Gia nhân đã báo cho Bạch Chấn Hưng biết về việc này.

Điều này làm cho anh cảm thấy buồn bã và thất vọng.

Anh đã dặn dò rõ ràng rằng không ai được sử dụng điện thoại trong nhà, và Lục Mỹ Đình đã vi phạm điều đó.
“Cậu chủ, vừa rồi cô Lục đã lén lút sử dụng điện thoại.”
Bạch Chấn Hưng tức giận và quyết định đưa ra biện pháp mạnh hơn để ngăn chặn tình trạng này.

Anh lập tức cho cắt đứt kết nối của tất cả điện thoại trong nhà, không chỉ để trừng phạt Lục Mỹ Đình mà còn để đảm bảo rằng chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa.
Lục Mỹ Đình không thể hiểu được tại sao Bạch Chấn Hưng không cho cô sử dụng điện thoại.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lục Mỹ Đình, Cố Thiên Sơn quyết định hợp tác với cảnh sát để điều tra vị trí số điện thoại mà cô đã gọi.

Anh biết rằng đây là cơ hội để tìm ra vị trí hiện tại của Lục Mỹ Đình và giải thoát cô khỏi tình thế khó khăn.
“Cảnh sát trưởng, anh giúp tôi điều tra vị trí của số điện thoại này.”
“Được! Anh đợi tôi một lát!”
Cố Thiên Sơn liên lạc với cảnh sát và cung cấp số điện thoại mà Lục Mỹ Đình đã sử dụng.

Với sự trợ giúp của công nghệ và đội ngũ chuyên gia, cảnh sát
nhanh chóng xác định được vị trí của số điện thoại đó.

Kết quả cho thấy số điện thoại đang được sử dụng tại một địa chỉ thuộc nhà họ Bạch.
“Anh Cố, chúng tôi đã xác định đây là số điện thoại từ nhà họ Bạch.”
“Nhà họ Bạch sao?”

“Đúng vậy.

Đây là địa chỉ, anh đi theo đến đó là được.”
“Cảm ơn anh đã cung cấp địa chỉ giúp tôi.”
Cố Thiên Sơn nhận được thông tin này và cảm thấy sự ngạc nhiên cũng như lo lắng.

Anh không thể hiểu tại sao Lục Mỹ Đình lại xuất hiện tại nhà họ Bạch.

Anh quyết định phải đến địa chỉ đó và tìm hiểu rõ hơn về tình hình.
“Mỹ Đình, đợi anh.

Anh sẽ đến tìm em.”
Trong khi đó, tại nhà họ Bạch, Bạch Chấn Hưng vẫn không biết về việc cảnh sát đã xác định được vị trí của số điện thoại.

Anh tiếp tục sống trong không gian riêng tư của gia đình, không ai biết về những âm mưu và tình cảnh hiện tại của Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn đến địa chỉ nhà họ Bạch, nơi cảnh sát đã xác định là đang sử dụng số điện thoại của Lục Mỹ Đình.

Anh đến đây với mục đích tìm kiếm và đưa Lục Mỹ Đình trở về an toàn.
Ting! Ting! Ting!
Bạch Chấn Hưng đang ngồi trong phòng khách khi nghe tiếng chuông cửa reo lên.

Anh bất ngờ và không biết ai có thể đến thăm nhà mình vào thời điểm này.

Anh cho gia nhân ra bên ngoài mở cửa.
“Người đâu? Ra mở cửa.”
“Tôi ra ngay!”
Gia nhân quay vào trong cùng với Cố Thiên Sơn.
“Cậu chủ, có người cần gặp cô Lục.”
Bạch Chấn Hưng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Thiên Sơn đứng trước mặt.
Bạch Chấn Hưng ngạc nhiên.
“Cố Thiên Sơn? Có phải là cậu không? Tại sao cậu lại đến đây?”
Cố Thiên Sơn lạnh lùng đáp lại.
“Anh Bạch, tôi là Cố Thiên Sơn.

Tôi có thông tin rằng vợ tôi, Lục Mỹ Đình đang ở đây.

Tôi đến đây để tìm cô ấy và đưa cô ấy trở về.”
Bạch Chấn Hưng cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như không biết chuyện gì.
“Tôi không biết anh đang nói gì.

Ai là Lục Mỹ Đình? Tôi không quen biết ai tên như vậy.”

Cố Thiên Sơn nghiêm túc, gương mặt lạnh như băng.
“Tôi không thể tin rằng anh không biết Lục Mỹ Đình.

Nếu như anh nói không biết, hãy để tôi cho người lục soát trong nhà anh.”
Bạch Chấn Hưng đang bị lung lay giữa việc cho Cố Thiên Sơn lục soát và cố gắng giữ lý lẽ.

Anh nhận ra rằng Cố Thiên Sơn có thông tin về Lục Mỹ Đình và việc cô ấy đang có mặt ở đây.

Tuy nhiên, anh không muốn tiết lộ sự liên kết của mình với Lục Mỹ Đình và muốn giữ cô ấy cho riêng mình.
Bạch Chấn Hưng lạnh lùng.
“Anh Cố, tôi không biết anh nói gì và tôi không có thời gian để nói chuyện với anh.

Xin lỗi, nhưng anh phải rời khỏi đây.

Tôi có việc còn phải giải quyết.”
Cố Thiên Sơn không bỏ cuộc, anh ra hiệu cho người tìm kiếm Lục Mỹ Đình trong nhà này.
Lục Mỹ Đình, sau khi được cứu và đưa về nhà họ Bạch, đã có cơ hội gặp gỡ Bạch Quốc Bảo, một đứa trẻ khác trong gia đình.

Cô nhận ra sự giống nhau giữa Bạch Quốc Bảo và Tiểu Bối, cảm giác ấm áp và tình yêu thương trong lòng Lục Mỹ Đình dần trỗi dậy khi thấy Bạch Quốc Bảo và muốn được chăm sóc tận tình cho cậu bé.
Lục Mỹ Đình nhìn Bạch Quốc Bảo với ánh mắt ấm áp.
“Quốc Bảo, em rất giống với con gái của chị ở nhà”
Bạch Quốc Bảo nhìn Lục Mỹ Đình với sự tò mò.
“Thật sao? Chị nói em rất giống con chị sao?”
Lục Mỹ Đình cười nhẹ.
“Đúng vậy Quốc Bảo.

Tiểu Bối cũng rất sợ người lạ như em.”
Bạch Quốc Bảo nhìn Lục Mỹ Đình với sự hứng thú.
“Vậy chị có thể ở lại và chăm sóc cho em được không?”

Lục Mỹ Đình cười, xoa đầu Bạch Quốc Bảo.
“Tất nhiên! Chị rất muốn chăm sóc em, nhưng hiện tại chị đang gặp một số vấn đề và không thể ở đây lâu dài.”
Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân đi lại liên tục còn thêm tiếng gọi.
“Lục Mỹ Đình, cô có ở đây không? Lên tiếng đi.

Anh Cố đang tìm cô.”
“Lục Mỹ Đình…”
Lục Mỹ Đình liền có suy nghĩ Cố Thiên Sơn đã đến cứu cô, cô liền lên tiếng.
“Tôi đang ở bên trong.”
Một người trong số họ nghe được liền đến mở cửa nhưng cửa đã bị khóa.

Nhanh chóng xuống dưới và thông báo cho Cố Thiên Sơn.
“Sếp Cố, chúng tôi đã tìm thấy cô Lục ở trên tầng.

Nhưng cửa phòng đã bị khóa, tôi không thể vào trong.”
Bạch Chấn Hưng có chút tức giận.
Cố Thiên Sơn nghe như vậy, ngạc nhiên liền ngồi bật dậy, anh nhìn chằm chằm về phía Bạch Chấn Hưng.
“Anh Bạch, anh tính giấu vợ tôi ở đây sao? Mau cho người mở cửa.”
Bạch Chấn Hưng tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác, cho gia nhân mở cửa phòng.
“Mở cửa phòng!”
Rắc!
Cửa phòng được mở ra, Lục Mỹ Đình đứng bên trong, trông chờ sự xuất hiện của Cố Thiên Sơn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương