Người Mau Tỉnh Lại Đi!
-
Chương 2
Lúc trước, Lục Phán Phán vì thuận tiện, nên thuê một phòng chung cư ở con phố đối diện trường đại học Khánh Dương. Hiện giờ đã từ chức, làm loạn đến như vậy, cô không nghĩ mình có thể chịu được việc ngày ngày ngẩng mặt cúi đầu đều thấy những con người này.
Vừa đúng lúc hợp đồng phòng ở cũng đến kỳ hạn, vì thế sau khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là mở trang web thuê nhà.
Vừa kéo xuống là ô lựa chọn khu vực thuê nhà, Lục Phán Phán liền bế tắc.
Công việc mới còn chưa xác định, làm cho cô không biết nên quyết định kế tiếp nên dọn đến nơi nào.
Lục Phán Phán chán nản trong chốc lát, ngã xuống giường, lấy di động ra gọi video cho Hứa Mạn Nghiên.
Ở màn hình bên kia, Hứa Mạn Nghiên ngồi trước bàn trang điểm nhe răng trợn mắt mà kẹp lông mi.
Thấy Lục Phán Phán không nói chuyện, Hứa Mạn Nghiên khua tay một cái, nói: “Lục Phán Phán cậu đang chụp lại màn hình đấy hả?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Phán Phán đã nhanh tay chụp lại màn hình đổi thành hình đại diện trò chuyện.
Hứa Mạn Nghiên vừa thấy, lông mi cũng không chớp, lập tức đem đống ảnh dìm hàng nhiều năm nay của Lục Phán Phán đổi theo.
Hứa Mạn Nghiên: “Nói chuyện chính đi, hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi video cho tớ thế?”
Lục Phán Phán: “Cậu có quen ai công ty đang cần người không?”
Hứa Mạn Nghiên: “Khoan đã, làm sao thế?”
Lục Phán Phán: “Tớ từ chức rồi.”
Bút kẻ mắt trong tay Hứa Mạn Nghiên run lên, lập tức vẽ lệch ra ngoài một đường dài.
Cô một bên tẩy đi, một bên nói: “Làm sao lại từ chức?”
Lục Phán Phán trở mình, đem chuyện phát sinh mấy ngày hôm nay kể ra.
“Thật quá đáng! Không bằng thú vật!” Hứa Mạn Nghiên đập bàn mọt cái, chai lọ trên bàn đổ ra: “Tớ đã sớm nói với cậu tên huấn luyện viên kia là một tên cặn bã, còn có mấy tên học sinh đó, tất cả đều là một đám ăn cháo đá bát! Chờ lão nương trở về không đánh chết họ thì tên của tớ viết ngược!”
“Thôi.” Lục Phán Phán nói, “Chờ cậu dám trở về rồi lại nói.”
Hứa Mạn Nghiên cùng Lục Phán Phán gặp nhau từ khi học Phổ thông liền ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà chơi với nhau. Ba năm học như hình với bóng, sau khi thi đại học xong, Lục Phán Phán đỗ Đại học Khánh Dương, Hứa Mạn Nghiên chỉ đỗ tốt nghiệp, nhưng vì muốn đi học cùng Lục Phán Phán, nên nhờ gia đình vận dụng các mối quan hệ, vào trường đại học trọng điểm.
Chỉ là đã tốt nghiệp bốn năm rồi, cô nàng vẫn ỷ vào trong nhà có tiền tiêu xài bạt mạng.
Hứa Mạn Nghiên không tránh được bị người nhà bức hôn, không phải con trai trùm địa ốc này thì cũng là con thứ của trùm sắt thép nọ, vì thế cô dứt khoát dọn hành lý trốn đi Maldives.
“Ngô……” Hứa Mạn Nghiên nói, “Chờ trong nhà không ép tớ nữa, tớ liền trở về.”
Nói xong, Hứa Mạn Nghiên tiếp tục trang điểm, Lục Phán Phán sửa sang lại tủ quần áo, hai người cứ như vậy mở video chat mà không nói lời nào.
Ước chừng hai mươi phút, Hứa Mạn Nghiên soi vào màn ảnh điều chỉnh tóc, thuận miệng nói: “Cậu không biết đâu, mấy ngày hôm trước tớ thiếu chút nữa bị lật xe.”
Lục Phán Phán cầm túi lớn ra đóng gói, đem hết mùa đông quần áo nhét vào.
“Làm sao vậy?”
Hứa Mạn Nghiên: “Tớ ở khách sạn gặp được một anh đẹp trai người Trung Quốc, thực ra trai đẹp tớ cũng gặp nhiều rồi, nhưng kiểu mối tình đầu ý, hơn nữa nhìn rất ngây thơ, hai mắt chạm nhau hắn liền mặt đỏ.”
Lục Phán Phán đầu cũng không thèm ngẩng lên hỏi: “Ngủ với hắn rồi?”
Hứa Mạn Nghiên: “Nếu là ngủ rồi còn có chuyện xe cộ gì nữa!”
Lục Phán Phán cười khẽ: “Cậu cũng có ngày thất thủ à.”
“Không phải tớ thất thủ!” Hứa Mạn Nghiên bực bội mà kéo tóc mái, “Vốn dĩ hắn tới phòng tớ, cứ đứng im đấy, không nói một câu, tớ liền xuống nước trước hỏi hắn có nóng không, hắn nói nóng, tớ liền giúp hắn cởi áo khoác, kết quả, tên tiểu tử ấy……”
Lục Phán Phán: “Nói trọng điểm!”
Hứa Mạn Nghiên: “Kết quả chứng minh nhân dân rơi ra, thế quái nào hắn mới mười bảy tuổi?! Mới vị thành niên thì làm cái gì mà làm!”
“Hài hước.” Lục Phán Phán nói, “Rõ ràng là cậu định trêu chọc người ta, kết quả lại bị người ta trêu lại.”
Lục Phán Phán hiểu Hứa Mạn Nghiên, cô ấy từ nhỏ tâm tư đều không dồn vào việc học, cậy xinh đẹp lại có tiền, không thiếu bạn trai. Nhưng đều chỉ là qua đường, cô ấy chưa bao giờ thật lòng. Mặc dù như vậy, cô ấy cũng là người có nguyên tắc.
Một là không động vào hoa đã có chủ, hai là không quỵ lụy si tình, ba là không nhúng đến trẻ vị thành niên.
“Không nói chuyện này nữa.” Hứa Mạn Nghiên dí sát mặt vào màn ảnh, “Cậu thu quần áo làm gì?”
Lục Phán Phán đóng gói một xong một túi quần áo mùa đông, chuyển vào trong góc, “Tớ định chuyển nhà, đang tìm chỗ ở”
Hứa Mạn Nghiên: “Cậu dọn chỗ đến chỗ nào? Cách nhà tớ có xa không?”
Lục Phán Phán: “Không biết, công việc mới còn chưa có xác định, chỉ là không muốn ở đây nữa.”
Hứa Mạn Nghiên: “Vậy cậu ở nhà tớ đi, dù sao tớ cũng có phòng trống, lúc trước bảo cậu tới cậu không tới, hiện tại cậu không làm gì đến trông coi phòng giúp tớ, chìa khóa cậu cũng có rồi.”
Hứa Mạn Nghiên tốt nghiệp xong, trong nhà mua cho cô một căn hộ, đồ dùng đều đã đầy đủ, lại còn gần nhiều trường Đại học.
Lục Phán Phán suy nghĩ rồi đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Phán Phán lập tức gọi công ty chuyển nhà đem đồ đạc chuyển sang nhà Hứa Mạn Nghiên.
Toàn bộ phòng ngủ phụ lớn vẫn luôn để lại cho Lục Phán Phán, cô thi thoảng cũng tới ở, chăn nệm đều đã có sẵn, cho nên cô chỉ sửa sang lại một chút đồ đạc của mình là xong.
Bận rộn cả buổi sáng, Lục Phán Phán ăn tạm cơm hộp rồi ngủ trưa, ánh nắng xuyên qua rèm mỏng chiếu lên giường.
Tháng năm thời tiết dễ chịu, không nóng không lạnh, rất thích hợp du xuân.
Ở nơi này còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng chuông tan học, Lục Phán Phán trong lòng vừa quyết định, liền thay quần áo hoải mái theo hướng mấy trường đại học đi đến.
Vườn trường cổ xưa tỏa ra hơi thở học bá, nhìn mấy cô cậu sinh viên ngồi trên bãi cỏ, tay cầm tài liệu tranh luận đến mặc đỏ tía tai, Lục Phán Phán bỗng cảm thấy có chút hít thở không thông.
Đi dạo quanh sân thể dục một vòng, lại đứng giữa hồ nổi danh của trường đại học, nhìn lá phong rơi, Lục Phán Phán cả người sảng khoái, vừa mở mắt, lại phát hiện mây đen kéo đến, sợ là trời muốn mưa.
Mưa mùa hè luôn là bất chợt đến như thế, làm người ta trở tay không kịp.
Có người trong cơn mưa mong gặp gỡ tình duyên, có kẻ lại chỉ sợ chạy không nhanh ướt như chuột lột.
Lục Phán Phán thuộc về vế sau.
Mưa càng lúc càng lớn, mới đầu chỉ là mưa bụi, bây giờ bỗng chốc trở nên nặng hạt lạnh lẽo, vô tình mà chụp đánh trên mặt Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán gọi một chiếc xe, tài xế lại gọi điện thoại báo cho không thể vào trường học.
Lục Phán Phán đang lo, chuông tan học vang lên, phía trước khu dạy học một đám sinh viên ào ra.
Lục Phán Phán bất đắc dĩ trốn đến dưới mái hiên của một sạp bán đồ, mới vừa vừa đứng vững, liền nhìn thấy có một lò nướng nhỏ ở giữa là củ khoai lang to bằng nắm tay đang quay đều, vỏ đã nứt ra, màu cam vàng tỏa ra hơi nóng hổi, mỗi một sợi hương ngọt đều lan tỏa trên mặt đất mời gọi Phán Phán.
Lục Phán Phán gõ gõ cửa sạp, ông chủ rời mắt khỏi di động ngẩng đầu.
“Cô muốn gì?”
Lục Phán Phán chỉ vào lò nướng nói: “Củ khoai lang nướng này.”
Ông chủ buông di động, đứng lên, lấy ra một cái túi giấy đang định gắp củ khoai lang mà Lục Phán Phán chỉ lên, đột nhiên lại ngẩng đầu liếc phía sau Lục Phán Phán một cái, ngay sau đó dừng động tác.
“Cái này……”
Đột nhiên, bả vai Lục Phán Phán bị người vỗ một cái.
Cô vừa quay đầu lại, đập vào mắt chính là một bộ quần áo màu đen.
Vai rộng eo nhỏ, dáng người tuyệt đẹp.
Tiếp sau đó, một người chân khống* như Lục Phán Phán lại cúi đầu liếc một cái xuống chân người này —— đẹp, phi thường đẹp.
(chân khống: chỉ những người mê chân)
Cô làm việc trong câu lạc bộ bóng chuyền đã mấy năm nay, đưa ra một kết luận: Chân nam vận động viên nhận thứ hai, vậy thì không ai dám nhận thứ nhất.
Mà người này, hiển nhiên có một đôi chân của nam vận động viên.
Cuối cùng, cô mới ngẩng đầu thấy rõ mặt người này.
Tóc ngắn màu đen sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, mày kiếm, mũi cao môi mỏng, nét mặt sắc sảo, nhưng cặp mắt hơi hơi xếch lên có chút đào hoa, như còn đang ngái ngủ, vì vậy mà gương mặt này lại thêm vài phần lười biếng cùng nhu hòa.
Lục Phán Phán hoàn thành một loạt quan sát đánh giá này không mất quá ba giây đồng hồ, ngay sau đó, cô lấy một loại ánh mắt dò hỏi biểu đạt nghi hoặc của mình.
Vỗ vai cô làm gì hả?
Người con trai nâng lên tay, nắm một cây dù.
“Cho cô.”
“Hả?” Lục Phán Phán chớp chớp mắt, ngày mưa khiến đôi mắt cô có thêm vẻ lung linh ngập hơi nước.
Người con trai lại đem dù đi đưa ra phía trước thêm một chút.
“Mưa lớn, cô cầm lấy dù đi.”
Lục Phán Phán từ nhỏ đến lớn, luôn được không ít khác phái đến gần, cho nên cô cũng ngạc nhiên, bình tĩnh mà tiếp nhận cây dù, nói: “Cảm ơn cậu, cậu để lại số điện thoại cho tôi đi, tôi lần sau sẽ trả cho cậu.”
Người con trai khẽ nhíu mày, Lục Phán Phán không chắc ở trên mặt hắn thấy được một tia không kiên nhẫn.
“Không cần, đây là dù công cộng của khu dạy học, cô trực tiếp mang đến khu dạy học đi.”
Đối phương nói như vậy, Lục Phán Phán cũng không kiên trì nữa, cô lại lần nữa nhẹ giọng nói câu cảm ơn, sau đó căng dù đi vào trong màn mưa.
Chờ đến khi đi được mấy mét, đột nhiên thấy có điểm không đúng, khoai lang của cô đâu?
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy phía sau, người con trai trước tiệm bán báo của ông chủ chỉ vào củ khoai lang nướng duy nhất kia.
“Phiền toái.”
Ông chủ: “Chỉ còn có một củ, thiếu chút nữa đã bị mua đi rồi, cậu tới thật kịp lúc.”
Lục Phán Phán: “……”
Lục Phán Phán lập tức cảm giác chính mình vì một củ khoai lang nướng mà nhục nhã.
*
Cầm khoai lang nướng sau khi thanh toán tiền, Cố Kỳ xoay người đi vào trong mưa.
Hạt mưa to lạnh tuôn xối xả xuống khuôn mặt, cậu bắt đầu hoài nghi mình là đồ ngốc.
Vừa rồi khi cậu đến gần tiệm bán báo nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh sườn mặt thanh tú, nhưng mái tóc đã bị xối ướt, cô gái nhón chân chỉ vào củ khoai lang nướng còn lại duy nhất trong lò, hơn nữa hai mắt còn sáng lấp lánh giống như tám đời không ăn qua khoai lang nướng bao giờ, cậu thế nhưng lại sinh ra một tia ý muốn bảo vệ.
Trên đường trở về, Cố Kỳ vẫn luôn ở tự hỏi một vấn đề.
Ý muốn bảo vệ phát ra với đối tượng nào, đến tột cùng là cô gái nhỏ gặp mưa kia hay là củ khoai lang cuối cùng trên lò nướng?
Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm thấy là khoai lang nướng, các ngươi thấy sao?
Bao lì xì ~
Editor: cuối cùng nam chính đã lên sàn =)))
Vừa đúng lúc hợp đồng phòng ở cũng đến kỳ hạn, vì thế sau khi về đến nhà, việc đầu tiên cô làm chính là mở trang web thuê nhà.
Vừa kéo xuống là ô lựa chọn khu vực thuê nhà, Lục Phán Phán liền bế tắc.
Công việc mới còn chưa xác định, làm cho cô không biết nên quyết định kế tiếp nên dọn đến nơi nào.
Lục Phán Phán chán nản trong chốc lát, ngã xuống giường, lấy di động ra gọi video cho Hứa Mạn Nghiên.
Ở màn hình bên kia, Hứa Mạn Nghiên ngồi trước bàn trang điểm nhe răng trợn mắt mà kẹp lông mi.
Thấy Lục Phán Phán không nói chuyện, Hứa Mạn Nghiên khua tay một cái, nói: “Lục Phán Phán cậu đang chụp lại màn hình đấy hả?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lục Phán Phán đã nhanh tay chụp lại màn hình đổi thành hình đại diện trò chuyện.
Hứa Mạn Nghiên vừa thấy, lông mi cũng không chớp, lập tức đem đống ảnh dìm hàng nhiều năm nay của Lục Phán Phán đổi theo.
Hứa Mạn Nghiên: “Nói chuyện chính đi, hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi video cho tớ thế?”
Lục Phán Phán: “Cậu có quen ai công ty đang cần người không?”
Hứa Mạn Nghiên: “Khoan đã, làm sao thế?”
Lục Phán Phán: “Tớ từ chức rồi.”
Bút kẻ mắt trong tay Hứa Mạn Nghiên run lên, lập tức vẽ lệch ra ngoài một đường dài.
Cô một bên tẩy đi, một bên nói: “Làm sao lại từ chức?”
Lục Phán Phán trở mình, đem chuyện phát sinh mấy ngày hôm nay kể ra.
“Thật quá đáng! Không bằng thú vật!” Hứa Mạn Nghiên đập bàn mọt cái, chai lọ trên bàn đổ ra: “Tớ đã sớm nói với cậu tên huấn luyện viên kia là một tên cặn bã, còn có mấy tên học sinh đó, tất cả đều là một đám ăn cháo đá bát! Chờ lão nương trở về không đánh chết họ thì tên của tớ viết ngược!”
“Thôi.” Lục Phán Phán nói, “Chờ cậu dám trở về rồi lại nói.”
Hứa Mạn Nghiên cùng Lục Phán Phán gặp nhau từ khi học Phổ thông liền ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà chơi với nhau. Ba năm học như hình với bóng, sau khi thi đại học xong, Lục Phán Phán đỗ Đại học Khánh Dương, Hứa Mạn Nghiên chỉ đỗ tốt nghiệp, nhưng vì muốn đi học cùng Lục Phán Phán, nên nhờ gia đình vận dụng các mối quan hệ, vào trường đại học trọng điểm.
Chỉ là đã tốt nghiệp bốn năm rồi, cô nàng vẫn ỷ vào trong nhà có tiền tiêu xài bạt mạng.
Hứa Mạn Nghiên không tránh được bị người nhà bức hôn, không phải con trai trùm địa ốc này thì cũng là con thứ của trùm sắt thép nọ, vì thế cô dứt khoát dọn hành lý trốn đi Maldives.
“Ngô……” Hứa Mạn Nghiên nói, “Chờ trong nhà không ép tớ nữa, tớ liền trở về.”
Nói xong, Hứa Mạn Nghiên tiếp tục trang điểm, Lục Phán Phán sửa sang lại tủ quần áo, hai người cứ như vậy mở video chat mà không nói lời nào.
Ước chừng hai mươi phút, Hứa Mạn Nghiên soi vào màn ảnh điều chỉnh tóc, thuận miệng nói: “Cậu không biết đâu, mấy ngày hôm trước tớ thiếu chút nữa bị lật xe.”
Lục Phán Phán cầm túi lớn ra đóng gói, đem hết mùa đông quần áo nhét vào.
“Làm sao vậy?”
Hứa Mạn Nghiên: “Tớ ở khách sạn gặp được một anh đẹp trai người Trung Quốc, thực ra trai đẹp tớ cũng gặp nhiều rồi, nhưng kiểu mối tình đầu ý, hơn nữa nhìn rất ngây thơ, hai mắt chạm nhau hắn liền mặt đỏ.”
Lục Phán Phán đầu cũng không thèm ngẩng lên hỏi: “Ngủ với hắn rồi?”
Hứa Mạn Nghiên: “Nếu là ngủ rồi còn có chuyện xe cộ gì nữa!”
Lục Phán Phán cười khẽ: “Cậu cũng có ngày thất thủ à.”
“Không phải tớ thất thủ!” Hứa Mạn Nghiên bực bội mà kéo tóc mái, “Vốn dĩ hắn tới phòng tớ, cứ đứng im đấy, không nói một câu, tớ liền xuống nước trước hỏi hắn có nóng không, hắn nói nóng, tớ liền giúp hắn cởi áo khoác, kết quả, tên tiểu tử ấy……”
Lục Phán Phán: “Nói trọng điểm!”
Hứa Mạn Nghiên: “Kết quả chứng minh nhân dân rơi ra, thế quái nào hắn mới mười bảy tuổi?! Mới vị thành niên thì làm cái gì mà làm!”
“Hài hước.” Lục Phán Phán nói, “Rõ ràng là cậu định trêu chọc người ta, kết quả lại bị người ta trêu lại.”
Lục Phán Phán hiểu Hứa Mạn Nghiên, cô ấy từ nhỏ tâm tư đều không dồn vào việc học, cậy xinh đẹp lại có tiền, không thiếu bạn trai. Nhưng đều chỉ là qua đường, cô ấy chưa bao giờ thật lòng. Mặc dù như vậy, cô ấy cũng là người có nguyên tắc.
Một là không động vào hoa đã có chủ, hai là không quỵ lụy si tình, ba là không nhúng đến trẻ vị thành niên.
“Không nói chuyện này nữa.” Hứa Mạn Nghiên dí sát mặt vào màn ảnh, “Cậu thu quần áo làm gì?”
Lục Phán Phán đóng gói một xong một túi quần áo mùa đông, chuyển vào trong góc, “Tớ định chuyển nhà, đang tìm chỗ ở”
Hứa Mạn Nghiên: “Cậu dọn chỗ đến chỗ nào? Cách nhà tớ có xa không?”
Lục Phán Phán: “Không biết, công việc mới còn chưa có xác định, chỉ là không muốn ở đây nữa.”
Hứa Mạn Nghiên: “Vậy cậu ở nhà tớ đi, dù sao tớ cũng có phòng trống, lúc trước bảo cậu tới cậu không tới, hiện tại cậu không làm gì đến trông coi phòng giúp tớ, chìa khóa cậu cũng có rồi.”
Hứa Mạn Nghiên tốt nghiệp xong, trong nhà mua cho cô một căn hộ, đồ dùng đều đã đầy đủ, lại còn gần nhiều trường Đại học.
Lục Phán Phán suy nghĩ rồi đồng ý.
Ngày hôm sau, Lục Phán Phán lập tức gọi công ty chuyển nhà đem đồ đạc chuyển sang nhà Hứa Mạn Nghiên.
Toàn bộ phòng ngủ phụ lớn vẫn luôn để lại cho Lục Phán Phán, cô thi thoảng cũng tới ở, chăn nệm đều đã có sẵn, cho nên cô chỉ sửa sang lại một chút đồ đạc của mình là xong.
Bận rộn cả buổi sáng, Lục Phán Phán ăn tạm cơm hộp rồi ngủ trưa, ánh nắng xuyên qua rèm mỏng chiếu lên giường.
Tháng năm thời tiết dễ chịu, không nóng không lạnh, rất thích hợp du xuân.
Ở nơi này còn có thể nghe được loáng thoáng tiếng chuông tan học, Lục Phán Phán trong lòng vừa quyết định, liền thay quần áo hoải mái theo hướng mấy trường đại học đi đến.
Vườn trường cổ xưa tỏa ra hơi thở học bá, nhìn mấy cô cậu sinh viên ngồi trên bãi cỏ, tay cầm tài liệu tranh luận đến mặc đỏ tía tai, Lục Phán Phán bỗng cảm thấy có chút hít thở không thông.
Đi dạo quanh sân thể dục một vòng, lại đứng giữa hồ nổi danh của trường đại học, nhìn lá phong rơi, Lục Phán Phán cả người sảng khoái, vừa mở mắt, lại phát hiện mây đen kéo đến, sợ là trời muốn mưa.
Mưa mùa hè luôn là bất chợt đến như thế, làm người ta trở tay không kịp.
Có người trong cơn mưa mong gặp gỡ tình duyên, có kẻ lại chỉ sợ chạy không nhanh ướt như chuột lột.
Lục Phán Phán thuộc về vế sau.
Mưa càng lúc càng lớn, mới đầu chỉ là mưa bụi, bây giờ bỗng chốc trở nên nặng hạt lạnh lẽo, vô tình mà chụp đánh trên mặt Lục Phán Phán.
Lục Phán Phán gọi một chiếc xe, tài xế lại gọi điện thoại báo cho không thể vào trường học.
Lục Phán Phán đang lo, chuông tan học vang lên, phía trước khu dạy học một đám sinh viên ào ra.
Lục Phán Phán bất đắc dĩ trốn đến dưới mái hiên của một sạp bán đồ, mới vừa vừa đứng vững, liền nhìn thấy có một lò nướng nhỏ ở giữa là củ khoai lang to bằng nắm tay đang quay đều, vỏ đã nứt ra, màu cam vàng tỏa ra hơi nóng hổi, mỗi một sợi hương ngọt đều lan tỏa trên mặt đất mời gọi Phán Phán.
Lục Phán Phán gõ gõ cửa sạp, ông chủ rời mắt khỏi di động ngẩng đầu.
“Cô muốn gì?”
Lục Phán Phán chỉ vào lò nướng nói: “Củ khoai lang nướng này.”
Ông chủ buông di động, đứng lên, lấy ra một cái túi giấy đang định gắp củ khoai lang mà Lục Phán Phán chỉ lên, đột nhiên lại ngẩng đầu liếc phía sau Lục Phán Phán một cái, ngay sau đó dừng động tác.
“Cái này……”
Đột nhiên, bả vai Lục Phán Phán bị người vỗ một cái.
Cô vừa quay đầu lại, đập vào mắt chính là một bộ quần áo màu đen.
Vai rộng eo nhỏ, dáng người tuyệt đẹp.
Tiếp sau đó, một người chân khống* như Lục Phán Phán lại cúi đầu liếc một cái xuống chân người này —— đẹp, phi thường đẹp.
(chân khống: chỉ những người mê chân)
Cô làm việc trong câu lạc bộ bóng chuyền đã mấy năm nay, đưa ra một kết luận: Chân nam vận động viên nhận thứ hai, vậy thì không ai dám nhận thứ nhất.
Mà người này, hiển nhiên có một đôi chân của nam vận động viên.
Cuối cùng, cô mới ngẩng đầu thấy rõ mặt người này.
Tóc ngắn màu đen sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, mày kiếm, mũi cao môi mỏng, nét mặt sắc sảo, nhưng cặp mắt hơi hơi xếch lên có chút đào hoa, như còn đang ngái ngủ, vì vậy mà gương mặt này lại thêm vài phần lười biếng cùng nhu hòa.
Lục Phán Phán hoàn thành một loạt quan sát đánh giá này không mất quá ba giây đồng hồ, ngay sau đó, cô lấy một loại ánh mắt dò hỏi biểu đạt nghi hoặc của mình.
Vỗ vai cô làm gì hả?
Người con trai nâng lên tay, nắm một cây dù.
“Cho cô.”
“Hả?” Lục Phán Phán chớp chớp mắt, ngày mưa khiến đôi mắt cô có thêm vẻ lung linh ngập hơi nước.
Người con trai lại đem dù đi đưa ra phía trước thêm một chút.
“Mưa lớn, cô cầm lấy dù đi.”
Lục Phán Phán từ nhỏ đến lớn, luôn được không ít khác phái đến gần, cho nên cô cũng ngạc nhiên, bình tĩnh mà tiếp nhận cây dù, nói: “Cảm ơn cậu, cậu để lại số điện thoại cho tôi đi, tôi lần sau sẽ trả cho cậu.”
Người con trai khẽ nhíu mày, Lục Phán Phán không chắc ở trên mặt hắn thấy được một tia không kiên nhẫn.
“Không cần, đây là dù công cộng của khu dạy học, cô trực tiếp mang đến khu dạy học đi.”
Đối phương nói như vậy, Lục Phán Phán cũng không kiên trì nữa, cô lại lần nữa nhẹ giọng nói câu cảm ơn, sau đó căng dù đi vào trong màn mưa.
Chờ đến khi đi được mấy mét, đột nhiên thấy có điểm không đúng, khoai lang của cô đâu?
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy phía sau, người con trai trước tiệm bán báo của ông chủ chỉ vào củ khoai lang nướng duy nhất kia.
“Phiền toái.”
Ông chủ: “Chỉ còn có một củ, thiếu chút nữa đã bị mua đi rồi, cậu tới thật kịp lúc.”
Lục Phán Phán: “……”
Lục Phán Phán lập tức cảm giác chính mình vì một củ khoai lang nướng mà nhục nhã.
*
Cầm khoai lang nướng sau khi thanh toán tiền, Cố Kỳ xoay người đi vào trong mưa.
Hạt mưa to lạnh tuôn xối xả xuống khuôn mặt, cậu bắt đầu hoài nghi mình là đồ ngốc.
Vừa rồi khi cậu đến gần tiệm bán báo nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh sườn mặt thanh tú, nhưng mái tóc đã bị xối ướt, cô gái nhón chân chỉ vào củ khoai lang nướng còn lại duy nhất trong lò, hơn nữa hai mắt còn sáng lấp lánh giống như tám đời không ăn qua khoai lang nướng bao giờ, cậu thế nhưng lại sinh ra một tia ý muốn bảo vệ.
Trên đường trở về, Cố Kỳ vẫn luôn ở tự hỏi một vấn đề.
Ý muốn bảo vệ phát ra với đối tượng nào, đến tột cùng là cô gái nhỏ gặp mưa kia hay là củ khoai lang cuối cùng trên lò nướng?
Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm thấy là khoai lang nướng, các ngươi thấy sao?
Bao lì xì ~
Editor: cuối cùng nam chính đã lên sàn =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook