Cố Thiên Sơn đến bệnh viện nước F với tâm trạng hồi hộp và lo lắng.

Anh đã hy vọng rằng khi đến đây, anh sẽ gặp được Lục Mỹ Đình và có thể ôm cô trong vòng tay yêu thương.

Nhưng sự thật đáng buồn là khi anh đến phòng cấp cứu, Lục Mỹ Đình đã không còn ở đó.
“Bệnh nhân Lục Mỹ Đình đang nằm ở phòng nào?”
“Xin lỗi, bệnh nhân này đã ra khỏi bệnh viện sau khi vết thương của cô ấy đã được xử lý.”
Một y tá giải thích cho Cố Thiên Sơn.
Trái tim Cố Thiên Sơn như bị tách ra thành hai, nửa vui mừng vì Lục Mỹ Đình được chăm sóc y tế đã khỏe lại, nhưng nửa lại lo lắng vì không biết cô đang ở đâu và hoàn toàn không.

Anh hỏi y tá chi tiết về việc Lục Mỹ Đình đã đi đâu, nhưng y tá cũng chỉ biết rằng cô đã được đưa ra khỏi bệnh viện.
“Cô có biết cô ấy đã đi đâu không?”
“Xin lỗi anh, điều này chúng tôi thật sự không biết.”
Không để mất nhiều thời gian, Cố Thiên Sơn quyết định tìm mọi cách để tìm ra Lục Mỹ Đình.

Anh đã đến một vài nơi trong thành phố, nhưng không có thông tin cụ thể.

Bức tranh ảo về Lục Mỹ Đình trong tâm trí anh trở nên rõ ràng hơn, và sự lo lắng và khao khát thấy cô đã trở thành ngọn lửa đốt trong lòng anh.
“Cho hỏi, cô có nhìn thấy người phụ nữ trong hình này không?”
“Tôi không thấy.”
Trên con đường tìm kiếm Lục Mỹ Đình, Cố Thiên Sơn không thôi nghĩ về những kỷ niệm và tình yêu mà anh đã trải qua cùng cô.


Những khoảnh khắc ngọt ngào ngào ngạt và những thử thách đau tột cùng cùng nhau tạo nên một cơn mê đường đầy biến động, nhưng cốt yếu là tình yêu của hai người vẫn tồn tại, không thể phai nhạt.
Dù không biết Lục Mỹ Đình đang ở đâu và cô có an toàn không, Cố Thiên Sơn không từ bỏ hy vọng.

Anh đặt niềm tin vào tình yêu chân thành và sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để bảo vệ người mình yêu.
Cố Thiên Sơn tự hỏi trong lòng.
“Lục Mỹ Đình, em ở đâu? Anh nhớ em lắm.

Anh sẽ tìm ra em, đừng lo lắng.”
Trong khi đó, Lục Mỹ Đình vẫn bị giam giữ trong một căn phòng ngủ tối.

Cô cảm thấy sợ hãi và cô đơn, nhưng sự kiên nhẫn và quyết tâm vẫn còn cháy bỏng trong lòng cô.

Cô không thể chấp nhận tình cảm của Diệp Sung, và dù phải chịu đau đớn, cô quyết không đầu hàng.
Lục Mỹ Đình tự nói với lòng mình.
“Thiên Sơn, anh đang làm gì thế? Tại sao anh không đến cứu em?”
Nhưng không ai biết rằng Lục Mỹ Đình đã cố tự làm mình đau, hy vọng có thể thoát khỏi sự giam cầm.
Cố Thiên Sơn không biết rằng Diệp Sung đang chuẩn bị đưa Lục Mỹ Đình đi nơi khác.
Trong khi đó, Diệp Sung trở về nhà và phát hiện có một người đang tìm kiếm Lục Mỹ Đình.

Anh ta không hiểu rằng Cố Thiên Sơn có thể biết được Lục Mỹ Đình ở đây.

Điều này khiến anh ta lo lắng và có cảm giác bị đe dọa về hạnh phúc giữa anh và Lục Mỹ Đình.
“Tại sao hắn ta lại biết Mỹ Đình đang ở đây chứ?”
Diệp Sung không thể đợi thêm.

Anh ta biết rằng càng trì hoãn, cơ hội thoát ra càng ít đi.

Với sự quyết đoán, anh ta mang Lục Mỹ Đình ra khỏi nhà và lên xe, di chuyển đến một nơi an toàn hơn.
Trên đường đi, Diệp Sung cảm nhận được sự căng thẳng và sự cố gắng của Lục Mỹ Đình để tự bảo vệ mình.

Anh ta không thể hiểu tại sao cô không đón nhận tình cảm của mình, tại sao cô lại cố gắng làm mình trở nên xa lạ.

Nhưng trong tình huống hiện tại, anh chỉ muốn đảm bảo cho hạnh phúc của anh và Lục Mỹ Đình.
Trong khi Cố Thiên Sơn vẫn đang đi tìm kiếm, Diệp Sung đưa Lục Mỹ Đình đến một nơi xa xỉ.

Sau một hành trình dài, xe của Diệp Sung dừng lại ở một căn nhà nhỏ hẹp.

Cô ấy nhìn quanh, những hàng cây xanh tươi và bầu trời rộng lớn nên cảm giác yên bình.

Nhưng trong lòng cô, sự đau khổ và bất an vẫn còn tồn tại.

“Mình phải làm sao để có thể có được tình cảm của Mỹ Đình đây?”
Diệp Sung tự hỏi trong lòng, nhìn vào khuôn mặt hồn nhiên và đầy vết thương của Lục Mỹ Đình.
Cố Thiên Sơn và Diệp Sùng, hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ.

Sự khởi đầu và sự chạy trốn đã tạo ra nên một mê cung rắc rối trong trái tim của họ.
Sau khi đưa Lục Mỹ Đình đến nơi an toàn, Diệp Sung, với sự lo lắng và ánh mắt căng thẳng, lấy điện thoại ra và gọi cho Mỹ Mỹ.

Âm thanh quen thuộc của cuộc gọi vắng vẳng trong căn phòng im lặng.
“Mỹ Mỹ, anh cần nói với em một điều quan trọng.

Cố Thiên Sơn đang ở nước F, anh ta đang cho người tìm kiếm Mỹ Đình.”
Mỹ Mỹ, người đang ngồi trong căn phòng ngủ tối, bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng và sợ hãi từ lời nói của Diệp Sung.

Cô quyết định giữ bình tĩnh và hỏi.
“Anh nói sao? Thiên Sơn biết? Tại sao anh ta biết được chứ?”
“Anh không biết tại sao hắn ta biết.

Anh không biết làm sao, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận.”
Diệp Sung trả lời, cố gắng tiêu diệt sự run rẩy trong giọng nói.
Mỹ Mỹ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và lo lắng lan tỏa trong cơ thể.

Cô biết rằng việc thất bại trong tình cảm giữa hai người sẽ tạo ra những hệ quả không mong muốn cho cả hai.
“Cố Thiên Sơn đang đi đâu?”
Mỹ Mỹ hỏi, giọng nói của cô trở nên khẩn thiết.
“Anh ta đang trên đường tới nước F để tìm Lục Mỹ Đình.

Anh không biết làm sao, nhưng chúng ta cần phải cảnh giác.”
Diệp Sung trả lời, cố gắng duy trì sự chậm rãi.

Mỹ Mỹ nhanh chóng suy nghĩ và tìm cách để giữ Cố Thiên Sơn quay lại nước A.
Cô quyết định gọi điện cho anh ta, dùng lý do sức khỏe của con gái nhỏ Tiểu Bối.
“Mỹ Mỹ, có chuyện gì vậy? Tại sao cô lại gọi tôi vào lúc này?”
Cố Thiên Sơn trả lời với giọng lo lắng.
“Thiên Sơn, Tiểu Bối đột nhiên sốt cao và co giật.

Con bé liên tục gọi tên anh.

Em không biết phải làm gì nữa.

Anh quay về ngay đi!”
Mỹ Mỹ giả bị loạn trong giọng nói.
Cố Thiên Sơn nghe thấy những lời này, tim anh như bị trĩu và sự lắng nghe tràn đầy trong tâm trí.
“Đừng lo.

Tôi sẽ về ngay lập tức.

Hãy giữ bình tĩnh và đảm bảo an toàn cho Tiểu Bối.

Tôi sẽ về sớm.”
Cố Thiên Sơn lo lắng nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương