Tiểu Bối từ từ mở mắt, đôi môi nhỏ chúm chím, Tiểu Bối nhìn xung quanh, đôi môi bập bẹ.
“Bố, cô Mỹ Đình.”
Cả Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình đều vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Tiểu Bối tỉnh lại, Cố Thiên Sơn ngồi thụp xuống giường, nắm lấy tay Tiểu Bối.
“Tiểu Bối ngoan, con thấy trong người thế nào rồi?”
Tiểu Bối mỉm cười, đôi má Tiểu Bối ửng hồng.
“Con không sao bố ạ.”
Tiểu Bối nói xong quay sang nhìn Mỹ Đình, vẻ mặt Tiểu Bối buồn sâu thẳm, trong rất đáng yêu.
“Cô Mỹ Đình…”
Mỹ Đình nghe Tiểu Bối gọi tên mình liền ngồi gần Tiểu Bối, Mỹ Đình đưa tay vuốt lấy mái tóc tơ mỏng của Tiểu Bối.
“Tiểu Bối, con thấy khỏe hơn chưa?”
“Hôm nay không gặp cô Mỹ Đình, con buồn lắm, cả ngày không có ai kể chuyện và chơi với con cả.”
Lục Mỹ Đình bất chợt thấy lòng mình quặn thắt lại.
“Tiểu Bối ngoan, cô xin lỗi, là do cô không tốt nên mới để Tiểu Bối ra nông nỗi này.”
Lục Mỹ Đình nói đến đây, Cố Thiên Sơn liền có chút đồng tình, anh khoanh hai tay trước ngực, không thèm cả nhìn cô, giọng anh lạnh như tảng băng vậy.
“Phải rồi, còn đi bar được mà.”
Lục Mỹ Đình quay ngoắt sang nhìn anh, cô không muốn đôi co nhiều với anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ thất vọng, vì có Tiểu Bối ở đây, nên cô không muốn to tiếng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình.
Cô nhẹ nhàng quay sang nhìn Tiểu Bối.
“Tiểu Bối à, muộn rồi, cô phải về thôi, ngày mai cô đến sớm với con, chịu không?”

Mặt Tiểu Bối buồn hiu, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt lại, tay vẫn nắm chặt lấy ngón cái của Lục Mỹ Đình không buông.
“Con không muốn xa cô đâu, cô ở lại với con được không?”
Đối với sự hồn nhiên của Tiểu Bối, Lục Mỹ Đình thấy vô cùng bất ngờ, cô nhìn Tiểu Bối rồi nhìn sang Đặng Thiên Đại.
Cô bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh liền quay sang nói với Tiểu Bối.
“Tiểu Bối à, cô không ở lại được đâu, ngày mai cô sẽ đến sớm.”
“Nhưng mà cô…”
Lục Mỹ Đình chưa kịp nói hết câu, Đặng Thiên Đại đã cắt ngang lời cô, ánh mắt anh vô cùng hờ hững.
“Cô ở lại đi, cạnh phòng Tiểu Bối có một căn phòng để trống, cô cứ đến đây ở, tiện chăm sóc con bé.”
Lục Mỹ Đình nhìn quanh căn biệt thự, căn biệt thự sang trong vô cùng, vừa nhìn đã toát lên vẻ giàu có.
Lục Mỹ Đình ấp úng.
“Tôi ở đây e là không tiện.”
Cố Thiên Sơn đưa hai tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén.
“Không cần bàn ra bàn vô nữa, tôi đã quyết định rồi, đêm nay cô ở phòng con bé, nếu có chuyện gì lập tức báo tôi.”
Cố Thiên Sơn nói dứt câu thì xoay người rời khỏi phòng, anh đứng khựng lại, rõ ràng là quên thứ gì đó.
Anh đến gần giường bệnh, cúi thấp người, thơm lên má Tiểu Bối.
“Tiểu Bối của bố ngủ ngon nhé.”
Anh nói chuyện với con gái lại hết mực dịu dàng, Tiểu Bối mỉm cười.
“Bố ngủ ngon ạ.”
Cố Thiên Sơn quay người rời khỏi để mặc Lục Mỹ Đình đứng như trời trồng, “Anh ta còn hiểu lầm mình chuyện ở quán bar sao? Hừ”
Tiểu Bối kéo lấy tay Mỹ Đình, cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô nằm cạnh Tiểu Bối, đưa tay lên trán.
“Tiểu Bối à, con đỡ sốt rồi, bây giờ con ngủ với cô nhé.”
Tiểu Bối nũng nịu, nói nhỏ vào tai Lục Mỹ Đình.
“Cô Mỹ Đình kể chuyện con nghe đi.”
Lục Mỹ Đình mỉm cười, cô nắm lấy tay Tiểu Bối, cô mỉm cười:
“Được rồi, cô sẽ kể chuyện Tấm Cám nhé.”
Tiểu Bối vỗ tay, nằm nghiêng sang một bên, chờ Lục Mỹ Đình kể chuyện.
“Ngày xửa ngày xưa…”
Một lát sau, Tiểu Bối và Lục Mỹ Đình chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng len qua khe cửa.
Cốc cốc cốc.
“Cô Mỹ Đình, mời cô và Tiểu Bối dậy ăn sáng.”
Lục Mỹ Đình nghe thấy tiếng của bà quản gia liền tỉnh giấc.
Bà quản gia không thấy hồi đáp, liền đi xuống lầu, Lục Mỹ Đình quay người, cô đưa tay lên trán Tiểu Bối thấy đỡ sốt, cô mỉm cười.
“Tiểu Bối ngoan dậy ăn sáng thôi.”
Tiểu Bối trước giờ rất ngoan, buổi sáng dậy liền vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân, rồi ăn sáng.

Sáng hôm nay cũng vậy, Tiểu Bối mỉm cười nhìn Lục Mỹ Đình.
“Chào cô Mỹ Đình.”
Mỹ Đình bẹo má Tiểu Bối.
“Chào Tiểu Bối của cô.”
Hai cô cháu cười đùa với nhau, vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu ăn sáng.
Tiểu Bối sáng nay rất vui vì có Lục Mỹ Đình bên cạnh, Lục Mỹ Đình kéo lấy ghế, sửa soạn cho Tiểu Bối.
Cộp cộp.
Tiếng bước chân gõ nhẹ trên nền gỗ, Lục Mỹ Đình và Tiểu Bối quay lại, “Anh ta đi cùng với ai vậy?” Cô nhăn mặt, quay sang nhìn Tiểu Bối, Tiếu Bối liền nghiêm mặt lại, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
“Bố.”
Cố Thiên Sơn giang hai tay, ôm lấy Tiểu Bối.
“Con gái ngoan.”
Tiểu Bối vẫn không cười, con bé quay sang nhìn người phụ nữ đi đằng sau Cố Thiên Sơn.
“Cô đó là ai vậy bố?”
Người đi sau Cố Thiên Sơn là Tiểu Hương, cô mặc một chiếc đầm maxi trắng gợi cảm, mái tóc uốn gợn lả lơi, chân mang giày cao gót, môi tô đỏ, mắt đánh phấn xanh, vừa nhìn đã thấy không có gợi cảm.
Cố Thiên Sơn quay lại nhìn Tiểu Hương, rồi niềm nở với Tiểu Bối.
“À, đó là bạn của bố.”
“Là bạn thôi hả bố?”
Trước câu hỏi của Tiểu Bối, anh có chút sững người, anh vuốt nhẹ mái tóc con gái.
“Đúng rồi.

Ăn sáng thôi con.

Tiểu Hương, ngồi vào đây đi.”
“Dạ.” Tiểu Hương ẻo lả ngồi vào ghế cạnh Cố Thiên Sơn.


Tiểu Bối nhìn theo, ánh mắt có chút bực dọc.

Tiểu Bối dằm muỗng vào tô cơm liên tục.
Lục Mỹ Đình gắp thịt để vào chén của Tiểu Bối, nói nhỏ vào tai Tiểu Bối.
“Tiểu Bối ăn xong rồi đi chơi với cô nha.”
Tiểu Bối bây giờ mới mỉm cười, nhìn Lục Mỹ Đình vô cùng phấn khích.
“Dạ.”
Lục Mỹ Đình quay sang nhìn Cố Thiên Sơn lại bắt gặp Tiểu Hương đang nhìn mình, ánh mắt cô ta nhìn cô vô cùng lạ lùng, cô ta đặt đũa xuống chén.
“Thiên Sơn, sao người làm lại ngồi chung mâm cơm vậy?”
Lục Mỹ Đình căn bản không muốn chen chân và chuyện riêng tư của anh.

Cố Thiên Sơn không quan tâm lắm, anh vừa gắp thức ăn vừa trả lời.
“Đó là bảo mẫu của Tiểu Bối.”
Tiểu Hương õng ẹo, bĩu môi.
“Cô là người làm ngồi chung với chủ không tự thấy khó coi không?”
“Tôi…”
Cố Thiên Sơn nhìn bộ dạng lúng túng của Mỹ An, tức khắc giải vây:
“Ngồi chung thì có sao đâu chứ, mau ăn đi.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương