
Gõ mãi mà chẳng có ai mở cửa, thật vất vả mới có nhà mở, nhưng chỉ lộ ra một kẽ hở, cảnh giác nhìn bọn họ, “Nhà chúng ta không có đồ ăn, các ngươi đến nơi khác xin đi.”
Mấy người Giang Thư Hàm hai mặt nhìn nhau, “Chúng ta không cần đồ ăn, chỉ cần tìm chỗ lấy nước uống thôi.”
Người nọ nhìn thấy túi lương thực trên người bọn họ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Các ngươi đi về hướng Tây, hai đầu bờ ruộng có một cái giếng. Các ngươi ra đó mà lấy nước uống.”
Nói xong thì lạch cạch đóng cửa lại.
Giang Thư Hàm nhìn về phía những người khác, hai nhà kia cũng trở về báo tin, “Bọn họ không chịu mở cửa. Có người đứng ở đầu tường chỉ đường cho ta.”
Nhà này còn chỉ đường là tốt lắm rồi.
Mọi người đi về hướng Tây, cách đó rất xa có mấy người đang ngồi bên giếng nước nướng đồ ăn.
Ánh mắt đồ tể sáng lên, cười ha hả, “Cuối cùng cũng gặp người, chúng ta đi hỏi một chút đi.”
Giang Thư Hàm vội nói, “Không vội. Ngươi nhìn mấy người bọn họ đang mặc cái gì đi.”
Nghe cô nhắc nhở, lúc này mọi người mới chú ý tới mấy người kia ăn mặc dơ bẩn không đâu vào đâu. Tất cả bọn họ đều mặt mày xám xịt, thất thểu không khác gì bọn ăn mày.
Những người này là…
Không đợi Giang Thư Hàm trả lời, mấy người này đã phát hiện ra bọn họ, trong mắt tựa như lóe lên ánh lửa hy vọng, đồng thời bò dậy chạy về phía này.
Cầm đầu là đồ tể duỗi tay ra, ngăn cản mọi người đi tới, ý bảo bọn họ giới nghiêm, chuẩn bị đánh nhau.
Lúc trước tất cả vũ khí của bọn họ đã bị nha dịch thu đi, trong tay là gậy làm từ gỗ trên núi, nghe thấy đồ tể hô một tiếng, mọi người đồng thời giơ lên.
Mấy người này chạy đến trước mặt bọn họ, “phịch” một tiếng quỳ xuống, “Cầu xin các ngươi cho chúng ta cái gì ăn đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đám người nọ khóc lóc thảm thiết, đói đến mức gầy thành da bọc xương, đồ tể cũng không đành giơ gậy trong tay lên đánh.
Tộc trưởng bảo bọn họ đứng lên trước, “Các ngươi từ đâu tới?”
Một người từ trên mặt đất bò dậy, “Chúng ta đến từ Thục Trung.”
Giang Thư Hàm vội vàng hỏi, “Sao lại thế?”
Đất Thục là nơi dễ thủ khó công, lại nhiều núi, cho dù có vào núi cũng không thể nào chết đói. Tại sao phải chạy trốn chứ?
“Chỗ chúng ta xảy ra động đất, thương vong nặng nề, dư chấn nối tiếp nhau, nhà cửa sập hết, núi đất sạt lở, quan phủ không những miễn thuế mà còn tăng thuế, không đóng sẽ phải làm khổ dịch. Những người lao động khỏe mạnh trong thôn chúng ta đã bị bắt đi một nửa, nhưng không một ai sống sót trở về. Chúng ta thật sự ở không ở nổi nữa, đành phải chạy trốn.”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, vốn tưởng rằng có thể chạy tới đất Thục tránh né ôn dịch, nhưng không ngờ ở đó lại xảy ra động đất.
Tiếp theo bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
“Cầu xin các ngươi cho chúng ta cái gì ăn đi, chúng ta đã nhịn đói mấy ngày rồi.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Giang Thư Hàm, đây hẳn là lý do rau dại trên núi đã bị đào hết.
Lương thực trên người bọn họ có hạn, nhưng Giang Thư Hàm vẫn cảm kích mấy người này đã cung cấp tin tức, cho bọn họ một ít lương thực.
Phân lượng rất ít, ăn khô cũng không đủ, chỉ miễn cưỡng nấu được nửa bát bột đen.
Những người này cũng không chê ít, liên tục nói lời cảm tạ.
Giang Thư Hàm nhìn mọi người xuống dưới xách nước, vài người còn ghé vào thùng uống luôn.
Trương thị ôm Hoa Nhi đi tìm mẹ chồng. Lúc trước Hoa Nhi sinh bệnh, ngay cả khi được chữa khỏi cũng không thể ăn lúa mì mà sống được. Nó đã đói bụng một ngày một đêm rồi.
Bụng nhỏ lép xẹp, ngay cả khóc cũng không có sức, ủ rũ héo úa tựa trên vai Trương thị.
Nàng đau lòng nói, “Nương, Hoa Nhi không thể uống loại nước này đâu. Điền đại phu nói con bé nên uống một chút cháo cho ấm bụng. Chúng ta đã đói lâu như vậy rồi, cũng nên hấp vài cái bánh bao ăn thôi.”
Ở trên núi, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể uống nước lạnh nhai lúa mì.
Bây giờ thật vất vả mới tới được thôn làng, làm sao có thể tiếp tục ăn như vậy?
Giang Thư Hàm móc từ trên người ra một thỏi bạc. Liễu Đại Lang thấy vậy thì trợn to mắt.
Thỏi bạc lớn như vậy ít nhất phải năm mươi lượng nhỉ?
Giang Thư Hàm nhìn Liễu Tiểu Nha, “Là người đó lén đưa cho ta.”
Quả thật cô không hề nói dối, Vệ Dị đã lén nhét cho cô mười lượng bạc. Nhưng sau đó còn phải mua gia súc, cho nên cô đã ngầm đổi mười lượng thành năm mươi lượng.
Liễu Tiểu Nha hơi sửng sốt, cúi đầu.
Đôi mắt Trương thị sáng lấp lánh, “Nương? Đi mua cái nồi đi. Sau đó xem xem có mua được túi nước nữa không.”
Giang Thư Hàm gật đầu, đi đến trước mặt tộc trưởng, “Không có nồi, ta muốn vào thôn xem có mua được cái nào không.”
Tộc trưởng còn chưa trả lời, đồ tể đã khổ sở nói, “Lúc trước tất cả bạc của ta đều dùng để mua lương thực mất rồi, một văn tiền cũng không còn.”
Những người khác cũng vậy. Trước khi chạy nạn, vì mua gia súc và lương thực mà bọn họ gần như đã đào rỗng hơn phân nửa của cải. Những thứ còn sót lại cũng dùng để mua lương thực hết.
Tộc trưởng cởi quần áo trên người, dùng răng cắn đứt một góc tay áo, từ trong đó rút ra một mảnh vải. Bên trong có một tờ ngân phiếu, trị giá mười lượng bạc.
Giang Thư Hàm cũng tự tay lấy một thỏi bạc ra, “Chúng ta xem xem có thể mua gia súc không. Để bọn trẻ ngồi trên đó. Không thể cứ bắt bọn chúng đi theo chúng ta được.”
Bà mối Hoa không ngừng vỗ đùi, “Tạm thời đừng mua gia súc vội, Thục Trung nhiều dân chạy nạn như vậy, quay đầu sẽ bị người cướp mất thôi. Chúng ta mua xe đẩy tay đi. Mua mấy cái vào.”
Bọn họ vô cùng lo lắng. Một con trâu đã mất mười tám lượng bạc. Nói cướp là cướp.
Xe đẩy tay không đáng giá bao nhiêu tiền, hẳn là không có ai cướp.
Mọi người nhất trí tán đồng.
Giang Thư Hàm đưa tiền cho mấy người lao động khoẻ mạnh, bà mối Hoa cũng đi theo. Bà ấy lớn lên đã quen đi gọi cửa, có lẽ khi mọi người nhìn thấy thì đều mở cửa thôi.
Những nhà khác xúm lại bàn bạc xem tiếp theo nên đi đâu.
“Ngoài đất Thục, còn có nơi nào nhiều núi không?” Giang Thư Hàm nhìn về phía tộc trưởng.
Ông ấy đọc khá nhiều sách, hẳn là sẽ có kiến thức về địa lý.
Không giống cô, tuy rằng biết Sơn Tây, Quý Châu, Chiết Giang và Phúc Kiến nhiều núi, nhưng cô lại không biết ở cổ đại gọi những nơi này là gì, lỡ như lộ tẩy, thiết lập của cô sẽ bị sụp đổ. Cho nên chỉ có thể hỏi tộc trưởng.
Tộc trưởng ngẫm nghĩ rồi nói, “Quý Dương, Tịnh Châu và phủ Ứng Thiên đều có núi.”
Ông ấy vừa dứt lời, Liễu Võ liền nói, “Tịnh Châu và phủ Ứng Thiên không được, hai nơi này cách Thanh Châu quá gần, ai biết dịch chuột đã lan đến hay chưa.”
Mọi người cũng cảm thấy có lý, “Vậy đến Quý Dương đi.”
Tộc trưởng thở dài, rất không tán đồng, “Quý Dương có rất nhiều thổ phỉ. Chỉ bằng mấy người chúng ta có thể tránh khỏi bọn chúng sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Con đường trốn vào núi sâu này xem như không đi nổi nữa rồi?
Sắc mặt đám người vô cùng tồi tệ, nhưng tộc trưởng đột nhiên nói, “Ta có ý này, các ngươi nghe thử xem.”
Nghe vậy, tất cả xốc lại tinh thần, chăm chú lắng nghe.
“Chúng ta không nhất định phải trốn vào trong núi. Có thể tìm một nơi để sống yên ổn mà.”
Giang Thư Hàm thở dài, “Trước kia ta từng mơ thấy toàn bộ Lương quốc đều chìm trong chiến loạn. Các ngươi nghĩ mà xem, Thanh Châu bùng phát ôn dịch, đất Thục xảy ra động đất, dân chúng cùng đường, lưu dân lại tăng lên ngày càng nhiều, có phải đã xuất hiện loạn tượng hay không?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không cần phải nói, thật sự đã loạn lắm rồi.
“Loạn thế thì làm gì còn nơi nào để sống yên ổn?” Giang Thư Hàm lắc đầu thở dài.
“Sống yên ổn mà ta nói chỉ là tương đối.” Tộc trưởng nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất, vẽ vài đường, “Năm ngoái con cả gửi thư cho ta. Trong thư nó từng nhắc tới huyện lệnh của huyện Cốc Thành ở Tương Châu là một kẻ nhu nhược. Nếu có loạn quân vào thành, hắn nhất định sẽ mở thành đầu hàng. Nếu các ngươi không muốn sống trong chiến loạn, không bằng đến đó an gia.”
Ánh mắt mọi người sáng lên, thế thì được, bọn họ không muốn đánh giặc, chỉ cần tồn tại thôi, Giang Thư Hàm nhíu mày, “Nhưng đám huyện lệnh này đều là tham quan giống nhau.”
“Tham là đương nhiên rồi. Bây giờ làm gì có quan nào mà không tham. Nhưng hắn sẽ không quá mức đâu.” Tộc trưởng thở dài, “Cho nên, trên đường chạy trốn, chúng ta còn phải nghĩ cách kiếm thêm chút bạc. Chỉ cần cho hắn ăn no, mọi người sẽ có ngày lành.”
Ông ấy nói tiếp, “Nếu như bọn họ ăn không no, chờ một nhà chúng ta tới Sa Giang, ta cũng có thể cho các ngươi ít bạc trang trải cuộc sống.”
Mọi người nhìn ông ấy, “Tộc trưởng, ngài không đến Cốc Thành với chúng ta sao?”
“Từ Cốc Thành đến Sa Giang chỉ mất mấy ngày đường. Ta đưa các ngươi đến Cốc Thành trước, sau đó mới đi Sa Giang.”
Lời này ngầm nói, trên con đường từ Hưng Long đến Sa Giang, Cốc Thành nằm ở điểm nút, đây là chuyện thuận đường.
Vì muốn lôi kéo những người này, tộc trưởng cũng coi như hao hết tâm tư. Nhưng Giang Thư Hàm cũng không ngại.
Trong núi không trốn được, đến Tương Châu cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao, nguyên chủ cũng chỉ muốn các con sống sót, bất kể là tốt hơn hay xấu đều được.
Tới nơi cần đến, cùng lắm thì cô tìm cớ lấy bạc trong không gian ra dùng.
Bên này vừa mới mới bàn bạc xong, bà mối Hoa đã dẫn nhóm người lao động khoẻ mạnh trở lại.
“Mua được ba cái nồi sắt lớn, cho tám người chúng ta dùng. Nhưng chỉ mua được hai chiếc xe đẩy tay. Chúng ta để lương thực lên xe, tất cả trẻ nhỏ dưới năm tuổi lên xe ngồi. Mỗi nhà cử ra hai người lao động khoẻ mạnh thay phiên đẩy.”
Đoàn người không ý kiến.
Bà mối Hoa trả lại đầy đủ tiền thừa cho tộc trưởng và Giang Thư Hàm, “Ta gõ cửa, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu trả lời, ta phải nói mua với giá cao bọn họ mới bằng lòng mở cửa.”
Nồi sắt ở quê bán năm trăm văn tiền, nơi này thì hay rồi, không mới không cũ mà lại tốn những sáu trăm văn tiền.
Xe đẩy tay cũng thế, một lượng bạc có thể mua một cái mới toanh, ở đây một cái trị giá hai trăm đến năm trăm văn tiền.
Tộc trưởng đưa ngân phiếu, nhưng thôn dân lại không biết chữ, cho nên không lấy. Còn thỏi bạc của Giang Thư Hàm thì bị vặn ra một góc.
Không có quy mô, vì vậy nó khá giống nhau.
Sau khi ăn uống no đủ, bọn họ lau miệng rời đi.
Mấy lưu dân kia định đi theo bọn họ, nhưng theo được một nửa thì thật sự không theo kịp nữa, dần bị bọn họ bỏ lại.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Bọn họ đi hai ngày mới đến Trương Quan.
Còn chưa tới cửa thành Trương Quan đã nhìn thấy một đám lưu dân xếp hàng dài dằng dặc ngoài cửa, hai mắt vô thần nhìn vào cửa thành.
Chờ bọn họ kéo xe tới gần, đám lưu dân này đột nhiên động đậy, đồng thời lao về phía họ.
Giang Thư Hàm hoảng sợ, vội vàng bế Hoa Nhi trên xe, ôm chặt lấy đứa nhỏ, né sang một bên để tránh tác động của đám lưu dân.
Những người khác cũng thế.
Nhóm phụ nữ ôm lấy con mình, còn những nhà không có nhiều con không chỉ lo cho chính mình, còn tùy tiện nắm lấy vài đứa trẻ phía sau chạy đi.
Đám người lao động khỏe mạnh vì bảo vệ lương thực mà chống cự với lưu dân.
Lưu dân có đến hàng ngàn hàng vạn người, đồng thời vây lại đây, giống như một nắm đất vàng rơi vào biển rộng, rất nhanh đã bị tách ra.
Mắt thấy Liễu Đại Lang bị đám lưu dân đẩy xuống đất đấm đá, Giang Thư Hàm nhét Hoa Nhi vào trong ngực Trương thị, tiến lên kéo Liễu Đại Lang đang bị đám lưu dân đè trên người, “Bỏ đi, chúng ta không cần lương thực nữa, các ngươi đem đi đi.”
Đám lưu dân kia lại không biết mệt mỏi, nện từng quyền lên người Liễu Đại Lang, Giang Thư Hàm tức muốn hộc máu, dùng hết sức lực toàn thân đẩy chiếc xe đẩy về hướng bọn họ, “Đi chết đi!”
Có lưu dân bị xe đẩy đụng trúng, có người nhanh tay lẹ mắt né được, Liễu Đại Lang nằm dưới xe đẩy, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Bên Liễu Nhị Lang cũng không khá hơn là bao, vừa nãy lúc lưu dân xông tới, hắn theo bản năng ôm nửa túi lương thực, sau đó bị đám lưu dân đánh cho tơi tả.
Đám lưu dân vì đói khát mà không còn lý trí. Đôi tay Liễu Nhị Lang khó mà địch nổi bốn chưởng, túi lương thực rất nhanh đã bị cướp đi.
Nhưng đám lưu dân vẫn chưa chịu buông tha, muốn lột luôn cả quần áo của hắn. Trời lạnh như vậy, nếu như không có áo bông, người đang sống sờ sờ không phải cũng chết rét hay sao?
Lần này Liễu Nhị Lang ôm bụng, nhất quyết không chịu buông tay.
Lúc Giang Thư Hàm xông tới, Liễu Nhị Lang đã bị đánh cho mắt mũi sưng tím, không ai biết trong tay cô xuất hiện một con dao từ khi nào, cứ vậy mà chém về phía cổ một nam nhân trong số đó.
Cổ là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, có rất nhiều động mạch chủ. Mặc dù Giang Thư Hàm chẳng dùng hết bao nhiêu sức lực, nhưng rất nhanh nam nhân kia đã tắt thở.
Máu tươi phun lên mặt một lưu dân, không biết là ai hét thảm một tiếng. Nơi này vì Giang Thư Hàm mà giống như bị ấn nút tạm dừng, cả đám sững sờ tại chỗ.
Liễu Nhị Lang bò dậy, nhìn thấy trong tay mẹ ruột cầm dao, đây là lần đầu tiên nương hắn giết người, người đã hoàn toàn ngu ngốc. Hắn vừa định tiến lên an ủi thì thấy bên kia có một lưu dân xông về phía này.
Hắn theo bản năng đoạt lấy con dao trong tay nương, giơ về phía người nọ.
Trong hai mươi sáu năm đầu của cuộc đời, Giang Thư Hàm sống dưới lá cờ đỏ năm sao, khó khăn duy nhất từng trải qua đó chính là đại dịch SARS.
Nhưng cũng chỉ là đeo khẩu trang, ở nhà học hành, căn bản chưa từng nhìn thấy người chết.
Sau khi giết người, cô chỉ cảm thấy hai chân run rẩy lợi hại, máu của người nọ bắn lên mặt cô, giống như thiêu đốt, nung nóng làn da cô trong chảo dầu, đau đớn thấu tâm can, cả người đều cảm thấy không ổn.
Gõ mãi mà chẳng có ai mở cửa, thật vất vả mới có nhà mở, nhưng chỉ lộ ra một kẽ hở, cảnh giác nhìn bọn họ, “Nhà chúng ta không có đồ ăn, các ngươi đến nơi khác xin đi.”
Mấy người Giang Thư Hàm hai mặt nhìn nhau, “Chúng ta không cần đồ ăn, chỉ cần tìm chỗ lấy nước uống thôi.”
Người nọ nhìn thấy túi lương thực trên người bọn họ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Các ngươi đi về hướng Tây, hai đầu bờ ruộng có một cái giếng. Các ngươi ra đó mà lấy nước uống.”
Nói xong thì lạch cạch đóng cửa lại.
Giang Thư Hàm nhìn về phía những người khác, hai nhà kia cũng trở về báo tin, “Bọn họ không chịu mở cửa. Có người đứng ở đầu tường chỉ đường cho ta.”
Nhà này còn chỉ đường là tốt lắm rồi.
Mọi người đi về hướng Tây, cách đó rất xa có mấy người đang ngồi bên giếng nước nướng đồ ăn.
Ánh mắt đồ tể sáng lên, cười ha hả, “Cuối cùng cũng gặp người, chúng ta đi hỏi một chút đi.”
Giang Thư Hàm vội nói, “Không vội. Ngươi nhìn mấy người bọn họ đang mặc cái gì đi.”
Nghe cô nhắc nhở, lúc này mọi người mới chú ý tới mấy người kia ăn mặc dơ bẩn không đâu vào đâu. Tất cả bọn họ đều mặt mày xám xịt, thất thểu không khác gì bọn ăn mày.
Những người này là…
Không đợi Giang Thư Hàm trả lời, mấy người này đã phát hiện ra bọn họ, trong mắt tựa như lóe lên ánh lửa hy vọng, đồng thời bò dậy chạy về phía này.
Cầm đầu là đồ tể duỗi tay ra, ngăn cản mọi người đi tới, ý bảo bọn họ giới nghiêm, chuẩn bị đánh nhau.
Lúc trước tất cả vũ khí của bọn họ đã bị nha dịch thu đi, trong tay là gậy làm từ gỗ trên núi, nghe thấy đồ tể hô một tiếng, mọi người đồng thời giơ lên.
Mấy người này chạy đến trước mặt bọn họ, “phịch” một tiếng quỳ xuống, “Cầu xin các ngươi cho chúng ta cái gì ăn đi.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đám người nọ khóc lóc thảm thiết, đói đến mức gầy thành da bọc xương, đồ tể cũng không đành giơ gậy trong tay lên đánh.
Tộc trưởng bảo bọn họ đứng lên trước, “Các ngươi từ đâu tới?”
Một người từ trên mặt đất bò dậy, “Chúng ta đến từ Thục Trung.”
Giang Thư Hàm vội vàng hỏi, “Sao lại thế?”
Đất Thục là nơi dễ thủ khó công, lại nhiều núi, cho dù có vào núi cũng không thể nào chết đói. Tại sao phải chạy trốn chứ?
“Chỗ chúng ta xảy ra động đất, thương vong nặng nề, dư chấn nối tiếp nhau, nhà cửa sập hết, núi đất sạt lở, quan phủ không những miễn thuế mà còn tăng thuế, không đóng sẽ phải làm khổ dịch. Những người lao động khỏe mạnh trong thôn chúng ta đã bị bắt đi một nửa, nhưng không một ai sống sót trở về. Chúng ta thật sự ở không ở nổi nữa, đành phải chạy trốn.”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, vốn tưởng rằng có thể chạy tới đất Thục tránh né ôn dịch, nhưng không ngờ ở đó lại xảy ra động đất.
Tiếp theo bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
“Cầu xin các ngươi cho chúng ta cái gì ăn đi, chúng ta đã nhịn đói mấy ngày rồi.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Giang Thư Hàm, đây hẳn là lý do rau dại trên núi đã bị đào hết.
Lương thực trên người bọn họ có hạn, nhưng Giang Thư Hàm vẫn cảm kích mấy người này đã cung cấp tin tức, cho bọn họ một ít lương thực.
Phân lượng rất ít, ăn khô cũng không đủ, chỉ miễn cưỡng nấu được nửa bát bột đen.
Những người này cũng không chê ít, liên tục nói lời cảm tạ.
Giang Thư Hàm nhìn mọi người xuống dưới xách nước, vài người còn ghé vào thùng uống luôn.
Trương thị ôm Hoa Nhi đi tìm mẹ chồng. Lúc trước Hoa Nhi sinh bệnh, ngay cả khi được chữa khỏi cũng không thể ăn lúa mì mà sống được. Nó đã đói bụng một ngày một đêm rồi.
Bụng nhỏ lép xẹp, ngay cả khóc cũng không có sức, ủ rũ héo úa tựa trên vai Trương thị.
Nàng đau lòng nói, “Nương, Hoa Nhi không thể uống loại nước này đâu. Điền đại phu nói con bé nên uống một chút cháo cho ấm bụng. Chúng ta đã đói lâu như vậy rồi, cũng nên hấp vài cái bánh bao ăn thôi.”
Ở trên núi, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể uống nước lạnh nhai lúa mì.
Bây giờ thật vất vả mới tới được thôn làng, làm sao có thể tiếp tục ăn như vậy?
Giang Thư Hàm móc từ trên người ra một thỏi bạc. Liễu Đại Lang thấy vậy thì trợn to mắt.
Thỏi bạc lớn như vậy ít nhất phải năm mươi lượng nhỉ?
Giang Thư Hàm nhìn Liễu Tiểu Nha, “Là người đó lén đưa cho ta.”
Quả thật cô không hề nói dối, Vệ Dị đã lén nhét cho cô mười lượng bạc. Nhưng sau đó còn phải mua gia súc, cho nên cô đã ngầm đổi mười lượng thành năm mươi lượng.
Liễu Tiểu Nha hơi sửng sốt, cúi đầu.
Đôi mắt Trương thị sáng lấp lánh, “Nương? Đi mua cái nồi đi. Sau đó xem xem có mua được túi nước nữa không.”
Giang Thư Hàm gật đầu, đi đến trước mặt tộc trưởng, “Không có nồi, ta muốn vào thôn xem có mua được cái nào không.”
Tộc trưởng còn chưa trả lời, đồ tể đã khổ sở nói, “Lúc trước tất cả bạc của ta đều dùng để mua lương thực mất rồi, một văn tiền cũng không còn.”
Những người khác cũng vậy. Trước khi chạy nạn, vì mua gia súc và lương thực mà bọn họ gần như đã đào rỗng hơn phân nửa của cải. Những thứ còn sót lại cũng dùng để mua lương thực hết.
Tộc trưởng cởi quần áo trên người, dùng răng cắn đứt một góc tay áo, từ trong đó rút ra một mảnh vải. Bên trong có một tờ ngân phiếu, trị giá mười lượng bạc.
Giang Thư Hàm cũng tự tay lấy một thỏi bạc ra, “Chúng ta xem xem có thể mua gia súc không. Để bọn trẻ ngồi trên đó. Không thể cứ bắt bọn chúng đi theo chúng ta được.”
Bà mối Hoa không ngừng vỗ đùi, “Tạm thời đừng mua gia súc vội, Thục Trung nhiều dân chạy nạn như vậy, quay đầu sẽ bị người cướp mất thôi. Chúng ta mua xe đẩy tay đi. Mua mấy cái vào.”
Bọn họ vô cùng lo lắng. Một con trâu đã mất mười tám lượng bạc. Nói cướp là cướp.
Xe đẩy tay không đáng giá bao nhiêu tiền, hẳn là không có ai cướp.
Mọi người nhất trí tán đồng.
Giang Thư Hàm đưa tiền cho mấy người lao động khoẻ mạnh, bà mối Hoa cũng đi theo. Bà ấy lớn lên đã quen đi gọi cửa, có lẽ khi mọi người nhìn thấy thì đều mở cửa thôi.
Những nhà khác xúm lại bàn bạc xem tiếp theo nên đi đâu.
“Ngoài đất Thục, còn có nơi nào nhiều núi không?” Giang Thư Hàm nhìn về phía tộc trưởng.
Ông ấy đọc khá nhiều sách, hẳn là sẽ có kiến thức về địa lý.
Không giống cô, tuy rằng biết Sơn Tây, Quý Châu, Chiết Giang và Phúc Kiến nhiều núi, nhưng cô lại không biết ở cổ đại gọi những nơi này là gì, lỡ như lộ tẩy, thiết lập của cô sẽ bị sụp đổ. Cho nên chỉ có thể hỏi tộc trưởng.
Tộc trưởng ngẫm nghĩ rồi nói, “Quý Dương, Tịnh Châu và phủ Ứng Thiên đều có núi.”
Ông ấy vừa dứt lời, Liễu Võ liền nói, “Tịnh Châu và phủ Ứng Thiên không được, hai nơi này cách Thanh Châu quá gần, ai biết dịch chuột đã lan đến hay chưa.”
Mọi người cũng cảm thấy có lý, “Vậy đến Quý Dương đi.”
Tộc trưởng thở dài, rất không tán đồng, “Quý Dương có rất nhiều thổ phỉ. Chỉ bằng mấy người chúng ta có thể tránh khỏi bọn chúng sao?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Con đường trốn vào núi sâu này xem như không đi nổi nữa rồi?
Sắc mặt đám người vô cùng tồi tệ, nhưng tộc trưởng đột nhiên nói, “Ta có ý này, các ngươi nghe thử xem.”
Nghe vậy, tất cả xốc lại tinh thần, chăm chú lắng nghe.
“Chúng ta không nhất định phải trốn vào trong núi. Có thể tìm một nơi để sống yên ổn mà.”
Giang Thư Hàm thở dài, “Trước kia ta từng mơ thấy toàn bộ Lương quốc đều chìm trong chiến loạn. Các ngươi nghĩ mà xem, Thanh Châu bùng phát ôn dịch, đất Thục xảy ra động đất, dân chúng cùng đường, lưu dân lại tăng lên ngày càng nhiều, có phải đã xuất hiện loạn tượng hay không?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không cần phải nói, thật sự đã loạn lắm rồi.
“Loạn thế thì làm gì còn nơi nào để sống yên ổn?” Giang Thư Hàm lắc đầu thở dài.
“Sống yên ổn mà ta nói chỉ là tương đối.” Tộc trưởng nhặt một nhánh cây từ trên mặt đất, vẽ vài đường, “Năm ngoái con cả gửi thư cho ta. Trong thư nó từng nhắc tới huyện lệnh của huyện Cốc Thành ở Tương Châu là một kẻ nhu nhược. Nếu có loạn quân vào thành, hắn nhất định sẽ mở thành đầu hàng. Nếu các ngươi không muốn sống trong chiến loạn, không bằng đến đó an gia.”
Ánh mắt mọi người sáng lên, thế thì được, bọn họ không muốn đánh giặc, chỉ cần tồn tại thôi, Giang Thư Hàm nhíu mày, “Nhưng đám huyện lệnh này đều là tham quan giống nhau.”
“Tham là đương nhiên rồi. Bây giờ làm gì có quan nào mà không tham. Nhưng hắn sẽ không quá mức đâu.” Tộc trưởng thở dài, “Cho nên, trên đường chạy trốn, chúng ta còn phải nghĩ cách kiếm thêm chút bạc. Chỉ cần cho hắn ăn no, mọi người sẽ có ngày lành.”
Ông ấy nói tiếp, “Nếu như bọn họ ăn không no, chờ một nhà chúng ta tới Sa Giang, ta cũng có thể cho các ngươi ít bạc trang trải cuộc sống.”
Mọi người nhìn ông ấy, “Tộc trưởng, ngài không đến Cốc Thành với chúng ta sao?”
“Từ Cốc Thành đến Sa Giang chỉ mất mấy ngày đường. Ta đưa các ngươi đến Cốc Thành trước, sau đó mới đi Sa Giang.”
Lời này ngầm nói, trên con đường từ Hưng Long đến Sa Giang, Cốc Thành nằm ở điểm nút, đây là chuyện thuận đường.
Vì muốn lôi kéo những người này, tộc trưởng cũng coi như hao hết tâm tư. Nhưng Giang Thư Hàm cũng không ngại.
Trong núi không trốn được, đến Tương Châu cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao, nguyên chủ cũng chỉ muốn các con sống sót, bất kể là tốt hơn hay xấu đều được.
Tới nơi cần đến, cùng lắm thì cô tìm cớ lấy bạc trong không gian ra dùng.
Bên này vừa mới mới bàn bạc xong, bà mối Hoa đã dẫn nhóm người lao động khoẻ mạnh trở lại.
“Mua được ba cái nồi sắt lớn, cho tám người chúng ta dùng. Nhưng chỉ mua được hai chiếc xe đẩy tay. Chúng ta để lương thực lên xe, tất cả trẻ nhỏ dưới năm tuổi lên xe ngồi. Mỗi nhà cử ra hai người lao động khoẻ mạnh thay phiên đẩy.”
Đoàn người không ý kiến.
Bà mối Hoa trả lại đầy đủ tiền thừa cho tộc trưởng và Giang Thư Hàm, “Ta gõ cửa, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu trả lời, ta phải nói mua với giá cao bọn họ mới bằng lòng mở cửa.”
Nồi sắt ở quê bán năm trăm văn tiền, nơi này thì hay rồi, không mới không cũ mà lại tốn những sáu trăm văn tiền.
Xe đẩy tay cũng thế, một lượng bạc có thể mua một cái mới toanh, ở đây một cái trị giá hai trăm đến năm trăm văn tiền.
Tộc trưởng đưa ngân phiếu, nhưng thôn dân lại không biết chữ, cho nên không lấy. Còn thỏi bạc của Giang Thư Hàm thì bị vặn ra một góc.
Không có quy mô, vì vậy nó khá giống nhau.
Sau khi ăn uống no đủ, bọn họ lau miệng rời đi.
Mấy lưu dân kia định đi theo bọn họ, nhưng theo được một nửa thì thật sự không theo kịp nữa, dần bị bọn họ bỏ lại.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Bọn họ đi hai ngày mới đến Trương Quan.
Còn chưa tới cửa thành Trương Quan đã nhìn thấy một đám lưu dân xếp hàng dài dằng dặc ngoài cửa, hai mắt vô thần nhìn vào cửa thành.
Chờ bọn họ kéo xe tới gần, đám lưu dân này đột nhiên động đậy, đồng thời lao về phía họ.
Giang Thư Hàm hoảng sợ, vội vàng bế Hoa Nhi trên xe, ôm chặt lấy đứa nhỏ, né sang một bên để tránh tác động của đám lưu dân.
Những người khác cũng thế.
Nhóm phụ nữ ôm lấy con mình, còn những nhà không có nhiều con không chỉ lo cho chính mình, còn tùy tiện nắm lấy vài đứa trẻ phía sau chạy đi.
Đám người lao động khỏe mạnh vì bảo vệ lương thực mà chống cự với lưu dân.
Lưu dân có đến hàng ngàn hàng vạn người, đồng thời vây lại đây, giống như một nắm đất vàng rơi vào biển rộng, rất nhanh đã bị tách ra.
Mắt thấy Liễu Đại Lang bị đám lưu dân đẩy xuống đất đấm đá, Giang Thư Hàm nhét Hoa Nhi vào trong ngực Trương thị, tiến lên kéo Liễu Đại Lang đang bị đám lưu dân đè trên người, “Bỏ đi, chúng ta không cần lương thực nữa, các ngươi đem đi đi.”
Đám lưu dân kia lại không biết mệt mỏi, nện từng quyền lên người Liễu Đại Lang, Giang Thư Hàm tức muốn hộc máu, dùng hết sức lực toàn thân đẩy chiếc xe đẩy về hướng bọn họ, “Đi chết đi!”
Có lưu dân bị xe đẩy đụng trúng, có người nhanh tay lẹ mắt né được, Liễu Đại Lang nằm dưới xe đẩy, cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Bên Liễu Nhị Lang cũng không khá hơn là bao, vừa nãy lúc lưu dân xông tới, hắn theo bản năng ôm nửa túi lương thực, sau đó bị đám lưu dân đánh cho tơi tả.
Đám lưu dân vì đói khát mà không còn lý trí. Đôi tay Liễu Nhị Lang khó mà địch nổi bốn chưởng, túi lương thực rất nhanh đã bị cướp đi.
Nhưng đám lưu dân vẫn chưa chịu buông tha, muốn lột luôn cả quần áo của hắn. Trời lạnh như vậy, nếu như không có áo bông, người đang sống sờ sờ không phải cũng chết rét hay sao?
Lần này Liễu Nhị Lang ôm bụng, nhất quyết không chịu buông tay.
Lúc Giang Thư Hàm xông tới, Liễu Nhị Lang đã bị đánh cho mắt mũi sưng tím, không ai biết trong tay cô xuất hiện một con dao từ khi nào, cứ vậy mà chém về phía cổ một nam nhân trong số đó.
Cổ là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, có rất nhiều động mạch chủ. Mặc dù Giang Thư Hàm chẳng dùng hết bao nhiêu sức lực, nhưng rất nhanh nam nhân kia đã tắt thở.
Máu tươi phun lên mặt một lưu dân, không biết là ai hét thảm một tiếng. Nơi này vì Giang Thư Hàm mà giống như bị ấn nút tạm dừng, cả đám sững sờ tại chỗ.
Liễu Nhị Lang bò dậy, nhìn thấy trong tay mẹ ruột cầm dao, đây là lần đầu tiên nương hắn giết người, người đã hoàn toàn ngu ngốc. Hắn vừa định tiến lên an ủi thì thấy bên kia có một lưu dân xông về phía này.
Hắn theo bản năng đoạt lấy con dao trong tay nương, giơ về phía người nọ.
Trong hai mươi sáu năm đầu của cuộc đời, Giang Thư Hàm sống dưới lá cờ đỏ năm sao, khó khăn duy nhất từng trải qua đó chính là đại dịch SARS.
Nhưng cũng chỉ là đeo khẩu trang, ở nhà học hành, căn bản chưa từng nhìn thấy người chết.
Sau khi giết người, cô chỉ cảm thấy hai chân run rẩy lợi hại, máu của người nọ bắn lên mặt cô, giống như thiêu đốt, nung nóng làn da cô trong chảo dầu, đau đớn thấu tâm can, cả người đều cảm thấy không ổn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook